Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 48




Mùng sáu tháng giêng năm nay chính là lễ tình nhân của phương tây, ngành bách hóa khẳng định chớp lấy thời cơ làm một đợt mua bán lớn. Ngày này cũng là sinh nhật Tiết Chấn Vũ, con trai Tiết Minh Dương nên Chân Mạch và Tiết Minh Dương quyết định mùng ba trở về, mùng bốn bắt đầu đi làm.

Cao Kiến Quân vốn có dự định ở chơi hai ngày, chủ yếu là do Thẩm An Ninh một năm mới được về nhà một lần, để cậu ấy ở nhà ở với ba mẹ lâu lâu một chút, chính anh cũng ở lại bên cậu đôi ngày. Tuy rằng buổi tối thì có hơi bất tiện cho hai người nhưng 2, 3 ngày hai người còn có thể nhẫn nại được.

Thế nhưng nước ngoài không nghỉ Tết như Trung Quốc, Tiết Minh vội vã cần tiền, chấp nhận làm hồ sơ thủ tục ước định tài sản qua Tào Huy, người bạn được Cao Kiến Quân ủy thác để vay. Bên Canada làm thủ tục rất nhanh, đêm 30 Tết Âm lịch đã có kết quả. Tào Huy với luật sư lấy toàn bộ hồ sơ, báo cáo đưa cho Cao Kiến Quân.

Tiết Minh cũng nhận được tin tức từ vợ gã, mùng 2 tháng giêng gã đã nhận được bản sao hồ sơ giấy tờ có liên quan qua dịch vụ chuyển phát bảo đảm. Vừa lấy được giấy tờ, gã liền gọi ngay cho Cao Kiến Quân, lấy cớ chúc Tết, nói bóng nói gió dò hỏi, hy vọng có thể làm nhanh thủ tục, lấy tiền sớm.

Cao Kiến Quân liền quyết định mùng ba trở về.

Thẩm An Ninh vừa nghe xong liền đòi về ngay, cậu nói với ba mẹ rằng mình theo Chân Mạch về thành phố làm, mượn cớ lễ tình nhân có biểu diễn, cần về sớm chuẩn bị. Ba mẹ cậu biết con mình hát ở quán bar thành phố, ngày lễ ngày Tết khẳng định rất bận nên cũng không ngăn lại.

———————

Ngày mùng 2, Thẩm An Ninh vẫn như thường đi nhà họ hàng chú bác chúc Tết, thu tiền lì xì, cậu vui như con nít 3 tuổi. Cao Kiến Quân lái xe chở cậu đi, anh lấy danh nghĩa bạn bè ra mắt chú bác nhà Thẩm An Ninh. Anh xem mình như con cháu trong nhà. Mấy người anh chị em họ của Thẩm An Ninh đều đã kết hôn có con, Cao Kiến Quân cũng cho không ít tiền lì xì. Anh rất nhanh thân thiện với mọi người, nghiễm nhiên được coi như người nhà. Thẩm An Ninh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ngọt ngào như đường.

Có Cao Kiến Quân đi cùng, Chân Mạch liền không theo cậu. Hắn cùng Tiết Minh Dương lái xe đi ra ngoài, ngắm phong cảnh, cũng rất vui vẻ.

———————

Mùng ba hôm nay, bọn họ cùng ba mẹ Thẩm An Ninh ăn một bữa trưa rồi chào tạm biệt. Ba chiếc xe liền xuất phát, trở về thành phố.

Cao Kiến Quân không đem Thẩm An Ninh về lại nhà cậu mà chở cậu đến thẳng biệt thự của mình.

Khu biệt thự ven con sông trong thành phố đương nhiên là do tập đoàn Minh Châu xây dựng. Khu biệt thự có tên Thủy Thượng Thiên Gia, phong cách kiến trúc dung hợp rất nhiều phong tục tập quán dân tộc, cổ kính, ý nhị.

Thẩm An Ninh đứng ở cửa biệt thự, ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu? Anh đưa em đến đây làm gì?”

Cao Kiến Quân mỉm cười: “Đây là nhà của chúng ta. Em đã hứa, qua năm mới sẽ dọn về ở với anh mà.”

Thẩm An Ninh nghi hoặc nhìn anh: “Có sao?”

“Có chứ, đêm cuối cùng trước khi em về thăm ba mẹ đó, em nghĩ lại xem.” Cao Kiến Quân dẫn dắt.

Thẩm An Ninh cố nhớ lại chuyện đêm đó nhưng ký ức cớ mơ mơ hồ hồ, chẳng nhớ được mình hứa lúc nào.

Cao Kiến Quân cười nói: “Lẽ ra anh nên ghi âm lại lời em nói mới phải, nếu thế giờ có thể mở lại cho em nghe.”

