Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 84: Đường hẹp




Ngưỡng mộ đại danh của các hạ từ lâu, ta đã cung kính chờ đợi lâu rồi.

Bởi vì mùa hè trời nóng, đến tối không khí nóng mới tan, cơm tối bày dưới cây hải đường trong sân. Trăng non mới lên treo trên mái hiên, ngôi sao như sông trên màu trời xanh đậm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ. Trong sân treo đủ loại túi thuốc đuổi muỗi, gió đêm mang đến hương thảo dược thoang thoảng, như hoa quả tươi được nước giếng xối vào, ngay cả cảm giác say khô nóng cũng có thể bình phục hết mức.

Ngoại trừ Tiết Thanh Lan bị Văn Hành giữ lấy nghiêm túc ăn một chút, hai người còn lại đều từ từ uống rượu, ăn rất ít. Đây không phải lần đầu tiên ba người họ ngồi cùng bàn ăn cơm, quen thuộc lẫn nhau nhưng mỗi người mang tâm tư khác nhau, đều sợ mất mặt trước mặt đối phương, bởi vậy bữa cơm này ăn rất vui vẻ.

Mặc dù Trạm Xuyên thành không có nhiều rượu nổi tiếng nhã nhặn như lầu Kim Chi Vũ Thương, “Quỳnh Tô” mười năm ở địa phương cũng đủ ngọt thuần say lòng người. Tiết Thanh Lan uống nửa bình đã cảm thấy hơi say rượu, tửu lượng của Văn Hành tốt ngoài dự đoán, một bình thấy đáy mặt không đổi sắc, hai mắt vẫn tỉnh táo có thần như cũ.

Phạm Dương uống say rồi hơi choáng đầu, một tay cầm chén một tay kéo Văn Hành nói dông dài: “Tôi vốn không nên vượt quá chức phận, nhưng bên cạnh công tử chỉ có một người cũ của vương phủ là tôi. Có mấy lời tôi không thúc giục, chỉ sợ cũng không ai nhớ. Bây giờ công tử luyện được thần công tuyệt thế, lại trở thành trưởng lão của Thuần Quân phái, thời gian khổ cực cuối cùng cũng chịu đến cuối rồi, nên nghĩ đến việc chung thân đại sự, quyết định sớm kéo dài hương hỏa, cũng để cho vương gia và vương phi yên tâm.”

Tiết Thanh Lan mặt không biểu cảm uống hớp rượu, như thể không nghe thấy, Văn Hành mỉm cười liếc nhìn y một cái, quay đầu nói với Phạm Dương: “Ngươi vẫn chưa thông suốt ngược lại đã bận tâm lo nghĩ cho ta trước. Phạm tổng tiêu đầu của chúng ta cũng đường đường bảy thước, đàn ông tốt đội trời đạp đất. Cũng biết nóng biết lạnh biết quan tâm người khác, sao chưa từng thấy có bà mối đến tiêu cục làm mai?”

Phạm Dương sặc một ngụm rượu, vội vàng xua tay nói: “Công tử đừng giễu cợt tôi nữa. Loại người thô kệch như tôi, lại làm công việc chém chém giết giết, cô gái nào nghĩ quẩn tìm khổ cho mình, cứ muốn giả cho tôi? Vẫn là độc thân thuận tiện hơn.”

Văn Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào hắn ta dạy dỗ: “Đã làm tổng tiêu đầu mấy năm rồi, vẫn mở miệng nói chịu khổ chịu tội, chả trách không ai chịu lấy ngươi. Với đạo hạnh đó của ngươi, cũng không biết xấu hổ mà giục ta? Ngươi hỏi Tiết hộ pháp xem, năm đó lúc ở trên núi Việt Ảnh, có phải mấy hạt dẻ đã câu được đệ ấy từ đó không bỏ ta được nữa, quyết một lòng cho tới bây giờ?”

