Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 47: - Xong rồi đi...




Cảm giác tê dại trong nháy mắt quét toàn bộ thân thể, Lăng Sương nhìn thấy người phía trước gần trong gang tấc, ánh mắt có chút ướt át.

Uyển Tư của cô, người mà cô đã oán hận lâu như vậy, lại cứ như vậy đối với cô...

Phong Uyển Tư quấn quít lấy Lăng Sương, đôi tay vây buộc càng chặc hơn, cơ thể cô lại như không có xương mà nghiêng tới trước, hai má dán sát vào gương mặt của cô, môi khẽ chạm lên môi cô, khóe miệng nhếch lên độ cong: "Chính là như vậy, như có như không quyến rũ, ai cũng sẽ không chịu nổi"

Mùi thơm tươi ngát tỏa ra làm Lăng Sương đỏ mặt, trong nháy mắt cô nhìn vào hai mắt Phong Uyển Tư. Phong Uyển Tư liền ngồi phịch xuống trên người Lăng Sương, hơi thở phả ra mùi hương chanh thơm ngác, thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực của mình ác ý cọ lên thân thể của nàng, hai chân quấn quýt lấy chân Lăng Sương, cả cơ thể đều cuộn lấy trên người của nàng.

Người phụ nữ này cơ thể cũng thật thơm a, ôm vào lại có cảm giác so với chị không giống lắm, ôm vào không có chút lạnh lẽo ngược lại lại vô cùng thoải mái.

Lăng Sương mặc cho Phong Uyển Tư phóng túng trên người cô, mặc dù cô có chút vụn hôn dừng ở hai má, nhưng sau đó lại bất động không muốn nhìn lên nàng, nhưng lại dừng ở ánh mắt của nàng.

"Tại sao lại không có chút nào đáp lại?"

Phong Uyển Tư buồn bực nhìn Lăng Sương, đôi tay vỗ về kiêu ngạo theo độ cong chậm rãi rời xuống, bên miệng gợi lên độ cong tà ác, nàng thật không tin bản thân mình không quyến rũ được khối băng này.

Lăng Sương lúc này ngay lập tức thân mình liền cứng đơ, cảm giác được phần bất an, vì bàn tay kia đã hạ xuống mông nàng...

"Ai uiii... đầy đặn lắm nha.."

Phong Uyển Tư trên tay liền dùng lức, nghiền ngẫm nắm lộng lấy mông Lăng Sương, nàng còn thỏa thích cười tùy ý, Lăng Sương nhìn thấy nàng cười, thì trong mắt rốt cục cũng có tia tức giận.

"Như thế nào? Có phản ứng? Nói như vậy cô cũng không phải là đầu gỗ. Cô nếu không phản ứng lại tôi còn tưởng cô có tính lãnh đạm chứ!"

"Tổng thanh tra... hi vọng tôi như thế nào?"

Ba chữ Tổng thanh tra lạnh lùng vang lên làm cho Phong Uyển Tư lại bộc phát lửa giận, nàng liền chán ghét loại người giả đứng đắn.

Cô nói thật thì chết sao? Tôi là đại mỹ nữ ngồi ở trên người cô đến tay chân cô cũng liền không run rẩy... Được lắm, cô càng giả mù sa mưa tôi càng muốn cắn xé lớp mặt nạ của cô, để xem sau lớp mặt nạ thì có gì đặc biệt hơn người?

Nói không rõ là buồn bực, Lăng Sương cũng không chỗ nào đáp lại được ủy khuất so với thái độ bình thường của tỷ tỷ đối với nàng, tóm lại mọi phòng tuyến từ đầu của Phong Uyển Tư lập tức liền sụp đổ, vốn là lúc đầu muốn trêu chọc Lăng Sương, nhưng lúc này tâm trong nháy mắt đã chuyển hóa thành hung tợn, muốn chà đạp nàng, muốn nhìn thấy nàng ở dưới thân mình tan biến đi ý niệm trong đầu.

