Mưa to thế này, đệ không biết tránh mưa trước à!
“Thanh Lan?”
Những điềm báo mơ hồ kia lập tức chân thật. Người vững vàng như Văn Hành, bất thình lình nhìn thấy y lại không lo vui vẻ, trước hết bị sắc mặt của y dọa hết hồn.
“Mưa to thế này, đệ không biết tránh mưa trước à!”
Văn Hành vừa sợ vừa giận, trong lồng ngực giống như có một nồi nước sôi, vừa đẩy vừa xô Tiết Thanh Lan vào phòng. Cấp bậc lễ nghĩa tôn trọng gì đó đều ném hết ra sau đầu, tự mình bắt tay vào làm cởi mũ rộng vành của y ra gỡ đao xuống, thành thạo cởi áo khoác ướt đẫm ra. Nếu không phải sắc mặt hắn lạnh lùng, thần thái có thể gọi là nghiêm khắc, động tác này quả thực chính là tên háo sắc. Tiết Thanh Lan vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn cởi chỉ còn một cái áo mỏng dán vào người, dùng chăn bông dày quấn một vòng, ném vào đống gối mềm mại.
“Hành ca…”
Văn Hành không cho y cơ hội nói chuyện, đi ra ngoài gọi người chuẩn bị nước tắm nhanh như gió. Tiết Thanh Lan nhìn bóng lưng hắn, ý cười trong mắt chậm rãi tan đi, từ một loạt phản ứng quá căng thẳng này của hắn, y đã nếm được một cảm giác khác thường…
Chốc lát nước ấm có đủ, Văn Hành cũng không cần y cử động chân, tự mình ôm cả người cả chăn đến bên cạnh thùng tắm, ném Tiết Thanh Lan vào nước âm ngâm như nấu sủi cảo. Khoảnh khắc thấy trên mặt y bị hơi nóng hun ra một chút hồng hào, không còn trắng bệch đến mức không giống như người sống, cơn giận tăng vọt trong lòng Văn hành mới chậm rãi lùi xuống như thủy triều, miễn cưỡng tìm lại một ít tu dưỡng và kiềm chế.
“Đệ ngâm một lát, ta ra ngoài…”
“Rào” một tiếng, Tiết Thanh Lan nhào lên mép thùng tay mắt lanh lẹ giữ chặt ống tay áo của hắn. Thành công cố định bước chân muốn đi vội của Văn Hành, cũng cắt ngang lời hắn muốn nói.
“Làm gì?” Văn Hành nhíu mày lại, cầm cánh tay Tiết Thanh Lan nhấn vào nước ấm. “Thành thật đi.”
Tiết Thanh Lan nhận lỗi ngược lại rất thành thật: “Ta không nền dầm mưa, huynh đừng giận.”
Y không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến Văn Hành lại giận hơn, mắng té tát: “Đệ cũng biết dầm mưa không tốt? Ta còn tưởng đệ là tên ngốc! Có chuyện to bằng trời nào quan trọng hơn sức khỏe của mình, đáng cho đệ liều lĩnh như thế, ngay cả mạng cũng không cần?!”
Tiết Thanh Lan bị hắn dạy dỗ co lại trong nước ấm, nhỏ giọng cãi cọ nói: “Ta muốn gặp huynh.”
Văn Hành bị y chọc tức ù cả tai, nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
Tiết Thanh Lan nói nhỏ hơn: “Nửa đường về gặp mưa, nếu muốn tránh mưa thì phải ngày mai mới có thể vào thành, nhưng ta không muốn đợi dù chỉ một khắc.”
Văn Hành không gặp y đã một tháng, làm sao không nhớ Tiết Thanh Lan, nhưng bị hình dạng thê thảm ướt như chuột lột của y chọc giận trước, lửa giận áp đảo một lời dịu dàng nên vẫn chưa hoàn hồn lại. Tiết Thanh Lan đơn giản ngay thẳng như vậy, ngược lại khiến Văn Hành nghẹn họng, cơn giận dần dần tiên tan, đau lòng mọc dài ra. Hai tướng đấu sức, như ngọn lửa và băng cứng đồng thời nhét đầy lồng ngực, lại khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tiết Thanh Lan thấy hắn không đáp lời, một chút khác thường trong lòng biến thành năm phần. Vui sướng phấn khởi khi gặp nhau đột nhiên nguội lạnh, biến thành một nắm tro tàn lỏng lẻo, nhưng trên mặt cố nén không lộ ra khác thường, hơi quay mặt sang tránh nhìn thẳng với hắn, buồn thiu nói: “Hành ca, dù sao ta cũng là người tập võ, dầm ít mưa sẽ không xảy ra chuyện gì, huynh đừng lo lắng quá.”
