Xuân Phong Độ

Chương 38




Thế nhưng tất cả lại kết thúc một cách xuất hồ ý liêu (bất ngờ), tại thời điểm trước giới hạn ‘bùng nổ’, lấy một cách thức “cực bình thường” “cực không tưởng tượng được” mà kết thúc.

Mười lăm tháng giêng, đêm, hoàng thượng thức tỉnh, truyền thái tử, nhị hoàng tử, bắc quận vương cùng thừa tướng Lâu Cạnh Thiên từng người vào cung yếu kiến, sau một đêm mật đàm đó, tất cả “trần ai lạc định”. Hoàng thượng vào sáng sớm hôm sau ở lòng Tương hoàng hậu nhắm mắt rồi từ trần, thái tử kế vị, giang sơn thay đổi triều đại.

Lâu Thanh Vũ đợi trọn một ngày đêm tại hoàng cung, sáng sớm tiếng ‘tang chung’ vang lên, cửu cửu quy nhất (ana: 9 quy về 1), tuyên cáo tiên đế băng hà.

Di chiếu tiên hoàng, thái tử lập tức đăng cơ vi đế, đại xá thiên hạ. Phong Già La Viêm Dạ làm An thân vương, ban thưởng ba tỉnh Lĩnh Nam Diêu Tây, sau khi tiên hoàng được hạ tác tức khắc rời kinh, không có hoàng mệnh không được hồi kinh, Bắc quận vương cũng vậy, trở về đất phong, bị quản chế giống An thân vương. Hoàng thái hậu tuổi già, ban thưởng trụ ngoại thành tây hoàng lăng Vĩnh hoa cung, dưỡng già.

Ai cũng không nghĩ tới, đợt phong ba này thiếu chút nữa làm lung lay căn cơ Đại Tề, ngay sau khoảnh khắc hoàng thượng thanh tỉnh lần cuối cùng thì ‘trần ai lạc định’. Cũng như tất cả mọi người đều không nghĩ đến, kẻ mà quân thần Hách Chiến Liên công trạng ngoài biên cương thời gian qua, thật sự thuần phục, lại từ đầu chí cuối đều là tiên hoàng.

Lâu Thanh Vũ không nói ra được lòng mình tư vị gì, là có chút tiếc hận, hay là có chút may mắn.

Hoàng thượng quả nhiên nhìn xa trông rộng, nói như vậy, đã từ lâu dự liệu sẽ có ngày hôm nay. Hoàng thượng tuy rằng thương yêu Viêm Dạ, nhưng dù sao cũng không muốn giang sơn bất ổn. Để Viêm Dạ mang quân theo bản thân đi đất phong, có thể nói là trá hình của đi đày, vừa bảo trụ được giang sơn thái tử, lại cho Viêm Dạ cơ hội được cứu sống. Mà lại giam lỏng Thái hậu ở Vĩnh hoa cung, còn là một chút tâm ý cùng bảo đảm cuối cùng lưu lại cho Tương hoàng hậu.

Sau ‘trần ai lạc định’ đó, còn thừa lại chính là sự tĩnh lặng tiêu điều của bi thương. Lâu Thanh Vũ nhìn gia đinh thu dọn vương phủ qua lại như con thoi, trên mặt người người đều có bất an cùng lùi bước.

“Thu Nhi, Diêu Tây xa xôi hoang vắng, ngươi nếu không muốn đi, ta cũng sẽ thả ngươi tự do, chuộc khế bán thân. Nếu ngươi muốn trở về Tương phủ, đại công tử cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Lâu Thanh Vũ mặc hiếu phục trắng thuần, ngồi ngay ngắn trước bàn, nói với Thu nhi.

Một khắc (=15 phút) trước Thanh Vũ vừa ra lệnh, phàm là hạ nhân trong vương phủ không muốn đi theo, người chưa bán đứt khế chung thân thì có thể xin từ chức, đã bán đứt khế chung thân thì có thể tự do chuộc lại với số tiền cực thấp. mà nô tài nuôi trong nhà, không muốn đi cũng có thể lưu lại trông nom vương phủ.

“Thu Nhi theo thiếu gia, thiếu gia đi đâu Thu nhi theo tới đó.” Thu Nhi kiên định nói.

Lâu Thanh Vũ cười cười: “Ừ.”

Đi tới trong viện, gọi mọi người tới trước mặt, Lâu Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người nghĩ xong rồi chứ? Nghĩ xong thì đến đăng ký chỗ Ti Cẩm và Thu Nhi, Vương gia cho mỗi người cơ hội lựa chọn, cũng không miễn cưỡng. Ai nguyện ý theo Vương gia khởi hành ngày mai thì ở lại, không muốn lưu lại thì hôm nay làm xong thủ tục liền rời đi.” Nói xong phân phó vài câu với Ti Cẩm và Thu Nhi, rồi tự động rời đi.

