Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 89: Phá trận




Chúng ta chết cùng nhau có gì đáng sợ?

Lời nói của Văn Hành giống như động đất ngắn ngủi khiến thích khách mai phục sợ hãi, một lát sau góc Tây Bắc truyền đến tiếng động cành lá rì rào, mọt giọng nam hơi ồm mở miệng đáp: “Ngươi không cần hỏi bọn ta là ai… “

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiết Thanh Lan nghe âm thanh phân biệt vị trí, giơ kiếm quét qua, hai phi tiêu bạc rơi trên mặt đất như hai tia chớp lạnh lẽo bắn ra ngoài, chỉ nghe phía sau cây vang lên một tiếng “hự”, người kia còn chưa nói hết lời đã bị ám khí đánh trúng bộ phận quan trọng, kêu lên một tiếng đau đớn ngay tại chỗ mới ngã xuống đất.

Đám người thoạt đầu thấy Văn Hành cõng người, tuyệt đối không coi vào đâu, còn tưởng Tiết Thanh Lan làm vướng víu Văn Hành. Nghĩ rằng lúc cần thiết có thể lấy ra lợi dụng một phen, ai biết thiếu niên này ra tay vừa nhanh vừa độc, hơn nữa vậy mà ra tay trước Văn Hành, chẳng những không cản trở mà còn có mấy phần bảo vệ Văn Hành, đám người không khỏi sợ hãi, không còn dám phát ra tiếng làm chim đầu đàn nữa.

Văn Hành nói: “Đệ vội gì, để người ta nói xong đã.”

Tiết Thanh Lan lạnh lùng trả lời: “Trên ám khí có độc, đợi hắn nói xong, hai chúng ta đã lạnh thấu rồi.”

Văn Hành “À” một tiếng ý tứ sâu xa, cất giọng nói: “Xem ra cục diện hôm nay, nhất định phải phân ra ngươi chết ta sống. Tại hạ có tài đức gì, lại lần nữa kinh động nhiều cao thủ đến mai phục giết ta thế này.”

Dựa vào một đợt đánh nhau vừa rồi trong bóng tối, Tiết Thanh Lan đoán thô sơ giản lược trong rừng núi này chí ít có mấy chục người mai phục, lại đều có võ công cao, nếu thật sự ra tay, hai người họ sợ rằng sẽ đánh rất gian nan. Y giấu một tay sau lưng kéo nhẹ ống tay áo Văn Hành, giọng nói giảm cực thấp: “Hành ca, họ nhiều người, không nên đánh lâu, huynh về núi trước, ta cản ở phía sau.”

Văn Hành vẫn chưa trả lời, lại có người lên tiếng nói trước hắn một bước: “Văn công tử, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói sẽ tốt hơn.”

“Dù sao song quyền khó địch bốn tay, cho dù ngươi thoát được mùng một, cũng không tránh được mười lăm. Thay vì về sau luôn bị người ta đuổi giết, mỗi ngày trốn đông trốn tây nơm nớp lo sợ, còn không bằng bây giờ chấp nhận, tránh cho ngày sau gặp khổ.”

Tiếng nói vừa dứt, người kia cũng nhảy xuống từ trên cây, từ sâu trong bóng tối đi đến trước mặt hai người. Trên mặt gã đeo mặt nạ màu bạc có hoa văn kỳ lạ, lộ ra bờ môi mỏng và mặt tái nhợt, dưới ánh trăng đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như nước, thoạt nhìn lại rất trẻ tuổi.

Tiết Thanh Lan đương nhiên không thể đối phó hắn giống như lần tập kích trước, bởi vậy tuyệt đối không ra tay, chỉ giơ kiếm trước người, lạnh lùng nói: “Các hạ là ai?”

“Ngươi không nhận ra ta?” Người kia lại cười một tiếng, rất vô tội nghiêng đầu nói với Tiết Thanh Lan, “Nhưng ta lại nhận ra ngươi —— không ngờ lại gặp được Tiết hộ pháp của Thùy Tinh tông trong khu vực của Thuần Quân phái. Theo lý thuyết, người nên đứng cùng phía với ta mới phải.”

Ám chỉ trong lời nói của gã gần như thẳng thắn, mí mắt phải của Tiết Thanh Lan đột nhiên giật một cái, vẫn chưa kịp mở miệng bác bỏ, Văn Hành bỗng duỗi tay tiến lên, vô cùng thuận tay đẩy y ra sau lưng, nói với người đàn ông kia: “Các hạ muốn giết ta, chung quy sẽ không vô duyên vô cớ, rốt cuộc là nguyên nhân gì, xin hãy cho biết.”

