Xuân Sắc Như Thế

Chương 25: Tọa đàm vệ sinh sinh lý




Hoàng cung Đông Dương.

Mới sáng sớm, mấy gã thái giám phụ trách ngự hoa viên đã phát hiện phòng giảng kinh ồn ào náo nhiệt khác thường. Theo lịch, hôm nay mới là mồng hai, còn chưa tới ngày nữ quan giảng kinh cơ mà? Tò mò hỏi tiểu thái giám đang kê bàn ghế chạy tới chạy lui, hắn ta lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi bảo các lão không biết hay sao, hôm nay Vân thái y mượn phòng giảng kinh để giảng bài cho phi tần hậu cung đấy.

Đây quả là chuyện xưa nay hiếm, mấy lão thái giám ở trong cung đã bao năm chưa từng nghe qua cũng chẳng còn tâm tư để làm việc, tay cầm chổi tre ngó nghiêng tìm hiểu.

Tiểu Đức Tử oai phong chẳng khác nào tướng chỉ huy, vung tay chỉ trỏ, sai bảo thái giám phủ Nội vụ lúc thì kê ghế dựa bên này, lúc thì kê bàn bát tiên bên nọ, còn phải chuẩn bị khăn ướt, trà nước đầy đủ, hôm nay trời nóng thế kia mà, vả lại bao nhiêu người như thế, ắt sẽ làm không khí trong phòng thêm phần ngột ngạt

Nơi đây tuy gọi là phòng giảng kinh nhưng kỳ thật chỉ là cái đình to, ở giữa có đài cao để nguời thuyết giảng an tọa, xung quanh đài xếp đầy bàn ghế, đây là chỗ dành cho những phi tần có vị trí cao, những người còn lại đều phải đứng sau hoặc tự mang chiếu tới ngồi.

Hôm thi đấu mã cầu, nhận thấy Vân thái y rất được hoàng thượng coi trọng nên các phi tần hậu cung có chút ấn tượng, về sau lại nghe nói người này bị hoàng thượng ra tay không thương tiếc, ấn tượng càng thêm sâu. Còn đang tò mò không rõ Vân thái y trong mắt hoàng thượng rốt cuộc có vị trí gì thì đột nhiên nhận được thông báo từ thái y viện yêu cầu tất cả nữ nhân trong hậu cung, bất kể già trẻ thế nào, địa vị cao thấp ra sao đều phải đến phòng giảng kinh nghe Vân thái y thuyết giảng. Thực tình thì cũng có mấy nương nương không thèm để ý tới lời mời, nhưng nghe nói lần giảng này, thái hậu và hoàng hậu đích thân đến tham dự, vậy thì còn ai dám khinh nhờn.

Phòng giảng kinh vừa sắp xếp xong, phi tần, cung nữ trong cung cũng lục tục kéo tới. Nơi mỹ nhân tụ hội, đạm trang hay lộng lẫy cũng đều khiến người ta lóa mắt ngưỡng mộ.

Thái hậu và hoàng hậu đến cuối cùng, nhận lời thỉnh an của chúng phi tần và cung nữ rồi ngồi xuống, Vân Ánh Lục ngồi trên đài cao, tay nhanh nhẹn lật giở bản đề cương.

Hóa ra Vân thái y lại là một thiếu niên anh tuấn như vậy.

Sau khi bước chân vào hoàng cung, đám oanh yến này chẳng mấy người có diễm phúc gặp mặt hoàng thượng, thái giám lại không thể tính là đàn ông, thế nên bao nhiêu năm rồi họ chưa từng trông thấy một nam nhân đích thực. Giờ đây vừa gặp Vân thái y, phi tần và cung nữ đều nhìn không chớp mắt, mặt mũi đỏ hồng, vuốt tóc chớp mắt làm duyên để Vân thái y chú ý tới mình nhiều hơn.

Đây vốn là phản ứng thông thường của sức hấp dẫn giới tính nên không có gì kỳ quái cả.

Vân Ánh Lục khẽ gật đầu với thái hậu, hoàng hậu, rồi cho Tiểu Đức Tử đọc tên điểm danh. Tiểu Đức Tử sững sờ một lúc trước bản danh sách nữ nhân dài dằng dặc, rồi phụng mệnh làm việc.