Phong Uyển Tư hé miệng, một phát một ngậm chặt lỗ tai Lăng Sương, Phong Uyển Tư liếm lấy vành tai của nàng, cố ý ở bên tai nàng tăng thêm hơi thở: "Tôi muốn cô, muốn cô đáp lại tôi, tôi muốn cô ôm tôi, muốn cô yêu tôi"

Rõ ràng là lời nói khiêu khích theo sau đó là hơi thở ấm áp cùng nhau phun ra, lây dính lấy hương khí của Phong Uyển Tư bị Lăng Sương nhận lấy vào mũi, trong nháy mắt tận đáy lòng tâm liền dựng lên, so với lần trước bất đồng chính là, lần này, lửa bộc phát lên không phải lửa giận mà chính là che dấu dưới đáy lòng đã thật lâu... là dục hỏa.

"Cô tại sao lại không nói gì, cô không phải nói ... ưm..."

Nữa câu sau chưa kịp nói ra thì Phong Uyển Tư đã bị Lăng Sương đè xuống bả vai đặt ở trên bàn, Phong Uyển Tư kinh hãi, nàng liền giãy dụa đẩy ra Lăng Sương, Lăng Sương đã sớm đoán được nàng sẽ như thế nên nhanh chóng khống chế cổ tay của nàng, khóa chặt lại trên bàn

"LĂNG SƯƠNG!"

Phong Uyển Tư khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, nàng tức giận nhìn lên Lăng Sương, Lăng Sương mặt không chút thay đổi nhìn nàng: "Cô không phải muốn tôi có phản ứng sao?"

"Cô buông ra!!!"

Môi một lần nữa bị hôn, nhưng lần này Lăng Sương đè lại cơ thể Phong Uyển Tư đang vặn vẹo, hơn nữa còn mang theo trong lòng lửa giận cùng không cam lòng, ngay lập tức liền phong ấn môi của nàng.

"Ưmm..."

Khốn kiếp a!

Phong Uyển Tư không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả thở cũng không thể thở nổi, răng nàng bị tách ra, trong kia chiếc lưỡi ấm áp chui vào, tùy ý trêu đùa thần kinh của nàng, lúc này đầu óc nàng quay cuồng, bị từng đợt rồi lại từng đợt, lúc đầu nàng còn nguyên bản liều mạng giãy dụa, nhưng lúc này Phong Uyển Tư như là cá trong nước, hơi sức như bị hút lấy, khí lực như không còn.

Mãi đến có dịch lỏng chua xót chảy vào miệng, mãi đến khi trên môi nàng không còn cảm giác bị phong ấn, Phong Uyển Tư lúc này mới mở to hai mắt, mê mang nhìn lên Lăng Sương.

"Tại sao, như thế nào..."

Có lầm không đây là cô khi dễ tôi, cô còn khóc?

Nước mắt luôn luôn chảy, Lăng Sương nhìn người dưới thân mình, nhìn thấy mang theo một tia mê mang cùng luống cuống, lúc này trong đầu ký ức như trở lại, trong lòng chua sót cuồn cuộn dâng lên.

"Uyển Tư, em thực sự không nhận ra tôi?"

"Sao?"

Vừa rồi cuồng vọng, Phong Uyển Tư có chút nhìn lên Lăng Sương, nhìn thấy trên mặt nàng có lệ, Phong Uyển Tư có cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng, nàng như thế nào cũng có cảm giác bộ dạng Lăng Sương khóc có chút quen mắt, nhưng có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra là quen thuộc ra sao.

Tự thức lắc đầu, Lăng Sương buông ra cánh tay Phong Uyển Tư, lui ra xa nàng.

"Này, cô rốt cuộc làm sao vậy, khóc cái gì? Còn nữa, cô tại sao lại dám ức hiếp tôi..."

Phong Uyển Tư nguyên lai đáng lẽ phải khí thế cao ngạo, nhưng lúc này giọng nói nàng lại mềm mại vô lực, không biết vì sao, khi nhìn thấy Lăng Sương khóc, nhìn thấy nước mắt người ta nàng lại có chút chột dạ, cái loại này giống như Hán tử bạc tình bạc nghĩa a, loại cảm giác này chẳng hiểu sao lại cứ tuôn ra mới chết chứ! Nhưng nàng cũng không vì vậy mà sợ hãi... Mà, nhìn bộ dạng của Lăng Sương thì nhất định là đã từng trãi qua quá khứ bi kịch, đừng nói là có quan hệ gì với nàng đi?