Người đàn ông kia nói: “Gần đây danh tiếng của Văn công tử truyền khắp giang hồ, hai phe hắc bạch cũng có nghe thấy. Nghe nói công tử võ công cao tuyệt, trong tay có “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” thất truyền đã lâu, chủ nhân nhà ta rất có hứng thú với cái này, cố ý ra lệnh cho ta đến gặp Văn công tử, thuận tiện làm một chuyện làm ăn.”

Văn Hành nói: “Xin lắng tai nghe.”

“Văn công tử đừng hiểu lầm.” Người kia mỉm cười nói, “Không phải làm ăn với người, mà là có người ra giá tiền rất lớn…”

“Muốn, mua, mạng, của, ngươi.”

“Thì ra là thế,” Văn Hành cũng cười nói, “Ta chỉ là nhân tiện hả?”

Người kia vỗ tay, trong lời nói lại mang theo mấy phần khen ngợi: “Văn công tử thấy biến không sợ, cười nói sống chết, phong độ này thật sự khiến người ta khâm phục. Ta thích nhất giao tiếp với người rõ lý lẽ thức thời như ngươi, đã vậy ít nói nhảm thôi, xin giao ‘Bắc Đẩu hoán cốt thần công’ ra.”

“Vù” một tiếng phá gió khẽ vang lên, gió lạnh đột nhiên đâm nghiêng ra khỏi mặt đất, mũi kiếm dừng cách chóp mũi gã chưa đến một tấc, vô cùng nguy hiểm nhắm ngay mặt gã, Tiết Thanh Lan đi ra từ sau lưng Văn Hành, nói khẽ: “Huynh ấy chịu ôn tồn thương lượng với ngươi, nhưng ta là người không nói lý lẽ ngươi tìm nhầm người rồi.”

“Tiết hộ pháp.” Người kia bị kiếm chỉ cũng không hề sợ hãi, “Ta không tin Thùy Tinh tông không muốn bí kíp thần công, người lăn lộn với hắn, che chở khắp nơi, không sợ bị Phương tông chủ biết hả?”

Tay cầm kiếm của Tiết Thanh Lan ổn định như bàn đá, thản nhiên đáp: “Ngươi nhắc nhở ta, xem ra tối nay không giữ tất cả các ngươi ở lại nơi này, về sau ta sẽ gặp phiền toái rất lớn.”

Đầu tiên người kia hơi ngạc nhiên, tiếp theo không nhịn được bật cười, tiếng cười kia truyền ra xa trong đêm tối, động đến chim ngủ đêm ở trong rừng: “Tiết hộ pháp à, chỉ sợ ngươi vẫn chưa biết rõ một chuyện, muốn giết vị Văn công tử này, không chỉ có mấy người bọn ta. Ngay tại sáng nay, tất cả đại đường đếm được trên giang hồ này đều nhận được lệnh treo giải thưởng, ai có thể lấy được “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” trong tay Văn Hành, lấy đầu của hắn xuống, thì có thể nhận được một ngàn lượng hoàng kim. Bây giờ chỉ sợ còn có nhiều người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chạy đến núi Việt Ảnh, ngươi bảo vệ hắn một lúc, có thể bảo vệ hắn cả đời không?”

Khi Tiết Thanh Lan nhận được thủ lệnh của tông chủ đã có dự cảm, lại không ngờ rằng mầm tai họa lại ở đây. Đối phương quyết tâm muốn Văn Hành chết, chỉ dùng lợi dụ dỗ không đủ, còn ăn không nói có thêm một bản “Thần công bí kíp”. Lần này không chỉ người cầu tài chạy theo như vịt, những kẻ âm mưu dã tâm kia biết tin tức này, sao có thể không ra tay thăm dò? Thường nói ‘loạn quyền đánh chết thợ cả’, Văn Hành chỉ có một mình, sao đối kháng được hơn phân nửa giang hồ bao vây đuổi giết?

Lạnh lẽo sinh sôi khắp trong lòng y như rơi vào ác mộng. Mấy câu nói của người kia đã chọc thủng cửa sổ giấy, lần này những người mai phục trong rừng cũng không ẩn nấp thân hình nữa, từ xung quanh chậm rãi bao vây tới đây. Dưới ánh trăng bóng người như đàn sói vây quanh, binh khí hoặc sáng hoặc tối, đều đồng loạt chĩa vào hai người ở giữa.

Văn Hành đứng đó im lặng không lên tiếng nghe cả buổi, cho đến khi chân tướng phơi bày, đao dựng ở trước mắt, hắn mới mở miệng, không nhanh không chậm nói: “Được các vị coi trọng, không ngờ tính mạng không quan trọng của tại hạ lại giá trị ngàn vàng, thực sự khiến ta được cưng mà sợ.” Hắn từ từ chuyển góc lưỡi kiếm: “Nhưng có chuyện ta muốn nói rõ ràng trước, thần công hoán cốt kia là giả, ta chưa từng nghe nói, trên người cũng không có bản bí tịch như thế, nếu các ngươi vì thế mà đến, e rằng phải thất vọng.”

