Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 87: Tin đồn




Trước tiên làm thịt họ Phùng

“Công tử!”

Phạm Dương vội vàng lao vào phòng sách, vừa vào cửa đã thấy Văn Hành ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa, quần áo cởi một nửa, lộ ra vai lưng rắn chắc trắng nõn, Tiết Thanh Lan cầm khăn vải trong tay, đang cúi đầu lau thuốc cao sót lại trên vết thương giúp hắn. Cảnh tượng này thực sự rất tổn hại thuần phong mỹ tục, Phạm Dương “Ôi” một tiếng, vội vàng xoay người lại, vuốt ngực hoảng sợ nói: “Ban ngày ban mặt, hai người cũng khiêm tốn chút đi!”

Văn Hành hơi kéo cổ áo lên, không hề hoang mang nói: “Không mời đừng vào, ngươi kêu oan nhỉ. Chuyện gì.”

Tiết Thanh Lan ném khăn vải đã dùng vào chậu đồng, lấy một bình sứ trắng nhỏ trên bàn, móc thuốc mỡ đỏ nhạt bên trong ra, cẩn thận bôi lên đầu vai Văn Hành, giống như trách giống như cười hỏi: “Không phải nói phòng sách của huynh người khác không lý do không vào được sao?”

Phạm Dương đợi Tiết Thanh Lan băng bó lại cho Văn Hành, sau đó chỉnh sửa quần áo, mới xoay người lại, rầu rĩ nói: “Đến lúc nào rồi, còn ở đây nói đùa — xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Ồ? Nói nghe xem,” Văn Hành bảo, “Có chuyện lớn gì có thể dọa Phạm tổng tiêu đầu của chúng ta sợ đến vậy?”

Phạm Dương hít sâu một hơi, thiên ngôn vạn ngữ chặn ở họng không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng chỉ nặn ra một câu ngắn ngủi: “Thân phận của công tử bại lộ rồi.”

Sức mạnh của câu nói này không thua gì sấm sét từ trên trời giáng xuống, Tiết Thanh Lan và Văn Hành cùng nghiêm mặt quay đầu, cùng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Phạm Dương nói: “Huynh đệ ra ngoài áp tiêu vào nửa tháng trước sáng nay vừa tới, nói gần đây giang hồ đang điên cuồng truyền tin trưởng lão đỉnh Lâm Thu tân nhiệm của Thuần Quân phái, Nhạc Trì từng làm náo động lớn trong đại hội luận kiếm thật ra là người thân cốt nhục duy nhất của Khánh Vương điện hạ. Nói thời còn trẻ thể chất công tử yếu đuối, không có cách nào luyện võ, không biết tập luyện công pháp tà đạo gì, mới võ công tiến bộ vượt bậc trong vòng một đêm.” Phạm Dương cắn răng nói, “Còn có chuyện một tháng trước chúng ta vào cung trộm kiếm, cũng bị người ta vạch trần tiết lộ ra. Trong lời đồn nói công tử đánh cắp bảo kiếm và bí kíp võ công đại nội cất giấu, còn nói người cứu được đệ tử các phái là mua danh tiếng, thật ra mưu đồ hiểm ác, dự định lợi dụng những người này chống đối triều đình, báo thù cho mình.”

Tiết Thanh Lan làm rơi khăn vải trong tay, giận dữ nói: “Nhất định là chó già Phùng Bão Nhất giở trò sau lưng, một chậu nước bẩn bỗng dưng dội tới đây, muốn khiến ai buồn nôn đây?”

Văn Hành sửa sang lại quần áo, vừa thắt dây lưng vừa nói: “Dụng ý của ông ta tuyệt đối không chỉ bại hoại thanh danh, chiêu mượn đao giết người này dùng rất hay. Chưa từng nghe nói ‘Thất phu vô tội hoài kích kỳ tội’[1] à? Mặc kệ bí kíp và bảo kiếm có tồn tại không, chỉ cần nghe giống như là thật, không cần ông ta đích thân ra tay, tự nhiên có người thay ông ta loại trừ cái gai trong mắt là ta.”

[1] Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Phạm Dương vội la lên: “Nhưng lần đó ở Hình Thành, bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy từ đầu đến cuối, chẳng lẽ bọn họ sẽ dễ tin lời đồn, hoàn toàn bỏ mặc ân tình của công tử hả?”

