Mèo say vồ bươm bướm
Tại sao là “Ta không muốn đi”?
Trong lòng Văn Hành hiện lên lưỡng lự mơ hồ, nhưng trong thời gian ngắn nghĩ không rõ ràng, hắn cũng không có thời gian bận tâm, tất cả tâm thần đều dùng trên người Tiết Thanh Lan.
Văn Hành vốn đứng nghiêng về phía y, một tay đỡ sau lưng, một tay trống không định lấy đồ, lại bị tiếng khóc của y dọa vội vàng xoay người lại, ôm cằm Tiết Thanh Lan lau đi nước mắt, mặt đối mặt ôm người vào lòng, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây mà, không ai mang đệ đi cả.”
Tiết Thanh Lan suy nghĩ hỗn loạn, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, cũng không nghe Văn Hành nói chuyện, may mà không khóc, chỉ im lặng không lên tiếng chui vào lòng gắn, như động vật nhỏ ướt đẫm.
Văn Hành không di chuyển được, cứ vậy ôm y đứng cả buổi, đợi Tiết Thanh Lan hít thở dần ổn định lại, mới dùng tư thế ôm trẻ con ôm người lên giường, ấm giọng thương lượng: “Ngồi ở đây đợi ta một lát, lau khô tóc lại nằm xuống, hửm?”
(tư thế ôm trẻ con này là tư thế mặt đối mặt xong rồi bế lên =)))
Lúc này Tiết Thanh Lan hình như lại không say nữa, nói buông tay là buông tay, nhưng vẫn không lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm Văn Hành chuyển động tới tới lui lui. Màu mắt y hơi nhạt, giống hai viên ngọc hổ phách trong suốt, lúc nhìn người như vậy có thể nói là yên tĩnh không một hạt bụi, đẹp đến mức không giống người phàm.
Văn Hành buộc lại dây thắt lưng cho y, lau khô chân nhét vào trong chăn, bận rộn giống như cô nha hoàn, còn bị Tiết Thanh Lan nhìn đến mức không được tự nhiên, dở khóc dở cười nói: “Cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Có lời thì nói, cũng không phải người câm.”
Tiết Thanh Lan cầm đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, chủ động đưa tới trước mặt hắn.
“Biết rồi, tổ tông nhỏ.” Văn Hành lấy một khăn tay mới ra, ngồi xuống bên giường, thở dài, “Lại đây, Thùy Tinh tông bọn đệ bình thường đều xa hoa phóng túng như thế hả, ngay cả lau tóc cũng phải sai người?”
Tiết Thanh Lan cụp mắt xuống, ôm chăn chậm rãi xê dịch đến bên cạnh hắn.
Khắp thiên hạ cũng chỉ có Văn Hành còn cảm thấy tuổi y nhỏ không hiểu chuyện. Bây giờ dáng người Tiết Thanh Lan trổ mã mặt mày nẩy nở, áo tơ trắng tóc đen ngồi dựa trong ngực hắn, rõ ràng người đẹp đáng vẽ nên tranh. Nhưng có lẽ Văn Hành trời sinh là khối vật liệu tu thiền, xem nhan sắc như mây khói, mặt không đổi sắc lòng không tạp niệm giày vò y một lần, cảm thấy hài lòng mới buông tay ra, nói: “Xong rồi, nằm xuống đi. Say thành như thế cũng không sợ bị người ta bán, ta đúng là điên mới dẫn đệ đi uống rượu, tự dưng kiếm bao nhiêu việc cho mình!”
Tiết Thanh Lan ngoan ngoãn nghe dạy, giống như cổ vũ mà “Ừ”.
Văn Hành đi thu dọn mớ hỗn độn y để lại, nhưng khi hắn trở lại phòng, Tiết Thanh Lan vẫn duy trì tư thế lúc hắn rời đi, hình như mông lung, lại ráng chống mí mắt lên nhìn về phía hắn. Vắn Hành thấy dáng vẻ này của y, trong lòng tràn đầy thương tiếc, vẻ mặt không khỏi dịu dàng lại, đi qua hỏi: “Sao vậy? Còn muốn gì?”
Tiết Thanh Lan ôm lấy một cánh tay của hắn, buồn ngủ gác trán lên trên, nhỏ giọng nói: “Bươm bướm.”
Văn Hành: “Bươm bướm nào?”
Tiết Thanh Lan nói: “Biết bay.”