“Về phần cái đầu đáng giá ngàn vàng của ta, có thể lấy xuống được không, còn phải xem bản lĩnh của chư vị —— “

Hắn và Tiết Thanh Lan có sự ăn ý không nói cũng hiểu, gần như đồng thời ra tay, lao về đối diện. Trong lúc nhất thời chỉ nghe âm thanh của binh khí đụng nhau lộn xộn không ngừng bên tai, giữa rừng núi trống trải tạo nên từng tầng từng tầng tiếng vọng.

Hai người Tiết, Văn tuy còn trẻ tuổi, lại đều là người thiên tư tuyệt đỉnh, võ công hơn xa người bình thường, cho nên lấy ít địch nhiều cũng không rơi vào thế yếu, không bị người chém trúng đao ngay tại chỗ, nhưng đánh lộn xộn trong bóng đêm đã lâu nên không khỏi hụt hơi. Trong đối phương cũng có mấy cao thủ vẫn chưa dùng hết toàn lực, rõ ràng ôm tâm tư ngư ông đắc lợi, muốn đợi bọn họ bị nhiều người đánh một người đến khi thể lực chống đỡ hết nổi, lại một lần hành động bắt được hai người.

Quả nhiên sau khi chiến đấu kịch liệt thời gian dài, Tiết Thanh Lan bị người ta đánh một gậy sau lưng, ngã nhào về phía trước, Văn Hành xoay người lại muốn cứu, thế tấn công ban đầu đột nhiên bị loạn, cho người khác thời cơ lợi dụng, vài thanh binh khí đồng loạt đè xuống đầu, mạnh mẽ ép hắn lùi mấy thước, đè ngực phun ra một ngụm máu tươi.

Tiết Thanh Lan sốt ruột gọi: “Hành ca!”

Văn Hành ho hai tiếng, miễn cưỡng nói: “Đừng hoảng hốt, ta không sao.”

Người đàn ông lúc đầu đến tiếp lời dùng kiếm đè lên đầu vai Văn Hành, trông có phần hả hê nói: “Nhìn xem, ta đã nói gì? Sớm khuyên ngươi bó tay chịu trói, ngươi cứ muốn cùng chết, chó cùng dứt giậu đương nhiên rất can đảm, nhưng cảm giác chỉ sợ không dễ chịu lắm đúng không?”

Văn Hành lau máu bên môi, chống kiếm đứng dậy lần nữa, đổi kiếm sang tay phải, thở hổn hển nói: “Ngươi là người của Nhật Trầm các Trung Khánh Kim Thiền thành. Mấy vị bên cạnh xem ra hình như không cùng đường với ngươi, mạng của ta chỉ có một cái, không biết các ngươi dự định chia như thế nào nhỉ?”

“Việc này không nhọc ngươi quan tâm. Nếu Văn công tử muốn cách chết sảng khoái hơn, thì đàng hoàng giao “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” ra, nếu không…” Người kia ngạo mạn liếc quan Tiết Thanh Lan, có một ít đùa cợt nói, “Chỉ đành để ngươi và vị Tiết hộ pháp này chịu thiệt ở trong núi làm hai cô hồn dã quỷ vô danh.”

Văn Hành lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, ta không biết “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” gì đó, càng không có bộ bí kíp võ công này.”

“Chậc.” Đã đến mức này, ngụ ý của hắn vẫn là đã hình thành sẽ không thay đổi, biểu cảm ung dung trên mặt người kia cuối cùng rút đi, hiện ra tức giận không nhịn được, dọa nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, còn không giao bí kíp ra, hai người các ngươi cùng lên đường đi!”

Cục diện bây giờ là Văn Hành và Tiết Thanh Lan bị người khác ngăn cách hai nơi, không thể liên thủ đối địch. Tiết Thanh Lan bị sáu người vây quanh, một mình Văn Hành cản tám người, hiện ra cục diện nghiền ép thiên về một bên. Dù là nhân vật như trưởng lão chưởng môn các phái, trải qua khổ chiến, nhưng dưới sự bao vây của rất nhiều người có năng lực này, cũng khó có thể thoát thân mà đi trong nháy mắt.

Văn Hành buông thõng kiếm đứng, bỗng nhiên thở dài: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lời này quả nhiên không sai.”

Lời này rất có ý thức tỉnh trước lúc hấp hối, mấy người bên cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động, đều nghĩ thầm: “Sắp chết đến nơi, cái tên này quả nhiên sắp nói lời nói thật rồi sao? Lỡ như hắn nói ra tung tích của “Bắc Đẩu hoán cốt thần công”, lát nữa nhất định phải diệt trừ người khác, mới có thể độc chiếm thần công.”

