Xuân Phong Độ

Chương 34




Già La Viêm Dạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vậy con ngựa kêu Áo Tái (你那匹叫奥赛的马), đó có phải thái tử tặng cho ngươi hay không?”

Lâu Thanh Vũ không nghĩ tới Viêm Dạ sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, thoáng chốc cứng nhắc, gật đầu.

Già La Viêm Dạ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng mà hừ một tiếng, đưa tay rút về, quay đầu đi.

“Viêm Dạ, ngươi hãy nghe ta nói…”

“Cút ngay!” Già La Viêm Dạ không biết vì sao lại đanh đá đột nhiên lửa giận ngút trời, không chút khách khí lật tay đẩy ra.

Lâu Thanh Vũ sao có thể nghĩ đến Viêm Dạ lại đột nhiên phát hỏa, hoàn toàn không có phòng bị, nhất thời lảo đảo hai bước về phía sau, ùm một tiếng ngã vào trong nước nóng.

Già La Viêm Dạ lại không nhìn thấy, mấy bước đã lượn qua đá lớn, ra khỏi ôn tuyền.

Trần Cánh canh phòng ở bên ngoài nghe tiếng nước bên trong, thấy nhị hoàng tử một mình đi ra, đang sắp mở miệng hỏi, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt nhị hoàng tử, sợ đến lại ngậm lại miệng.

Già La Viêm Dạ tiếp nhận áo khoác phủ thêm, sải bước tới con ngựa sư tử thông, vừa quất roi ngựa lên mà đi. Trần Cánh vội vã lưu lại một đội người chờ Lâu Thanh Vũ, bản thân mang theo một đội thân vệ khác đi theo.

Già La Viêm Dạ một mạch hồi lại phủ nha, trở lại phòng ngủ, lòng vẫn là một cục lửa buồn bực, choang choang rầm đập vỡ mọi thứ trong trong phòng, khiến hạ nhân bên ngoài đều dọa sợ đến ngây người, không người nào dám tới gần.

Già La Viêm Dạ phát tiết một hồi, ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhìn đống hỗn độn đầy đất, bỗng nhiên cảm thấy tự bản thân không hiểu vì sao phát giận. chuyện Già La Chân Minh tặng cho Thanh Vũ ngựa tốt Thất Bắc Uyển thì bản thân cũng không phải không biết, chỉ có điều sau khi Thanh Vũ gả vào vương phủ căn bản không có cơ hội nào để cưỡi, lần này theo quân đến hiển nhiên cưỡi nó tới, hà tất vì chút việc nhỏ này phát hỏa? Thực sự không giống tác phong khi xưa của bản thân.

Già La Viêm Dạ rầu rĩ ngồi nửa buổi, bỗng nhiên nhớ tới Lâu Thanh Vũ còn chưa trở về, lại lo lắng lên. Hình như vừa rồi bản thân dùng chút lực đẩy, nhìn bộ dạng Thanh Vũ không hề phòng, không biết bị thương không?

Gọi tới hạ nhân quét tước sạch sẽ gian nhà, Già La Viêm Dạ lại đợi một lát, Lâu Thanh Vũ còn chưa trở về. Muốn quay lại xem qua, lại không có mặt mũi nào, mới vừa ngâm ôn tuyền xong, trên người đang mệt mỏi, Già La Viêm Dạ chờ lại chờ, rốt cuộc tựa ở bên giường ngủ mất.

Lâu Thanh Vũ khi trở về đang thấy bộ dạng này của Viêm Dạ. Xoa nhẹ mắt cá chân sưng vù, Lâu Thanh Vũ cười khổ khập khiễng đi qua, cởi giày giúp Viêm Dạ, đỡ xuống giường, kéo qua chăn cho phủ lên cho Viêm Dạ.

Người kia, gần đây thật đúng là hỉ nộ vô thường.

