Lúc Cao Kiến Quân chạy tới thị trấn Lộ Châu thì trời đã sáng.
Nơi này là vùng núi bắc bộ, khí hậu khác hẳn bình nguyên. Khắp chốn đều là tuyết đọng, không khí lạnh đến xương nhưng trong thị trấn nhỏ ấy vẫn bừng bừng sức sống, có không ít người qua lại trên đường, các hàng quán hai bên đường đều đã mở cửa.
Thẩm An Ninh ngủ rất ngon lành. Ghế kéo ngửa ra sau, cậu nằm dài trên ghế, người đắp mền, gương mặt như đứa trẻ chìm trong mộng đẹp.
Cao Kiến Quân nhìn thấy thế cũng nhịn không được mà nhoẻn miệng cười. Anh không giảm tốc độ, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Bỗng nhiên, ven đường xuất hiện một chiếc xe màu đỏ chót rất đáng chú ý, nó cứ như một ngọn lửa chiếu thẳng vào mắt anh.
Cao Kiến Quân có chút giật mình, lập tức đạp phanh lại.
Xe vừa phanh lại, Thẩm An Ninh cũng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Trời sáng rồi?”
Cao Kiến Quân cười gật đầu, thanh âm dịu dàng: “Đúng vậy, trời đã sáng.”
Thẩm An Ninh giãy dụa ngồi dậy, lập tức thấy chiếc xe hơi đỏ chót bên cạnh, không khỏi “Waa” một tiếng: “Đây không phải xe của gã hoa hồ điệp đó chứ?”
Cao Kiến Quân nghe cậu gọi Tiết Minh Dương như thế, nhịn không được bật cười: “Anh thấy quần áo, tác phong Tiết tổng cũng rất trầm ổn đó chứ, sao vào mắt em lại thành hoa hồ điệp vậy?”
Thẩm An Ninh chép chép miệng: “Trầm ổn cái gì? Anh xem xe của y kìa, vừa nhìn biết ngay là loại khoái chơi nổi rồi.”
Cao Kiến Quân dừng xe, cười nói: “Vậy tụi mình đi tìm y đi, có lẽ y cũng đi tới lễ đặt móng trường tiểu học đó, anh chưa đi tới chỗ đó bao giờ, không biết đường.”
Thẩm An Ninh liền xuống xe, theo anh đi loanh quanh một chút.
—————–
Trong tiệm cơm nhỏ bên đường có một tiếng gọi vọng ra: “Hi, Cao tổng.”
Thẩm An Ninh cùng Cao Kiến Quân song song quay đầu nhìn lại, lập tức thấy ngay Chân Mạch. Thẩm An Ninh thất kinh, lập tức chạy qua, kinh ngạc hỏi: “Mạch Mạch, sao cậu lại ở đây?”
Nói tới đây, cậu liếc Tiết Minh Dương một cái. Rõ ràng châu trưởng Lộ Châu là bà vợ của y mà y còn dẫn Chân Mạch đến đây, có ý gì?
Chân Mạch mỉm cười, ôn hòa nói: “Tới tham gia lễ. Còn hai người? Sao tới đây?”
“Tụi này cũng vậy.” Thẩm An Ninh có chút bối rối, quay sang nhìn Cao Kiến Quân cầu cứu. Cậu không biết phải nói sao cho tốt, chỉ cố không làm tổn thương Chân Mạch.
Cao Kiến Quân trầm ổn vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu đừng nóng vội, rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế.
Trên bàn bày đặt ra một tiểu lung bao, trước mặt hai người là canh rong biển móng heo, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt.
Thấy bọn họ ngồi xuống, bác gái tiệm cơm lập tức tay chân lanh lẹ bưng lên một ***g bánh bao, múc cho hai người hai chén canh.
Cao Kiến Quân lập tức nói một cách thân thiết: “An Ninh, cả đêm em không ăn cái gì rồi, nhanh chóng ăn một chút, ấm thân thể.”