Nhưng suy nghĩ sâu hơn nữa, lại kinh hãi nói: “Không đúng, mình có dự định này, những người khác cũng có thể nghĩ đến, nói không chừng ai đó còn giấu đường rút, lát nữa ra tay, mình không thể một mực xông lên phía trước, cẩn thận đề phòng những người đằng sau.”

Những người này đến từ môn phái khác nhau, tối nay mai phục ở đây đơn thuần là ngẫu nhiên gặp được, trước đó cũng chưa thương lượng với nhau. Bởi vậy xem ra ai cũng muốn giết Văn Hành, nhưng trên thực tế lòng người không cùng nhau, nhất là bên trong còn có mấy người lanh chanh, thấy Văn Hành đã là vật trong lòng bàn tay nên bắt đầu lên ý tưởng chia của phía sau. Châm ngòi một đám ô hợp này nội chiến quả thực không cần động não, Văn Hành chỉ nhìn ánh mắt của họ đã biết trong lòng ai đã có tính toán.

Điều hắn muốn chính là do dự lùi bước vào lúc này, Văn Hành tức thì giơ cao kiếm trong tay, giơ tay ném thẳng qua, ánh sáng bạc như trăng tròn thành vòng đẩy ra. Một chớp mắt ngắn ngủi, đám người đều cảm thấy trên mặt có cơn gió lạnh thổi qua, kiếm khí lạnh lẽo âm u khiến người ta dựng hết lông. Một kiếm này nhanh đến mức người ta không kịp chớp mắt, bọn họ vẫn chưa nhìn rõ chỗ rơi của mũi kiếm ma quỷ kia, cổ họng đã tuôn ra tia máu trước rồi trực tiếp ngã ngửa xuống.

Tám người đồng thời ngã ra sau, giống một đóa hoa lấy Văn Hành làm trung tâm mà nở ra, máu tươi vẫn phun tung tóe giữa không trung, tựa như một cơn mưa đêm đột nhiên xuất hiện, rơi trên mặt bọn sát thủ chết không nhắm mắt, nhuộm cả con đường núi thành Tu La địa ngục đỏ thẫm.

Mà Văn Hành giẫm lên máu tươi đầy đất từ giữa không trung bay xuống, kiếm trong tay phải chỉ xéo mặt đất, trên lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết cũng chỉ có một giọt máu đỏ thắm, treo trên mũi kiếm sắp rơi xuống đất.

Tinh lực vô tận phóng lên tận trời, một ánh sáng màu tím đột nhiên xé rách trời xanh, sấm rền từ chân trời xa xôi cuồn cuộn mà đến, ầm ầm nổ vang trên đường núi, như thể cả ngọn núi Việt Ảnh đang run rẩy dưới uy thế của sấm sét này. Cảnh tượng này kinh khủng đến mức gần như vô cùng thê thảm, đã hoàn toàn không đủ để dùng “chấn động lòng người” miêu tả, đổi lại là người nhát gan hơn có thể bị dọa chết ngay tại trận.

Tiết Thanh Lan phản ứng thần tốc, sau khi thấy Văn Hành không còn nỗi lo về sau nữa, lúc này y thoải mái tay chân giết lên. Kiếm pháp của y học được từ Văn Hành, lại pha trộn một vài thói quen dùng dao, trong lúc khép mở chuẩn mực nghiêm ngặt, không mất đi cứng rắn và mạnh mẽ. Lúc này lấy một địch sáu, chiêu kiếm được sử dụng liên tục không ngừng, đúng là sức lực kéo dài, không hề có vẻ mệt mỏi, rõ ràng vừa nãy dừng tay cùng lắm là ra vẻ thể lực chống đỡ hết nổi, để quân địch buông lỏng mà thôi.

Sáu người vây quanh Tiết Thanh Lan kia vốn đắc chí hài lòng, tưởng rằng đêm nay nhất định trôi chảy. Ai ngờ một kiếm của Văn Hành uy lực như vậy, chỉ chớp mắt đã giết sạch tám người có năng lực. Sức mạnh trong lòng họ đã mất, chân giống như bèo trôi không rễ, lại đối đầu với Tiết Thanh Lan sắc nhọn khó chống chọi, vốn không thể nào chống cự, muốn chạy cũng không chạy được. Trong lúc lên xuống đã bị ném lăn trên mặt đất, che vết thương kêu đau mắng to không thôi.

Tiết Thanh Lan bị họ làm ồn phiền lòng, ước gì có thể một kiếm hạ xuống cho yên tĩnh, nhưng vì phòng Văn Hành còn có lời muốn hỏi, mới không xuống tay giết người, chỉ chặn huyệt đạo của mấy người, khiến cho họ không thể cử động lên tiếng.

