Xuân Sắc Như Thế

Chương 22: Thiên tử nhận lỗi




Viên Diệc Ngọc vốn lớn lên trong quân doanh nên không câu nệ mấy tiểu tiết. Thái giám và cung nữ trong tẩm cung vì thế cũng rất thoải mái, người ra người vào đều cười nói vui vẻ.

Cửa phòng vừa khép, Vân Ánh Lục liền thỉnh Viên thục nghi cởi bớt áo ngoài rồi nằm sấp trên giường để chuẩn bị chữa trị. Viên Diệc Ngọc không phản đối, mặt mày cũng không chút nhăn nhó, ngoan ngoãn nghe lời Vân thái y.

“Vân thái y, ngươi không cần câu nệ mấy thứ lễ tiết rắc rối, bản cung biết ngươi đến đây là vì muốn tốt cho bản cung. Thầy thuốc trong quân doanh người nào chẳng là đấng mày râu, thân gái trên sa trường tránh sao khỏi việc đao kiếm phạm thân, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân”.

Vân Ánh Lục đang mải lục tìm dao, kim khâu, ma phí tán, thuốc tiêu viêm và cả lọ cao dược cô điều chế trong hòm thuốc, nên khi Viên Diệc Ngọc nói xong, cô thần người không hiểu cái gì mà đấng mày râu, cái gì mà tốt lắm rồi ở đây chứ?

“Không cần dùng ma phí tán, bản cung muốn thần trí tỉnh táo trong quá trình chữa trị”. Viên Diệc Ngọc thấy Vân Ánh Lục mở gói giấy nhỏ, thoạt nhìn đã biết là thuốc gây mê.

“Vậy tôi đặt miếng gỗ nhỏ vào miệng cô nhé? Tiểu phẫu xóa sẹo không phức tạp nhưng sẽ kéo dài lâu đấy, tôi sẽ loại bỏ phần thịt thừa bên ngoài vết sẹo rồi khâu kín miệng vết thương. Trong thời gian vết thương lên da non, mỗi ngày cung nữ sẽ giúp cô bôi cao dược này, không tới nửa tháng, lưng cô sẽ nhẵn mịn như cũ. Nhưng nửa tháng này, cô phải ngủ sấp để tránh động đến chỗ khâu”. Vân Ánh Lục thẳng thắn nhìn vào mắt Viên Diệc Ngọc, nói.

Viên Diệc Ngọc vung tay mạnh bạo, “Được, cứ vậy mà làm, nhưng mảnh gỗ thì không cần, bản cung có thể chịu được. Vân thái y không biết đấy thôi, sau khi trúng nhát kiếm của kẻ địch, bản cung hôn mê suốt ba ngày, một tháng không thể xuống giường, cuối cùng mạng thì giữ được nhưng lưng thì lưu lại vết sẹo xấu xí này. Cũng may gặp được Vân thái y, nếu không bản cung đã phải ôm hận trong lòng rồi”. Nói xong, nàng ngửa mặt cười lớn.

Trong khoảnh khắc Viên thục nghi mỉm cười sung sướng, trong lòng Vân Ánh Lục chợt dâng lên một cảm giác lạ kỳ, việc cô giúp đỡ Viên Diệc Ngọc tiến cung, liệu có đúng không? Cô thật không dám chắc.

Tiểu Đức Tử không đứng chờ Vân Ánh Lục bên ngoài như mọi khi mà ngồi tán chuyện cùng một tiểu công công đồng niên trong cung của Viên thục nghi. Hai người bạn đã lâu không gặp nhau, nên chuyện trò mãi không dứt. Tiểu công công kia vừa dẫn Tiểu Đức Tử đi tham quan một vòng tẩm cung vừa thì thụt thăm hỏi về mấy tin đồn dạo gần đây trong hoàng thất. Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày lóe lên lần nữa trước khi chìm trong bóng tối, Vân Ánh Lục mới rời khỏi sương phòng của Viên thục nghi.

Tiểu Đức Tử chạy ra đón, qua khe cửa chưa khép kín, cậu ta trông thấy Viên thục nghi đang nằm sấp trên giường, thiêm thiếp ngủ. Vân Ánh Lục cuối cùng vẫn bắt Viên Diệc Ngọc dùng một ít ma phí tán, vì nếu không muốn vết thương để lại dấu vết thì phải khâu rất tỉ mỉ, từng mũi kim đâm sâu vào da thịt sẽ cực kỳ đau đớn. Nhưng Viên Diệc Ngọc lại không hề cảm kích hành động ấy của cô.

