Lâu Thanh Vũ chưa gặp qua cái người được gọi là phụ thân Tương gia này. Nghe nói hắn mười bốn trúng cử, mười sáu đăng khoa, hai mươi đề huề, đến nay đã tròn hai mươi năm, học phú ngũ xa tài hoa đều hơn người, đỉnh điểm là biết trị quốc.
Lâu Thanh Vũ là nhi tử thứ ba của hắn, cũng là nhi tử nhỏ nhất a. Bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, bị đưa đi rời xa kinh thành đến trấn nhỏ tĩnh dưỡng, đã qua hơn mười năm không có quay về Tướng phủ. Tuy rằng đối với chính bản thân mình thì phụ thân không có cái gì gọi là ấn tượng, nhưng Lâu Thanh Vũ vẫn còn có thể cảm giác bản thân sinh ra đã không được sủng ái. Bất quá những điều này đều không quan trọng, cuộc sống nhàn nhã thong dong ở tiểu trấn yên bình này, kì thực đúng là khát vòng đáy lòng từ lâu của hắn.
Lâu Thanh Vũ theo Thu Nhi không nhanh không chậm đi về phía phủ lý, Thu Nhi vài lần dừng lại giúp hắn sửa sang lại quần áo, một hồi phủi phủi đất, một hồi lại chỉnh lý vạt áo, trong miệng còn không quên thúc dục hắn đi nhanh chút. “_________”
Lâu Thanh Vũ cười nói: “Nhiều năm đã qua, sốt ruột một khắc làm gì?”
“Thiếu gia, người xem người tính tình này, có chỗ nào giống mười bảy tuổi không, giống như đảo thành bảy mươi tuổi.”
Thu Nhi tức giận đến thẳng trừng mắt, bỉu môi oán giận.
“Sai sai!” Lâu Thanh Vũ đưa ra một ngón tay ở trước mặt hắn lắc lắc, kề miệng cười nói: “Là ba mươi tuổi, ba mươi tuổi mới đúng!”
Thu Nhi bĩu môi, đối với thiếu gia thích ăn nói khùng điên không đáng quan tâm, lôi kéo hắn dọc đường chạy chậm, thẳng tiến hồi phủ lý.
Một người khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi trắng trẻo, trông thư sinh tuổi tầm trung niên mà hào hoa phong nhã đang ở đại đường cùng vương quản gia nói chuyện, thấy Lâu Thanh Vũ tiến đến, nhãn thần khẽ động, tiến lên hành lễ, “Nô tài Diêu Tiên Sinh, tham kiến tam thiếu gia.”
Lâu Thanh Vũ gật đầu, hắn liếc mắt quan sát, sau đó nhìn không chớp mắt tiêu sái đến đại đường chủ tọa thượng chính giữa, vén bào ngồi xuống, đưa tay, nói: “Diêu iên sinh mời ngồi.”
Diêu Tiến Sinh nhãn thần dao động mạnh. Không nghĩ tới tiểu thiếu gia tuổi đời không lớn, lại sống ở nông thôn vùng đất hoang nơi, vậy mà phong thái ung dung, cử chỉ như vậy cư thật phong thái, không một chút mảy may dám so với trong ki
nh thành vì y đã gặp qua quen mặt rất nhiều nhà giàu nhân gia công tử khác. Lẽ nào quả nhiên đúng là long sinh long, phượng sinh phượng, nhi tử Tướng Gia cũng là một tiểu Tướng Gia?
Hắn lại không biết nói thế nào, dáng vẻ Lâu Thanh Vũ chính là do tổ tiên mang lại.
Hắn ở chỗ này sinh sống hơn ba năm, cách ly với trong phủ. Trong nhà thành ra lại chỉ có Vương quản gia, Vương Mụ cùng Thu Nhi ba hạ nhân. Tuy rằng hắn là một thiếu gia, kỳ thực hắn chẳng khác nào hài tử trong các gia đình bình thường khác. Ở chung lâu ngày, bản thân đối đãi họ như người một nhà. Bây giờ thình lình có người từ trong kinh thành chạy tới gặp riêng, tự xưng nô tài, cảm giác sẽ không giống nhau. Bởi vậy Lâu Thanh Vũ bất tri bất giác nắm chắc khoản tiền mà kiếp trước có được để nuôi dưỡng khi còn là trẻ nhỏ.
“Phụ thân đại nhân có chuyện gì muốn Diêu tiên sinh giao cho ta?”
” ‘Tiên sinh’ hai chữ đó vạn vạn lần không dám nhận, nô tài chỉ là một người quản sự trong phủ Tướng Gia. Lâu Tướng Gia lần này là để nô tài tới đón tam thiếu gia quay về kinh.”