Thẩm An Ninh gật đầu, bưng chén canh húp một ngụm, con mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Chân Mạch, vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng.
Cao Kiến Quân nhìn Chân Mạch vẫn tự nhiên như bình thường, một thời không biết phải nói như thế nào, nghĩ một lát rồi mới bắt đầu: “Tiết tổng, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện. Mạch Mạch là bạn thân của An Ninh, tôi cũng rất quan tâm tới cậu ấy. Đáng ra cậu không nên đưa Mạch Mạch tới nơi này.”
Tiết Minh Dương chẳng hề để ý: “Là công việc mà, không sao cả.”
Chân Mạch nghe họ nói thế, bỗng nhiên hiểu ra, đứng dậy ra ngoài tiệm nhìn về phía cửa chính khách sạn.
Nơi đó có bốn chữ đỏ chót, khách sạn Lộ Châu.
Lòng hắn chợt trầm xuống, Chân Mạch cứ đứng ở đó, không động đậy gì.
Tiết Minh Dương lại vô tâm không phế chẳng để ý gì, cười gọi hắn: “Mạch Mạch, mau nè, ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy nói.”
Chân Mạch suy nghĩ một chút, thần tình bình tĩnh như thường, xoay người trở về, tiếp tục ngồi xuống ăn canh.
Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh đều ít nhiều lo cho hắn.
Chân Mạch cũng cảm thấy được sự quan tâm của họ, cười cười: “Là công việc thôi, không sao cả. Hai người ăn mau đi, sắp nguội rồi kìa.”
Thấy hắn đã nói thế, họ cũng chẳng tiện nói gì thêm mà bụng cũng đã đói lắm rồi, liền cúi đầu mà ăn.
Lúc này Tiết Minh Dương mới hỏi: “Sao? Chạy xe cả đêm à?”
Cao Kiến Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, ngày hôm qua công ty có chuyện quan trọng cần xử lý, tối chúng tôi mới xuất phát. Đường núi có tuyết, không dám chạy nhanh.”
Chân Mạch nhẹ giọng hỏi Thẩm An Ninh: “Chân cậu sao rồi?”
“Ổn rồi.” Thẩm An Ninh cười rất hài lòng. “Ở nhà riết rồi, giờ ra ngoài giải sầu.”
Chân Mạch mỉm cười, vui thay cho cậu.
Chờ mọi người ăn xong, Tiết Minh Dương giành trả tiền, sau đó ai cũng đều lên xe.
Tiết Minh Dương dẫn đường ở phía trước, Cao Kiến Quân theo ở phía sau.
Bọn họ đi ra thị trấn, quẹo vào một con đường đất nhỏ, chậm chậm mà chạy, cong cong quẹo quẹo đi vào sau trong núi.
——————–
Thẩm An Ninh nhìn chiếc xe đỏ chót như lửa ấy, thấy thế nào cũng không vừa mắt, rầu rĩ nói: “Anh coi, thằng cha đó có ý gì? Rõ ràng có vợ rồi, coi như chịu thôi, y không ly hôn lại còn dẫn Mạch Mạch đến trước mặt vợ y, rốt cuộc là ý gì đây?”
Cao Kiến Quân cũng chẳng hiểu: “Việc này anh không biết. Nhưng Tiết Minh Dương không phải người ngu ngốc, hẳn là có dụng ý khác. An Ninh, em đừng gấp, phản ứng Mạch Mạch em cũng thấy rồi đó, nói không chừng bọn họ đã bàn với nhau rồi mà chúng ta không biết ấy chứ.”
“Um.” Thẩm An Ninh ngẫm lại thì cảm thấy cũng đúng, liền bỏ qua, nhưng vẫn tức giận nhìn chằm chằm xe đằng trước.
Cao Kiến Quân biết tâm tình cậu đang bực bội, nên không hỏi nhiều, chỉ an ủi vỗ vỗ tay cậu.