Đi tới ngọa thất (ana: phòng ngủ), Trầm Tú Thanh đang bắt mạch cho Già La Viêm Dạ.

Tiên hoàng băng hà, rất nhiều công việc vặt vãnh. Đầu tiên là thủ hiếu bảy ngày bảy đêm, tiếp theo đưa tang một đường từ kinh thành tới hoàng lăng, sau hạ táng lại tới thái miếu tế lễ, sớm đã hành hạ phân nửa người. Sau khi hồi kinh, thái tử đăng cơ, lại đại điển (lễ lớn) một lần nữa. Trong lòng hoàng thái hậu không cam, lấy hiếu đạo vì danh kêu Viêm Dạ vì tiên hoàng cầu phúc trước thái miếu, quỳ ròng rã hai ngày hai đêm. Nếu Lâu Thanh Vũ không lấy di mệnh của tiên hoàng sau khi hạ táng: tức khắc rời kinh, khiến Tương hoàng hậu phải đi tới chỗ hoàng thượng thảo thánh chỉ, không thì chỉ sợ Viêm Dạ. . .

“Thế nào rồi?” Lâu Thanh Vũ nhìn Viêm Dạ sau khi từ trong cung được đưa về vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng nóng như lửa đốt.

Trầm Tú Thanh trầm ngâm trong chốc lát, nhíu mày nói: “Trong lòng điện hạ, vốn khí nghẹn khó bình ổn, mấy ngày nay quá mệt mỏi, tĩnh dưỡng mất cân đối, dẫn tới huyết mạch không thông… thai khí không ổn định.”

Lâu Thanh Vũ lẩm bẩm nói: “Hắn quả nhiên. . .”

Trầm Tú Thanh gật đầu. Sau khi bản thân hồi kinh, vẫn không có cơ hội gặp Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ, hôm qua bị triệu gấp vào phủ, chuẩn bệnh ra mạch tượng nhị hoàng tử, thì lại càng hoảng sợ, Đây là hỉ mạch đã gần đến năm tháng, tính lại thì có thai đúng vào trước lúc nhị hoàng tử lĩnh binh xuất chinh.

Lúc đó quai hàm Trầm Tú Thanh rớt tọt. Đầu tiên: khiếp sợ là nam nhân như nhị hoàng tử lại có hỉ mạch, điều thứ hai khiếp sợ là… Lâu Thanh Vũ này quả nhiên không thể khinh thường a.

“Ngày mai chúng ta phải khởi hành rời kinh, Tú Thanh, thân thể vương gia chịu đựng được không?” Bởi vì phong thân vương, Lâu Thanh Vũ cũng thay đổi cách xưng hô với Viêm Dạ. Mỗi một câu ‘vương gia’, đều nhắc nhở thân phận bất đồng giữa bọn họ, từ đây, hoàng thành không còn tiếp tục che chở ‘cửu ngũ chí tôn’, chỉ còn lại có nghi kỵ giữa huynh đệ và xa lánh.

“Không thể hoãn lại hai n



gày sao? Nhị hoàng. . . An thân vương đã lộ ra triệu chứng sẩy thai, Diêu Tây đường sá xa xôi, đường đi gian khổ, ta sợ. . .”

Lâu Thanh Vũ cười khổ: “Tình thế hôm nay, để chúng ta hoãn lại sao? Chậm một bước không chừng bất ổn.”

Trầm Tú Thanh thở dài một tiếng: “Vậy à. Giờ đây kinh thành không an ổn, sớm đi chừng nào sớm tốt chừng đấy. Chỉ là…” Quay đầu lại nhìn chăn gấm che đi bụng Già La Viêm Dạ, “Chuyện này, vương gia nghĩ về chuyện này như thế nào? Mạo muội nói một câu, hài tử… thật muốn lưu lại sao?”

Lâu Thanh Vũ khẽ run lên, ngưng mắt, đạm nhạt nói: “Vương gia còn chưa biết việc này, có muốn hài tử hay không, do vương gia quyết định đi.”

Trầm Tú Thanh kinh ngạc nói: “Vương gia còn chưa biết?” Lập tức nghĩ đến: cùng là nam tử, thì sao cũng sẽ không nghĩ đến bản thân có thai được, không hoài nghi cũng không có gì kỳ quái. Tuy rằng mang thai gần năm tháng, nhưng vóc người Già La Viêm Dạ thon thả, bụng rắn chắc, hài tử hoàn toàn không lộ ra chút nào, huống chi mấy ngày nay hỗn loạn khẩn trương như vậy, chắc hẳn cũng qua quýt thân thể của bản thân.

Già La Viêm Dạ chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, bủn rủn không dừng được. Chậm rãi ngẩng đầu, thấy Lâu Thanh Vũ đang ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn bụng Viêm Dạ mà đờ ra, thần sắc có một tia bi thương cùng mờ mịt.

