Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 24




Hôm nay là cuối tuần, Cao Kiến Quân sáng sớm đã trở về nhà.

Anh đã hứa sẽ dẫn con đến khu vui chơi, đương nhiên phải giữ lời. Mà Y Lâm, làm mẹ của đứa trẻ đương nhiên cũng đi theo.

Vì tránh phiền phức, anh còn đặc biệt hẹn một nhà Hàn Vệ Quốc cùng đi. Hàn Vệ Quốc cũng biết tình hình thực tế giữa hai vợ chồng họ nên hiểu Cao Kiến Quân, liền mang theo bà xã, con gái theo cùng, đi chơi với họ.

Bọn nhỏ tự nhiên thích những trò chơi kích thích, hai ông bố cũng nghĩa bất dung từ mà xong lên chơi với con, nào là xe điện đụng, thuyền hải tặc, thám hiểm dòng nước xiết,… Nghe tiếng thét hưng phấn của các con, trên mặt họ cũng thật vui vẻ.

Đến những trò chơi như vòng xoay ngựa gỗ, những trò chơi không mạo hiểm, kích thích thì để cho hai bà mẹ dẫn con đi, Cao Kiến Quân với Hàn Vệ Quốc đứng ở bên ngoài nhìn.

Hàn Vệ Quốc đột nhiên hỏi: “Cậu quyết tâm ly hôn à?”

“Ừ.” Cao Kiến Quân nhàn nhạt cười. “Tớ hết cách chơi bời cho qua, mệt mỏi lắm rồi. Đời này chỉ có mong sống với An Ninh thôi.”

Hàn Vệ Quốc nhún vai: “Cho nên không thể để người chung thủy có người khác nha, người giống tớ tự nhiên có sức miễn dịch, sẽ không phiền toái nhiều như vậy.”

Cao Kiến Quân lắc đầu: “Cậu là vua trong bàn cờ, tớ còn thấy mệt thay cho cậu ấy chứ.”

Hàn Vệ Quốc cũng cười, rồi lại có chút lo lắng: “Y Lâm chắc không dễ đối phó phải không?”

“Phải.” Cao Kiến Quân cười khổ. “Tính cô ấy quá mạnh, luôn nghĩ ly hôn thì mất mặt, nhất định phải kéo lại. Kỳ thực, làm thế để làm gì?”

Hàn Vệ Quốc thở dài: “Phụ nữ mà, thế đấy. Nhưng, trong tay Y Lâm có nhiều cổ phần lắm, nếu như cô ta giận dữ mà mất lý trí, liên hợp với mấy người bụng dạ khó lường, triệu tập tài chính, mua cổ phiếu trôi nổi, cướp đi tập đoàn Minh Châu trên tay cậu thì sao. Việc này cần đề phòng đó.”

“Tớ biết.” Cao Kiến Quân trầm tĩnh nhìn Y Lâm. Cô đang đứng bên cạnh con, nhìn con trai ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, vui vẻ cười theo từng cái nhún của ngựa gỗ.

“Kiến Quân, chúng ta là bạn bè nhiều năm, tớ cũng nhiều chuyện vài câu.” Hàn Vệ Quốc thành khẩn khuyên nhủ. “Dù sao cậu với An Ninh cũng đâu thể kết hôn được, cần gì phải ly hôn chứ? Cứ thế này không tốt sao? Cậu cứ để hôn nhân như thế, cho Y Lâm danh phận, để con cậu có một gia đình hoàn chỉnh, đây cũng đâu phiền đến cậu yên ổn sống chung với người khác, nhất cử lưỡng tiện ấy chứ.”

“Chắc do tớ quá ích kỷ.” Cao Kiến Quân lắc đầu. “Y Lâm còn trẻ, hoàn toàn có thể có cuộc sống mới. Với điều kiện hiện giờ của cô ấy, nhất định sẽ tìm được tình cảm mới, như vậy Y Lâm cũng không uổng tuổi trẻ, vì sao cần phải dùng danh phận mà níu lấy cô ấy, để tuổi trẻ Y Lâm trôi qua trong một cuộc hôn nhân có vỏ không ruột? Về phần con cái, cho dù tớ với Y Lâm ly hôn, tớ vẫn sẽ thương nó như trước tới giờ, nó lớn lên nhất định sẽ hiểu cho tớ.”

