Xuân Sắc Như Thế

Chương 1-2: Con người phụ bạc




Năm thứ sáu Khai Nguyên triều Ngụy, kinh thành Đông Dương, mùa xuân.

Tháng Ba, mùa xuân ở Đông Dương, khắp nơi khắp chốn dạt dào sức sống. Trong mọi ngõ ngách của hai khu phố lớn ở kinh thành được chia cắt bởi đường Chu Tước, dòng người đông đúc như thủy triều. Kỳ thi xuân đã khai bảng tháng trước, đám nhân sĩ cập đệ hồ hởi dẫn đầu đoàn du xuân, tân bảng nhãn thuận tay hái đóa hoa đào hoa hạnh nở sớm, thong dong cưỡi tuấn mã diễu khắp khu phố, giữa đám đông vây quanh.

Trai gái phục trang thịnh hành ríu rít trêu đùa trên đường phố, trong cảnh náo nhiệt điểm xuyết chút dịu dàng hòa mục của vẻ xuân.

Lúc này, ở phía nam thành, gia đình Vân viên ngoại lại như chìm sâu trong đêm đông giá rét. Đêm qua, viên ngọc quý của Vân lão gia không hiểu sao lại cắt cổ tay tự sát. Lúc nha hoàn vào phòng để giúp thay xiêm y như thường lệ thì phát hiện Vân tiểu thư đang nằm trên chiếc giường dây đầy máu, đôi mắt mỹ lệ nhắm nghiền, miệng thở thoi thóp, thân thể lạnh như băng. Tiểu nha hoàn hoảng sợ gào thét ầm ĩ làm chấn động cả trời cao, Vân phu nhân vừa nghe tin lập tức ngất xỉu.

Trong chốc lát Vân phủ rối loạn như ong vỡ tổ, Vân viên ngoại vội cho mời tất cả đại phu trong thành Đông Dương đến, khuê phòng của Vân tiểu thư lập tức biến thành phòng hội chẩn. Đám đại phu đi đi lại lại, mặt nhăn mày nhíu ra chiều căng thẳng tột cùng. Ba ông thợ giầy thối còn hơn Gia Cát tiên sinh, đám đại phu rốt cuộc cũng cứu được mạng Vân tiểu thư trong tay Diêm Vương gia lúc trời vừa rạng.

Trong Vân phủ, băng tuyết từ từ tan chảy.

"Vân viên ngoại, tình hình tiểu thư hiện không còn đáng ngại nữa rồi, chỉ cần bồi bổ cho tốt thì qua mấy hôm là có thể xuống giường".

Ai đang nói vậy? Cơ Uyển Bạch cảm thấy cơ thể chuếnh choáng như say rượu, một giọng nói già nua văng vẳng bên tai cô.

"Vậy sao còn chưa tỉnh lại?" Một giọng nói lo lắng khác xen vào.

"Là do tiểu thư mất máu quá nhiều thôi, viên ngoại đừng nóng ruột, mấy người chúng tôi xin cáo lui trước".

"Đa tạ đại phu!"

"Tiểu thư, tiểu thư, người đừng dọa Trúc Thanh... Mau tỉnh lại đi mà!" Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay tiểu thư, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc lóc. Vân phu nhân không biết đã ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần, vừa nhìn thấy con gái yêu hai mắt nhắm nghiền, lại gào khóc không ngớt. Vân viên ngoại cũng lệ ngang lệ dọc không khác gì vợ. Vợ chồng ông thành thân mười lăm năm, không biết đã bái tiên cúng Phật bao nhiêu lần mới sinh được đứa con gái vàng ngọc này. Sao lại có thể lâm vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ?

Cơ Uyển Bạch cảm thấy miệng mồm khô khốc, cơ thể yếu ớt không chút sức lực, mỗi khớp xương trên người như rời cả ra, cổ họng rát như nuốt phải lửa, không biết luồng khí nóng này tác động tới dây thần kinh nào mà khiến cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Sao lại có nhiều giọng nói như vậy, mình đang trong bệnh viện sao? Mình chưa chết sao?

Uyển Bạch yếu ớt mở mắt, trước mắt cô là một tiểu cô nương mặc váy hoa trang nhã, tóc búi quả đào. Cô kinh hoảng đến độ lông tơ dựng ngược cả lên... Đây là đâu? Trong mơ chăng? Giường trổ hoa văn, mành rủ dịu dàng, vật dụng đều bằng gỗ hoàng đào trang nhã, khắp phòng phảng phất mùi đàn hương. Cô chưa từng mơ giấc mộng nào đẹp như vậy.

"Tiểu thư tỉnh rồi, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi!" Tiểu cô nương bên cạnh vui mừng gọi lớn.