“Thanh Vũ.” Khẽ gọi, mới phát giác thanh âm ám ách vô lực.

“Ngươi tỉnh.” Lâu Thanh Vũ thân thiết hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Già La Viêm Dạ chậm chạp ngồi dậy, chỉ cảm thấy eo bụng sót, trướng lên, dưới bụng ẩn ẩn đau đớn, toàn thân một ít khí lực di chuyển cũng không có.

“Tàm tạm.”

Lâu Thanh Vũ bưng lên thuốc để trên chiếc lò bên cạnh, nói: “Uống thuốc đi.”

“Thuốc gì?” Già La Viêm Dạ một bên hỏi, một bên uống thuốc.

Lâu Thanh Vũ thu hồi chén thuốc trên tay Viêm Dạ, nói: “Thuốc tránh sẩy thai.”

Già La Viêm Dạ sửng sốt, lại hỏi một lần nữa: “Thuốc gì?”

Lâu Thanh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, lặp lại một lần nữa: “Thuốc tránh sẩy thai.”

Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó, đừng nói đùa.” Lòng lại không nhịn được lo sợ, nghi hoặc.

Lâu Thanh Vũ tựa hồ thở dài một tiếng, lại tựa hồ không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn chỉ kéo tay Viêm Dạ, với vào trong chăn, đặt ở trên bụng đã mờ mờ phồng lên.

***

Mã xa An thân vương từ từ rời xa kinh thành, đoàn xe uốn lượn và đội hộ vệ chỉnh tề kèm theo tiếng trục xe lục cục và tiếng vó ngựa thanh thúy, dần dần tiêu thất tại ngoại hoàng thành.

Già La Chân Minh đứng ở trên cổng thành, nhìn đoàn xe An thân vương biến mất trước mắt.

Bắc quận vương đứng ở phía sau Chân Minh, lạnh nhạt nói: “Hoàng huynh, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, việc này là thả hổ về rừng, cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận vì việc này.”

Già La Chân Minh nhàn nhạt mà nói: “Đây là di chiếu phụ hoàng, hoàng đệ đừng nhiều lời nữa.”

Bắc quận vương còn muốn nói tiếp, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chạy lên cổng thành.

“Hoàng huynh, ta đừng để nhị hoàng huynh đi! Ta đừng để nhị hoàng huynh đi!” Già La Đức Hinh đỏ vành mắt xông tới, kêu về phía Già La Chân Minh.

Già La Chân Minh hòa nhã nói: “Đức Hinh, đừng hồ đồ, mau trở về.”

“Là huynh đuổi nhị hoàng huynh đi đúng không? !”

Già La Chân Minh biến sắc, chưa trả lời, Bắc quận vương tiến lên một bước quát dẹp đường: “Đức Hinh, muội càng ngày càng không ra gì, dám nói với hoàng thượng như vậy!”

Già La Đức Hinh trừng mắt nhìn hắn: “Phụ hoàng không phải cũng hạ chiếu thư như vậy cho huynh về đất phong của mình sao? Vì sao nhị hoàng huynh đi huynhcòn không đi? !”

“Huynh ngày mai cũng phải đi về, muội hà tất sốt ruột. Trong mắt muội chỉ có nhị hoàng huynh muội, lại quên ai mới là thân huynh trưởng của muội, ai mới là quân chủ Đại Tề quốc.” Bắc quận vương cười nhạt.

Già La Chân Minh nhàn nhạt nói: “Được rồi, các ngươi đều lui ra. Đức Hinh, nhị hoàng huynh muội dù thế nào cũng sẽ trở về thôi.”

Đức Hinh nghe ngữ khí hoàng thượng, thấy vẻ mặt hoàng thượng, lời nói đến miệng đành nuốt trở về, đáy lòng run sợ, hiện lên một tầng bất an mờ nhạt. Giật mình sững sờ nhìn hoàng thượng, không tiếp tục nói nữa.

Bắc quận vương kéo tay nàng, nói: “Đức Hinh, chúng ta lui ra đi.”

Xuống cổng thành, Già La Đức Hinh quay đầu lại liếc mắt ngóng lên nhìn, chính khi đó thấy thân ảnh Già La Chân Minh đơn bạc lẳng lặng đứng ở trên cổng thành, gió lạnh thổi cuốn lấy long bào rộng thùng thình, càng tôn lên dáng người như trích tiên lâm thế tú mỹ, phiêu nhiên như sắp bay.

Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một thủ thi nhị hoàng tẩu đã từng ngâm: “Ta muốn thuận gió trở về, lại sợ quỳnh lâu điện ngọc, nơi cao không thắng hàn.”

Già La Đức Hinh mười bốn tuổi, dường như trong nháy mắt lĩnh ngộ thêm điều gì.