Sau một trận ác chiến, gần hai mươi sát thủ không có một ai còn có thể đứng vững. Tiết Thanh Lan thu kiếm vào bỏ, đi về phía Văn Hành, thấy hắn im lặng đứng lặng hồi lâu trong gió đêm vi vu, không chớp mắt nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất. Là tự cảm thấy ra tay quá nặng, lại khiến tám người này chết dưới kiếm, trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận, bởi vậy sinh ra lòng tự trách và hối hận.

Tiết Thanh Lan đi tới kéo ống tay áo của hắn, ép buộc xoay người Văn Hành lại, để hắn nhìn mình, kiên định nói: “Hành ca, những người này tự gây nghiệt thì không thể sống, huynh không nên cảm thấy mình làm sai điều gì. Nếu hôm nay họ không chết, người chết là chúng ta.”

Đây không phải lần đầu Văn Hành giết người, nhưng thật sự là lần đầu tiên giết nhiều người như thế. Kinh nghiệm đánh nhau với người khác của hắn rất ít, đa số đều là lấy gỗ đá sông núi luyện lập, bởi vậy không thể nắm chuẩn nặng nhẹ. Một kiếm kia được rót tám phần nội lực của hắn, vì cầu ổn thỏa, hắn nhắm chuẩn vào yết hầu là bộ phận yếu nhất, mũi kiếm có thể phá núi chém đá rạch lên da thịt cơ thể, dễ dàng giống như cắt miếng đậu hũ.

“Chiêu này gọi là ‘Vũ Cấp Sơ Hoa’.” Văn Hành nói, “Hôm nay vẫn là lần đầu tiên ra tay với người, trong tay mất chừng mực.” Dường như hắn còn muốn giải thích gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Tiết Thanh Lan, bỗng nhiên dừng lại, một lát sau hắn cười khổ một tiếng tự giễu, lắc đầu nói: “Quên đi.”

“Ta biết.”

Tiết Thanh Lan nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm túc nói: “Hành ca, thật ra trong lòng huynh không muốn giết bọn họ, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng như đang kiếm cớ, ta biết, ta cũng tin huynh.”

Thật ra trong lòng Văn Hành vẫn chưa lấy lại được sức trong chết lặng sau khi vừa giết tám người. Cho đến khi nghe câu nói này của Tiết Thanh Lan, mới có phần kinh ngạc ngước mắt lên, đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng nặng nề, trong mắt hắn dần dần khôi phục thần thái ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Ta không sao, đừng lo lắng.” Hắn vươn tay lau giọt máu không cẩn thận bắn lên mặt Tiết Thanh Lan, thuận tay vuốt lên xuống sau gáy y giống như đang làm yên lòng Tiết Thanh Lan, cũng hòa hoãn dòng suy nghĩ của mình thông qua động tác này, “Hình như trời sắp mưa, chúng ta về thôi.”

Tiết Thanh Lan nói: “Còn có mấy người sống, huynh không hỏi vài câu nữa à?’

Văn Hành suy nghĩ một lát, xách theo kiếm đi đến trước mặt mấy tên sát thủ uể oải trên mặt đất, hỏi: “Người đưa ra lệnh treo thưởng là ai?”

Tiết Thanh Lan trở tay cầm ngược trường kiếm, dùng chuôi kiếm gõ nhẹ giữa lưng mấy người để giải huyệt đạo. Mấy người kia đã bị y dọa sợ vỡ mật, tự biết tất cả cơ hội sống nằm trong một suy nghĩ của người này. Bởi vậy thấy Văn Hành đặt câu hỏi, cũng không dám giấu giếm, chỉ có thể  lắc đầu như trống bỏi nói: “Văn công tử tha mạng, chúng tôi thật sự không biết!”

Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Văn Hành, hắn gật đầu nói: “Được rồi.”

Tiết Thanh Lan thấy hắn không nói thêm gì nữa, đi tới hỏi: “Cần diệt khẩu không? Để ta.”

Một sát thủ trong đó có lẽ tự cảm thấy phải chết không nghi ngờ, khinh thường cầu xin tha thứ, ngược lại bỗng dưng sinh ra can đảm, lớn tiếng nổi giận nói với Văn Hành: “Họ Văn kia, rõ ràng ngươi đã luyện “Bắc Đẩu hoán cốt thần công”, tại sao không dám thừa nhận! Còn luôn miệng nói mình không có bí kíp!”

Văn Hành bất đắc dĩ nói: “Quả thật chưa từng luyện, ngươi cũng sắp phải chết, ta cần gì phải lừa ngươi?”

Người kia nghẹn lại, nhưng vẫn chưa buông tha, thở dốc nói: “Ngươi… vậy vừa rồi ngươi dùng công phu gì? Trên đời ngoại trừ “Bắc Đẩu hoán cốt thần công”, sao còn có kiếm pháp uy lực vô song như vậy!”

Văn Hành nghe lời này, bỗng nhiên liếc Tiết Thanh Lan một cái, mới lắc đầu nói: “Cái này không thể nói cho ngươi.”