Thẩm An Ninh nghe anh khẳng định thế, biết anh không nói dối mình bao giờ nên cũng không nghi gì. Nếu mình trong lúc nào đó có hứa thì cậu cũng không chối nữa, mang túi du lịch vào trong.

Cao Kiến Quân kéo cậu một cái, cẩn thận nói:”An Ninh, có một chuyện anh cần nói với em, em đừng giận.”

Thẩm An Ninh hồ nghi nhìn anh, hỏi: “Hổng lẽ anh giấu một người phụ nữ ở đây?”

Cao Kiến Quân vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng bẹo má cậu một cái: “Em nghĩ cái gì vậy? Anh là loại người như thế sao?”

“Vậy là chuyện gì?” Thẩm An Ninh hiếu kỳ.

Cao Kiến Quân cẩn thận nói: “Hôm nay ba mẹ anh cũng biết anh về nhà, để bảo mẫu đưa con anh về đây chờ anh. Lần sinh nhật trước của Thiên Thiên, em cũng đã thấy nó rồi đó, nó rất thích em, anh nghĩ em với nó ở chung cũng tốt nên không phản đối. Sau này, ngày nghỉ cuối tuần nó cũng sẽ ở đây, anh nghĩ em nên thích ứng một chút. Việc này anh không thương lượng trước với em, em đừng giận nhé?”

“Xì, ra là việc này, em còn tưởng chuyện gì lớn chứ, anh nói trịnh trọng quá.” Thẩm An Ninh bĩu môi. “Thiên Thiên tới cũng tốt mà, em cũng thích nó, vừa lúc tụi em chơi với nhau.”

Cao Kiến Quân sờ sờ mũi. Có vài lần, chuyện anh nghĩ là chuyện lớn nghiêm trọng, trong lòng thấp thỏm bất an thì Thẩm An Ninh lại không ngại gì, đơn giản hóa mọi chuyện, giải quyết như thường. Cũng có người nghĩ Thẩm An Ninh giỏi thủ đoạn, kỳ thực là do cậu đơn giản chân thật, căn bản không có tâm tư sâu xa gì.

Thẩm An Ninh nói xong liền đi vào biệt thự.

———————-

Cao Thiên Hoa, con trai Cao Kiến Quân biết chú này.

Tháng trước sinh nhật bé, Y Lâm cố ý gây khó dễ cho Cao Kiến Quân, đem con quăng cho anh, anh liền hẹn Thẩm An Ninh, Chân Mạch, Tiết Minh Dương đi sinh nhật bé, Tiết Minh Dương còn dẫn theo con y theo, cho Cao Thiên Hoa một sinh nhật vô cùng náo nhiệt. Thẩm An Ninh dạy hai đứa nhỏ hát, rồi lại dạy hai đứa múa, quậy tưng bừng. Con nít thường hay coi TV, tự nhiên thích những trào lưu mới hiện giờ vì vậy nhất trí cho rằng “Thẩm thúc thúc đẹp trai nhất, ngầu nhất, giỏi nhất”, cả hai đứa nhỏ thích cậu vô cùng.

Cao Thiên Hoa đang ngồi ở sofa phòng khách xem phim hoạt hình, vừa thấy Thẩm An Ninh liền vui vẻ chạy bay ra kêu: “Thẩm thúc thúc, Thẩm thúc thúc.”

Thẩm An Ninh ôm bé, cười hì hì hỏi: “Nhớ Thẩm thúc thúc không?”

“Nhớ.” Cao Thiên Hoa gật đầu lia lịa. “Thẩm thúc thúc, sau chú lâu như vậy không tới chơi với con?”

Cao Kiến Quân ở phía sau cười nói: “Trước đây Thẩm thúc thúc công tác bận rộn, hiện tại dọn lại đây ở chung với chúng ta đó, được không?”

“Dạ được.” Cao Thiên Hoa cao hứng vỗ tay.

Thẩm An Ninh ôm bé ngồi xuống, hăng hái bừng bừng xem phim hoạt hình chung với bé. Hai người đều là con nít cả, xem phim cứ cười ha ha, vui vẻ quá chừng.

Cao Kiến Quân cười mỉm mang túi du lịch của Thẩm An Ninh lên lầu, lấy đồ đạc ra bỏ vào tủ quần áo.

Y Lâm tuy rằng hận Thẩm An Ninh nhưng trong giáo dục con cái cũng không như những người phụ nữ vô tri khác, chẳng dạy bé những thứ loạn thất bát tao như: “Thằng đó là hồ ly tinh” gì gì đó. Bởi vậy, Cao Thiên Hoa vẫn thiên chân vô tà, không bài xích Thẩm An Ninh.