Đang nói chuyện, điện thoại anh bỗng reo lên. Anh lấy ra nhìn, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ. Là Thẩm An Ninh gọi.

Anh đi vài bước, tới một táng cây tương đối an tĩnh, thanh âm ôn nhu: “Alo, An Ninh.”

Thanh âm Thẩm An Ninh có chút nghẹn ngào: “Kiến Quân…. có xe cán chân em, chạy mất rồi, em đau quá, đi không được.”

Cao Kiến Quân thất kinh: “Giờ em ở đâu?”

Thẩm An Ninh sụt sịt: “Bên ngoài siêu thị gần nhà. Em định đi mua đồ, vừa đi đến lối đi bộ, cái xe đó liền chạy tới, em né không kịp, bánh xe cán lên chân em.”

“Được rồi, anh biết rồi.” Cao Kiến Quân ôn nhu an ủi. “Anh tới ngay, em ngồi một chỗ đừng nhúc nhích.”

“Umm…” Thẩm An Ninh sợ nhất là đau, giờ thật cậu muốn khóc lắm rồi, nhưng đang ở đường cái, mới nhịn xuống.

Cao Kiến Quân lòng nóng như lửa đốt, đi qua tìm Hàn Vệ Quốc, nói: “Vệ Quốc, An Ninh bị xe cán qua chân, tớ phải tới ngay, đưa em ấy đi bệnh viện. Ở đây, cậu giải thích giúp tớ. Nếu như chân của An Ninh không sao, mai tớ về ăn cơm với con.”

Hàn Vệ Quốc lại càng hoảng sợ: “Vậy cậu mau đi đi.”

Nói xong, hai người đồng loạt nhìn về phía Y Lâm.

Vòng xoay ngựa gỗ đã quay chậm lại, sắp dừng. Cao Kiến Quân liền chạy vội tới bãi đậu xe, lên xe, chạy nhanh như bay.

——————-

Thẩm An Ninh ngồi ở bên đường, duỗi chân trái ra, khuôn mặt khổ sở hết sức, nước mắt lưng tròng, thương cảm cực kỳ.

Cao Kiến Quân lái xe đến bên cạnh cậu, lập tức chạy tới, gấp gáp hỏi: “Sao rồi em? Cán chân nào?”

Thẩm An Ninh thút thít hai cái rồi chỉ chân trái, cúi đầu nói: “Cán lưng bàn chân, đau quá.”

Cậu mang một đôi giày da mỏng kiểu đi chơi, Cao Kiến Quân vội vã cởi giầy cho cậu, nhấc chân trái cậu lên mà tỉ mỉ xem. Mu bàn chân của Thẩm An Ninh sưng lên một cái bánh màn thầu. Thẩm An Ninh vừa thấy thế, nước mắt tràn khỏi vành mắt mà rớt lộp bộp xuống.

Đại khái là chiếc xe vừa khởi động không lâu sau mới cán qua chân cậu, tốc độ không nhanh, bởi vậy tổn thương phần mềm, có lẽ không tổn thương nặng tới gân cốt. Dù thế, vẫn là bị một chiếc xe hơi cán qua, gần 1 tấn sắt thép chứ đâu ít, cán qua xương thịt con người thì đau đớn cũng không phải nhỏ, nhất là Thẩm An Ninh thuộc loại thanh niên không hay vận động, khẳng định rất đau.

Cao Kiến Quân đau lòng vô cùng, ôm lấy Thẩm An Ninh, đặt lên xe, rồi trực tiếp đi tới bệnh viện.