Diêu Tiên Sinh liếc mắt, thấy Lâu Thanh Vũ an nhiên mà ngồi, lại chẳng nói gì, cũng không có biểu tình gì cả, không khỏi do dự một chút, lại nói:
“Lâu Tướng Gia nghe nói tam thiếu gia năm gần đây thân thể rất tốt, năm sau đầy mười tám, chung quy chỗ ở nông thôn trước đây của thiếu gia, cản trở mở mang tri thức. Sang năm trong kinh thành có kỳ thi cuối năm, nguyện vọng là con cháu Tướng Gia tương lai đều phải ra làm quan, để tam thiếu gia quay về có chuẩn bị chu đáo, thỉnh vài vị tiên sinh chỉ dạy, mong muốn sang năm trong kỳ thi cuối năm có thể một lần đã trúng cử!”
Lâu Thanh Vũ nhàn nhạt mà cười, “Thanh Vũ bản chất bất tài ngu dốt, vụng về với thi thư, chỉ sợ để cho phụ thân đại nhân phải thất vọng rồi.”
“Tam thiếu gia khiêm tốn quá. Xuân thiên thiếu gia viết《 vịnh xuân 》là đứng đầu trong kinh tản mạn đã rải rác khắp nơi, được đông đảo người dân yêu thích, ngay cả Tướng Gia cũng phải tán thưởng lớn ni.”
“Cái gì 《 vịnh xuân 》?”Lâu Thanh Vũ giật mình một góc.
Thu Nhi ở bên tiếp lời nói: “Chính là người luyện tự (luyện chữ) khi viết “thủ xuân miên” bất giác sáng tác ra mà.”
Lâu Thanh Vũ xám mặt
Lúc đó hắn không có việc gì, đối diện cửa sổ luyện chữ, nhìn bên ngoài tơ liễu phiêu phiêu, nghe bên tai người chim hót vang, không khỏi suy nghĩ lòng nặng trĩu, than lớn không có cà phê giúp tinh thần thoát khỏi ưu sầu, sau đó lại mệt mỏi muốn ngủ mới hướng vào trong, cầm bút viết lách, lúc đó hắn bỗng nhiên thấy cõi lòng bay lâng khiến hắn cuồn cuộn danh tác:
“Xuân miên bất giác hiểu
xử xử văn đề điểu
dạ lai phong vũ thanh
hoa lạc tri đa thiểu.” (***)
‘Đại tác phẩm’ lúc đó đã hoàn thành, hắn đem bút quăng đi, trở lại ngọa thất liền nằm xuống ngủ mất, Thu Nhi về sau chẳng biết nên đem đông tây thu dọn thế nào, một vài ngày sau Lâu phủ ở kinh thành theo thường lệ có người đưa đồ về, vấn hỏi sức khỏe tam thiếu gia, lại hỏi thiếu gia bình thường đọc nhiều sách gì, viết những chữ nào, thuận tiện thỉnh cầu chút bút tích của thiếu gia mang trở về giao cho Lâu Tướng Gia báo cáo kết quả. Thu Nhi thập phần thích thơ ca na, chắc là khi đó nó đã cùng các tác phẩm khác cả thảy nhập lại theo về Tướng Gia phủ, liền một mạch vào kinh thành. Sẽ không thể biết rằng như thế đã mở đầu cho tuyên truyện .
Lâu Thanh Vũ ho khan hai tiếng, không thừa nhận thì có chút không thích đáng, không phủ nhận lại có chút thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Diêu Tiến Sinh đem Lâu Thanh Vũ khen suy nghĩ thông suốt. Lâu Thanh Vũ hơi nhíu mày.
Hắn tuy rằng không ghét người khác khen tặng, nhưng nếu không phải chính công lao của hắn, khen tặng quá lố không cần phải bắt buộc.
Diêu Tiên Sinh chuyển đạt ý tứ Lâu Tướng Gia, Lâu Thanh Vũ vốn tưởng rằng không sai biệt lắm, ai biết Diêu Tiến Sinh cuối cùng cười tủm tỉm mà thêm vào một câu, thiếu chút nữa đem Thanh vũ nổ bay.
“Từ lúc thơ ca của tam thiếu gia lưu truyền ở trong kinh thành truyền đọc, liền có người tới cửa cầu hôn, tiểu thư công tử gia tất cả đều có, đương nhiên, bọn họ đều là song nhi.”
Lâu Thanh Vũ ngồi ở trong mã xa! Lộc! Lộc đi về lắc lư xóc nảy liên tục, chóang váng đầu, não sung huyết, trong cổ họng rộ lên những tiếng càu nhàu, dạ dày thẳng thớ lại nổi lên cuồn cuộn.
Đây là một thế giới con người rất kỳ diệu, Lâu Thanh Vũ đã hiểu được ở đây ngoại trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại người tên là song nhân, lại vừa là song nhi. Theo hắn lý giải chính là song tính nhân (người có hai giới tính), đặc thù là đồng thời là nam nhân và cũng là nữ nhân.