Người kia tức giận đến mức bó tay hết cách, dứt khoát nhắm mắt giả vờ mình đã chết rồi. Tiết Thanh Lan khó hiểu nhìn Văn Hành, dùng âm thanh cực nhỏ hỏi thăm: “Hành ca, đây không phải kiếm pháp huynh tự sáng tạo à? Tại sao không thể nói?”

Bụng ngón tay giữa của Văn Hành đặt lên môi y, làm động tác im lặng, trong mắt lướt qua ý cười láu lỉnh: “Không phải không thể nói, sau này đệ sẽ biết.”

Hắn cúi đầu nói với sát thủ nhắm mắt chờ chết kia: “Thi thể khắp núi nhìn rất tàn nhẫn, ta giữ lại cho các ngươi một mạng, các ngươi chôn những thi thể này ngay tại chỗ sau đó tự xuống núi.”

Tiết Thanh Lan sau lưng hắn không đồng ý, nhắc nhở nói: “Hành ca, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

Văn Hành xoay tay lại giữ chặt y, thấp giọng nói: “Lỗi của họ chưa đến mức chết, đệ xem như làm việc thiện, tha cho họ một con đường sống.”

Tiết Thanh Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người kia, ánh sáng lóe lên nảy ra ý hay, nhìn như đang hỏi Văn Hành thật ra lời nói mang theo đe dọa nói: “Nếu bọn họ rắp tâm trả thù thì sao?”

Mấy người kia vội vàng thề thốt, cao giọng cầu xin tha thứ: “Tiết hộ pháp tha mạng! Chúng tôi nhất định giữ bí mật đến chết, tuyệt đối không dám nói xằng nói bậy ở bên ngoài…”

Tiết Thanh Lan cười nhạo nói: “Lạ nhỉ, ta lại không biết bọn ta còn có bí mật gì phải ‘giữ đến chết’, các ngươi định hăm dọa ai?”

Mấy người liếc nhau, vội vàng sửa lời nói: “Tiểu nhân sẵn sàng mặc cho Tiết hộ pháp thúc giục!”

Lúc này Tiết Thanh Lan mới hài lòng nói: “Ta muốn các người rời khỏi Trung Nguyên trong đêm, lập tức ra ngoài nước, cả đời không được trở về quê hương, nếu không bây giờ sẽ cho các ngươi xuống lòng đất đi làm bạn với bọn họ!”

Dụng ý của y cực kỳ rõ ràng, mấy người hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Vậy chúng tôi… chúng tôi xong rồi phải không…”

Tiết Thanh Lan: “Không sai, vừa nãy các ngươi đe dọa Văn công tử như thế nào, đó chính là tình cảnh sau này của các ngươi. Nhưng ta dẫu gì cũng cho ngươi ít thời gian chuẩn bị, so ra đã được xem là nhân nghĩa rồi.” Y lấy một lọ sứ trắng trong ngực ra, từ từ đổ ra sáu viên thuốc nhỏ xanh biếc, cầm trong tay, ngồi xổm xuống trước mặt mấy người: “Được rồi, chọn đi. Muốn sống sót, thì uống thuốc này cao chạy xa bay. Không muốn thì kết thúc ngay tại chỗ, đợi người khác tới nhặt xác cho ngươi.”

Tiết Thanh Lan tuổi còn trẻ đã ngồi vững ở vị trí hộ pháp của Thùy Tinh tông, ngoại trừ võ công hơn người, còn có bản lĩnh dùng độc không thua gì thầy Tiết Từ, rất có tiếng trên hắc đạo giang hồ. Một người run rẩy hỏi: “Đây là thuốc gì?”

“Thiên Hương Tích Hoa tán, uống vào khiến da thịt con người lạnh, thích ấm sợ lạnh, các ngươi uống thuốc này, thì phải rời khỏi phương Bắc cả đời, an cư ở đất phương Nam ấm áp.” Tiết Thanh Lan nói, “Uống không chết người, yên tâm đi.”

Sáu người hai mặt nhìn nhau, lưỡng lự không ngừng giữa chạy trốn lưu vong và bó tay thì chết, Tiết Thanh Lan không có nhiều kiên nhẫn đến vậy, thúc giục nói: “Ta đếm đến ba, vẫn chưa chọn, các ngươi dứt khoát cùng chết cho xong.”

Bốn người trong đó xem ra thực sự sợ chết, lập tức cầm viên thuốc lên bỏ vào miệng, hai người khác thấy thế không khỏi cũng hơi dao động, yên lặng lấy thuốc ra nuốt vào. Tiết Thanh Lan vỗ vỗ tay, mỉm cười nói: “Vậy là được rồi. Sau nửa canh giờ, huyệt đạo trên người các ngươi tự giải, nên làm gì thì làm cái đó, sau này nếu lại bị ta gặp được, cũng đừng trách mình bạc mệnh.”