Vân Ánh Lục dặn dò tỉ mỉ cung nữ thân tín của Viên Diệc Ngọc một vài việc phải lưu ý. Cuối cùng, cô chốt hạ một câu, nếu hoàng thượng muốn lâm hạnh, Viên thục nghi nhất định phải lấy lý do trong người không khỏe để từ chối, bằng không mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển cả.

Sắp xếp đâu đó xong, Vân Ánh Lục cùng Tiểu Đức Tử vội vàng rời gót quay về thái y viện. Vân Ánh Lục vừa đi vừa xoay cần cổ đau nhức, miệng không quên than thở cho số phận hẩm hiu của mình. Vừa đến gần cổng của thái y viện, cả hai đã trông thấy một đội cấm vệ quân đang dàn hàng đứng canh. Tiểu Đức Tử mặt mày biến sắc, hoảng hốt nhìn Vân Ánh Lục.

Vân Ánh Lục cũng lặng người một lúc, “Nhìn gì chứ, chẳng lẽ họ lại muốn bắt tôi sao?”

Tiểu Đức Tử đang định thì thầm gì đó với Vân Ánh Lục thì vừa hay nhìn thấy thủ lĩnh cấm vệ quân phóng tới một tia nhìn lạnh lẽo, cậu ta vội cúi đầu, khép nép đi vào. Vừa nhìn thấy toàn bộ người của thái y viện quỳ gối trong sân, Tiểu Đức Tử cũng mềm nhũn cả người, khụy gối phủ phục xuống đất.

Vân Ánh Lục ngẩng phắt lên nhìn, kẻ sai người móc mắt cắt lưỡi cô, đương kim hoàng thượng Lưu Huyên Thần đang đứng sừng sững trong sân viện, trầm mặc như nước, lạnh lùng tựa sương.

Nhìn thấy cô ngây người đứng thẳng tắp như tượng gỗ, khóe miệng Lưu Huyên Thần nhếch lên một tia cười lạnh lẽo rồi khẽ phất tay, “Ngoại trừ Vân thái y, tất cả lui hết cho trẫm”.

“Đêm nay tôi không trực ban đâu”. Vân Ánh Lục vội thốt lên.

“Ngươi có quyền mở miệng sao?” Lưu Huyên Thần suýt nghẹn lời, hắn chậm rãi bước tới trước mặt cô.

“Ai cũng có quyền tự do ngôn luận”. Vân Ánh Lục cúi đầu, nhỏ giọng biện bạch vài câu.

Dường như có ai đó nổ một phát súng trên không trung, chỉ trong chốc lát, toàn bộ người trong thái y viện đều biến mất nhanh chóng, chỉ còn lại Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục, mặt đối mặt. Bên ngoài tường bao, cấm vệ quân vẫn đang vây quanh.

“Vân Ánh Lục”, Lưu Huyên Thần đặt một tay lên vai cô, “Có phải trẫm quá sủng ái ngươi không?”

“Lưu hoàng thượng, cách thức sủng ái của anh cũng khác người quá đấy!” Cái kiểu hỏi cung đáng ghét của hắn cùng sức nặng trên vai làm Vân Ánh Lục rất không thoải mái. Cô ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với sự chất vấn của Lưu Huyên Thần.

“Ngươi gọi trẫm là Lưu hoàng thượng, ngươi gặp trẫm không quỳ, ngươi nhìn trẫm bất kính, Vân Ánh Lục, chỉ với mấy điều này thôi, đã đủ khép ngươi vào tội mạo phạm đế vương để đoạt mạng mười tám lần rồi. Thế nhưng ngươi vẫn có thể đường đường chính chính đứng ở đây, đó không phải là trẫm sủng ái ngươi thì là gì?” Hắn nắm chặt lấy cằm cô, ép cô đối diện với ánh mắt sáng quắc của mình.

