Lễ tiết dài dòng, trang phục rườm rà. Lâu Thanh Vũ cùng Già La Viêm Dạ đi đến trước thái miếu dâng hương, đứng đứng vái vái, lần lượt dập đầu trước tổ tông, lại thay đổi y phục quay lại hậu cung, đợi gặp được hoàng thái hậu cùng hoàng thượng hoàng hậu, đã qua giờ Tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ trưa), gần mười giờ hơn.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu Lâu Thanh Vũ đã gặp qua, nhưng người phụ nữ vị trí hoàng thái hậu tối cao của Đại Tề quốc này, hắn lại là lần đầu gặp mặt.
Lâu Thanh Vũ đi theo phía sau Già La Viêm Dạ, cung kính mà lại dập đầu trước mấy trưởng bối, sau đó dựa theo quy củ ‘Người vợ’ tiến lên phụng trà.
Một vòng tiếp tục này, thực khiến hắn phiền muộn. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, vậy mà vừa buổi sáng hắn phỏng chừng bản thân tối thiểu kính dâng non nửa kim khố.
Hoàng thái hậu qua tuổi lục tuần, điều dưỡng không tệ, thấy ra được khi còn trẻ là một mỹ nhân, có điều khuôn mặt có chút nghiêm túc. Tương hoàng hậu lại bức dáng dấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao quý đoan trang, không có biểu tình gì. Chỉ có hoàng thượng mặt đeo bộ dạng tươi cười, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần lại xem ra rất tốt.
“Lâu Tướng chi tử, quả nhiên tú lệ đoan trang, cử chỉ đại thể, xứng đôi hoàng nhi trẫm. Mẫu hậu, người nói có đúng hay không?” Hoàng thượng lại cười nói.
Hoàng thái hậu gật đầu nói: “Danh Tương chi tử, lý ứng như vậy.”
“Thanh Vũ, đến gần chút, để trẫm cùng thái hậu ngắm nhìn ngươi.”
Lâu Thanh Vũ đi lên trước, hoàng thượng tỉ mỉ quan sát hắn một phen, khen: “Lần trước chỉ là vội vã nhìn thoáng qua, hôm nay xem ra, dung mạo quả là thượng thừa. Hoàng nhi, ngươi có phúc phần. Ha ha.”
Lâu Thanh Vũ tâm co giật. Bản thân thật coi làm nữ nhân, nga không, là song nhi rồi. Những hoàng thân hoàng tộc này tìm nữ nhân, trước hết xem thân phận, tiếp nữa hiển nhiên là xem dung mạo. Ai, thói hư tật xấu của nam nhân.
Lâu Thanh Vũ đối với thân phận cùng giới tính bị đảo lộn, không có gì có thể nói, trong tư tưởng may mắn đời trước bản thân tuyệt đối là thân sĩ danh tôn trọng phụ nữ, đời này bị người coi đối đãi làm ‘Phụ nữ’, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Hậu cung không được tham chính, nội nhân (=vợ) không can dự chính sự, theo một mặt nào đó mà nói, làm Vương phi Già La Viêm Dạ, có thể miễn đi nổi khổ triều đình của hắn, nhưng sẽ không rời xa trung tâm chính trị. Phụ thuộc vào Già La Viêm Dạ, mang đến một loại số phận khác, chính là hắn sinh mình sinh, hắn vong mình vong. (ta chết ngươi cũng chết đó)
Ai…
Hoàng thượng càng xem hắn càng thích, long tâm đại duyệt (ý chỉ vua vui mừng), ban cho rất nhiều thứ. Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu cũng có bày tỏ, Lâu Thanh Vũ phủng đầy bồn kim. (Lâu thanh vũ được tặng nhiều vàng)
Lâu Thanh Vũ gần mấy ngày nay vẫn nỗ lực cực kì cố gắng thu thập tin tức hoàng gia, nghe nói hoàng thượng đối với Già La Viêm Dạ kỳ thực là thập phần sủng ái, chính là còn trên thái tử, chỉ hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, rõ ràng thiên vị Thái Tử nhiều hơn một ít.