Văn Hành còn tưởng y nói côn trùng bay vào phòng, quay đầu liếc nhìn một lần, nhưng lại không nhìn thấy côn trùng có cánh, đành phải tiếp tục cẩn thận hỏi y: “Bươm bướm ở đâu ra? Sao ta không nhìn thấy?”
Tiết Thanh Lan nói: “Trên cây bay tới.”
Bươm bướm trên cây ở đâu ra?
Văn Hành cũng bị y làm hồ đồ, ngẩn ra một lát mới nhớ tới y nói com bướm bạc lấy về từ trong lầu Kim Chi Vũ Thương, không khỏi buồn cười nói: “Vẫn nhớ nhung cái đó hả? Tùm lum tùm la, ai biết đệ bỏ ở đâu. Được rồi, ngủ một lúc đi, quấy nữa cẩn thận ngày mai dậy lại đau đầu.”
Ai ngờ Tiết Thanh Lan bướng bỉnh lên cố chấp kinh khủng, nhất định đòi bướm bạc, không cho thì không ngủ được, Văn Hành bị y quấn không còn cách nào, đành phải đứng lên đi ra sau tấm bình phòng tìm con bướm bạc trong đống quần áo ra, nâng trong lòng bàn tay hỏi y: “Cái này phải không?”
Tiết Thanh Lan duỗi tay lấy, bị hắn nhanh nhẹn giơ tay tránh đi, đứng trước giường nhìn xuống từ trên cao, cố ý nghiêm mặt nói: “Đầu tiên nói trước, lấy được thì ngủ, không cho phép gây sự nữa, được không?”
Nhưng mà lần này hắn đánh giá thấp Tiết Thanh Lan, tính tình tổ tông này chưa bao giờ đợi người bố thí. Văn Hành không cho, y lập tức xốc chăn đứng lên, quỳ thẳng cướp lấy bướm bạc trong tay hắn.
Y vốn say, đứng bật dậy như vậy trọng tâm bất ổn, loạng choạng ngã xuống dưới giường. Văn Hành bất ngờ không kịp đề phòng bị y nhào vào lòng, tính tình cho dù tốt cũng không nhịn được, đập một phát trên lưng Tiết Lan Lan, giận nói: “Mấy tuổi rồi, còn liều lĩnh như thế! Ngã xuống đập hỏng đầu thì làm sao?!”
Một đập này sức lực cũng chỉ gần như phủi bụi cho quần áo, không có chút sức dọa nạt nào, Tiết Thanh Lan sẽ không sợ hắn, moi bướm bạc vào trong tay mình, mắt say lờ đờ mù mịt nhưng lại nghiêm túc nói với Văn Hành: “Bươm bướm của ta.”
Lúc y nói lời này thần thái ngây thơ, ngây thơ đến mức đáng yêu, Văn Hành mới đầu còn giận, về sau thực sự không nhịn được bật cười, vuốt ve Tiết Thanh Lan từ đầu đến lưng, dỗ dành y nói: “Được được được vâng vâng vâng, không tranh với đệ. Lần này tổ tông nhỏ vừa lòng chưa? Có thể yên ổn nằm xuống không?”
Tiết Thanh Lan “Hừm” một tiếng, lại không nằm xuống, chỉ thoáng ngồi thẳng lên nhìn Văn Hành, xác nhận là hắn nên yên tâm tự nhiên dựa vào ôm lấy eo, gối lên ngực hắn nhắm hai mắt lại.
Văn Hành: “…”
Hắn nhất thời lại không phân rõ mình chiếm lợi, hay là bị người khác chiếm lợi.
“Nhị hoa sen” không hổ là rượu cái nổi tiếng phường Ngọc Tửu, Tiết Thanh Lan một buổi không mơ, ngủ say cả đêm, lúc mở mắt ra, thấy bên ngoài màn trời sáng tỏ, đã đến sáng sớm hôm sau.
Chăn vải mềm mại, bên người ấm áp, một cánh tay vắt ngang qua thắt lưng, vững vàng ôm y trong lòng. Tiết Thanh Lan nằm không nhúc nhích, trước tiên nhắm mắt nhớ lại tối qua mình nằm ngủ bằng cách nào, ngay sau đó những cảnh tượng say rượu thất thố kia dần dần hiện lên, mỗi một cảnh đều giống như búa nặng từ trên trời giáng xuống, từng cú đấm thấu thịt, đập y đến mức ước gì mình không tỉnh lại nữa mới tốt.
