Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 95: Trọng thương




Đợi ta khỏi rồi, còn phải sống lâu trăm năm nữa

Lại nói Văn Hành vận khinh công, dựa vào ký ức lúc đến, nhanh chân chạy gấp trên đường núi đen kịt một màu, không biết qua bao lâu, chợt thấy trên vai hơi nặng, cánh tay của Tiết Thanh Lan vòng quanh cổ hắn mềm nhũn rũ xuống, đúng là nội thương rất nặng, lại khó chống đỡ nên ngất đi.

Văn Hành bởi vì dẫn chân khí đi nhanh, quanh người nóng lên nhất thời không phát hiện, cho tới bây giờ mới nhận ra cơ thể người trong ngực ngày càng lạnh, hắn vội ôm Tiết Thanh Lan rẽ vào trong rừng cây bên cạnh con đường, dựa vào một gốc cây to nhẹ nhàng đặt Tiết Thanh Lan xuống. Tiết Thanh Lan trong hôn mê cũng cảm thấy đau đớn, không khỏi rên một tiếng. Văn Hành vẫn chưa biết tình trạng vết thương của y thế nào, có phần lưỡng lự, nhưng mạng người quan trọng, vẫn quyết tâm cởi dây lưng của y ra, duỗi tay vén áo trong, nương theo ánh trăng yếu ớt chiếu vào rừng cây, chỉ thấy ngực Tiết Thanh Lan in một dấu bàn tay tím thẫm, có vẻ rõ ràng hơn dưới làn da trắng lạnh.

Trong lòng Văn Hành nặng nề, thấy không ổn bèn kéo vạt áo y cẩn thận, xoay người lại một tay đỡ vai, một tay đỡ giữa lưng, xuyên qua đại huyệt trên lưng liên tục đưa một luồng nội lực ấm thuần vào trong cơ thể y. Khoảng nửa khắc sau, cơ thể Tiết Thanh Lan mới dần dần ấm lên, “A” một tiếng trầm rồi tỉnh lại.

Tay phải Văn Hành đặt lên cổ tay y, chỉ cảm thấy mạch đập suy yếu, dù mạnh hơn vừa rồi một chút, nhưng vẫn có hiện tượng cạn yếu, rõ ràng vết thương rất nặng, cũng không phải dựa vào vận chuyển chân khí thì có thể tự trị liệu khỏi. Trong lòng hắn nôn nóng lo lắng, trên mặt cũng không dám biểu hiện mảy may, chỉ có thể ôm chặt Tiết Thanh Lan vào lòng từ phía sau, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho y, khẽ hỏi: “Cảm thấy khó chịu ở đâu? Ngực có đau không?”

Mi mắt Tiết Thanh Lan rung động, cố gắng mở hai mắt ra, tập trung nhìn chăm chú hắn một lát, dùng âm thanh rất yếu ớt nói: “Không đau…”

“Em…” Văn Hành biết y sợ mình lo lắng, không chịu nói thật, đau lòng sâu hơn ước gì có thể dùng cơ thể thay thế, để y bớt chịu khổ hơn, “Em yên tâm, chúng ta xuống núi tìm thầy thuốc, bất kể dùng cách gì, nhất định có thể chữa khỏi vết thương của em.”

Tiết Thanh Lan “Ừm” một tiếng trả lời, lại thở gấp một lát, mới miễn cưỡng tích lũy đủ một hơi, giọng đứt quãng hỏi: “Hành ca, ta tự chủ trương khiến huynh ngất rồi mang đi… Còn nhốt trong sơn trang… Có phải huynh giận ta không?”

Văn Hành vốn muốn đáp “Không phải”, nhưng thấy ánh mắt y tha thiết, chỉ sợ nếu trả lời theo y, ngược lại sẽ khiến trong lòng Tiết Thanh Lan không yên tâm, vì vậy hắn nói: “Ta giận không phải vì em tự chủ trương, mà giận em không biết thương tiếc bản thân. Nếu đã trói ta lại, tại sao không bảo ta giúp em đối phó Chử Tùng Chính? Hai chúng ta liên thủ, dù sao cũng hơn em đánh một mình…”

Hắn nói được một nửa bỗng dưng phản ứng lại nhìn Tiết Thanh Lan, quả nhiên thấy trong mắt y tràn đầy ý cười: “Xấu hổ không… Lúc trước ta cũng khuyên huynh như vậy, tại sao huynh không nghe?”

Văn Hành thở dài, không có cách nào bắt bí y: “Đến lúc nào rồi, còn băn khoăn những chuyện này…” Chợt nghe Tiết Thanh Lan khẽ hỏi: “Hành ca, mấy câu vừa rồi huynh nói trên đài… Rốt cuộc có ý gì?”

Giữa hai người chỉ còn một lớp giấy cửa sổ, đêm đó trên núi Việt Ảnh suýt nữa đã chọc thủng, nào biết bị mấy sát thủ đen đủi cắt ngang, lại không tìm được cơ hội thích hợp. Tối nay ngay trước mặt đông đảo anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, Tiết Thanh Lan liều mình rửa rạch tiếng xấu cho hắn, tấm lòng ấy cho dù không nói ra miệng, Văn Hành cũng không thể hiểu sai ý —— hắn đã tới chậm một bước, bất kể như thể nào cũng không thể chậm lần thứ hai nữa.