————————
Nửa giờ sau, bọn họ đã thấy một hàng trẻ con xếp chỉnh tề ven đường đón họ. Phía sau họ là mấy người miền núi, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn ngó.
Thấy xe họ đến, mấy đứa trẻ đeo khăn quàng đỏ đều nhấc tay chào, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đỏ bừng, lại mang theo vẻ hưng phấn.
Tiết Minh Dương cùng Cao Kiến Quân cũng ấn kèn đáp lễ. Thẩm An Ninh nhìn thấy thế, nhất thời rất cảm động, trong mắt rạng rỡ sinh quang.
Hai chiếc xe chậm rãi tới cổng một ngôi trường cũ.
Nhân viên công tác chính phủ Lộ Châu lập tức nhiệt tình chào đón, dẫn bọn họ tới chỗ đậu xe, nhanh chóng mở cửa xe cho Tiết Minh Dương, cười nói: “Tiết tổng, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, lão Lý, ông khỏe chứ?” Tiết Minh Dương dường như rất quen với ông.
Chân Mạch cùng Cao Kiến Quân, Thẩm An Ninh song song xuống xe, đi đến bên y.
Tiết Minh Dương vội vã giới thiệu: “Đây là Cao tổng – chủ tịch bất động sản Minh Châu, đây là Chân tổng của Chí Tôn Danh Lưu Square, đây là Thẩm tiên sinh.”
Người nọ lập tức nhiệt liệt bắt tay với họ, liên tiếp hoan nghênh.
Thẩm An Ninh không tới những chỗ như thế này bao giờ, có chút xấu hổ, nhưng vẫn khách khí bắt tay với ông, cười nói: “Xin chào.”
Bên này đã đậu không ít xe, hiển nhiên lãnh đạo có liên quan cũng đã đến đông đủ.
Cách đại thụ không xa treo hai cái biểu ngữ bằng vải đỏ, “Nghi thức quyên tiền quỹ giáo dục tiểu học Hy Vọng Lộ Châu”. Trước đài để vài ba hàng ghế cũ, phía sau nữa là mấy băng ghế nho nhỏ.
Loa đang mở bài “Khúc quân hành vận động viên” hào hứng.
Tiết Minh Dương cùng ông Lý cười cười nói nói.
Lúc này, lại có thanh niên đến đón họ, đưa mỗi người một chai nước khoáng.
Bọn họ khách khí cảm ơn rồi dần dần đến hội trường.
Một bên sân khấu đang tụ tập một đám đông, dường như có ai đó đang nói chuyện, mọi người đều rất chuyên chú nghe, không chú ý tới bọn họ.
Lúc này, mấy ông chủ bà chủ tới trước cũng bắt đầu chào hỏi bọn họ, người người đều thoải mái mà cười. Lần này không phải đi làm việc nên ai cũng thả lỏng. Có người rất kinh ngạc khi Cao Kiến Quân đem theo một cậu thanh niên đi theo, nhưng đều khống chế rất tốt, không ai biểu hiện ra.
——————–
Ông Lý dẫn bọn họ đến cũng chạy vào trong dòng người, nói với ai đó mấy câu. Sau một lát, đoàn người liền tản ra, tự ai làm việc đó.
Người đứng ở chính giữa là một nữ cán bộ tuổi trẻ, chỉ thấy vóc người cô cân xứng, da nâu nâu, con mắt sáng sủa, chóp mũi cao cao, cử chỉ toát ra uy nghiêm mơ hồ cùng một loại thân thiết mà xa xôi. Quần áo cô cũng rất bình thường, tóc ngắn lanh lẹ, giấu không được khí chất cao quý trên người.
Nhìn thấy họ, cô mỉm cười đi về phía họ.
Cao Kiến Quân sợ Chân Mạch không biết là ai, không ứng phó nổi nên nói nhỏ cho hắn: “Châu trưởng Lộ Châu, Lương Hân.”
END 29