Vân Ánh Lục vốn biết trong cung nữ nhân nhiều như mây, nhưng tận mắt nhìn đám oanh oanh yến yến xinh đẹp trước mặt cũng không tránh khỏi giật mình. Hoàn béo Yến gầy, băng cơ ngọc cốt, bạch tuyết ngưng chi[1], diễm lệ vô song, cô nhìn mà hoa cả mắt.

[1] Ý chỉ làn da trắng mịn, không tì vết. “Ngưng chi” là từ mô tả làn da nõn nà như mỡ đọng của Dương Quý Phi.

Lưu hoàng thượng thật là có phận đào hoa!

“Vân thái y, ngoại trừ Viên thục nghi và Cố thục nghi trong người không khoẻ ra, những người khác đã tề tựu đông đủ”. Tiểu Đức Tử khép bản danh sách lại, thì thầm báo cáo.

Vân Ánh Lục cười ôn hòa, xoay mặt về phía các vị giai nhân.

“Các vị giai nhân ở đây có ai có thể giải thích cho tôi mỹ nhân đích thực là như thế nào không?” Không giống các nữ quan tay khư khư bàn kinh, ngâm đọc tỉ mỉ, Vân Ánh Lục mở đầu buổi thuyết giảng bằng một câu hỏi thú vị.

Đáng tiếc đám nữ nhân trước mặt cô đều thuộc loại bị động, người nào cũng che miệng cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển.

Vân Ánh Lục cũng không làm bọn họ khó xử thêm, cô nhanh nhẹn cắt nghĩa. “Có phải mọi người sẽ nói trời sinh đẹp sẵn, dung mạo như hoa, tay mềm mầm tranh, da trắng mỡ đọng, khéo cười duyên dáng, mắt đẹp sáng ngời[2] … Đúng, đấy quả là hình tượng mỹ nhân chúng ta vẫn nghĩ tới, thế nhưng bất kể dung nhan xinh đẹp thế nào cũng đều không tránh khỏi dấu ấn của thời gian, mỹ nhân xế chiều lọt vào mắt ai? Vậy làm thế nào để giữ được nhan sắc ấy đây?”

[2] Ở đây Vân Ánh Lục đã dùng một loạt câu trong bài Thạc nhân trong Kinh thi, để mô tả vẻ đẹp con gái.

Nói tới đây, cô ngừng lại một chút, quan sát đám người bên dưới vừa rồi còn thiếu tập trung, giờ đều thẳng lưng chăm chú nhìn về phía cô. Vân thái y mỉm cười, tiếp tục tự biên tự diễn: “Kỳ thật vẻ đẹp chân chính xuất phát từ bên trong cơ thế. Để giữ gìn dung nhan như hoa như nguyệt trước dòng thời gian, có ba phương cách. Cách thứ nhất, bảo vệ ‘hậu hoa viên’, có như vậy sắc đẹp của các bạn mới được duy trì từ trong ra ngoài. Cách thứ hai, dùng thuốc dưỡng nhan để lưu giữ vẻ đẹp tự nhiên. Thứ ba, son phấn sẽ cho các bạn một diện mạo mới, phá kén thành bướm”.

Cô cúi đầu mở đề cương, phòng giảng kinh im phăng phắc, chỉ có tiếng lật sách loạt xoạt.

“Hôm nay tôi sẽ giảng về tầm quan trọng của ‘hậu hoa viên’ trên người các bạn. Bất cứ nữ tử nào cũng có hai hoa viên, tiền hoa viên là gương mặt, vậy ‘hậu hoa viên’ là gì, chính là nơi cách rốn ba tấc - vùng kín của phụ nữ. Nếu không bảo vệ tốt ‘hậu hoa viên’ của mình, cho dù các bạn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành thế nào cũng chỉ là hoa nở một mùa, chẳng mấy chốc mà cánh rơi nhụy rữa”.

Chưa ai từng nghe qua những lời này, huống chi lại còn từ miệng một chàng trai thanh tú, thế nên đám phi tần, cung nữ hết thảy vừa xấu hổ vừa tò mò. Lòng ái mộ Vân thái y không khỏi thăng cấp lên thành cảm mếm.