Phạm Dương bỗng nhiên ho khụ khụ: “Khụ khụ khụ…”

Tiết Thanh Lan suýt nữa lỡ tay làm đổ chén, xấu hổ vì bị trêu thật ra rất nhỏ, chủ yếu là không ngờ Văn Hành lại sẽ đánh đồng tình nghĩa với y và chuyện nhân duyên, còn ngay thẳng nói toạc ra trước mặt Phạm Dương như thế. Trong thời gian ngắn trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ, vội vàng ngăn cản nói: “Hành ca!”

“Đừng sợ, đệ sợ cái gì?” Văn Hành thay đổi tầm mắt, vỗ về làm yên lòng trên mu bàn tay Tiết Thanh Lan. Ánh mắt hắn bị men say tiêm nhiễm, có vẻ như sáng tỏ hơn ngày thường, nhưng vẫn không thay đổi dịu dàng: “Đệ là bạn sinh tử tâm đầu ý hợp với ta, thế gian ai có thể gần vua? Đương nhiên không cần kiêng kỵ, càng không cần che giấu. Đúc lúc đệ lộ cho Phạm Dương nhìn xem, có lẽ có thể gợi ý đôi chút, cho hắn tỉnh ngộ càng sớm càng tốt, để hắn hết hy vọng làm mối.”

Phạm Dương che mắt, đau khổ nói: “Không cần bày ra, tôi được dạy rồi, xin công tử nhanh thu bản lĩnh lại.”

Văn Hành cười khẩy một tiếng, không tự giác mang theo ý tranh công, nói với Tiết Thanh Lan: “Đệ xem.”

“Ừ, ta thấy rồi.”

Tiết Thanh Lan vừa buồn cười vừa không biết làm thế nào, thiệt thòi y tưởng rằng Văn Hành có tửu lượng cao ngàn chén không say, náo loạn cả buổi cũng choáng đầu dữ lắm. Người luôn luôn vững vàng như núi uống say rồi lại biến thành tên ngây thơ dương dương đắc ý, không biết sau khi Văn Hành tỉnh rượu nhớ lại sẽ có biểu cảm gì.

Tiết Thanh Lan duỗi tay lấy đi bình rượu trước mặt Văn Hành, nói: “Thôi, muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Văn Hành “Ừ” một tiếng, bám vào tay Tiết Thanh Lan đứng lên, bóp mũi một cái đang định gọi Phạm Dương đứng dậy, động tác bỗng dừng lại, nhạy cảm bắt được một chút động tĩnh không bình thường từ trong bóng đêm yên tĩnh.

“Có người đến.”

Khí thế cả người hắn thay đổi ngay tại chỗ, chếnh choáng lập tức tan hết, ánh mắt vừa rồi còn mông lung tán loạn thoáng chốc tỉnh táo. Văn Hành thuận tay đẩy Tiết Thanh Lan ra sau lưng, cất cao giọng về phía bầu trời trống trải cao xa: “Đêm khuya tới chơi, không biết là anh hùng hảo hán nào? Có gì chỉ giáo?”

Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, hơn người kẻ áo đen thình lình hiện thân, trèo lên dọc theo ba mặt tường sân, mỗi người nắm đao kiếm, bao quanh đình giữa. Phạm Dương loạng chà loạng choạng đứng dậy, sải bước tiến lên, phẫn nộ quát: “Mao tặc đạo chích ở đâu ra, trộm lên đầu ông nội Phạm của ngươi, cũng không hỏi thăm xem đây là khu vực nào!”

Tiết Thanh Lan thấp giọng nói: “Là ai?”

Văn Hành lắc đầu một cái rất khẽ, thấp giọng đáp: “Phải đánh nhau mới biết được.”