Y đe dọa xong, chống đầu gối đứng lên, nói với Văn Hành: “Chúng ta đi thôi.”

Bóng dáng hai người tung bay biến mất cuối đường núi tối đen, sáu người kia uể oải trên mặt đất, thở dài than ngắn một lát, chợt thấy trên mặt mát lạnh, hạt mưa to như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng dội bọn họ ướp nhẹp, một người trong đó đột nhiên nói: “A, trên người ta bỗng nhiên có sức lực, có thể giải huyệt đạo.”

Những người còn lại nghe hắn nói vậy, từng người thử qua, quả nhiên sau khi uống thuốc trong đan điền tràn đầy nội lực, chẳng mấy chốc đã giải huyệt đạo. Sáu người đỡ nhau đứng lên, một người chần chừ nói: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự nghe chỉ thị của oắt con kia, mang tiếng oan thay họ Văn?”

Người khác nói: “Vậy phải làm sao, bây giờ đuổi theo giết họ?”

Những người này đều là kẻ liều mạng đi vào giang hồ nhiều năm, thề thốt sau đó nuốt lời từ lâu đã là chuyện thường ngày, sẽ không sợ gì mà ngũ lôi oanh đỉnh vạn tiễn xuyên tim. Nhưng vừa nổi lên ý muốn giết người, một người trong đó bỗng rùng mình, run rẩy nói: “Ôi, lạnh quá!”

Cơn mưa to tuy rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là mùa hè, lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh đến mức giống như đột nhiên có tuyết rơi. Nhưng những người này lại cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân đi lên, vọt thẳng lên đỉnh đầu, nước mưa rơi vào người, giống như một chậu nước đá dội xuống đầu, cũng không khỏi tự ôm chặt hai tay, răng run cầm cập, hoảng sợ kêu lên: “Lạnh quá! Lạnh quá! Chết cóng ta rồi! Đi mau!”

Lúc này mấy người mới biết thuốc mà Tiết Thanh Lan ép họ uống vào rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, lần này ngay cả một chút tâm tư phản kháng cuối cùng cũng tắt, không ai lo quét dọn chiến trường, vội vàng lao xuống núi tìm nơi tránh mưa.

Văn Hành và Tiết Thanh Lan dĩ nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, vừa vào Trạm Xuyên thành đã bị mưa to xối cả người. Cũng may còn lại có mấy bước đường, hai người đội mưa trở lại sân nhỏ. Văn Hành gọi tạp dịch đi nấu nước, đuổi Tiết Thanh Lan đi tắm, còn mình cũng rửa sạch nước mưa và vết máu trên người, thay quần áo sạch ngồi trong phòng suy nghĩ tâm sự xuất thần.

Tiết Thanh Lan đẩy cửa đi vào, thấy đuôi tóc hắn vẫn đang nhỏ nước thấm ướt một mảng áo trắng mỏng trước người, y bèn đi tới vén tóc dài đen nhánh ra sau lưng, dùng khăn vải lau khô lại dùng ngón tay chải gọn gàng. Một việc nhỏ như vậy, Tiết Thanh Lan làm rất nghiêm túc, hoàn toàn tưởng như hai người với Ma tông lạnh lùng ác nghiệt trên đường núi tối nay. Một lát sau, y thình lình nghe thấy Văn Hành hỏi: “Thanh Lan, rốt cuộc đệ cho họ uống thuốc gì?”

“Không hổ là Hành ca,” Tiết Thanh Lan vịn đầu vai hắn cười nói. “Huynh đoán ra rồi?”

“Hổ thẹn, ta cũng vừa mới nghĩ đến.” Văn Hành thở dài, “Với sự thông minh cẩn thận của đệ, sẽ không để lại sơ hở lớn như vậy đợi bọn họ đến chui qua.”

Tiết Thanh Lan cúi người xuống, hai tay vòng qua trước người hắn, lười biếng úp sấp trên vai Văn Hành, nói bên tai hắn: “Ta dùng phương thuốc Tiết Từ cho Tần Lăng. Sau khi uống thuốc kia có thể tăng nội lực trên diện rộng, khiến võ công người ta cao hơn, nhưng sau khi vận dụng chân khí sẽ rét run toàn thân. Nếu không dựa vào thuốc giải áp chế, trừ khi bọn họ cả đời không đánh nhau, nếu không dù trốn đến Hỏa Diệm sơn, tối đa cũng chỉ có thể sống mười năm.”