Lâu Thanh Vũ ngày trước sống ở thế giới này không phải không có tiếp xúc qua với song tính nhân, nhưng đa số là có bề ngoài nam nhân nhưng nom nhỏ bé lại trẻ thơ như trứng non, lại còn phải đề cao coi trọng . Thế nhưng ở đây song tính, không a, mà song nhi, cũng thật thật chính chính đem lưỡng tính kết hợp mà thành, như thượng đế lúc ban đầu tạo thành thiên sứ hoàn mỹ, bảo lưu lại trọn vẹn thể chất nam tính hòa nữ tính, triệt để đánh vỡ thế giới vốn có chỉ có nam nữ, mà thành nam, nữ, tam chân tạo thành thế chân vạc là song nhân. Bởi song nhi có bề ngoài thiên hướng nam tính, cho nên cũng đều dùng công tử để gọi, thiếu gia các loại đều là xưng hô nam tính, chỉ là những người này giống nhau bề ngoài tương đối thanh tú, da đẹp hơn, cốt cách cũng so với nam nhân nhỏ nhắn xinh xắn, nguyên do từ bề ngoài tổng thể vẫn còn có thể nhận thấy được là như thế.
Ở đây đối song nhi cũng không có kỳ thị. Lâu Thanh Vũ trở mình mấy lần, nhớ lại các thần thoại truyện cổ và truyện ký sách sử, phát hiện thế giới này tựa hồ Bàn Cổ khai thiên lập địa đơn sơ đã là nam nhân, nữ nhân cùng song nhi song song tồn tại, tỉ lệ khoảng chừng là 3: 2: 2, bất quá bởi nam nhân trời sinh điều kiện dường như chiêm ưu thế hơn, sở dĩ nói thế vì địa vị vẫn còn là nam nhân tối cao, còn lại dưới: là song nhi cùng nữ nhân. Bất quá song nhi bởi vì cũng có cùng nữ nhân kết hôn được, lại có thể cùng nam nhân thành hôn, trải qua thời kỳ sinh sôi nảy nở, song nhi lại dần dần biến đổi làm Minh song và Ám song.
Minh song còn có phân biệt rõ ràng song tính đặc thù, về bề ngoài cũng đại khái có thể phán đoán ra đây đích thực chính là song nhi, nhưng Ám song về bề ngoài thì so nam nhân bình thường lại không khác biệt, trên người cũng chỉ có đặc trưng của nam tính, thế nhưng lại có ẩn giấu bộ phận sinh dục của nữ. Người như thế ít lại cực ít, ít ỏi đến một phần vạn, hơn nữa bề ngoài phổ biến như thế nên rất khó phát hiện bản thân là song nhi có tính chất đặc thù, phần lớn đều như những nam nhân bình thường, giống nhau đến cả sinh hoạt thường ngày.
Lâu Thanh Vũ ban đầu sát người có tiểu tư Chu Nhị đó là một song nhi, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mi thanh mục tú, vóc người cốt cách cũng phi thường thích hợp, đan xen nam tính cùng nữ tính đó. Lâu Thanh Vũ lúc đầu còn nghĩ hắn vô cùng quyến rũ.
Chỉ là do hắn lý giải về thế giới có tính huống thực tế như vậy, hắn lại là hậu sinh, hắn lại nghĩ quỷ dị. Cũng may Thu Nhi là một nam hài, không phải nghĩ đến chuyện bản thân chính là một song tính nhân lại phải đi hầu hạ, Lâu Thanh Vũ lại khó có thể tiếp thu những điều này.
Bởi vậy khi nghe được Diêu Tiến Sinh nói tự nhiên đầu tự nhiên muốn nổ, Lâu Thanh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất.
“Đỗ xe! Đỗ xe!”
Lâu Thanh Vũ thực sự chịu không nổi nữa, lần thứ ba khiến Diêu Tiên Sinh dừng lại, sau đó nhào tới bên cạnh xe nôn thốc nôn tháo.
Trời ạ! Mã xa thời cổ đại thật không phải là để cho người ngồi. Thần diệu gì?
Lâu Thanh Vũ ngay từ đầu đã biết bản thân không say xe, không say máy bay, không say tàu, thậm chí không choáng trước tốc độ siêu âm của máy bay chiến đấu, nhưng lại choáng váng như vậy trước một chiếc song ngựa kéo xe xa bình thường đơn giản đến đơn sơ độc mộc thì. . .
“Thiếu gia, khá hơn chút nào không?” Thu Nhi lo lắng cho hắn mà vỗ vỗ lưng, đưa qua túi nước cho hắn súc miệng.