Trước kia Tiết Thanh Lan uống rượu, đều là vì quá chén tự ngủ một lúc lâu, thường là tự rót tự uống, say ngã thì ngủ, tối hôm trước là dáng vẻ gì khi tỉnh lại vẫn như vậy, tư thế cũng không thay đổi chút nào. Cho nên y vẫn cho rằng mình uống say sẽ không giở trò điên rượu —— ai ngờ hóa ra không phải không biết, mà là bên cạnh không có ai nhìn y nổi điên, điên rượu này vốn là điên vì người!
Y càng nghĩ càng nóng mặt, gần như toàn thân đều nóng lên, trong đầu phút chốc lướt qua tầm mười phương pháp chạy trối chết, đang suy nghĩ nhảy cửa sổ tốt hay là đi cửa chính tốt hơn, đôi má bỗng dán lên một mảng mát mẻ.
Văn Hành vừa tỉnh, giọng nói hơi khàn, còn có nghi ngờ rất nhỏ: “Sao mặt đỏ lên rồi?”
Bây giờ Tiết Thanh Lan không nghe được hắn nói chuyện, thoáng chốc tay chân cứng ngắc, tim đập nhanh không thôi, đồng tử xoay lung tung dưới mí mắt mỏng. Văn Hành lập tức hiểu rõ: “À, xấu hổ.”
Tiết Thanh Lan: “…”
“Sợ cái gì.” Văn Hành cười gẩy gẩy vành tai đỏ ửng của y, “Hôm qua mèo say vồ bươm bướm chẳng phải hăng hái lắm à? Vừa làm nũng vừa nổi điên, đổi thành người khác chưa chắc có thể kiềm chế được đệ.”
Tiết Thanh Lan biết rõ hôm nay mình tránh không xong, lề mề mở mắt ra, chột dạ hụt hơi nói: “Say rượu mất hình tượng… Chê cười rồi.”
Tiếng cười khó tự kiềm chế kéo theo lồng ngực cùng chấn động, Tiết Thanh Lan bị hắn ôm trong ngực, lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nhớ đến hôm qua Văn Hành cũng ôm y như thế, rất kiên nhẫn mà dỗ dành, gần như hữu cầu tất ứng. Làm khó hắn đối xử với con ma men cũng có dịu dàng kiên nhẫn, khiến người ta ở trước mặt hắn không dựng lên được phòng bị, bởi vì biết cho dù mình có thái độ nào, đều sẽ được hắn bao dung tiếp nhận thỏa đáng.
“Được rồi, với ta còn có gì mà xấu hổ, lại không bị người khác nhìn thấy.” Văn Hành tiện tay sửa lại cổ áo xộc xệch cho y, chậm rãi nói, “Hơn nữa cũng không khóc lóc om sòm lăn lộn, khóc to cười to, chỉ hơi dính người rất chọc người thương.”
Tiết Thanh Lan vô lực giải thích: “Lúc trước ta uống say không phải như vậy…”
“Ta không nói đệ, ngược lại đệ tự đến gần.” Văn Hành được y nhắc nhở, lạnh lùng nói, “Ngày thường uống mấy chén nhỏ thì cũng thôi, sau này đệ dám say thành dáng vẻ không có sức đánh trả như hôm qua ở trước mặt người khác, hễ là xảy ra một chút việc, nói gì cũng vô dụng, ta đích thân cai rượu cho đệ.”
Lời này không phải nói đùa, Tiết Thanh Lan lập tức sợ, ngoan ngoãn nói “Không dám”. Lúc này Văn Hành mới hài lòng, vuốt một cái trên tóc y như vuốt mèo: “Gần như tỉnh rượu rồi? Dậy rửa mặt ăn sáng, tối qua thấy đệ ngủ say nên không gọi đệ, đói chưa?”
Tiết Thanh Lan chống giường ngồi dậy, ngẩn người nhíu mày hỏi Văn Hành: “Ta ngủ rồi, chẳng phải liên lụy huynh cũng không ăn cơm tối?”
“Vì để cho Tiết công tử ngủ yên giấc, ta ngay cả cánh tay cũng bỏ ra, ăn ít đi một bữa hay nửa bữa cũng không có gì quan trọng, cần dùng đến lời giả tạo ‘liên lụy’ này không?” Văn Hành cong ngón tay vuốt một cái trên mũi y, “Vẫn ổn, trong lòng nhớ ta, xem như ta không phí công thương đệ."