Ba người tập trung tinh thần đề phòng, trong tay vừa không có vũ khí, cũng chỉ có thể dùng hai nắm đấm nghênh chiến kẻ địch, hai bên giằng co thời gian ngắn. Địch nhiều ta ít, đây vốn là tình hình vô cùng nguy cấp, nhưng có lẽ vì rượu thăng thêm lòng dũng cảm, ba người ở giữa ngược lại không hề sợ hãi. Sức lực rất đủ, Tiết Thanh Lan đảo mắt xung quanh, lạnh lùng nói: “Nếu đã tới rồi, cần gì phải che che giấu giấu, giấu đầu lộ đuôi không dám ra gặp người?” Nói đoạn phất ống tay áo một cái, một cái chén rượu sứ trắng mỏng “vèo” mang theo sức gió bay ra ngoài, đánh về phía bóng đen ở đúng hướng Nam trên nóc nhà. Ngay sau đó ánh trăng soi sáng một bàn thay thon dài khô gầy, chén rượu bị một luồng sức mạnh khác ngăn lại giữa không trung, một tiếng “rắc” giòn tan, chén đụng vào cột vỡ nát.

Người kia bị Tiết Thanh Lan làm cho lộ thân hình lại vẫn không lên tiếng, chỉ làm động tác tay “Giết” giữa không trung. Hơn mười kẻ áo đen tay cầm đao kiếm đột nhiên cùng xông ra, được huấn luyện chia thành ba đường giết về phía đình giữa.

Phạm Dương quát to một tiếng “Đến hay lắm!” rồi nâng quyền nghiêng tiếp. Tiết Thanh Lan và hắn ta đứng đưa lưng về phía nhau, bốn chiếc đũa gỗ mun bọc bạc bắn ra như tên nỏ, kẻ áo đen dẫn đầu không kịp tránh né bị đũa đâm vào mắt phải ngay tại trận, phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người. Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi này, Tiết Thanh Lan đã lấn người tiến lên trước mắt, nắm cổ tay người kia thay đổi mũi dao, dứt khoát cắt cổ cho gã.

Hai người kia đã đánh nhau kịch liệt với thích khách, chỉ có Văn Hành vẫn giữ vững bình thản, không nhanh không chậm xoay tay bẻ một cành cây dài từ cây hải đường, vung lên nói: “Hóa ra là nội vệ đại giá quang lâm, thất kính.”

Mặc dù nội vệ cải trang không khác gì thích khách giang hồ, nhưng chỉ cần vừa ra tay, ở trong mắt Văn Hành đã mất đi bất kỳ che giấu nào. Không quan tâm dùng dao hay kiếm, chiêu thức võ công đều là một mạch cùng nguồn gốc, xuất phát từ “Thiên Hà bảo quyển” đại nội cất giấu. Chỉ có điều nội vệ cũng chia ra ba bậc thượng trung hạ, bậc cuối cùng là binh lính cấm quân, bậc trung có thể là chỉ huy, bậc cao nhất chính là chín đại cao thủ. Những thích khách trước mắt này phần lớn là bậc trung, với bản lĩnh của Phạm Dương và Tiết Thanh Lan, trừng trị bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, khó xử lý nhất ngược là người trên nóc nhà kia, nhìn tư thế không lộ mặt đó, rất có thể là một trong chín đại cao thủ.

Văn Hành cầm cành cây hải đường nghiêng nghiêng giống như cầm kiếm, bỗng nhiên nhún chân, nhảy lên ba thước, lao thẳng về phía thích khách trong lùm. Lần này thân pháp hắn cực nhanh, nhưng trong tay chỉ cầm một cành cây, không ai đánh giá cao đồ chơi nhà chòi của con nít này, bởi vậy đều nâng dao đâm vào giữa eo hắn. Văn Hành mượn thế xông phi thân xuất kiếm, giống như phá núi chia biển, một cành cây được dùng rất thuận buồm xuôi gió vô cùng mau lẹ mà chẻ ra, quét, đâm, chọc cùng trong một nháy mắt. Sáu tên thích khách chặn đường hoặc máu mũi chảy dài, hoặc che mắt xoay loạn, hoặc họng đau đớn, hoặc tay phải tê rần không cầm được binh khí… Lại bị Văn Hành đánh cho liểng xiểng, đừng nói đánh trả, ngược lại giống như chủ động nhường đường cho hắn.