“Lưu hoàng thượng, kỳ thật anh chỉ hơn chúng tôi ở điểm trong tay nắm giữ thanh kiếm tùy ý đoạt mạng mà không bị luật pháp trừng phạt thôi. Đe dọa những người tay không tấc sắt như chúng tôi, anh thấy thú vị lắm à, đắc ý lắm à? Một khi không có thanh kiếm ấy trong tay, anh tài giỏi hơn chúng tôi sao?”

Vân Ánh Lục từ trong cốt tủy vốn là con nhím nhỏ, bình thường tính tình ôn hòa, điềm đạm là vậy, nhưng một khi bị bức ép, cô cũng sẵn sàng xù lông nghênh chiến. Từ trước đến nay cô vốn rất ghét những kẻ tiểu nhân cậy thế ép người. Vân Ánh Lục cô luôn tuân thủ kỷ cương pháp luật, làm việc nghiêm túc, chưa từng phạm sai lầm, vậy mà hôm nay lại bị gã hoàng thượng đáng ghét này uy hiếp, đe dọa, sao có thể nhẫn nhịn được chứ.

“Sao? Ngươi không phục à?” Lưu Huyên Thần nhếch môi, cười như không cười, “Không ít kẻ phản nghịch cũng từng nói trẫm như vậy, nhưng cuối cùng không thể không khuất phục. Muốn trách thì hãy trách số mệnh của mình không tốt, có người làm vua thì cũng sẽ có kẻ làm thảo khấu, cho dù là cùng một mẹ sinh ra”.

Vân Ánh Lục không sao chịu nổi vẻ kiêu căng của Lưu Huyên Thần, chỉ vì xuất thân tốt hơn mà dương dương tự đắc vậy sao? Cô khinh miệt nheo mắt, không muốn phí lời với loại người như vậy.

Cô một mực im lặng để phản kháng lại.

Lưu Huyên Thần vẫn không chịu buông tha, “Vân Ánh Lục, ngươi tức giận vì chuyện trẫm ra lệnh móc mắt cắt lưỡi ngươi đấy à?”

“Vậy chẳng lẽ anh muốn tôi nói lời cảm tạ sao?” Vân Ánh Lục tức giận trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc bóng tối đã khiến mục đích của cô thất bại hoàn toàn.

“Vân Ánh Lục”, Giọng Lưu Huyên Thần đột ngột nhỏ lại, ngón tay hắn ấn nhẹ xuống môi cô, con ngươi đen nhánh bỗng dậy sóng, mọi cảm xúc trong lòng đều hiện rõ nơi đáy mắt. “Trong cung có rất nhiều bí mật không thể vạch trần, có rất nhiều chuyện cũ không thể lật lại, cũng như có rất nhiều tâm kế ẩn dưới những khuôn mặt tươi cười. Khanh thì ngây thơ không biết tự bảo vệ mình, lại còn một lòng muốn làm lương y cứu người, thế nên rất dễ bị người khác lợi dụng. Nếu một khi khanh vạ miệng gây họa thì dù trẫm có ngồi trên ngôi cửu đỉnh cũng không thể cứu được khanh đâu”.

Vân Ánh Lục ngạc nhiên mở to mắt, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Cô đang bị người khác lợi dụng sao, hắn đang nói gì vậy chứ?

“Vì thấy khanh được trẫm sủng ái nên có một số kẻ định nhắm vào khanh đấy. Hôm nay trẫm chỉ tìm cớ để đánh lạc hướng bọn chúng thôi chứ hoàn toàn không có ý định giết khanh. Thế nhưng, Vân Ánh Lục, cho dù y thuật của khanh có giỏi thế nào cũng không được phép vượt quá lẽ thường. Trẫm có thể hiểu, thái hậu có thể ủng hộ, nhưng khanh không thể vượt qua được miệng lưỡi của ngàn vạn người. Trẫm biết khanh là thần y nhưng khanh cũng nên học cách lựa chiều mà sống. Khó khăn lắm trẫm mới có được một bằng hữu như khanh, trẫm không muốn khanh gặp bất trắc nào trong chốn cung đình này. Ngoan ngoãn nghe lời trẫm được không?”

“Nếu tôi không nghe, anh sẽ giết tôi phải không?” Cô buột miệng hỏi. Dưới ánh mắt như thôi miên của hắn, trái tim cô đang đập điên cuồng.

Có phải hắn đang xin lỗi cô không?