“Nếu như ‘Thanh Lan kiếm pháp’ cũng khó hiểu, vậy em nghe được ‘Người thương’ chẳng lẽ vẫn chưa hiểu ý ta?” Văn Hành nâng y lên một chút, cúi đầu chống trán lên trán Tiết Thanh Lan, thì thầm nói bên tai y, “Người ta yêu đương nhiên là em… Chỉ có em thôi.”

Tiết Thanh Lan gần như hòa tan trong vòng ôm ấm áp của hắn, chỉ cảm thấy tâm thần khuấy động, mùi máu xộc lên cổ họng, trước mắt biến thành màu đen, ngực đau như bị một câu búa sắt đập nhiều lần. Nhưng trong đau đớn này lại xen lẫn quá đỗi vui mừng, như thể một đám lửa hừng hực trong đêm lạnh, dù rằng sẽ bị bỏng, cũng nắm chặt không buông tay.

“Hành ca…”

Y nửa khép mắt bình phục một lúc lâu, nuốt một ngụm máu trong họng xuống, mới cọ trán Văn Hành một cái, thấp giọng hỏi: “Lẽ nào ta sắp chết rồi, huynh cố ý dỗ ta phải không?”

Văn Hành lập tức giơ tay giả vờ đập một cái trên lưng y nhưng không nỡ dùng lực rồi trách mắng: “Không cho phép nói bậy.”

Tiết Thanh Lan khẽ nở nụ cười, muốn duỗi tay sờ mặt hắn, đáng tiếc y thực sự suy yếu, chỉ giơ lên được một nửa đã hết lực rơi xuống. Văn Hành nắm lấy tay y áp lên má mình, nhẹ nhàng nói: “Không dỗ em, trong lòng ta từ lâu đã nhận định như thế, cho nên cứ vậy thốt ra.”

Đầu ngón tay Tiết Thanh Lan chạm được da thịt ấm áp của hắn, trong lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng, trong mắt lại lập tức chảy nước mắt xuống, mỉm cười nói: “Ta biết huynh luôn đối xử tốt với ta… Nhưng không ngờ ý nghĩ xằng bậy cũng có một ngày trở thành thật, có câu nói này của huynh, ta chết cũng không tiếc.”

Văn Hành thấy y hít thở suy yếu, dường như lại sắp mê man, trong lòng đau đớn, cố kìm nước mắt thấp giọng nói: “Đồ ngốc, nói bậy bạ gì đó, chỉ bị nội thương nhỏ, sẽ chữa khỏi nhanh thôi.”

Tiết Thanh Lan mê man, tự cảm thấy ánh mắt mơ hồ, sức lực khó chống đỡ, nhưng vẫn hùa theo hắn nói: “Đúng vậy… Đợi ta khỏi rồi, còn phải sống lâu trăm năm nữa, ở bên nhau với huynh… Suốt đời…” Nói còn chưa dứt lời, cơ thể y đã mềm nhũn, rơi vào trong khuỷu tay Văn Hành, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Văn Hành vội vàng kiểm tra mạch đập và hơi thở của Tiết Thanh Lan, may mắn vẫn còn cơ hội sống, lại đè lên huyệt quan trọng giữa lưng y vận chuyển nội lực. Sau thời gian khoảng một nén nhang, hô hấp của Tiết Thanh Lan mới dần dần khôi phục, trên mặt hơi hồng hào một tí. Trong rừng tiếng gió thổi qua vù vù, thổi đến mức Văn Hành giật mình một cái, hắn ôm lấy Tiết Thanh Lan bất tỉnh nhân sự, trong lòng giống như bị người rót một gáo nước lạnh, tràn đầy mờ mịt thầm nghĩ: “Chẳng lẽ số trời đã định ta sẽ tuổi già cô đơn cả đời, nếu không thì sao vừa nếm được cảm giác cả hai cùng có tình, đã phải đứng trước nỗi đau sinh ly tử biệt?”

Hình như đêm tuyết bảy năm trước lại lần nữa rơi xuống, dù bây giờ hắn võ công cao cường, kiếm thuật tuyệt đỉnh, nhưng trước mặt sống chết thất thường và tạo hóa trêu ngươi, lại vẫn bất lực không biết làm gì như một thiếu niên chưa trưởng thành.

Văn Hành cúi người thật sâu, in một nụ hôn lên giữa ấn đường Tiết Thanh Lan, cứ vậy buồn bã chán nản một lát, lại ngẩng đầu lên tinh thần, thầm nghĩ: “Nội công tâm pháp mình từng xem từ nhỏ không được một trăm cũng được năm mươi, phàm là phương pháp chữa thương đều na ná như nhau, đơn giản là mượn nội lực của người khác đả thông kinh mạch của mình. Vết thương này của Thanh Lan hơn người khác khí lạnh, chỉ cần ngăn chặn khí lạnh trong cơ thể em ấy trước, lại dựa vào cách trị thương trong ‘Lăng Tiêu chân kinh’, dùng nội lực dẫn dắt chân khí của Thanh Lan vận chuyển tuần hoàn, nội thương có thể tự lành. Đến lúc đó lại từ từ tìm  kiếm hỏi thăm danh y chữa trị bệnh lạnh cho em ấy cũng không muộn. Xe đến trước núi ắt có đường, người bệnh còn nằm ở đây, mình tuyệt đối không thể tự loạn đầu trận tuyến trước.”