“Chúng ta luôn cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến vùng kín, nhưng các bạn có biết không, trong cơ thể nữ nhân có một số bệnh có thể chẩn đoán từ những dị thường ở vùng kín, thế nên nhất định phải chú tâm để ý đến nó. Hằng ngày phải rửa sạch, thay nội y, bên ngoài phơi đầy váy áo nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của nội y, đây là điều hết sức sai lầm, bởi tia tử ngoại từ mặt trời mà mắt thường của chúng ta không thấy được có tác dụng diệt khuẩn rất tốt. Phụ nữ không nên ngồi lâu, không nên mặc quần áo bó sát cơ thể, nội y thì nên dùng loại làm từ vải bông, tránh dùng lụa gây bí bách khó chịu”.

“Vùng kín được bảo vệ tốt thì buồng trứng mới phát triển được. Bây giờ tôi sẽ nhắc tới một ‘người bạn tốt’ khác của phụ nữ, đó chính là kinh nguyệt. Cần nói thêm rằng, kinh nguyệt phần nhiều là khí hư và phần ít là huyết hư. Nếu trước hoặc sau kì kinh, các bạn bị đau lưng hoặc đau bụng thì đó là do khí lạnh áp đảo cơ thể. Nếu ai có bệnh kể trên, xin mời đến thái y viện, tôi sẽ kê đơn bốc thuốc cho mọi người. Lúc đương kì kinh, cần đặc biệt chú ý tới vấn đề vệ sinh cơ thể, không được phép lâm hạnh, giảm trừ các món ăn có hàn tính, vận động nhẹ nhàng để tuần hoàn khí huyết”.

…………….

Vân Ánh Lục giảng bài trong khoảng hai canh giờ, tương đương với bốn tiếng đồng hồ, nhưng trong phòng không ai nói chuyện, không ai rời chỗ, cho dù khi cô dừng lại uống ngụm nước cho nhuận họng, cũng không có châu đầu ghé tai rì rầm bàn tán. Không dám nói một buổi nói chuyện hơn mười năm đọc sách, nhưng buổi giảng hôm nay thật sự đã làm cho toàn bộ nữ nhân trong hậu cung được mở mang tầm mắt về chính cơ thể của mình, cũng không khỏi yêu bản thân mình hơn vài phần.

Thái hậu vừa nghe vừa gật đầu tán thưởng, bà quả thật đã không nhìn nhầm Vân thái y. Những vấn đề khó giãi bày của phụ nữ, từ miệng Vân thái y nói ra đều tuyệt diệu thông tuệ, không hề cảm thấy ngượng ngùng. Bệnh phụ nữ phải do phụ nữ trị, bài giảng hôm nay chính là nền móng bảo vệ thân thể chúng phi tần đầu tiên của Vân thái y, về sau chính là kì khai hoa kết quả. Nghĩ đến đây, bà lén liếc mắt nhìn hoàng hậu ngồi bên cạnh.

Ngu Mạn Lăng vẫn dịu dàng đoan trang lắng nghe từng từ, ánh mắt tràn đầy ý niệm tán thưởng và ngạc nhiên. Nàng chậm rãi đánh giá Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới, sao càng nhìn nàng càng cảm thấy Vân thái y giống nữ tử vậy chứ?

Kết thúc bài giảng, Vân Ánh Lục nán lại thêm nửa canh giờ để giải thích thắc mắc của mọi người. Không khí lúc này hoàn toàn khác với ban đầu, mọi người tranh nhau giơ tay hỏi bài. Có người hỏi thực sự để hiểu thêm vấn đề, và cũng có người hỏi chỉ vì muốn gây ấn tượng với Vân thái y.

Bên ngoài phòng giảng kinh, dưới gốc mai cổ thụ, Lưu Huyên Thần phe phẩy quạt giấy trong tay. Hôm nay sau khi tan triều, hắn phát hiện người ra người vào đều là thái giám, tuyệt nhiên không có lấy một bóng dáng cung nữ nào, hỏi ra mới biết Vân thái y đang giảng bài cho toàn bộ nữ nhận trong cung. Trong lòng khẽ động, hắn thay long bào rồi cùng La công công hối hả đi về hướng phòng giảng kinh.

Hắn đến đây đã được một lúc lâu, tán mai rợp mát phần nào đã làm dịu bớt cái nắng chói chang, nhưng người hắn vẫn rịn đầy mồ hôi.