Vấn đề Cao Kiến Quân lo lắng đã được giải quyết thuận lợi, liền an tâm đi đối phó Tiết Minh.

——————–

Ngày thứ hai, họ hẹn gặp tại văn phòng Tiết Minh, Cao Kiến Quân thẩm tra đối chiếu hồ sơ giấy tờ từ Canada đưa qua rồi lập tức ký tên vào giấy cho vay.

Hiển nhiên, sự thông minh của Tiết Minh phát huy rất tốt ở nước ngoài, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, gã đã dùng 1.860.000 nhân dân tệ lừa được từ Chân Mạch lập nghiệp, hiện tại tài sản ở Canada của gã đã tới con số 2.890.000 đô Canada, theo tỉ suất hối đoái, tương đương với 18.000.000 nhân dân tệ.

Cao Kiến Quân xem xét hồ sơ tư liệu một cách rõ ràng liền nói có thể để gã vay 13.000.000 nhân dân tệ. Cái giá này đã vượt qua 70% giá trị tài sản của gã, Tiết Minh mừng rỡ liên thanh cảm ơn.

Hai người thông báo cho luật sư bên Canada, cấp tốc hoàn thành thủ tục thế chấp tài sản.

Ngày hôm sau, luật sư hai vên đã hoàn thành xong giấy tờ thủ tục, lập tức thông báo cho bên này.

Cao Kiến Quân liền hẹn Tiết Minh, ngày 14/2, cũng chính là lễ tình nhân, giao tiền cho gã.

Trong lòng Thẩm An Ninh, đây là đoạn cao trào trong tiểu thuyết là cảnh kỹ sĩ cầm gươm giết rồng ở phương Tây, là trận đánh cuối cùng trong phim võ hiệp Trung Quốc, một màn phục thù báo hận chấn động lòng người. Vì vậy không thể không chứng kiến, hơn nữa cố ý muốn Tiết Minh trả lại tiền cho Chân Mạch.

Vốn Cao Kiến Quân không có ý định làm như vậy, bởi vì Thẩm An Ninh lộ mặt, mưu kế của anh cũng bại lộ, sau này không thể ám toán Tiết Minh nữa mà phải giao thủ chính diện. Nhưng với năng lực Tiết Minh, vô luận là hình thức gì, cũng không phải đối thủ của anh và Tiết Minh Dương. Vậy, nếu có thể lấy lòng Thẩm An Ninh, anh cũng không ngại thay đổi kế hoạch, đem cậu theo.

——————-

Dọc theo đường đi mặt Thẩm An Ninh đều banh ra, nghiến răng nghiến lợi.

Cao Kiến Quân nhịn không được rốt cục cười nói: “Thả lỏng đi. Tiết Minh là cọp giấy, không cần giả bộ bặm trợn thế đâu.”

Thẩm An Ninh xấu hổ cười cười: “Em sợ tới lúc đó nói không ác nên giờ phải luyện.”

“Không còn nói gì ác độc cả, cứ thoải mái, hợp lý mà nói ra là được.” Cao Kiến Quân vân đạm phong khinh như chuyện bình thường. “Lý lẽ là của chúng ta, em muốn nói gì thì nói, không cần nghĩ nhiều.”

“Ừ ừ, được.” Thẩm An Ninh liền an tâm.

Lúc Tiết Minh quen Chân Mạch đã từng gặp qua Thẩm An Ninh, cậu thanh niên xinh đẹp đơn thuần căn bản chẳng chút thay đổi gì dù bốn năm đã trôi qua, gã liếc một cái là nhận ra ngay, nhất thời sắc mặt đại biến.

Cao Kiến Quân giả như không biết, nhàn nhạt cười nói: “Đây là bạn tôi, Thẩm An Ninh, cậu ấy nói có việc tìm cậu, cho nên tôi dẫn cậu ấy tới đây.”

Gương mặt Tiết Minh vừa xanh vừa trắng, miễn cưỡng cười nói: “An Ninh, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, thật không nghĩ tới anh còn có mặt mũi trở về.” Thẩm An Ninh xụ mặt, thanh âm lại rất bình tĩnh. “Tôi đến cũng chỉ có một việc, đó là giúp Chân Mạch đòi lại số tiền anh nợ cậu ấy. Đó là tiền của Mạch Mạch, bên trong còn có tiền bảo hiểm của ba mẹ cậu ấy, anh thật ác độc, vậy mà cũng làm được. Anh không cần ngụy biện, dù sao tôi không nghe đâu. Tôi biết anh có ghi cho Mạch Mạch một tờ giấy nợ 3.000.000, hôm nay anh nhất định phải trả.”