Hoàng thái hậu sủng ái trưởng tôn, cái này không ngạc nhiên. Huống chi Già La Chân Minh lớn lên bên cạnh từ nhỏ so với phong thái bậc quân tử, Già La Viêm Dạ ở quân doanh lớn lên ngạo khí cùng cuồng dã, thực sự không thế nào lấy được hoan tâm của lão nhân gia. Thế nhưng thái độ hoàng hậu thì có một chút kỳ diệu. Làm thân sinh mẫu phụ của Già La Viêm Dạ, có ai sẽ không đau cho nhi tử bản thân? Nhưng nghe nói Tương hoàng hậu vẫn lãnh đạm xa cách đối với nhi tử này, thật không thế nào thân cận. Chẳng lẽ là là một loại khác của hoàng gia không thân tình?
Lâu Thanh Vũ cùng Già La Viêm Dạ ở lại trong cung dùng cơm trưa. Giữa bữa tiệc hoàng thượng rất cao hứng, hiển nhiên đối với ‘con dâu’ này của hắn cực kỳ thoả mãn, nhiều lần nhắc tới kêu hai người bọn họ ‘sớm sinh quý tử’, cho hoàng thượng ôm hoàng tôn. Đối với vấn đề này, Lâu Thanh Vũ không thể làm gì khác hơn là nói quanh co mà chống đỡ, liếc liếc Già La Viêm Dạ, hắn cũng thờ ơ.
“Phụ hoàng, Tây Lam quốc gần đây ngày ngày ra sức gây hấn. Đại Tề quốc ta binh sĩ đa số người phương bắc, chịu đựng giá lạnh, mà địa phương Tây Lam phía nam, không quen trời đông giá rét. Bọn họ nóng nảy vào như vậy, chẳng qua là mong muốn trước đông lạnh đánh bại biên trấn giữ lấy làm tĩnh dưỡng. Hôm nay đã tháng chín, nhi thần hi vọng phụ hoàng sớm hạ thánh chỉ, để nhi thần nắm giữ ấn soái tiến đi, lấy trước đông giá cho bọn hắn đánh một đòn trí mạng.”
“Hoàng nhi nói có lý. Có điều ngươi vừa mới đại hôn, trẫm thật là không đành lòng ngươi rời đi.”
“Phụ hoàng, quốc sự làm trọng, việc cá nhân nhi thần không đáng nhắc tới.”
Hoàng thượng gật đầu, mỉm cười nói: “Việc này chúng ta trên triều thương nghị tiếp, giữa tân hôn, hoàng nhi vẫn là chuyên tâm làm bạn ái thê cho thỏa đáng, chớ có lạnh nhạt người ta.”
Già La Viêm Dạ dừng một chút, liếc mắt nhìn Lâu Thanh Vũ.
Hoàng thái hậu nói: “Hoàng thượng, xuất binh Tây Lam là vô cùng đại sự, không biết có nên hỏi qua ý kiến thái tử hay không?”
Hoàng thượng nói: “Minh Nhi cũng đồng ý.”
Hoàng thái hậu nói: “Thái tử ổn trọng nhân hòa, bệ hạ lúc thích hợp đem quốc chính giao hắn, cũng tốt để cho hắn san sẻ với ngươi. Mẫu hậu thấy ngươi gần đây thân thể không tốt, không nên làm quốc sự quá vất vả.”
“Mẫu hậu nói là được. Trẫm đang nghĩ sau nhập đông cùng hoàng hậu đi thanh tuyền cung ở mấy hôm, đến lúc đó quốc sự liền do thái tử thay mặt xử lý là được.”
Hoàng thái hậu mỉm cười gật đầu: “Như vậy rất tốt. Ngươi cũng có an tâm tĩnh dưỡng.”