Kể từ đó, xem như những người này làm trái lời thề, trở về môn phái ban đầu, võ công đột nhiên tiến bộ cũng sẽ gây nên nghi ngờ của người khác, bên này bọn họ lại cử người thả ra tin đồn. Đến lúc đó đen nói thành trắng, bọn họ không có lỗi cũng phải mang tiếng oan, áp lực của Văn Hành cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Văn Hành rũ mắt xuống, nhìn thấy bàn tay thon dài gầy gò của y lắc lư trước ngực mình, bèn duỗi tay cầm lấy thở dài nói: “Làm khó đệ rồi.”

Tiết Thanh Lan nhạy bén nhận ra trong giọng nói của hắn dường như cất giấu ý tứ sa sút nào đó, trong lòng lướt qua một dự cảm không ổn, gượng cười nói: “Chuyện này có gì mà… Sao huynh đột nhiên xa lạ với ta vậy?”

Văn Hành không tiếp lời nói của y, bỗng nhiên nói không đầu không đuôi: “Thanh Lan, bao lâu rồi đệ chưa về Thùy Tinh tông?”

Câu nói này giống như sấm sét nổ vang, thoáng chốc đánh Tiết Thanh Lan ngây người, y lẩm bẩm như không nghe rõ: “Gì cơ?”

Văn Hành hơi nghiêng người, kéo y qua ôm ngồi trên chân, gần như dùng giọng điệu dỗ dành, hết sức dịu dàng kiên nhẫn nói: “Đệ về trước, đợi ta giải quyết chuyện này xong sẽ tới đón đệ, được không?”

“Không được!” Tiết Thanh Lan đứng bật dậy đẩy hắn ra, lửa giận trong nháy mắt đốt đỏ mắt, “Bây giờ là lúc nào, huynh bảo ta đi?”

“Ở lại bên cạnh ta rất nguy hiểm,” Văn Hành dường như đã đoán trước được sự kháng cự của Tiết Thanh Lan, cũng không cho là ngang ngược, vẫn duỗi tay về phía y, “Đệ cũng nghe được rồi, tiếp theo có rất nhiều người vì tiền thưởng và bí kíp tới tìm ta gây phiền, không phải lần nào cũng thuận lợi như hôm nay.”

Tiết Thanh Lan cấp hỏa công tâm, đã không quát hắn được nữa, nghe vậy tức giận đến mức cười khẩy, “Hôm nay hai chúng ta suýt nữa chết trong đó, ngày sau người vây đánh huynh sẽ chỉ nhiều hơn, ta đi rồi huynh phải làm sao, một mình ở đây đợi họ đến lấy đầu của huynh à?!”

“Dĩ nhiên không phải.” Văn Hành nói, “Ta biết bàn tay đen sau màn là ai, sẽ không ngồi chờ chết. Nhưng Thanh Lan à, có chút nguy hiểm một mình ta dám mạo hiểm, cũng không dám cho đệ đi theo ta cùng bị cuốn vào, đệ hiểu không?”

“Huynh đừng hỏi ta!” Tiết Thanh Lan lao về phía trước, túm chặt cổ áo hắn, giọng căm giận nói, “Ta mới phải hỏi huynh, Văn Hành, rốt cuộc huynh có hiểu không, ta tốn bao nhiêu sức lực mới đợi được huynh trở về, kết quả xấu nhất không phải là chết hả? Chúng ta chết cùng nhau có gì đáng sợ?”

“Đồ ngốc, cùng lắm chỉ bị mấy tên trộm nhỏ nhớ thương, cũng không phải quyết chiến sống chết, đáng để muốn chết muốn sống như thế không?” Văn Hành bị bỏng đến độ trái tim đau quặn lại bởi hốc mắt đỏ hoe của y, duỗi tay kéo Tiết Thanh Lan vào lòng, không biết làm sao nói, “Đồng sinh cộng tử mà ta muốn không phải như vậy, cho dù chúng ta chết cùng nhau, cũng không thể cho họ được lợi.”

“Nghe lời, đệ tạm thời trở về Thùy Tinh tông tránh, nếu cần giúp đỡ, đương nhiên ta sẽ nghĩ cách liên lạc với đệ.” Văn Hành vuốt dọc sống lưng y, “Lần trước ở đại hội luận kiếm núi Ti U, đệ còn tự lén lút bỏ chạy, không phải sau đó ta cũng đưa tin cho đệ à?”

Tiết Thanh Lan im lặng không lên tiếng nghe hắn dỗ một lúc, cuối cùng không cứng đầu nữa, cắn răng hỏi: “Hành ca, huynh nói thật một câu, nếu ta khăng khăng không đi, có phải huynh định dùng cách khác đưa ta ra khỏi Trạm Xuyên thành không?”

Văn Hành nhất thời không bác bỏ được.

Im lặng không thể nghi ngờ là đáp án xác thực nhất, Tiết Thanh Lan gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi.”

Y đẩy cái ôm của Văn Hành ra, lạnh lùng quay người đi ra ngoài: “Không nhọc huynh hao tâm tổn trí, ngày mai ta sẽ lên đường.”