Văn Hành nói: “Cái này cũng khó nói, người tự trải qua trận ác chiến ở Hình Thành dù sao chỉ là số ít, người khác phỏng đoán như thế nào, không phải một hai câu của họ đã có thể giải thích rõ ràng. Chưa kể đừng quên lời ta đã nói ở kinh thành, người được chúng ta cứu từ Hình Thành ra chưa hẳn đều một lòng, chỉ cần có người châm ngòi vài câu giống thật mà là giả từ bên trong, mười phần giả cũng sẽ biến thành tám phần thật. Mới mấy ngày trôi qua, Phùng Bão Nhất đã quạt gió lớn như thế, nói rõ kế hoạch của ông ta không dừng lại ở đây, lúc này mới vừa bắt đầu, thủ đoạn thật sự vẫn ở đằng sau.”

Phạm Dương lo lắng nói: “Vậy phải làm sao? Dựa theo ý của công tử, cái tiếng xấu này chẳng phải rửa cũng không sạch được? Dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cách giải thích.”

Văn Hành còn chưa lên tiếng, Tiết Thanh Lan đã nói trước: “Cần gì phí nhiều lời với những người kia, trước tiên làm thịt họ Phùng, không có đầu sỏ gây hại này nhảy nhót lung tung, ta cũng không tin người khác còn có thể gây nên sóng gió gì.”

Những năm này Phạm Dương chém chém giết giết rất nhiều, vô cùng tán đồng quan niệm ít nói nhảm ra tay nhiều của Tiết Thanh Lan, đồng ý sâu sắc, phụ họa nói: “Đúng đấy, lão già kia là kẻ thù của vương phủ chúng ta, bây giờ lại khiêu khích đến trước mặt công tử, đúng lúc tính cả thù cũ nợ mới, tiễn ông ta xuống đất tạ tội với vương gia vương phi.”

Văn Hành bỗng nhiên bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Thanh Lan, kiên nhẫn nói: “Đừng xem thường Phùng Bão Nhất, người này tâm kế thâm sâu, võ công tuyệt cao, lần trước làm khéo mới may mắn ép lui ông ta. Nếu thật sự mặt đối mặt đánh nhau, ta không phải đối thủ của ông ta. Hơn nữa ông ta ở sâu trong đại nội, trong cung cao thủ nhiều như mây, xem như ta dẫn theo người giúp đỡ đến, chỉ sợ cũng không có cách nào lành lặn trở ra. Cách này, không phải tương đương với tự mình khẳng định tên tuổi của phản thần tặc tử à?”

Vừa rồi có khoảnh khắc, Tiết Thanh Lan thật sự muốn giết người, nhưng nếu Văn Hành nói vậy, y đã dập tắt suy nghĩ, nhưng vẫn rất tức giận, tức giận đến mức hai má hơi phồng như con mèo không vui. Văn Hành thấy buồn cười, ỷ vào có bàn che chắn, kéo một tay buông thõng của y qua nắm trong lòng bàn tay, quay đầu nói với Phạm Dương: “Thân phận ban đầu của ta cũng không có gì mà sợ người khác biết, cũng không thể ma danh ẩn tích suốt đời. Bị vạch trần là chuyện sớm hay muộn, việc này không có gì lớn, coi như trên giang hồ bàn tán sôi nổi, cũng không thể chỉ dựa vào điểm này đã đánh ta thành đồ đại hung đại ác. Mặc khác bảo người tung ra tin đồn, nói rằng thứ ta lấy lại là ‘bảo vật trấn phái’ bị mất bốn năm của Thuần Quân phái, về phần cái khác, không cần nhiều lời thêm một chữ.”

Phạm Dương nói: “Nhưng thế này chả giác gì không làm sáng tỏ mà.”

“Nếu Phùng Bão Nhất vội vã ra tay, thì chứng tỏ ông ta nhất định có lý do đành phải làm vậy, chúng ta muốn nhổ ông ta tận gốc, lý do này tất nhiên là tử huyệt của ông ta.” Văn Hành nói, “Đục nước béo cò, chỉ có đợi ông ta quấy đục nước hoàn toàn, mới biết được ông ta muốn bắt con cá lớn nào.”

Tiết Thanh Lan nắm chặt tay hắn một cái, không đồng ý nói: “Hành ca, huynh làm vậy là bỏ mình vào bẫy sói, quá nguy hiểm, lỡ như ông ta nhịn hết sức muốn gây bất lợi cho huynh thì phải làm sao?”

“Ta ngăn cản con đường của ông ta, ông ta nhất định sẽ gây bất lợi cho ta,” Văn Hành trầm giọng nói, “Huyết hải thâm cừu, không chết không thôi, bảy năm trước vô số người trải đường cho ta, mới khiến cho ta may mắn trốn qua một lần, lần này ta quyết sẽ không chạy trốn nữa.”