"Ánh Lục, là mẫu thân đây! Con... sống lại rồi, ôi tâm can bảo bối của ta!" Một vị phu nhân quý phái ôm trọn Uyển Bạch vào vòng tay ấm áp, nhìn cô lệ rơi không ngừng.

"Phu nhân, mau dìu Ánh Lục nằm xuống, con bé còn rất yếu!" Vân viên ngoại vội ngăn cơn xúc động thái quá của phu nhân.

"Hai người là ai?" Cơ Uyển Bạch khàn giọng hỏi. Ánh Lục mà bọn họ nhắc tới có phải là chỉ cô không?

Ba người đứng quanh giường giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, "Ánh Lục, ta là phụ thân con, còn đây là mẫu thân con, con không nhớ sao?" Vân viên ngoại kinh hoảng sờ tay lên trán cô.

"Tôi không phải là Ánh Lục". Cơ Uyển Bạch mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô là bác sĩ, không chút duy tâm, nhưng tất cả những chuyện này phải giải thích thế nào đây. Chẳng nhẽ cô chết rồi sao? Vừa nghĩ Uyển Bạch vừa he hé mắt ra nhìn, mấy người này đều có bóng, ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, vậy nơi này hẳn không phải là địa ngục như lời dân gian đồn đại được. Dù cho có luân hồi thì cô cũng phải gửi thân vào một gia đình hiện đại nào đó, chứ sao lại xuất hiện ở thời viễn cổ thế này được.

Chẳng lẽ đây chính là xuyên không mà đám điều dưỡng trong bệnh viện vẫn hay nhắc đến sao?

Xuyên không chính là vào thời điểm cận kề cái chết, linh hồn trôi dạt trong dòng chảy của không thời gian, vô định lãng đãng, có thể bay tới tương lai cũng có thể quay về quá khứ, gặp được thân thể đang suy yếu của ai đó có nhịp thở giống mình, thì nhập luôn vào đó.

Thật sự là rất vớ vẩn. Tim đập điên cuồng, cô không thích ứng kịp vội hớp một ngụm không khí.

"Tiểu thư không phải đang nói mơ đấy chứ, vẫn chưa thực sự tỉnh sao?" Tiểu cô nương chớp chớp mắt, nghi ngại dò hỏi.

Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau đầy ngụ ý.

"Vậy chúng ta ra ngoài, để cho Ánh Lục ngủ thêm một lúc, lát nữa lại tới xem con bé thế nào".

"Vâng! Viên ngoại, phu nhân đã qua một đêm không chợp mắt rồi, cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi, tiểu thư đã có con chăm sóc rồi."" Tiểu nha hoàn rất lanh lợi, dìu Vân phu nhân rời khỏi sương phòng.

"Trúc Thanh, có chuyện gì nhất định phải gọi chúng ta đấy". Vân phu nhân lưu luyến nhìn con gái, miệng không ngớt dặn dò. Tiểu nha hoàn gật đầu lễ phép, "Trúc Thanh nhớ rồi".

Trúc Thanh nhìn theo vợ chồng viên ngoại cho đến khi khuất bóng mới xoay người bước vào thì chợt thấy tiểu thư đang trợn mắt, quái dị quan sát mình.

"Tiểu thư?" Trúc Thanh huơ huơ tay trước mặt tiểu thư, "Đây là số mấy?"

Cơ Uyển Bạch không buồn trả lời, khẽ nhếch khóe miệng, vịn giường ngồi dậy.

"Đừng hỏi ngớ ngẩn như vậy. Cô là ai?"

"Em là Trúc Thanh, nha hoàn thân cận của tiểu thư đây mà!"

Trúc Thanh, trúc diệp thanh[1], một loại rắn kịch độc, sao lại đặt cái tên thế này chứ? Cơ Uyển Bạch buồn cười nhưng cười không nổi.

[1] "Trúc thanh xà" hay "trúc diệp thanh xà" là từ Hán Việt chỉ loài rắn lục.

"Hiện là triều đại nào? Đây là nơi nào?"

"Sao? À, là triều Ngụy, Khai Nguyên năm thứ sáu, còn đây là Vân phủ ở thành Đông Dương ạ! Tiểu thư, cô quên hết rồi sao?" Trúc Thanh chớp chớp mắt, ưu tư nhìn cô. Không đúng, nếu như đã quên hết mọi chuyện trước kia, sao tiểu thư lại nói năng rành rọt như vậy.

Triều Ngụy? Cơ Uyển Bạch thở dài, hồi cấp Ba, cô chỉ ưu tiên cho vật lý và hóa học, nên hoàn toàn mờ mịt về lịch sử, cũng chẳng rõ triều Ngụy là triều đại nào, thủ đô là gì, hoàng đế là ai, có những nhân vật lịch sử gì. Nhưng mà, tỉnh táo mà nói, cô thật sự đã xuyên không rồi.