Lâu Thanh Vũ nhìn dung nhan nặng nề ngủ của Viêm Dạ, đến cả ngay cả bản thân trở về cũng không biết. Nghĩ đại khái là Viêm Dạ đại chiến cáo thắng lợi, khó tránh khỏi bị quân vụ làm khổ đến phiền muộn mệt nhọc, mới phát giận cũng là tầm thường. Có điều nhìn bộ dạng Viêm Dạ, không giống có dự định sớm ngày trở lại kinh thành, chỉ sợ sau khi trở về chuyện phiền lòng càng nhiều.

Lâu Thanh Vũ nhớ tới ngày ấy từ Phượng Minh cung hoàng hậu đi ra, ở quãng rẽ gặp phải thái tử Già La Chân Minh. Già La Chân Minh vẫn là dáng dấp ôn tĩnh như nước, ánh mắt lấp lánh của Chân Minh, sau cùng trở về sự yên lặng.

Lâu Thanh Vũ chung quy cảm thấy tựa như Chân Minh chính là người nam tử như vậy, không giống như là kẻ sẽ âm thầm làm ra chuyện đê tiện. Chỉ là sinh ở hoàng gia, thân ở triều đình, rất nhiều việc đều khó có thể nói rõ ràng. Mặc dù Chân Minh không làm, nhưng người dưới vì Chân Minh thì lại đẩy hắn lên đài, cũng sẽ buộc Chân Minh hoặc giả âm thầm làm ít chuyện mờ ám.

“Thanh Vũ.”

Mắt Già La Chân Minh dưới ánh mặt trời chiết ra màu nâu nhợt nhạt, trong suốt đến độ giống như một dòng nước suối sâu rộng, róc ra róc rách, ôn nhu đến có thể hòa tan. Chỉ là dưới làn thanh tuyền kia, có che đậy cô đơn nhàn nhạt không ngừng.

“Thái tử điện hạ.”Lâu Thanh Vũ cung kính hành lễ Chân Minh, mới chợt nhớ ra bản thân hiện tại là nhị Vương phi, hẳn là dựa theo quy củ nội quyến hành lễ mới đúng. Chần chờ một chút, lại muốn làm lại hành lễ.

Già La Chân Minh nhẹ nhàng cười, nói: “Không cần, vẫn giống như trước là được rồi.”

Lâu Thanh Vũ giật nhẹ khóe miệng, hồi lại một nụ cười nhẹ.

Giống như trước đây, vậy thì sao có thể.

Già La Chân Minh cúi đầu thở dài một tiếng: “Đã lâu không gặp, tựa hồ đã không thân rồi. Có lúc nghĩ, bất hòa ngày ấy mà ngươi phóng ngựa đi hóng gió vậy thì đã tốt rồi.”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn còn nhớ rõ lời bản thân từng nói, trái lại hơi sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Thế gian vạn sự, tự có cân nhắc. Trước đây những lời này ta không tin, hiện tại lại sâu sắc giác ngộ kỳ lý. Thái tử điện hạ, rất nhiều chuyện thường nhân vô pháp dự đoán được, suy nghĩ nhiều vô ích.”

Già La Chân Minh nhìn hắn một lát, sửng sốt cười: “Nói rất đúng, ngược lại là bản cung cố chấp. Nhìn ngươi tựa hồ rất tốt, bản cung cũng an tâm.”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn tiêu tan, sơ sơ cảm giác tâm thư thái, cười mỉm hỏi: “Nghe nói thái tử điện hạ gần đây khiến một vài cựu thần bảo thủ và học tử bị xuống cấp dưới?”

“Đúng. Để cho bọn họ học qua xem cái gì là tình thương.” Già La Chân Minh cũng cười. Khiến những con mọt sách cổ hủ này đi tầng dưới chót tương đối thấp kém, thể nghiệm và quan sát một chút dân tình, thấy qua việc đời trăm nẻo, để cho suy nghĩ cố chấp của bọn họ ở phương diện khác cũng khai thông suốt.