Phạm Dương thở dài một hơi: “Công tử…”

Văn Hành nói: “Làm theo lời ta bảo, bảo huynh đệ tiêu cục gần đây chú ý người sống ở phụ cận, cảnh giác hơn, nếu ta đoán không lầm, gần đây sẽ có khách không mời mà đến cửa.”

Phạm Dương nhận lệnh rời đi, sau khi hắn đi, Tiết Thanh Lan nửa ngồi trên mép bàn đối diện Văn Hành, cũng không nói gì, tuy ánh mắt vẫn dừng trên người Văn Hành nhưng rõ ràng đang thất thần. Một lúc lâu sau, y mới thu hồi suy nghĩ rời rạc, chậm rãi nói với Văn Hành: “Hành ca, huynh muốn không chết không thôi với Phùng Bão Nhất, thật ra không hoàn toàn là vì báo thù, đúng không?”

Trong phòng không có người khác, không cần kiêng kỵ, Văn Hành vươn tay về phía Tiết Thanh Lan, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt y, ấm giọng nói: “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Ở núi Ti U huynh xuất chiến thay Thuần Quân phái, ở Hình Thành cứu trăm đệ tử trẻ tuổi, lại thuận theo yêu cầu của Cố Thùy Phương. Thay ông ta trông nom Thuần Quân phái, những việc này không liên quan gì đến báo thù, ngược lại khiến huynh cõng lên gánh nặng tầng tầng.” Y cúi đầu theo tay Văn Hành, giống như động vật nhỏ chủ động đưa đầu vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, “Muốn giết Phùng Bão Nhất có cả đống cách, nhưng huynh chọn loại khó khăn nhất, thật ra là muốn mượn cơ hội này thăm dò rõ ràng rốt cuộc triều đình dự định đối phó các đại môn phái như thế nào, muốn bảo vệ võ lâm Trung Nguyên từ dưới tay Phùng Bão Nhất, phải không?”

“Đề cao ta quá rồi,” Tuy ngoài miệng Văn Hành nói vậy, trong mắt và bờ môi tràn đầy ý cười vô biên, giống như là vui sướng lại có phần dịu dàng hơn, “Chỉ dựa vào sức một mình cứu vớt võ lâm Trung Nguyên, cuồng vọng lắm, ngay cả người kể chuyện trong quán rượu bên ngoài cũng không dám bịa câu chuyện này.”

“Nhưng lần trước hình như huynh đã làm được rồi,” Tiết Thanh Lan tránh vai phải bị thương của hắn, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Văn thiếu hiệp, những người kia không thân cũng chẳng quen huynh, vốn không quen biết, thậm chí có lẽ cứ nghe tin đồn, xem huynh là tiểu nhân gian ác, bọn họ đáng để huynh mất cả tính mạng không?”

Văn Hành dang hai cánh tay, ôm lấy sống lưng gầy gò hơi cong của y, thấp giọng đáp: “Nếu Thuần Quân phái không cưu mang ta, nếu võ lâm Trung Nguyên chưa từng cho ta nương mình, cũng không có ta của hôm nay, càng không thể nào gặp đệ.”

“Cho nên, Thanh Lan à, chuyện do người làm. Ta không dám nói bừa mình có thể nghịch thiên sửa mệnh, nhưng chắc chắn sẽ dốc hết khả năng, giữ vững đất dừng chân này.”

Hắn mất nước rời nhà, mai danh ẩn tích, giấu thù hận trong lòng đi qua mấy ngàn ngày đêm, chưa chắc có một ngày dừng lại bước chân. Nhưng giang hồ với hắn mà nói cũng không phải vũng lầy dùng hết cả đời cũng phải đi ra, dưới vẻ nhẹ nhàng phong độ của vương tôn công tử, thì ra từ lâu đã bị máu và nước mắt loang lổ cùng với ngàn dặm gian nan vất vả rèn luyện ra cả người hiệp cốt[2].

[2] hiệp cốt: phẩm chất hiệp nghĩa, hành vi hào hiệp.

Tiết Thanh Lan chớp mắt xúc động, trong họng hơi nghẹn “Ừm” một tiếng. Văn Hành nghiêng đầu, lưu luyến nhìn y đau đáu, trong lòng im lặng bổ sung nửa câu sau không nói ra…

“Nếu tương lai có hy vọng, vẫn đợi cùng đệ vung kiếm giang hồ, lưu lạc chân trời, tiêu phí năm tháng của cuộc đời này.”