Đổi lại là ngày thường, trong vòng trăm mét, chỉ cần hắn xuất hiện, từ phi tần cho đến cung nữ sẽ vội vàng sửa sang váy áo, vuốt tóc đưa mày, nghênh đón hắn với vẻ ngoài xinh đẹp nhất, phong tình nhất. Vậy mà hôm nay, trong vòng chưa đầy một trăm mét chẳng ai nhận ra sự tồn tại của hắn. Mọi ánh mắt đều hướng về tiểu thái y đang say sưa giảng bài trên đài cao, hau háu hệt như sói đói nhìn dê nhỏ xinh đẹp.

Điều này khiến hoàng đế Lưu Huyên Thần có chút chua xót trong lòng, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình đã thất bại thảm hại.

Thế nhưng tiểu thái y kia, bình thường thì ngờ ngờ nghệch nghệch vậy mà giờ lại rực rỡ chói mắt, huy quang sáng lòa. Đến hắn cũng không thể không thừa nhận bản thân đã bị vẻ thông minh, khéo léo ấy hấp dẫn.

“La công công, ngươi nói xem, trẫm với Vân thái y, ai anh tuấn hơn?” Lưu Huyên Thần buột miệng hỏi.

La công công ngẩn người, chớp mắt kinh ngạc, chuyện này có thé so sánh được sao? Hôm qua ông ta đã tới phủ Nội vụ kiểm tra, Vân thái y đích thực là một vị cô nương, thế nên mới không chút nể sợ khi mạo phạm phượng thể hoàng hậu, thế nên thái hậu mới một hai bệnh vực nàng ấy, hóa ra nguyên do bên trong lại là như vậy. Ông ta còn chưa kịp bẩm báo với bệ hạ tin tức này. Nhưng nghe khẩu khí của bệ hạ, xem ra người vẫn nghĩ Vân thái y là nam nhân. Ôi, vua không nói chơi, cho dù là chỉ hươu bảo ngựa[3] cũng không thể bảo ‘Bệ hạ à, người sai rồi”, mà chỉ có thế nương theo ý tứ của bệ hạ tôi. Ông ta nhăn mặt nhíu mày chưa biết nên trả lời thế nào mới phải?

[3] Thời nhà Tần, khi Tần Nhị Thế lên ngôi hoàng đế, hoạn quan Triệu Cao muốn tiếm quyền nhưng sợ các đại thần phản đối, bèn nghĩ ra một kế sách, ông ta dâng lên một con hươu rồi một mực nói đó là ngựa. Nhị Thế cười bảo: “Thừa tướng lầm rồi, sao hươu lại bảo là ngựa”. Triệu Cao hỏi lại các đại thần trong triều, bậc trung thần thì bảo là hươu, kẻ theo Triệu Cao thì nói rằng ngựa. Sau đó Triệu Cao âm thầm trừ khử những người nói đó là hươu để lật đổ ngôi vua.

Lưu Huyên Thần đã nhìn thấu tâm tư của La công công, mỉm cười bảo, “Không sao, ngươi cứ nói thẳng, trẫm sẽ không trách tội”.

La công công trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Bệ hạ, người là bậc nam nhân khí vũ hiên ngang, anh tuấn lỗi lạc, còn Vân thái y thì thanh tú nhu mì như nữ tử, lão nô thực không rõ ai hơn ai kém”.

Lưu Huyên Thần nghiêng mặt nhìn La công công, “Ngươi dang so sánh cái quái gì vậy, sao lại bảo trẫm giống nam nhân, chẳng lẽ có những lúc trẫm giống nữ tử à?”

“Hoàng thượng, lão nô không có ý đó. Lão nô định nói…” Cái này phải giải thích thế nào đây?

“Thôi đi, trẫm nhìn là biết ngươi cũng vừa mắt với Vân thái y hơn”. Lưu Huyền Thần đau lòng đáp. Hắn ngẩng đầu nhin một dám nữ nhân tíu tít vây quanh Vân Ánh Lục, không ngừng nhét khăn tay, trâm ngọc và cả đồ ăn vặt vào tay cô. Vân Ánh Lục luôn miệng từ chối, nhưng hai tay đã bị nhét đầy quà tặng, không thể không gọi Tiểu Đức Tử tới hỗ trợ.

Lưu Huyên Thần thở dài, đám nữ nhân của hắn lại tranh nhau lấy lòng một nam nhân khác, hắn có nên xông đến để bảo vệ quyền làm chồng không đây?

Hắn còn chưa quyết định xong, thái hậu và hoàng hậu đã đi tới.