Anh yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện, chụp phim, làm CT, xác nhận không tổn thương xương chân thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ đắp thuốc lên chân Thẩm An Ninh rồi dùng băng vải bao lại, nhìn hệt như cái bánh chưng lớn. Cao Kiến Quân đi mua thuốc, cậu thì rầu rĩ ngồi ở ghế bên, gương mặt xù xụ, gọi điện thoại cho các quán bar phải biểu diễn, nói rõ chuyện xảy ra cho quản lý, xin nghỉ 10 ngày.

Cao Kiến Quân mang thuốc về, thấy dáng dấp ủ rũ của cậu, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu, ôn nhu vô cùng: “Dù sao cũng sắp tới lễ Quốc khánh rồi, nghỉ một chút cũng tốt.”

“Uhm.” Thẩm An Ninh bỉu môi, gật đầu. “Quốc Khánh anh có đi chơi không?”

“Không đi.” Cao Kiến Quân mỉm cười. “Anh còn chuyện phải làm, sẽ ở nhà với em.”

“Tốt quá.” Thẩm An Ninh cao hứng lên.

Cậu vốn định khập khiễng mà đi, nhưng Cao Kiến Quân không để cho cậu nói một lời liền ôm lấy cậu.

Người trong bệnh viện cũng chỉ nghĩ họ là anh em hoặc chú cháu gì đó, không quá để ý. Cao Kiến Quân ra khỏi bệnh viện, đến thẳng bãi để xe.

Thẩm An Ninh thoải mái mà vùi vào lòng anh, nheo nheo con mắt, khóe miệng chậm rãi nhoẻn lên, cười hài lòng vô cùng.

————————-

Khi Cao Kiến Quân đưa cậu đến nhà rồi mới giả như thuận tiện hỏi: “Em có thấy được biển số xe đó không?”

“Có, em thấy rõ.” Thẩm An Ninh bĩu môi. “NP419, biển số xe gì mà biến thái quá, liếc qua một lần là nhớ kỹ liền.”

Cao Kiến Quân bật cười, lập tức cầm điện thoại, gọi cho người bạn hàn huyên vài câu, sau đó nhàn nhạt nói: “Có một chiếc xe cán chân bạn tôi rồi bỏ chạy, tôi muốn tìm gã này nói chuyện một chút. Biển số xe là NP419, anh giúp tôi tra ra chủ xe được không?”



Bên kia lập tức nói: “Gây tai nạn rồi chuồn à, ngon nhỉ. Cậu không cần báo công an, tụi anh đi bắt gã ngay.”

“Không cần, tự tôi sẽ xử lý, đây coi như giải quyết riêng thôi.” Cao Kiến Quân thoải mái mà cười cười. “Không phải cảnh sát các anh đã quy định rồi sao, tai nạn nho nhỏ có thể giải quyết riêng mà?”

“Ừ, cũng phải. Được thôi, anh đây lập tức giúp cậu tìm, chút là có ngay.” Đối phương cũng rất sảng khoái.

Thẩm An Ninh thay đổi quần áo ở nhà rộng thùng thình, nằm ở trên thảm xem phim. Cậu duỗi thẳng cái chân bị thương, co cái chân khác lên, coi phim rất thoải mái.

Cậu không phải là người tính toán, dù lúc bị cán rất đau, khổ sở muốn chết nhưng giờ cơn đau đã giảm, liền không hề phiền muộn nữa, như trời quang mây tạnh, toàn bộ thế giới lại sáng bừng lên.

Trong lòng Cao Kiến Quân, Thẩm An Ninh chẳng khác con nít là bao, giờ thấy dáng dấp cậu thong dong như thế, liền cười. Anh đi xuống bếp, mở tủ lạnh, dự định làm canh sườn heo, rồi làm thêm 2 món nữa.

Vừa mới rửa sườn sạch sẽ bỏ vào nồi, người bạn cảnh sát của anh liền gọi tới, đem danh tánh chủ xe, địa chỉ, loại xe, màu xe,… đều báo cho anh.

Cao Kiến Quân cám ơn anh một tiếng rồi dặn Thẩm An Ninh nhớ đúng giờ tắt lửa, lấy đồ ra ăn, rồi vội vã mà ra cửa.

END 24