Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 72: Chạy trốn




Sau này không thể như vậy nữa, nhóc điên

“Được rồi.”

Trong sự im ắng giật mình cả căn phòng, Văn Hành duỗi tay nắm lấy bàn tay cầm dao của Tiết Thanh Lan, sức lực nhẹ nhàng kéo nó ra, thuận tiện giảng hòa: “Đấu khẩu tạm thời hoãn lại, chuyện chính quan trọng, đại nhân nên sớm đưa ra quyết định, cũng có thể sớm khôi phục cơ thể tự do.”

Động tác che chở của hắn vô cùng tự nhiên, cho thấy một loại gần gũi quen thuộc tuyệt đối không giống với người khác. Tiết Thanh Lan vậy mà cũng nghe lời hắn, nói điên thì điên, nói thu thì thu, không giãy giụa mảy may được Văn Hành kéo ra sau lưng.

Cửu đại nhân bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị người lừa không.

Tâm trạng của y phức tạp liếc qua ba người, đối mặt với ánh mắt của Phạm Dương, trong ánh mắt kia lại có sự thương tiếc đồng cảm như bản thân cũng bị, y thấy khắp cả người rét lạnh, thầm nghĩ trong ba người này không có ai là đèn đã cạn dầu.

Bởi vì cái gọi là kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, người ác tự có người ác trị, ngày đó y làm nhục rất nhiều danh môn chính đạo trong Thủy Nguyệt ngục, hôm nay quả nhiên đã gặp báo ứng.

“Ta biết Thuần Quân kiếm ở đâu, cũng có thể dẫn các ngươi tới.” Cửu đại nhân thở dài, mở miệng nói, “Nhưng ta muốn tự vệ, chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể tiết lộ nửa phần.”

Người này thật ra hơi kỳ lạ, y là một trong chín cao thủ đại nội, công phu mánh khóe và mưu kế đều hạng nhất, vốn nên là kẻ địch vô cùng khó giải quyết, nhưng Văn Hành đã tiếp xúc với Cửu đại nhân hai lần, mỗ ilần sắp đến bước ngoặt, luôn có một cảm giác vi diệu được y miễn cưỡng giơ tay bỏ qua. Giống như một học sinh thông minh ngang bướng, rõ ràng có sức giành thắng lợi, lại không chịu chăm chỉ, khiến người ta không đoán ra rốt cuộc nó đơn thuần tiêu cực lười biếng, hay là trong lòng có tính toán khác.

Văn Hành gật đầu hứa, nói: “Đương nhiên rồi.”

Hắn giải mấy huyệt đạo còn lại cho Cửu đại nhân, để y có thể miễn cưỡng đứng thẳng đi đường, bốn người xuyên qua Nội Thư đường, dọc theo đường nhỏ rắc rối phức tạp vòng qua một cái sân nhỏ bé. Chủ điện này tên là Ủng Túy trai, ban đầu là nơi hoàng đế đọc sách khi còn nhỏ. Mấy người đi vào từ cửa chính, Văn Hành đánh lửa, chỉ thấy một tấm bản đồ sơn hải to lớn treo trên vách tường trong phòng, hai bên có nhiều kệ báu vật bày đầy các loại đồ cổ đồ chơi, ở trong đặt một cái bàn dài rộng rãi, trưng bày hai thanh trường kiếm không có vỏ.

Văn Hành nghi ngờ “Hừm” một tiếng: “Tại sao có hai thanh kiếm?”

Hắn đến gần nhìn kỹ, chỉ thấy kiếm kia quả nhiên giống như lúc trước Tiết Thanh Lan nói, dùng kim loại không nhìn ra chất liệu đúc thành một khối, lưỡi kiếm phản chiếu ra một tia sáng như kim tuyến, trên thân kiếm khắc đầy hoa văn rối rắm nhỏ vụn. Một thanh trong đó khắc chữ chính là “Thuần Quân”, chữ khắc trên thanh kia hơi khó nhận, thoạt nhìn giống như là hai chữ “Huyền Uyên”.

Văn Hành nâng Thuần Quân kiếm lên, chỉ cảm thấy trọng lượng nặng nề, hắn quen dùng kiếm sắt, kiếm nặng dùng cũng không tiện tay, thế là lấy vải quấn kỹ nó đeo trên lưng, Cửu đại nhân ở đằng sau nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên sâu kín nói: “Ngươi từng học Lăng Tiêu chân kinh, lại có lệnh bài vàng đen, nhưng lại không biết lai lịch và công dụng của Thuần Quân kiếm, thậm chí không biết nó còn có kiếm khí đồng loại, rốt cuộc ngươi có phải đệ tử Bộ Hư cung không?”