Văn Hành dứt ống tay áo bị y nắm ra, duỗi tay áp lên gò má lạnh lẽo của Tiết Thanh Lan, giống như cuối cùng nhận thua đầu hàng, khẽ thở dài một tiếng: “Ta chỉ nói đệ một câu, vậy mà đã tủi thân rồi.”
“Không phải…”
“Đừng nói với ta gì mà người tập võ, miễn là đệ chưa thành tiên, vẫn là xác thịt phàm thai, gặp mưa dễ bị cảm lạnh. Lỡ như ngã bệnh, đệ khó chịu ta đau lòng, hai người chúng ta không ai tốt hơn, sao phải khổ vậy chứ?”
Lòng bàn tay của hắn rất ấm, dán lên da thịt lạnh cóng đến nỗi hơi nóng lên, nhưng không sánh bằng dịu dàng hắn để lộ ra trong lúc vô tình. Trong chớp mắt này Tiết Thanh Lan thậm chí hiểu được bươm bướm nhào vào lửa mà chết. Một khi trải nghiệm được sự ấm áp kia, ngay cả một chút lạnh nhạt ngẫu nhiên vô tâm cũng có thể khiến y như rơi vào hầm băng.
Y không cãi lại được, quay mặt đi trong lòng bàn tay của Văn Hành, cúi đầu giống như định tìm một chỗ trốn trong thùng, giải thích một cách yếu ớt: “Ta không tủi thân.”
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng cọ qua đáy mắt hơi đen của y, lưu luyến ở gò má, cuối cùng dừng lại ở một bên má, biến thành véo một cái không nặng không nhẹ: “Không tủi thân thì đệ tránh cái gì? Một tháng không gặp, ngày càng biến giận ta rồi.”
Bản thân y không cảm nhận được, Văn Hành lại thấy rất rõ ràng. Một câu nói nặng lời, khóe mắt y lập tức đỏ lên, làm nổi bật vết nước mưa trên mặt Tiết Thanh Lan, giống như đã khóc một lúc. Không thể nói là đáng thương, nhưng nhìn rồi khiến lòng người xót xa, kìm lòng không đặng muốn tự tay lau đi vệt nước mắt kia, làm gì đó để dỗ dành y.
“Đã ăn cơm chưa?” Văn Hành lau một giọt nước trên chóp mũi y, đẩy y sang bên khác của thùng gỗ, đứng thẳng người dặn dò, “Ngồi lại đi, tắm thêm một lúc để xua lạnh, ta bảo bếp dưới chuẩn bị cơm tối, lát nữa lấy quần áo sạch tới cho đệ.”
Tiết Thanh Lan ngửa ra sau theo lực đẩy của hắn, toàn thân ngâm trong nước ấm, chỉ lộ ra cái đầu, uể oải “Ò” một tiếng.
Văn Hành thấp y nửa híp mắt, có vẻ hơi buồn ngủ, lại nói: “Có thể nghỉ ngơi, nhưng đừng ngủ, cẩn thận cắm đầu vào trong nước.”
Tiết Thanh Lan kéo dài giọng đáp: “Biết rồi mà, ta lại không ngốc.”
Văn Hành nói: “Chuyện này khó nói.” Rồi nhanh nhẹn tránh đi mấy giọt nước bị xem như ám khí bắn tới, cười đi vòng qua bình phong đi ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, tiếng mưa bên ngoài mành đã nhỏ lại, biến thành mưa nhỏ tí ta tí tách đánh lên song cửa sổ. Trong cả căn phòng với ánh nến vàng ấm, Tiết Thanh Lan thay quần áo mặc ở nhà của Văn Hành, kéo tay áo ngồi trước bàn húp canh. Mặc dù Văn Hành đã ăn cơm tối rồi, lúc này cũng ngồi xuống đối diện uống trà.
Hai người câu được câu không nói những việc sau khi ly biệt. Tiết Thanh Lan không có chuyện quan trọng lắm ở Minh Châu, những điều Văn Hành mắt thấy tai nghe ở núi Việt Ảnh lại đáng giá ghi vào sách. Hắn cố gắng lướt qua chuyện của Tần Lăng chỉ nhắc đến chuyện cũ của Cố Thùy Phương và Trịnh Liêm, có lẽ là nghe nhiều chuyện, ngay cả công sức kể chuyện cũng tăng lên trông thấy. Đến cả Tiết Thanh Lan luôn luôn thờ ơ với sống chết của người khác, cũng lắng nghe đến mức vài lần quên động đũa.