Diêu Tiên Sinh lúc đầu nhìn thấy Lâu Thanh Vũ dung mạo vô cùng thanh tú tuấn mỹ, thực sự khó mà tin được hắn rốt cuộc lại không phải một song nhi, sau lại bị khí chất của hắn thuyết phục, cảm giác liền chậm rãi mà nhạt đi. Nhưng lúc này thấy hắn hình dạng nhu nhược, không khỏi vừa sinh cảm giác khinh thường.
Lâu Thanh Vũ tựa ở trên cửa xe, thực sự không muốn sẽ quay về bên trong nữa. Lúc này vửa ngả nghiêng chậm chạp đã ngồi xuống cạnh mã xa, thật không biết cổ nhân là thế nào chịu được loại phương tiện giao thông này.
“Ta muốn kỵ mã.”
Lâu Thanh Vũ lần thứ ba yêu cầu.
“Không được. Tam thiếu gia thân thể kim quý, nên ngồi xe ngựa là tốt nhất.”
Diêu Tiên Sinh cũng lần thứ ba cự tuyệt.
“Ta muốn kỵ mã.” Lâu Thanh Vũ lần này kiên định giữ vững thái độ, Diêu Tiên Sinh định mở miệng, hắn lại lạnh lùng thốt: “Không phải ta đã đi rồi đó thôi, ngươi đừng mơ tưởng sẽ lại để ta trở lại trong mã xa”
Diêu Tiên Sinh do dự một chút, thấy hắn thái độ kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn là đối với người bên cạnh thấp giọng phân phó vài câu, sau một lúc lâu, dắt tới một con ngựa mẹ thấp bé ngoan ngoãn đến.
Lâu Thanh Vũ vừa chợp mắt đã liền hé mắt, trong lòng không khỏi hờn giận. Vậy con ngựa tiểu mã (khổ thân anh Vũ a) này đã được sử dụng kéo xe, vừa nhìn đã hay nó nhất định vừa được bỏ xuống càng xe, vậy rõ ràng là bọn họ muốn trông nom hắn.
Bỗng nhiên ống tay áo chặt chẽ, quay đầu lại thấy Thu Nhi lo lắng mà lôi kéo hắn nói: “Thiếu gia, người muốn kỵ mã, ta giúp người nắm là được rồi.”
“Không cần.”
Lâu Thanh Vũ lúc này mới nghĩ đến bản thân mới tới nơi này, còn là chưa cưỡi qua ngựa bao giờ, không cần hoãn lại hạ lửa giận, nhảy xuống xe ngựa.
Các ngươi nếu khinh thường ta, coi ta chỉ xứng với tiểu mã, ta liền cưỡi là được rồi. Chỉ cần kỹ thuật tốt, không có ngựa nào là không chạy nhanh.
Lâu Thanh Vũ đi tới bên cạnh ngựa, sờ sờ bờm ngựa. Bên cạnh đối diện lại một hạ nhân, muốn giúp hắn lên ngựa, Lâu Thanh Vũ gạt hắn ra, chân trái giẫm lên trụ bàn đạp, hai tay đỡ lấy yên ngựa, xoay người nhảy, nhẹ nhàng khéo léo rơi lên trên lưng ngựa.
Đem bàn chân giẫm lên bàn đạp, ưỡn người lên, cảm giác có một c
hút quen thuộc. Tuy rằng đây con ngựa so với loại ngựa tại Anh Quốc của hắn còn hấp lùn hơn, nhưng với hiện tại, việc này với thân thể đang thời kỳ trưởng thành coi như lại thích hợp. (vì tuổi Lâu Thanh Vũ có 17 thui a!)
Lâu Thanh Vũ cầm dây cương, còn ánh mắt bọn họ vô cùng kinh ngạc tập trung, hai chân nhất kẹp, cố sức trừu xuống lưng mã, tiểu mã nhanh chóng mà khởi liễu (bắt đầu)bước.
春曉
春眠不覺曉,
處處聞啼鳥。
夜來風雨聲,
花落知多少。
Xuân hiểu
Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu
Buổi sớm mùa xuân
Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng
Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót
Đêm qua trong gió mưa
Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?
Mùa xuân ban mai
Giấc xuân không buồn thức,
Khắp nơi chim ríu rít.
Đêm qua gió mưa về,
Hoa rụng nhiều hay ít?
(Dịch:Lâm Xương Diệu)
Xuân hiểu là một bài tuyệt cú làm theo lối thơ cổ, không thuộc thể luật nhưng vẫn là một tác phẩm được nhiều người biết đến, sáng tác thời Thịnh Đường của Mạnh Hạo Nhiên. Trong chương trình cải cách sách giáo khoa gần nhất tại Việt Nam, tác phẩm này được chọn giảng dạy trong chương trình bậc phổ thông trung học.