Thuần Quân kiếm đến tay, Văn Lại giải quyết xong một nỗi lòng, chi tiết đáp: “Gia sư quả thực là môn hộ Bộ Hư cung Côn Lôn, nhưng lấy lại thanh kiếm này, là vật về nguyên chủ, cũng không phải ý của Bộ Hư cung.”

“Thuần Quân phái?” Cửu đại nhân ngẩn ra một lát mới phản ứng được “Nguyên chủ” là ai: “Thanh kiếm này giấu ở trong cung ba mươi năm, ngay cả chưởng môn Thuần Quân phái cũng chưa hẳn biết bảo vật trấn phái nhà mình là giả, là ai nói cho ngươi?”

“Trưởng lão trước đây của Thuần Quân phái, ‘Thương Hải huyền kiếm’ Cố Thùy Phương Cố thái sư thúc.” Văn Hành hỏi lại Cửu đại nhân, “Ngươi nói ba mươi năm trước Thuần Quân kiếm đã ở trong cung, vậy ‘Nhiếp Trúc’ trộm kiếm từ Thuần Quân phái là ai? Có phải nội ứng trong cung phái ra không? Người xúi giục sau lưng hắn là ai?”

Cửu đại nhân nói: “Ba mươi năm trước ta vừa mới sinh ra, sao ta biết? Đổi lại là ngươi, nếu nhận giao phó của Cố Thùy Phương, chắc hẳn đã rõ chân tướng địa cung của Thuần Quân phái rồi?”

Thấy Văn Hành gật đầu, Cửu đại nhân bỗng dưng cười nhạo một tiếng, có phần đùa cợt nói: “Thảo nào hỏi gì cũng không biết, hóa ra ông ta không nói thật với ngươi.”

Tiết Thanh Lan và Phạm Dương đứng bên cạnh nghe vậy ngẩn ra, Văn Hành lại hờ hững nói: “Không sao. Nhưng sao ngươi biết ông ấy cố tình che giấu, mà không phải cũng hoàn toàn không biết gì giống như ta?”

“Nếu ông ta thật sự có tâm tư trong sạch, sẽ không kéo dài ba mươi năm mới bảo người tìm Thuần Quân kiếm về.” Cửu đại nhân có vẻ như mệt mỏi, hơi híp mắt lại, lười biếng dựa vào cánh cửa nói, “Thôi, nói nhiều ngươi cũng không hiểu. Không còn sớm nữa, nếu lấy được kiếm rồi, thì nhanh chóng đi đi.”

Văn Hành tiến lên một bước, giọng nói chìm trong bóng đêm yếu ớt, như được gió đưa từ chuyện cũ năm xưa tới: “Ta còn có một vấn đề…”

“Năm đó… Khánh Vương tại sao lại chết? Là ai giết ông ấy?”

Cửu đại nhân lùi một bước vào bóng tối ánh lửa không chiếu đến, nét mặt tối tăm không rõ: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

Văn Hành không giải thích, cũng không nhượng bộ, chỉ nói: “Ta muốn biết.”

“Ông ta phạm tội lớn khi quân võng thượng[1],” Cửu đại nhân giơ tay chỉ ra ngoài cửa, “Dưới cây hoa quế trước sân, phụng thánh dụ của hoàng đế, năm nội vệ đồng thời ra tay mới kiềm chế được ông ta.”

[1] khi quân võng thượng: lừa dối, bắt nạt vua

“Rồi dùng thanh ‘Huyền Uyên’ bên cạnh ngươi, một kiếm xuyên tim.”

Lời còn chưa dứt, một cơn gió mạnh thổi qua trước mắt, Cửu đại nhân bỗng nhiên phát lực lao lên, nhào về phía kệ nhiều báu vật cách y một bước. Lần này tới đột ngột, sự chú ý của Tiết Thanh Lan và Phạm Dương đều ở trên cây hoa quế trước sân, lại trở tay không kịp, không ai trông chừng Cửu đại nhân. Kệ gỗ nặng nề bị va chạm như thế, bỗng nhiên ngã nghiêng sang bên, đồ chơi quý báu đầy kệ “leng keng cạch cạch” rơi vỡ nát, kéo theo cái bàn và bình phong bên cạnh cũng bị liên lụy, trong nháy mắt, nửa bên phòng giống như bị đập, khắp nơi trên mặt đất bừa bộn.