Lâu Thanh Vũ nghe xong hắn nói, phốc cười, nói: “Thái tử quả nhiên anh minh, thực sự là biện pháp rất tuyệt.”

Hai người nhìn nhau cười, trong đáy lòng còn có một loại ấm áp gì đó đang lan tràn. Chính là sau này bọn họ có thể sẽ có phân tranh, thậm chí khác con đường, lập trường đối lập, nhưng tại giờ khắc này, bọn họ là bằng hữu.

Lâu Thanh Vũ nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến Viêm Dạ vừa rồi đột nhiên phát hỏa, chắc không phải tại ăn giấm chua của thái tử chứ?

Nhìn thoáng qua người ở trên giường ngủ nặng nề, Lâu Thanh Vũ lại cảm thấy không thể nào. Gia hỏa lòng dạ kiêu căng như Già La Viêm Dạ, hẳn là sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này, sợ Viêm Dạ là vì bản thân cùng thái tử đã từng gần gũi như vậy mà tức giận ha. Thế nhưng Già La Chân Minh là một trong những bằng hữu mà Thanh Vũ sau khi đi tới thế giới này khó khăn lắm mới kết thân được, bất luận sau này thế nào, chí ít hiện nay vì bản thân vẫn đang đối với cái ôm của Chân Minh có hảo cảm, cũng không có nghĩ tới phải tận lực tránh xa.

Ai! Thực sự là phiền phức!

Lâu Thanh Vũ thở dài một tiếng. Già La Viêm Dạ là người làm bạn cả đời của Thanh Vũ ở thế giới này, cảm tình có thể bồi dưỡng, Thanh Vũ cũng chậm dãi thích cá tính kiêu căng lại có chút kỳ cục của Viêm Dạ. Nhất là qua lần theo quân này, Lâu Thanh Vũ càng cảm thấy Viêm Dạ là gia hỏa đáng giá kính phục. Đối với nam nhân mà nói, năng lực cùng thực lực luôn luôn khiến người ta tôn kính.

Lâu Thanh Vũ cởi quần áo, nằm xuống trên giường ở cạnh Già La Viêm Dạ. Thanh Vũ ở trong quân che giấu thân phận, chỉ có Trần Cánh, Trầm Tú Thanh cùng Lưu tướng quân, rất ít mấy người biết được. Thanh Vũ được an bài ở trong cùng một sân với Già La Viêm Dạ, có gian phòng của bản thân, có điều để cho thuận tiện thì hiển nhiên vẫn là ở chỗ Già La Viêm Dạ. Giống như đêm nay, vốn rất chờ mong đêm nay, kết quả lại không hiểu vì sao lại chết non như thế, thực sự là mất hứng. (tác giả: hắc hắc, ngươi chờ mong cái gì đó ~~~)

Lâu Thanh Vũ nhịn không được đưa tay khẽ nhéo hai gò má Già La Viêm Dạ khí sắc dần dần chuyển biến tốt đẹp, ngực hừ lạnh.

Dám đẩy ta xuống ôn tuyền, còn bị sái chân, xem ta trở lại hảo hảo ‘Giáo huấn ‘ ngươi!

Già La Viêm Dạ ở trong mộng khẽ nhíu mày, vung đẩy tay Thanh Vũ ra, quay đầu, mặt hướng vào trong tiếp tục ngủ.

Người này… Gần đây cũng ngủ tham quá đó.

Lâu Thanh Vũ không còn gì để nói.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Già La Viêm Dạ thấy chân Lâu Thanh Vũ ‘Trọng thương’, ngực áy náy một chút, nói: “Tối hôm qua là ta không tốt… Xin lỗi.”

Không tệ không tệ. Dám làm dám chịu, có sai liền nhận.