“Rốt cuộc Trịnh Liêm có hận ông ấy không?” Tiết Thanh Lan nghe Văn Hành kể xong, rất không thể hiểu được, buồn bực nói, “Nếu đã chịu xây mộ trên địa cung, tại sao năm đó không gặp ông ấy? Thù hận của họ lớn cỡ não, còn sống không thể tha thứ, phải chết mới có thể tiêu tan?”
Văn Hành thuận miệng đáp: “Ân oán khúc mắc ba mươi năm, không phải hận hay không hận đã có thể bao quát được. Có lẽ là yêu hận đan xen, còn có rất nhiều lời không thể nói, cho nên mới cả đời cấm miệng không nói.”
Tiết Thanh Lan hoang mang hỏi: “‘Lời không thể nói’ là gì?”
Văn Hành bẩm sinh nhạy cảm, lại tiếp xúc với Cố Thùy Phương nhiều nhất, cho nên nhìn rõ ràng hơn người khác, đoán được cũng nhiều hơn. Nhưng suy đoán này nói ra sợ dọa Tiết Thanh Lan, hắn đành phải cười một tiếng che đậy cho qua rồi đổi chủ đề: “Ăn cơm của đệ, nghe kỹ càng như thế làm gì?”
Bữa cơm này Tiết Thanh Lan ăn không tập trung, hình như luôn nhớ đến chuyện gì đó, nghe vậy đặt đũa xuống, tích cực nói: “Nào có ai như huynh, kể chuyện xưa kể một nửa giấu một nửa, người kể chuyện ở bên ngoài cũng không gian xảo như huynh.”
Văn Hành bất đắc dĩ nói: “No rồi? Húp hết canh đi.”
Tiết Thanh Lan nói: “Huynh không nói rõ ràng ta không húp.”
“Đệ mấy tuổi rồi, còn dùng chiêu này đe dọa ta?” Văn Hành không dao động, “Húp canh còn muốn người ta giục, đồ ngốc không thích hợp nghe chuyện này.”
Tiết Thanh Lan tức giận đến nỗi ôm hận uống cạn nửa bát canh gừng, hậm hực lườm hắn một cái không buông tha nói: “Lần này có thể nói rồi chứ?”
Văn Hành hết cách với sự tò mò bất thình lình này của y, vừa buồn cười vừa khó xử, đành phải cố gắng giải thích ngắn gọn uyển chuyển: “Trong lòng Cố Thùy Phương và Trịnh Liêm chỉ sợ đều là suy nghĩ tươi đẹp giống nhau, nhưng sai lầm lớn đã được đúc thành, không ai dám lộ ra dấu vết, cho nên chỉ có thể lựa chọn tránh mà không gặp, hiểu chưa?”
Tiết Thanh Lan không hiểu, há miệng hỏi: “Suy nghĩ đẹp là gì?” Vừa dứt lời y đột nhiên rõ ràng, ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Ý huynh là họ là… là… loại đó…”
Văn Hành không ngờ y lại vừa nhắc đã thông suốt trong chuyện này, ngược lại bản thân hơi giật mình, lập tức thuận theo lời nói của y hỏi: “Loại nào?”
Tiết Thanh Lan lúng túng ho khan hai tiếng, cho dù trong phòng chỉ có hai người họ, y vẫn giống như sợ người khác nghe được dùng âm thanh như muỗi kêu nói: “Đoạn tụ.” Nói xong lại tò mò nhìn Văn Hành, ấp úng hỏi: “Hành ca, sao huynh biết họ là… đoạn tụ?”
(đoạn tụ chỉ đồng tính thời xưa, ở chương trước nào đó có nhắc đến mối tình đoạn tụ nên mình giữ nguyên từ này)
Trong mắt của Tiết Thanh Lan có ánh sáng không giống như bình thường, rất khó tưởng tượng được một hộ pháp Ma tông lại lộ ra biểu cảm có thể gọi là ngây thơ này. Văn Hành hơi mỉm cười, ôn hòa nhìn chăm chú vào y, nhìn đến mức Tiết Thanh Lan phát cáu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chui xuống gầm bàn, mới vươn một bàn tay về phía y, nói: “Đưa tay cho ta.”
Tiết Thanh Lan chần chừ vươn tay phải ra, Văn Hành duỗi đầu ngón tay móc tay với y, rõ ràng cảm thấy cổ tay Tiết Thanh Lan run lên một cái cực nhẹ, mỉm cười hỏi: “Có cảm giác gì?”