Hắn đã lên kế hoạch, ngay lập tức bế Tiết Thanh Lan lên, tiếp tục đi xuống núi, đi đường hơn một canh giờ, khi trời dần sáng, hắn đi vào một thị trấn dưới núi Hoành Vu. Văn Hành tìm được một quán trọ phía đông thị trấn, đặt một gian phòng ở lại, lại thêm cho tiểu nhị một ít bạc vụn, bảo hắn ta mời thầy thuốc bản địa đến xem bệnh cho Tiết Thanh Lan.

Thầy thuốc kia chỉ bắt mạch một cái rồi lắc đầu liên tục nói” Không trị được”, Văn Hành đã chuẩn bị tâm lý trước, nghe vậy cũng không nhụt chí hỏi: “Tiên sinh có biết tiệm thuốc nào có nhân sâm tốt không?” Thầy thuốc kia vừa nghe liền biết suy nghĩ của hắn, ông xua tay khuyên nhủ nói: “Công tử, đừng nói trong trấn nhỏ này không có mấy vị thuốc tốt, dù ngươi có bản lĩnh đào được sâm già ngàn năm cũng phí công, nên ít tiêu tiền uổng phí, sớm chuẩn bị tang lễ đi.”

Văn Hành không muốn nghe ông ta nói những lời buồn bã như thế nữa, cũng không tranh luận, chỉ nói: “Ta tự chăm sóc được, làm phiền tiên sinh, mời tới bên này.” Hắn tiễn thầy thuốc, tự mình đến tiệm thuốc trên trấn bốc ít dược liệu bổ như hoàng kỳ, đương quy, không có nhân sâm, bèn dùng miếng nhân sâm thay thế. Sau khi trở về quán trọn, hắn giao dược liệu cho tiểu nhị cầm đi hầm canh gà, lại cho Tiết Thanh Lan ăn miếng nhân sâm, quả nhiên đến giữa trưa đã có chuyển biến tốt. Tiết Thanh Lan chậm rãi tỉnh dậy, yếu ớt gọi một tiếng “Hành ca”.

Văn Hành ngồi trên mép giường, đỡ y dậy dựa vào trong ngực, ân cần nói: “Tỉnh rồi? Cảm thấy trên người thế nào, còn khó chịu ở đâu không?”

Tiết Thanh Lan lắc đầu nói: “Không có gì, nhưng miệng đắng lắm… Cho ta chén nước.”

Một tay Văn Hành lấy chén trà tới, Tiết Thanh Lan thuận tay hắn uống mấy ngụm, khi mở miệng lần nữa, âm thanh nghe có sức hơn trước đó một chút: “Đây là đâu? Sao trời đã sáng rồi.”

Văn Hành nói: “Là một thị trấn dưới chân núi Hoành Vu, chúng ta tạm thời dừng chân, đợi ngày mai sẽ đến nơi khác.”

Tiết Thanh Lan giơ tay vuốt ve quầng thâm mắt của hắn, bởi vì trung khí không đủ, âm cuối vừa dứt nghe mềm mại lạ thường: “Không vội đi, Hành ca, huynh bôn ba cả đêm, lại tổn thất nhiều nội lực, nằm xuống nghỉ ngơi một lát trước đã được không?”

Văn Hành nắm chặt tay y, cúi đầu hôn một cái lên đầu ngón tay tái nhợt, nói: “Ta không mệt.”

Tiết Thanh Lan cười một tiếng, tiến sát vào trong cổ hắn, trầm thấp nói: “Ta biết huynh một lòng muốn tìm thầy thuốc chữa khỏi vết thương của ta, nhưng ta đã giết Tiết Từ, trên giang hồ sẽ không còn danh y nào chịu xem bệnh cho ta, cho nên huynh đừng vội vàng, sống chết có số, cưỡng cầu cũng cầu không được.”

“Không sao, không cưỡng cầu.” Văn Hành hôn trán Tiết Thanh Lan một cái, ấm giọng đáp: “Không cần họ, ta cũng có thể tự chữa khỏi cho em, em tin ta không?”

Tiết Thanh Lan nhắm mắt gật đầu nói: “Đương nhiên… Có câu nào huynh nói mà ta không tin?”

“Vậy thì thả lỏng tinh thần, chỉ cần dưỡng thương, những cái khác giao hết cho ta.” Văn Hành vuốt lại bên tóc mai rối của y, nói khẽ. “Đêm qua chính miệng em nói sau khi khỏe rồi sẽ bên nhau trọn đời với ta, em cũng phải nói lời giữ lời.”