Lăng Sương tâm đã muốn như chết đi, cô nhớ thương một người lâu như vậy, nhưng người ấy lại đối với cô một chút ấn tượng cũng đều không có. Cô còn phải nói gì nữa? Nói gì với cái viên thuốc trước mắt này, đối với Phong Uyển Tư, cô cũng chỉ là một người không biết quyễn rũ, không phải là loại không đàng hoàng, có thể những người khác đến với Phong Uyển Tư số lượng nhiều đến nổi làm cho nàng còn không nhớ hết... nhưng cô lại vì người như thế mà kỳ vọng thống khổ lâu như vậy, hiện tại Lăng Sương không có ý tưởng gì đặc biệt, chỉ thầm nghĩ muốn lấy một đao rạch lòng nàng ra xem thử bên trong đó chứa gì, sau đó liền đem nàng ra bầm làm trăm mãnh rồi rãi xuống biển cho rồi.

"Vẻ mặt cô như vậy là có ý gì?"

Phong Uyển Tư nhìn Lăng Sương biểu tình như vậy, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác lạnh cả người.

Không phải chứ? Khó đoán như vậy cũng được mình đoán đúng đi? Chỉ có thể... Mà cô nhìn tôi như vậy thì có lợi ích gì? Bắt quá nếu quả thật chính là tôi đã làm chuyện có lỗi với cô thì cô muốn gì cứ nói đi?

Người ta dù sao cũng là Phong Uyển Tư độc nhất vô nhị, so với tỷ tỷ hoàn toàn là hai cá thể khác nhau. Phong Uyển Nhu từ nhỏ đã rất tự nhiên đoan trang, cũng không làm chuyện gì xấu có lỗi với người khác, còn người ta là Phong Uyển Tư, từ lúc học mẫu giáo đã được bạn học nhỏ trao cho nhẫn đính ước nhưng lại không thể mang được, tới bậc tiểu học liền nhắm tới mục tiêu và thu phục được thành công, tới trung học cơ sở thì tụt được quần của hảo bằng hữu, tới trung học. . .

Đúng rồi, trung học!

Phong Uyển Tư mở to hai mắt nhìn Lăng Sương, nàng như thế nào lại càng nhìn Lăng Sương càng thấy giống con mọt sách a?

Không thể nào!!!

"Cô nhìn cái gì?"

Lăng Sương lạnh lùng nhìn Phong Uyển Tư.

A, cái bộ dáng cao ngạo tự đại quả nhiên so với con mọt sách trong trí nhớ của nàng cực kỳ giống nhau đi, Phong Uyển Tư nhìn nhìn Lăng Sương, liếm liếm môi.

"Cô... Cô là con mọt sách!?"

Phong Uyển Tư nói còn chưa dứt lời, thì Lăng Sương nước mắt đã chảy dài xuống, Phong Uyển Tư vừa nhìn thấy tay chân liền trở nên hoảng loạn.

Oh my god! Mình ngu ngốc nhất chính là đã trêu chọc cô ta rồi, tại sao trước đó mình lại không nhận ra a...Hiện tại phải làm gì đây?

"Cô yên tâm!"

Lăng Sương nhìn thấy được Phong Uyển Tư muốn giải vây, nàng lau lệ trên mặt, chăm chú nhìn nàng.

Phong Uyển Tư vốn dĩ vẫn còn rất kích động, hiện tại vừa nhìn Lăng Sương 'thấy chết nhưng bộ dạng vẫn không khuất phục' thì tâm nàng cuối cùng cũng dãn ra, nàng nhất định sẽ dựa theo kịch bản phim nà nói "Cô yên tâm!" xong rồi hẳn câu tiếp theo sẽ là "... tôi tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy cô...", đó là một câu tức giận nhưng có phong độ.

"Tôi tuyệt đối sẽ không . . ."

Quả đúng như mình nghĩ!

Lăng Sương nhìn ánh mắt Phong Uyển Tư, một câu Lăng Sương vừa nói xong thì khóe môi Phong Uyển Tư hơi hơi giở lên, bộ dạng nghiêm túc nghe.

Thế nào? Đúng là không sai với những gì nàng đã đón đi, câu kế tiếp sẽ là 'quấn quít lấy người' nếu không phải mấy lời này thì chặt đầu nàng đem xuống đất làm quả bóng a.

"... Bỏ qua cho cô!"

Lăng Sương cắn môi, hung tượng nhìn lên Phong Uyển Tư,bộ dạng bình tĩnh không một chút suy tư.