Thật không dễ dàng ăn xong bữa cơm này, hoàng thái hậu niên kỷ đã cao, hồi cung nghỉ ngơi. Hoàng thượng kêu Già La Viêm Dạ bồi hắn đi ngự thư phòng, trong điện Phụng Dương chỉ còn lại có ‘mẹ chồng nàng dâu’ Tương hoàng hậu cùng Lâu Thanh Vũ.
Tương hoàng hậu vẫy ra hiệu cho mọi người lui, bưng một ly trà, một bên tinh tế quan sát Lâu Thanh Vũ, một bên chậm rãi thổi.
Lâu Thanh Vũ bất động thanh sắc mà mặc bà quan sát.
Sau một lúc lâu, Tương hoàng hậu buông ly trà, nhàn nhạt mà nói: “Hoàng thượng tuổi tác đã cao, con cháu chỉ có hai đứa. Thái tử thành hôn hai năm, còn không sinh, ngươi cùng Viêm nhi đại hôn, khai chi tán diệp hoàng gia cho ta, chức trách nối dõi tông đường là không thể tránh khỏi.”
Lâu Thanh Vũ cứng ngắc nói: “Vâng.”
Tương hoàng hậu nói: “Có một số việc, trong tâm mọi người đều hiểu rõ. Viêm nhi tháng sau liền sẽ lĩnh binh xuất phát, tân hôn yến nhĩ của các ngươi, cũng không cấp, có điều…”
Tương hoàng hậu đột nhiên dừng không nói. Lâu Thanh Vũ buông xuống mi mắt, nói nhỏ: “Hài nhi chờ hắn xuất chinh trở về, sẽ vì hắn chuẩn bị việc nạp thiếp.”
“Chuyện này không cần gấp, tiếp qua một hai năm cũng không trễ.” Tương hoàng hậu bỗng nhiên thở dài, nói: “Ngươi thông minh trong sáng, nghe nói tài hoa cũng là vô cùng tốt, đặt vào triều đình, tất có triển vọng, đáng tiếc…” Đột nhiên dừng lại, lại nói: “Ngươi cũng không nên oán Viêm nhi. Bản cung cùng hoàng thượng thiếu hắn rất nhiều, hắn cố ý lập ngươi làm phi, nói vậy cũng là đối với ngươi tình gốc rễ đâm sâu vào. Ngươi là nam nhi hay là song nhi, đối với hoàng gia thật mà nói không quan trọng. Nhưng làm nhị hoàng tử hoàng gia, Viêm nhi là nhất định phải có con nối dòng.”
Lâu Thanh Vũ phun ra một chữ: “Vâng.”
Tương hoàng hậu trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thái tử từng ra sức phản đối với hôn sự các ngươi, nhưng ván đã đóng thuyền, nói thêm cái gì cũng vô dụng rồi. Sau này ngươi phải nhớ cho kỹ thân phận bản thân, chú ý lời nói và việc làm, hiểu chưa?”
“Vâng, hài nhi minh bạch.”
Từ cung Phụng Dương đi ra, Lâu Thanh Vũ chỉ cảm thấy trong tâm nặng nề, như đè ép nghìn cân đá lớn, tốc hành không thở nổi.
Hắn * đó! Đây là cái thế giới gì!
Lâu Thanh Vũ một bụng buồn phiền không chỗ phát tiết, trong lòng nóng ấm ức nan an.
Một trận thu gió thổi qua, cuốn lạc vài tàn hoa bại liễu.
Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên có chút hứng thú tiêu điều(cô đơn), buồn bã nhìn cảnh sắc khu vườn. Hắn không rõ bản thân vì sao lại đến đến thế giới này, chính như hắn vô pháp dự liệu bản thân đi một bước sẽ đi tới cái tình cảnh đây. Thiên địa rộng lớn, hắn thầm nghĩ tìm một nơi an thân, tìm một người thân mật làm bạn, bình bình đạm đạm dong dong lục lục đi hết cuộc đời này. Thế nhưng thế sự khó liệu, chính như hắn khi trước vô pháp dự đoán số phận bản thân cùng Đồng, lão thiên gia lại lần nữa cùng hắn mở một trò đùa lớn.