Tiếng động này đủ để đánh thức tất cả cấm quân gần đó ba lần, không kịp quan tâm Cửu đại nhân sống hay chết, Tiết Thanh Lan tiến lên túm tay Văn Hành, kéo Văn Hành vẫn đang trong khiếp sợ lảo đảo một cái: “Đi mau!”

Bên ngoài lập tức đốt đuốc sáng ngời, tiếng người, tiếng bước chân, tiếng binh khí chạm vào nhau, áo giáp ma sát, hội tụ thành một dòng lũ ồn ào, nhanh chóng tới gần Ủng Túy trai. Ba người vượt nóc băng tường nhảy lên nóc nhà, ngựa không ngừng vó dọc theo đường đến chạy trốn ra ngoài cung, vậy là lúc này cuối cùng không đơn giản như lúc đến, cấm quân trong cung rút dây động rừng, bó đuốc đầy cung chiếu đến mức màn đêm hơi đỏ, hành tung của ba người nhanh chóng bị thị vệ phát hiện, hô lớn nói: “Kẻ trộm đang chạy về hướng Tây, mau đuổi theo!”

Trong chốc lát mũi tên như mưa, bay loạn bốn phía, Tiết Thanh Lan kéo Văn Hành mất hồn mất vía, vừa chạy trốn vừa phải đề phòng tên bắn lén bị thương, quả thực hơi luống cuống tay chân. Càng gần cửa cung thủ vệ càng nhiều, mắt thấy cách thành cung không xa, truy binh sau lưng đuổi lên, mưa tên khó khăn sượt qua đầu bay qua góc áo, Tiết Thanh Lan dẫn theo Văn Hành nhảy xuống từ nóc nhà, Phạm Dương tụt lại phía sau áp trận, bỗng nhiên lo lắng hô: “Cẩn thận!”

Ba cái nỏ liên tiếp nhắm chuẩn giữa lưng Văn Hành bắn ra, đúng lúc hai người đang ở giữa không trung, lòng bàn chân không có chỗ lấy lực, mũi tên kia lao đến lại rất nhanh, tránh cũng không có chỗ tránh. Tiết Thanh Lan nghe âm thanh phân biệt vị trí, phản ứng cực nhanh, cố gắng kéo Văn Hành sang bên cạnh, hai người đổi vị trí, đúng là liều mạng mình bị thương cũng phải bảo vệ hắn.

Phạm Dương ở phía sau kinh ngạc đến mức sặc hơi, trong lòng Tiết Thanh Lan lại trong sáng trước nay chưa từng có. Tai nghe thấy tiếng rít xé gió tới gần, y đang định cắn răng chống cự lên, ngang hông bỗng nhiên truyền đến một lực mềm.

Văn Hành cuối cùng đã hoàn hồn, ôm lấy Tiết Thanh Lan trở tay rút kiếm. Miếng vải đen trượt xuống, mũi kiếm Thuần Quân kiếm như được mạ một lớp vàng dưới ánh trăng, chỉ nghe ba tiếng “keng keng keng” giòn tan, đầu mũi tên đụng vào thân kiếm, bị Văn Hành vận lực bắn rơi, đảo ngược bay nhanh ra ngoài, cắm sâu vào trong cột gỗ trước điện.

Truy binh bị hắn dọa thế tấn công trì trệ, hai người rơi trên nóc nhà thấp hơn, Phạm Dương lập tức đuổi tới, ở phía trước dẫn đường, Tiết Thanh Lan ở giữa, Văn Hành vung trường kiếm, ngăn cản mưa tên đầy trời. Ba người một mạch xông ra ngoài hoàng cung, cũng không dừng lại lâu ở trong thành, trong đêm lần mò ra thành, tìm tới ba con ngựa Phạm Dương đã chuẩn bị trước ở ngoài thành.

Cả thành ầm ĩ kêu giết đều bị họ bỏ lại phía sau, vùng hoang vu ngoài thành tối om yên tĩnh, lúc này trăng sao sáng tỏ trên trời, gió đêm thổi qua mặt và góc áo, mát lạnh thỏa mãn không nói ra được, để người ta sau khi chạy trốn kịch liệt, có thể tạm thời dừng bước, thở dốc một lát.