Văn Hành tự giết ra một con đường, cũng không ngừng nghỉ tự bay lên nóc nhà, dừng trước bóng đen kia, chậm rãi nói: “Trải qua mấy chuyện lần trước, ta tưởng rằng nội vệ đã ghi nhớ, sẽ không tùy tiện nhúng tay can thiệp chuyện giang hồ nữa, không ngờ vẫn nhớ ăn không nhớ đánh.”

Hắn đã đuổi tới đây, lại trốn ở đó cũng không có tác dụng gì. Người kia từ từ đi ra khỏi bóng tối, lại là một ông lão vừa cao vừa gầy, mặc trường bào gấm màu đen, giữ lại ria mép bạc trắng ngắn ngủn, có một chiếc mũi ưng, một vết sẹo dữ tợn nằm ngang qua mũi, nguy hiểm sát qua khóe mắt. Tướng mạo này đã đủ hung ác, chứ nói gì đến hai đầu lông mày của ông ta còn lộ ra một luồng khí u ám, khiến người ta vừa gặp đã có cảm giác khó mà gần gũi. Lúc này ông ta không lên tiếng đứng dưới ánh trăng, mức độ đáng sợ gần như có thể so sánh với “Khô Lâu kiếm chủ” Quyền Triệu.

Nhưng người này rõ ràng nguy hiểm hơn Quyền Triệu. Ông ta trốn ở đây xem trận chiến, bị Tiết Thanh Lan gọi ra cũng không ra tay, không phải không thể đánh mà là cảm thấy dựa vào thuộc hạ đã đủ trừng trị bọn Văn Hành, hoàn toàn không cần ông ta đích thân động thủ.

“Ngươi chính là Nhạc Trì?”

Giọng nói của ông ta khẽ mà chậm, giống như thờ ơ nhưng mỗi chữ rơi vào tai lại như thể băng tuyết sờ vào tan liền, có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

“Đúng vậy.” Văn Hành lịch sự đáp, “Vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ.”

Ánh mắt nham hiểm lạnh như băng của ông lão dừng lại chốc lát khi thấy đường nét khôi ngô của hắn, bỗng nhiên đùa cợt cười khẩy nói; “Ta tưởng là ai, nhổ cỏ không trừ gốc, quả nhiên là hậu hoạn vô tận.”

Văn Hành chỉ vừa suy nghĩ ám chỉ dày đặc trong lời nói, trong lòng đã giật thót một cái. Trong chớp mắt, trong đầu hắn bỗng hiện ra một khả năng không thể tưởng tượng, sau lưng thoáng chốc toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Nếu các hạ tới tìm ta gây phiền, tại sao hai tay trống trơn, không mang vũ khí?”

Ánh mắt hắn đảo qua cái tay giấu sau lưng của người kia, đột nhiên như thanh niên sức trâu không biết hiểm ác đặt câu hỏi: “Là quá tin tưởng thuộc hạ của ông, hay là tự phụ võ công cao cường, cảm thấy không dùng binh khí cũng có thể đánh bại ta?”

Nhắc đến cũng lạ, trước đó hắn nói mấy câu cũng không có ai đáp lời, chỉ có sau khi Văn Hành hỏi ra vấn đề này, ông lão kia đứng chắp tay, ngạo nghễ đáp: “Kiếm ý trong lồng ngực, thiên hạ có vật gì không thể làm binh khí?”

“Thì ra là thế.” Văn Hành bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, đón ánh mắt của ông lão, gằn từng chữ nói: “Ngưỡng mộ đại danh của các hạ từ lâu, ta đã cung kính đợi rất lâu rồi.”

“Phùng, Bão, Nhất.”