Tiết Minh rất xấu hổ, thỉnh thoảng liếc Cao Kiến Quân, hiển nhiên sợ anh nghe thế, không cho vay nữa.

Cao Kiến Quân trấn định nói: “Quá khứ ai đúng ai sai tôi không muốn thảo luận. Nhưng, thiếu nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa. Tiết tổng nếu tìm tôi vay tiền, tôi đương nhiên phải cân nhắc vấn đề an toàn tài chính.Tôi thấy như vậy đi, hôm nay Tiết tổng trả khoản nợ này, cho tôi một biểu hiện thủ tín, tôi sẽ đúng hẹn cho cậu vay. Nếu như Tiết tổng không chịu trả nợ, vậy chuyện vay tiền, tôi cần phải cân nhắc lần nữa.”

Trong lòng Tiết Minh rất nhanh tính toán, mặc dù trả 3.000.000 thì vẫn còn 10.000.000 còn có cơ xoay người. Nghĩ xong, gã liền khẳng khái gật đầu, cười nói: “An Ninh, tôi không phải không trả tiền cho Mạch Mạch, thật sự là tài chính đang xoay vòng, không có tiền trong nay. Nếu hôm nay Cao tổng cho tôi vay, tôi đương nhiên phải trả Mạch Mạch rồi.”

Thẩm An Ninh hừ một tiếng, rồi im lặng.

Cao Kiến Quân lấy ra chi phiếu cá nhân trị giá 13.000.000, nhưng muốn Tiết Minh cùng anh đi ngân hàng, tại chỗ làm ngay hai vụ chuyển khoản. 13.000.000 vào tài khoản Tiết Minh, mà Tiết Minh tức khắc lấy 3.000.000 chuyển cho Thẩm An Ninh. Thẩm An Ninh ghi cho gã một cái biên lai, ghi rõ Chân Mạch đã thu được tiền.

Hai vụ chuyển khoản với số tiền lớn như vậy khiến ngân hàng làm việc rất thận trọng, phải hỏi han thẩm tra đối chiếu rất nhiều lần, xong rồi còn nhắc họ phải đến máy ATM xem tiền đã tới chưa. Hai người xác nhận đã nhận được tiền xong, lúc này mới bắt tay nhau cười.

Tiết Minh là con cáo tinh ranh, co được dãn được, trong lòng tuy rằng bị mất 3.000.000 đau như cắt nhưng không tức giận, lúc này cảm ơn Cao Kiến Quân mãi rồi quay sang nói với Thẩm An Ninh: “Nhờ cậu chào Mạch Mạch dùm tôi. Chờ Mạch Mạch rảnh, tôi sẽ qua lấy lại giấy nợ.”

“Chào thì khỏi cần, tôi sẽ giúp anh lấy giấy nợ.” Thẩm An Ninh diện vô biểu tình. Cậu không có công phu đổi mặt như chớp, giả không được không có thù hằn gì với gã nên mới dùng khuôn mặt diện vô biểu tình.

Tiết Minh luôn mỉm cười, chào tạm biệt Cao Kiến Quân một cái rồi đi thật tiêu sái.

——————

Thẩm An Ninh và Cao Kiến Quân đi ra ngân hàng, nhìn Tiết Minh lên xe, chạy đi. Thẩm An Ninh căm giận: “Em thật là chẳng đáng thay cho Mạch Mạch, hồi trước sao có thể thích một thằng như vậy?”

Cao Kiến Quân dịu dàng nói: “Từ góc độ khách quan mà nói, Tiết Minh anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên, lại thức thời, có phong cách rất sảng khoái, Mạch Mạch khi đó còn trẻ, những thứ này đã hấp dẫn cậu ta. Nếu như công việc Tiết Minh không thất bại, tính cách ti tiện này của gã chắc sẽ không bao giờ lộ ra. Hồi xưa, Mạch Mạch thích gã cũng không phải khó hiểu, chỉ tiếc vận khí không tốt, một lần khó khăn liền khiến người này phát huy hết thói hư tật xấu, khiến Mạch Mạch ăn đủ vị đắng.”

“Nói chung, ghét gã, nói năng ngọt xớt, có hoa không quả, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” Thẩm An Ninh nói ra mấy câu thành ngữ liên tục cực kỳ chính xác, cực kỳ có thứ tự.

Cao Kiến Quân nhịn không được cười: “Đúng, em nói đúng hết. Anh vẫn nghĩ, người sống thì phải kiên định.”

“Ừ, đúng đó.” Thẩm An Ninh vui mừng. “Đi thôi, chúng ta đi tìm Mạch Mạch, trả tiền cho cậu ấy thôi.”

“Được.” Cao Kiến Quân thương yêu nhìn cậu một cái, cười gật đầu.

END 48

Mục lục 