Tiết Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, tháo khăn che mặt, vẻ mặt vẫn hơi sợ hãi: “Hành ca”

Văn Hành một tay xách kiếm, thản nhiên nói: “Không sao.”

Dưới ánh trăng mông lung, cho dù không che mặt, cũng không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ có khóe môi kéo căng, lộ ra vẻ lạnh lùng kiếm chế.

Tiết Thanh Lan không biết Văn Hành bị quấy nhiễu bởi câu nói nào của Cửu đại nhân trước khi đi, hay là đang tức giận hành động trong hiểm cảnh vừa rồi của y, tóm lại bây giờ tâm trạng hắn không tốt, có lẽ cần một mình yên lặng một lúc, thế là tri kỷ tự giác lùi nửa bước, thấp giọng nói: “Không sao là tốt, ta…”

Nói còn chưa dứt lời, Văn Hành đột nhiên vươn tay kéo y về, hơi cúi người ghé sát vào tai Tiết Thanh Lan.

Phạm Dương lập tức nghiêng đầu phi lễ chớ nhìn.

“Ta không tốt, vừa rồi ta suýt nữa liên lụy đệ rơi vào nguy hiểm.” Văn Hành ôm y, ngón tay thon dài đặt trên gáy, ấm áp như bóng với hình bao phủ nửa người Tiết Thanh Lan, làm cho lòng người mềm thành một cục lông tơ, “Sau này không thể như vậy được, nhóc điên.”

Không phải Tiết Thanh Lan từng bị người ta chửi đồ điên, y đã quen rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người thêm chữ “Nhóc” ở phía trước, nghe không hề có ý trách cứ, ngược lại giống như không làm gì được y, lại không nỡ đánh mắng, trong bất đắc dĩ có một chút thân mật khiến lòng người cũng muốn cuộn tròn.

Sức điên tối nay của y vẫn chưa thu lại sạch sẽ, cằm chống lên bả vai Văn Hành, hơi ngả ngớn cười nói: “Ta cũng không phải nổi điên lần đầu tiên, huynh vẫn chưa quen à?”

Văn Hành thở dài: “Vẫn chưa, đợi ta quen rồi, sớm muộn cũng đánh đệ một trận hung ác.”

Ý cười của Tiết Thanh Lan cứng đờ, khô cằn nói: “Hung ác cỡ nào?”

“Sao lại hỏi vậy, có phải đệ vẫn kìm nén cái xấu nào không nói cho ta không?” Văn Hành bảo, “Đánh cho đệ ba ngày không xuống được giường, đủ hung ác chưa?”

Tiết Thanh Lan: “...”

Phạm Dương hắng giọng một cái vang dội, cắt ngang thì thầm của hai người, quay lưng nhìn trời nói: “Công tử, Tiết hộ pháp, bên ngoài nhiều muỗi, chúng ta có nên tìm một chỗ dừng chân không, đề phòng ngày mai quan binh đuổi theo?”

Ý hờn tủi của hắn ta thực sự quá rõ ràng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Văn Hành thả tay ra, nói với Phạm Dương: “Nói rất đúng, vậy thì đi thôi.”

Trời tối vắng người, bọn họ không tiện vào thôn ngủ nhờ, may mắn hơn mười dặm ngoài kinh có một đình nghỉ chân tiễn biệt, có thể tạm cung cấp chỗ dừng chân. Phạm Dương nơm nớp lo sợ cả đêm, lúc này cuối cùng xong chuyện rồi, không chú trọng ngồi trên mặt đất, cũng không lâu lắm đã dựa vào một cây cột ngủ thiếp đi. Tiết Thanh Lan lại không ngủ được mở to mắt ngắm sao một lúc, bỗng nhiên có cảm giác nghiêng đầu sang, đối mặt với ánh mắt tĩnh lặng của Văn Hành.

“Sao vậy?” Văn Hành nói vừa thấp vừa khẽ, “Ngày mai còn phải lên đường, ngủ một lúc đi.”

Tiết Thanh Lan lắc đầu với biên độ nhỏ, tìm được tay hắn nắm chặt, hồi lâu cuối cùng hạ quyết tâm chậm rãi nói: “Hành ca, ta không thể đi cùng huynh.”