“Hoàng thượng, sao người lại tới đây?” Thái hậu cười hỏi.

“Trẫm tới đón mẫu hậu đi dùng ngự thiện”. Lưu Huyên Thần bước đến ân cần đỡ thái hậu, nhưng ánh mắt lại hướng về phía sau.

Ngu Mạn Lăng thu được hết thảy trong tầm mắt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Hoàng thượng, hôm nay ai gia được nghe Vân thái y giảng bài, cảm thấy bao năm nay sống thật uổng phí, giá như ai gia được trẻ lại như các con thì tốt biết bao. Hóa ra làm một người phụ nữ cũng thật hạnh phúc”.

“Vâng, vâng!” Lưu Huyên Thần đầu óc mù mịt đáp. Không biết tiểu thái y kia giảng bài hay tung mê hồn dược nữa?

“Vân thái y nói tháng sau sẽ tổ chức một buổi giảng khác về các món ăn bài thuốc bồi bổ cơ thế, hôm đó ai gia sẽ sai người mang theo giấy bút để ghi lại, bài giảng thực sự rất bổ ích. À, hoàng hậu, chừng nào con hồi phủ thăm phụ mẫu vậy, tháng sau có kịp trở về nghe giảng không?” Thái hậu quay sang hỏi Ngu Mạn Lăng.

“Vâng, dùng ngự thiện xong nhi thần sẽ xuất cung, nhất định là sẽ về kịp, nhi thần cũng không muốn bỏ lỡ bài giảng sinh động như vậy”. Ngu Mạn Lăng cười khẽ, gương mặt thoáng chút bất an mơ hồ.

Lưu Huyên Thần âu yếm vỗ vỗ mu bàn tay hoàng hậu, nàng quay sang Lưu Huyên Thần, mỉm cười.

“Hoàng hậu nhớ sớm hồi cung, đừng để Huyên Thần mong nhớ. Hôm nay làm sao thế nhỉ, trong ba vị thục nghi mới tiến cung, lại có đến hai vị chuyển bệnh. Lạ thật”.

“Có thể là do các nàng ấy chưa thích ứng kịp với cuộc sống trong cung thôi ạ!” Ngu Mạn Lăng vừa trả lời vừa ý nhị nhìn Lưu Huyên Thần. Hắn nhíu mày, sắc mặt không chút biến đổi, tâm tư thật khó dò.

“Hoàng thượng, có phải do con lạnh nhạt với bọn họ không?” Thái hậu hỏi.

“Không phải, do hai hôm nay trẫm quá bận bịu việc triều chính thôi. Đêm nay trẫm nhất định sẽ ghé tới tẩm cung của các nàng ấy”. Lưu Huyên Thần đáp.

Đến tối, phủ Nội vụ đưa thẻ bài của các vị phi tần tới ngự thư phòng, Lưu Huyền Thần ngồi thừ giữa chồng tấu chương, tâm tình đột nhiên chán nản, hắn khoát tay, “Lát nữa trẫm sẽ tới gặp mấy vị thục nghi, ngủ lại thì thôi khỏi”.

Thái giám phủ Nội vụ nâng khay thẻ bài lui xuống.

Khi Lưu Huyên Thần phê xong tấu chương thì trăng đã lên cao giữa trời, hắn ra ngoài hóng gió, La công công lập cập xách đèn lồng đi theo sau như thường lệ. Trên đường đi, hai người gặp một đội cấm vệ quân đi tuần, tất cả cung kính cúi đầu hành lễ với Lưu Huyền Thần rồi tiếp tục tuần tra mọi nơi trong cung. Cách chỗ hắn đứng không xa chính là thái y viện, Lưu Huyên Thần không tự chủ được liếc mắt nhìn sang, La công công theo tầm mắt hắn cũng đưa mắt sang nhìn.

“Hoàng thượng, cẩn thận, có thích khách!” La công công đột nhiên hoảng sợ chỉ tay lên nóc điện trước mặt, vừa hô hoán vừa đứng chắn trước mặt Lưu Huyền Thần để bảo vệ.

Lưu Huyên Thần ngạc nhiên ngước nhìn nóc điện, trên đó quả có hai kẻ mặc đồ đen đang khom lưng di chuyển. Hắn tức giận quát lớn: “Người đâu! Bắt thích khách!”