Xuân Phong Khứ

Chương 11




Đã mấy ngày rồi kể từ khi Điềm Mạt La bị (bán) đem tới chỗ hắn, cậu hằng ngày loanh quanh trong căn nhà rộng lớn chờ hắn về phát tiết, sau đó lại hôn mê bất tỉnh đến sáng, khi thức dậy hắn đã sớm rời đi.

Cậu muốn trốn khỏi địa ngục này nhưng hắn sẽ để yên sao? Nếu không thể giúp được gì cho mẹ, cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng.

Đêm qua cậu cảm thấy trong người thật lạnh, lúc hắn mở rộng hai cánh mông của cậu ra, nơi huyệt khẩu cảm thấy rất đau. May mắn Vương Hoa Nhiên chỉ nhìn sơ qua rồi chỉnh lại y phục bỏ đi. Có phải hắn đã chán rồi? Nơi đó của cậu đã dùng không được nữa nên sớm muộn gì hắn cũng sẽ đá cậu đi nơi khác. Nghĩ đến đây thâm tâm cậu đau nhói. Đã đã nói rằng sẽ không quan tâm hắn, không yêu hắn nữa vậy mà tại sao toàn bộ về hắn cậu đều quan tâm đặt hắn trong lòng để nhận về tổn thương sâu sắc. Lặng lẽ suy tư, lặng lẽ rơi lệ vì một thứ mãi mãi không thuộc về mình.

Mấy hôm nay ánh mắt của hắn nhìn cậu thật lạ, không nóng không lạnh, chỉ bình thản như không, khiến cậu một chút tự nhiên cũng không có.

Cậu cảm thấy lạnh, chăn bông dày 3 lớp được phủ lên người nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn không hề thuyên giảm, sắc mặt cậu vô cùng tệ, hai hàm răng vô thức liên tục chạm vào nhau. Cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Trong giấc mơ cậu thấy bà ngoại, nơi bà đứng là một thảm cỏ xanh rộng lớn, bà nhìn cậu, cười thật hiền từ.

Điềm Mạt La vừa định chạy tới chỗ bà, bà liền lên tiếng "Tiểu Nhiên đừng qua đây!"

"Bà ngoại!!!!"

Bóng dáng bà mờ dần, mờ dần, âm thanh quen thuộc vang vọng trong không trung "Hacy suy nghĩ thật kỹ, cháu phải biết nắm giữ chính mình, và cả tình yêu của cháu nữa! Chúc cháu hạnh phúc! Tiểu Nhiên của bà!"

Một mảng tối đen bao trùm lấy thảm cỏ xanh mướt, cậu sợ hãi vơ loạn xạ, chợt bắt được vật gì đó, vật đó có thể cử động, ghì lấy bờ vai cậu lay mạnh "Mạt La! Tỉnh lại!"

Mở mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, cậu sợ hãi nắm chặt tay mình "Buông ra! Tôi muốn... Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn đi theo bà ngoại!"

Hắn trừng mắt quát lớn "Cậu im đi!" Đè cậu ngồi lại giường hắn ngậm lấy đôi môi khép hờ khô nứt của cậu, Điềm Mạt La không thể chống cự, hòa theo nhịp thở của hắn, để yên cho hắn hôn mình.

Dứt môi ra khỏi môi cậu, Vương Hoa Nhiên hướng ánh mắt kỳ lạ lên người cậu "Cậu tốt nhất an phận, từ giờ cậu là người của tôi, nên tự thân biết làm thế nào lấy lòng tôi, cha mẹ cậu đã bán cậu cho tôi!" Hắn phun ra lời lẽ tàn nhẫn rồi bước ra khỏi phòng.

Điềm Mạt La trấn an lại chính mình, quả nhiên hắn nói đúng, cậu là một món hàng đã được bán đi, sử dụng như thế nào cũng là người ta quyết định. Chỉ cần lấy lòng hắn cuộc sống cũng sẽ không khổ sở như thế nữa. Sau khi có được tin tưởng của hắn rồi tình thế hoàn toàn có khả năng xoay chuyển.