Đôi mắt Lưu Huyên Thần càng lúc càng thêm sâu thẳm, “Đừng làm trẫm thất vọng. Bao nhiêu năm qua trẫm đã phải chịu cô đơn...”

“Cái gì?” Hơi thở của cô suýt nữa thì ngừng trệ.

“Khanh thật sự khiến trẫm rất lo sợ”. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô, “Trẫm chưa từng thân thiết với ai như khanh, cũng chưa từng có cảm giác nhớ mong thế này. Vân Ánh Lục, rốt cuộc vì sao ông trời lại đưa khanh tới đây?”

“Vì muốn giúp anh sinh con đẻ cái”. Cô điềm nhiên trả lời.

Lưu Huyên Thần phì cười, hắn thực không thể nghĩ câu trả lời lại thú vị đến thế, “Vân Ánh Lục, may mà khanh là nam nhân, nếu không trẫm nhất định sẽ nghĩ khanh đang tỏ tình với trẫm đấy!”

Con ngươi trong mắt Vân Ánh Lục xoay tròn mấy vòng, may mà cô là nam nhân sao? Cô có nghe lầm không?

“Lưu hoàng thượng, anh vừa nói gì?”

Lưu Huyên Thần xua xua tay, “Không có gì, không có gì”. Nhìn cánh môi đỏ hồng căng mọng của Vân Ánh Lục, trái tim hắn khẽ rung động, phải giằng lòng lắm hắn mới áp chế được bản thân. Vân thái y rõ ràng là một nam nhân, sao hắn lại muốn hôn nam nhân chứ?

“Lưu hoàng thượng, làm hoàng đế anh có vui không?” Vân Ánh Lục vốn chẳng thể nhận ra một hồi phong ba trong lòng hắn, cô ngẫm nghĩ về câu nói lúc nãy của Lưu Huyên Thần, tò mò hỏi.

Lưu Huyên Thần cố níu thần trí của mình về lại như cũ, “Đó là chuyện trẫm không có quyền lựa chọn, bất kể là vui hay không”.

“Nếu anh không làm hoàng đế nữa thì sẽ ra sao?”

“Thì thành Đông Dương máu chảy thành sông, ngổn ngang xác chết, thiên hạ đại loạn”. Lưu Huyên Thần lạnh lùng đáp, giọng nói thoáng chút bất đắc dĩ như có như không.

Vân Ánh Lục rùng mình hỏi lại, “Nghiêm trọng như vậy sao? Anh có đánh giá bản thân mình cao quá không đấy?”

“Trẫm cũng hi vọng thế. Đúng rồi, hôm nay khanh tới cung Viên thục nghi làm gì?” Lưu Huyên Thần hỏi, “Cả tẩm cung của Cổ thục nghi nữa, khanh làm gì ở đó? Bọn họ đều là thục nghi mới tấn phong, khanh cần mẫn quá rồi đấy”.

“Anh theo dõi tôi đấy à?” Vân Ánh Lục lập tức xù lông nhím.

“Trẫm việc gì phải làm thế, theo dõi khanh đã có người khác làm. Nói mau, à không, nói thật đi”. Giọng điệu của Lưu Huyên Thần không có vẻ gì như buông tha cô cả.

Vân Ánh Lục lầu bầu giải thích, “Sau lưng Viên thục nghi có một vết sẹo lớn từ hồi còn chinh chiến trên sa trường, tôi đến giúp cô ấy xóa bỏ dấu vết xấu xí...”

“Từ từ đã, khanh nói khanh có thể chữa lành vết sẹo sao?” Lưu Huyên Thần đột nhiên ngắt lời cô,

“Nếu vết sẹo hình thành chưa lâu thì tôi có thể làm được”.

“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm!” Lưu Huyên Thần sung sướng cất tiếng cười lớn, “Chuyện này thật sự rất tốt. Hôm nay khanh hồi phủ nghỉ ngơi đi, ngày khác trẫm sẽ lại đến tìm”.

Nói xong, hắn hớn hở rời khỏi thái y viện.

Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực, thượng đế từ bi, may mà hắn không hỏi thêm chuyện của Cổ Lệ. Cô không thể nói dối mà cũng không thể nói thật, như vậy chẳng phải tự mình đưa mình vào thế khó xử sao?

Cô khẽ cười, bụng bảo dạ mình thật may mắn.