Chuyện này đáng cười thế nào đây?

"Lấy gương đến đây?"

Trúc Thanh thấy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy chiếc gương lăng hoa trên bàn trang điểm đưa đến. Cơ Uyển Bạch nhìn thấy trong gương một khuôn mặt kiều mị với đôi mắt long lanh như minh châu, khóe môi bướng bỉnh hơi cong lên cùng suối tóc đen mượt sau lưng. Cô vốn chẳng có chút khiếu thẩm mỹ nào nhưng vẫn bị gương mặt xinh đẹp trong gương dọa chết khiếp.

"Tôi tên là gì?" Cơ thể gầy gò của Cơ Uyển Bạch đã không còn, đây là thể xác mới của cô sao? Cô đau xót nghĩ thầm, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Vân Ánh Lục, thiên kim tiểu thư của Vân phủ ạ". Trúc Thanh đau xót lau nước mắt cho tiểu thư, "Hiện tại tiểu thư đang bị bệnh, không cần gấp gáp, mọi chuyện từ Từ Ânhớ lại cũng được".

Ưu điểm lớn nhất của Cơ Uyển Bạch chính là gặp nguy không loạn, bình tĩnh xử lý, cô rất nhanh trấn tĩnh trở lại.

"Mọi người nói tôi... tự sát?" Trong lúc hôn mê, cô thoáng nghe được hai Từ Ânày.

Xuyên không hoang đường thật, thế nhưng nhờ đó mà không phải nhìn thấy mặt Đường Giai cũng coi như là một chuyện may mắn.

Trúc Thanh thở dài, nâng cánh tay trái của Uyển Bạch lên để cô thấy cổ tay được băng bó cẩn thận với vết máu mờ mờ bên dưới, xem ra vết cắt thật sự rất sâu.

"Vì sao tôi phải tự sát?" Uyển Bạch nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vết thương để máu lưu thông, giúp cho vết cắt nhanh chóng khép miệng.

Trúc Thanh kỳ quái liếc nhìn rồi rót một chén trà sâm đưa cho tiểu thư, "Còn không phải vì Đỗ công tử nhà bên sao?"

"Đỗ công tử?"

"Công tử Đỗ Tử Bân là con trưởng của Đỗ viên ngoại, Đỗ viên ngoại có mối quan hệ rất tốt với nhà chúng ta nên ngay khi còn để chỏm, tiểu thư đã được định hôn cùng Đỗ công tử. Đỗ công tử là tài tử nổi tiếng hiếu thuận ở thành Đông Dương này, vì để tang mẫu thân đã giam mình trong trai phòng suốt ba năm. Năm kia công tử vừa tham gia khoa thi đã đỗ đầu trạng nguyên, do tài năng xuất chúng nên được hoàng thượng bổ nhiệm làm thượng thư bộ Hình trẻ tuổi nhất triều".

Cơ Uyển Bạch lạnh lùng tiếp lời: "Sau đó hắn bội tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, một hai đòi từ hôn nên tôi mới tự sát?" Nếu không vì lý do đặc biệt gì thì có ai có vị hôn phu thành đạt vinh hiển mà lại phát phẫn cắt mạch máu tự sát chứ!

"Người bội tình bạc nghĩa là tiểu thư!" Trúc Thanh hạ giọng nói thầm.

"Cái gì?"

"Đỗ công tử chịu tang ba năm, tiểu thư thấy anh ta không có tiền đồ nên một hai đòi lão gia từ hôn, cô còn... chạy tới cửa nhục mạ Đỗ công tử, nói đời này anh ta mà nên danh nên tiếng thì mặt trời cứ là mọc đằng tây. Tiểu thư, cô cũng được xem là tài nữ nổi danh trong thành Đông Dương, rất nhiều vương gia, công tử đến Vân phủ xin cầu thân, tiểu thư ra khỏi nhà thì chẳng khác nào trăm sao hướng về mặt trăng, duy chỉ có Đỗ công tử là không đoái hoài đến thôi. Có thể cũng vì nguyên nhân này, tiểu thư mới đòi từ hôn".

"Vậy Đỗ công tử kia đồng ý hủy hôn sao?" Cơ Uyển Bạch bắt đầu thấy có chút hứng thú.

"Viên ngoại vừa mở miệng, Đỗ gia đã đồng ý, lại còn xin lỗi vì đã làm chậm trễ việc đại sự của tiểu thư. Từ khi từ hôn, giao tình của hai nhà cũng phai nhạt. Nào ngờ Đỗ công tử lại đỗ trạng nguyên, hiện tại có không ít công chúa, thiên kim muốn gả cho anh ta, tiểu thư vốn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nuốt nổi mối hận này, hơn nữa do lỡ lời nhục mạ người ta nên đã... cắt tay tự sát!"

"..."