Tiết Thanh Lan và Văn Hành ôm ôm ấp ấp rất nhiều, nhưng rất ít nghiêm túc làm động tác nhỏ này, lông tơ sau lưng thoáng chống dựng hết cả lên, ngoài miệng lại nói: “Không có cảm giác gì.”
Văn Hành ân cần dụ dỗ thiện chí: “Không cảm thấy hai người đàn ông như vậy rất kỳ lạ à?”
Trong lòng Tiết Thanh Lan nghẹn lời, chợt nhớ ra buổi tối chia tay bên ngoài kinh thành, y cũng nắm lấy tay Văn Hành lật qua lật lại chơi một lúc lâu. Xa hơn chút nữa, hai người cùng giường chung gối nhiều lần như vậy, kiểu móc ngón tay nắm tay này lại càng đếm không hết. Trước đây Văn Hành chưa bao giờ nói gì, chỉ có hôm nay hơi lạnh nhạt, chẳng lẽ bị chuyện của Cố Thùy Phương và Trịnh Liêm dẫn dắt, cuối cùng ý thức được quan hệ giữa họ không đúng, cho nên cố ý nói những lời này để thăm dò?
Ý nghĩ đẹp không thấy ánh mặt trời, chỉ cần hơi lộ ra dấu vết… Thì nhất định sẽ dẫn đến mưa to gió lớn ư?
Tiết Thanh Lan lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Ta chỉ từng nghe nói nam nữ thụ thụ bất thân, chưa từng nghe nam nam cũng phải thụ thụ bất thân.”
Văn Hành quả thực ôm một chút tâm tư thăm dò, nhưng nản lòng và phân vân trong nháy mắt vừa rồi của Tiết thanh Lan không tránh được ánh mắt của hắn, vừa thấy dáng vẻ này của y, hắn lập tức tiêu tan hết tâm tư. Hắn không nỡ ép Tiết Thanh Lan, dứt khoát lật nguyên trang giấy sang, trở tay nắm năm ngón tay hơi lạnh của y trong lòng bàn tay, nói: “Chuyện cũ đã qua, không nên nghị luận chuyện của họ ở sau lưng, không tôn trọng cho lắm, không nói chuyện này nữa. Bao lâu đệ không ngủ rồi? Nghỉ ngơi sớm mới là chuyện chính.”
Tiết Thanh Lan đứng lên theo sức lực của hắn, mặc dù ngoài miệng đồng ý, chân lại không di chuyển lấy một bước, ánh mắt vẫn dán trên người Văn Hành đi chuyển theo hắn, khiến Văn Hành không hiểu gì cả, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Trên người ta có gì hả, từ lúc ngồi xuống đệ đã nhìn ta chằm chằm?”
Đêm mưa ngoài cửa sổ ẩm ướt tối om, trong đình viện không có ai, ánh nến trong phòng nhỏ như hạt đậu. Mà người khiến y tin cậy nhất đứng ngay trước mặt y, kiên nhẫn đợi câu trả lời của y. Hai hoàn cảnh an toàn nhất chồng lên nhau trong một gian phòng sách nho nhỏ, mà dư âm rung động do sự thăm dò vừa nãy mang tới chưa tiêu tan, nhớ nhung do xa cách lâu ngày gặp lại cũng ùa vào trong tâm trí, khiến Tiết Thanh bỗng sinh ra kích động vô hạn.
Tiết Thanh Lan nhẫn nại cả đêm, lúc này đây cuối cùng đầu óc nóng lên, nhào một bước tới trước ôm lấy Văn Hành.
Văn Hành bị nhào tới không hiểu ra sao, chân lại vững như Thái Sơn, duỗi tay ôm y vào lòng như nước chảy mây trôi, hai tay tự nhiên vòng qua sau ôm vai Tiết Thanh Lan, động tác vô cùng thành thạo: “Đệ lại làm gì đây?”
Tiết Thanh Lan vùi trong ngực hắn, giọng nói vốn khẽ, lại bị vải áo chặn lại gần như trở thành ậm ờ nói mớ, ai ngờ tai Văn Hành thính vậy chứ, lại nghe rõ ràng không sót chữ nào.
“Sau khi trở về… vẫn chưa ôm.”
“Ông trời của ta,” Văn Hành vòng qua eo ôm Tiết Thanh Lan rời khỏi mặt đất, trong tiếng nói tràn đầy ý cười khó kiềm chế, “Đệ biết làm nũng quá rồi.”
***
Tác giả có lời: Văn Ngữ Yên là một người duy nhất dựa vào mắt thường nhận ra CP phụ của truyện này… Đây chính là nguyên nhân hắn có người yêu mà nhị sư huynh thì độc thân.