Lâu Thanh Vũ cho rằng đây hẳn là có tố chất cơ bản nhất của nam nhân. Cho nên Thanh Vũ cười tủm tỉm mà nói: “Không có chuyện



gì, chỉ là đánh ngã một chút mà thôi. Việc nhỏ việc nhỏ. Ngươi không tức giận ha?”

“Ừm.”

Lâu Thanh Vũ chỉ vào chân nói: “Vậy ngươi tối nay bồi thường ta làm sao?”

Già La Viêm Dạ cắn răng: “Lâu, Thanh, Vũ, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Lâu Thanh Vũ ủy khuất mà nhìn Viêm Dạ, ánh mắt u oán.

Già La Viêm Dạ cảm thấy bản thân hình như là bị hồ ly nhìn chằm chằm thỏ, lông phía sau lưng đều dựng thẳng lên.

“Ngươi mơ tưởng!”

Tuy rằng vẫn là câu khẳng định, thế nhưng ngữ khí đã không còn kiên định như vừa rồi.

Lâu Thanh Vũ chìa tay cái, kéo cánh tay Viêm Dạ, khiến Viêm Dạ đang sắp đứng dậy túm trở lại bên giường, ôm chặt lấy thắt lưng Viêm Dạ, thần thái ái muội mà ở bên cạnh Viêm Dạ nói: “Chiến sự thật sự vất vả mới kết thúc, chúng ta cũng thả lỏng một chút đi. Hơn nữa, đều là khoảng thời gian huyết khí phương cương, nghẹn lâu đối thân thể cũng không tốt.” Vừa nói, một bên ôm giữ thắt lưng Viêm Dạ, tay ở trên người Viêm Dạ châm lửa.

Già La Viêm Dạ không rõ, bản thân vì sao luôn luôn chịu không được khiêu khích của Thanh Vũ? Người này trước đây rốt cuộc từng có bao nhiêu kinh nghiệm, làm như thế nào tới loại chuyện này lại như cưỡi xe lướt nhẹ đường quen thế? Có điều hắn còn chưa kịp hỏi, đã bị Lâu Thanh Vũ ngăn chặn miệng.

Sáng sớm vốn là dễ động tình, khiến Lâu Thanh Vũ một phen phiến hỏa, Già La Viêm Dạ vốn có lập trường kiên định dần dần dao động. Hơn nữa đối với chuyện đêm qua lại có điểm áy náy, kết quả bất tri bất giác lại bị lừa trên giường.

Đợi mặt trời lên cao, hai người mới từ trên giường bò dậy. Cũng may hiện tại chiến sự kết thúc, Tây Lam quốc đã chính thức trình thư đầu hàng, tất cả mọi người biết nhị hoàng tử khổ cực, bởi vậy không có chuyện đặc biệt cũng không ai tới sân nhị hoàng tử quấy rầy.

Đã nhiều ngày, Lâu Thanh Vũ cùng Già La Viêm Dạ thương lượng qua, nếu bây giờ còn không có thánh chỉ hạ chiếu để cho bọn họ hồi kinh, vậy chuẩn bị ở bên này làm lễ mừng năm mới đi. Già La Viêm Dạ tâm tình tốt, đối Lâu Thanh Vũ cười nói: “Kỳ thực tại trong quân doanh ăn tết cũng có lạc thú trong quân doanh, đến lúc đó ngươi có thể nhìn qua hào sảng của nam nhi chúng ta Đại Tề, cũng bị tửu lượng của bọn họ làm cho sợ.”

Lâu Thanh Vũ cũng rất chờ mong, thiêu mi cười nói: “Ta trái lại sợ bị tửu lượng của ngươi hù sợ.”

Già La Viêm Dạ biết Thanh Vũ là đang cười nhạo tửu lượng của bản thân không tốt, đang sắp lật lọng giễu cợt, bỗng nhiên kinh thành tới cấp báo.

Bản cấp báo này, cải biến tất cả. Thiên của Đại Tề quốc, thay đổi…