Trận tuyết lớn đầu tiên từ Bắc hướng Nam càn quét nửa Trung Nguyên, gió bấc thê lương, bên ngoài Thiên Môn huyện thành, người đi đường trên quan đạo gần như biến mất. Cửa thành tuy chỉ mở nửa cánh, vẫn có sĩ tốt qua lại tuần tra, hỏi thăm kiểm tra, có thể thấy được canh phòng nghiêm ngặt.
Cách ngoại thành năm dặm có sườn núi hoang, một ngôi miếu Hoa Thần được xây chỗ khuất gió, lâu năm thiếu tu sửa, đã thành miếu sắp hỏng. Hôm nay lại có một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa, sau buồng còn buộc vài con ngựa cao to, chính là một nhóm Văn Hành hoảng hốt trốn đi từ chùa Bảo An.
Ngày đó Văn Hành bị phương trượng điểm ngất đưa đi, chỉ hôn mê không đến hai canh giờ đã tự tỉnh lại. Phạm Dương thấy hắn tỉnh, đã chuẩn bị xong bị Văn Hành mắng chửi một trận. Cho dù ai tuổi còn nhỏ gặp nỗi đau đột nhiên bị mất đi người thân, cũng không tránh được tan nát cõi lòng, ngũ tạng cũng tan vỡ, ngay cả chính hắn ta cũng không dám tin tin dữ như sấm sét giữa trời quang này, càng không nói đến Văn Hành vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng Văn Hành vừa không phát cáu, cũng không gào khóc muốn về kinh thành, hắn nhanh chóng chấp nhận hiện thực hơn bất cứ ai, bây giờ ra lệnh cho mọi người kiểm kê lương khô tài vật, lại phái thị vệ đến thành trấn phía trước tìm hiểu tin tức. Phạm Dương không đợi được bão tố, vừa thở phòng nhẹ nhõm vì đã tìm lại được người đáng tin cậy, lại âm thầm lo lắng cho Văn Hành, trên đường đi nơm nớp lo sợ, luôn sợ Văn Hành lại đột nhiên nổi điên, hoặc là ngày nào đó nghĩ quẩn, giấu bọn họ tự sát.
Đêm đầu tiên chạy trốn vẫn an toàn, bình tĩnh đến mức khiến người ta tưởng rằng mọi thứ cùng lắm là ác mộng hoang đường. Nhưng mà ngày thứ hai chân trước bọn họ ra khỏi thành, chân sau toàn thành giới nghiêm, văn thư truy nã ùn ùn kéo đến, Văn Hành may mắn liếc mắt một cái, còn chưa kịp cẩn thận phân biệt diện mạo của bản thân, đã bị hai chữ “Mưu phản” trên đó đâm sâu vào lòng.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ có một ngày mình sẽ có liên quan đến hai chữ này, phú quý phồn hoa mười lăm năm qua lại như mộng đẹp Hoàng Lương, một buổi đã ngừng. Hắn càng không hiểu đó là tại sao Văn Khắc Trinh lại gánh tội danh này, Khánh Vương và Kim Thượng là huynh đệ cùng mẹ, nếu thật sự có ý nghĩ gì, mấy năm trước đã xung đột vũ trang, tuyệt đối không đến mức nhẫn nhịn cho tới bây giờ. Bí ẩn to lớn không chỗ chỉ hướng, hắn hoàn toàn không có cách nào đoán trước, càng không có cách bắt tay làm rõ, chỉ hận bản thân tuổi nhỏ lực yếu, ngoại trừ chạy trốn như chó nhà có tang thì không còn cách nào.
Trong miếu đổ nát lọt gió bốn phía, Văn Hành ngồi trên rơm rạ, bàng hoàng nhìn chằm chằm đống lửa được dựng từ cành khô. Trong băng tuyết ngập trời có thể có mái hiên dung thân đã là vô cùng may mắn, mấy ngày qua sống trong cảnh chạy trốn khiến hắn bỏ hết chú trọng xuống. Bên tai ngoại trừ gió bấc gào thét, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, bọn thị vệ hoặc cho ngựa ăn, hoặc kiếm củi, đều đang bận rộn, lại không nghe thấy lời nói chuyện phiếm, mỗi người như chim sợ cành cong, lòng mang cảnh giác, không có tâm tư tán gẫu.
Văn Hành nghe những tiếng động này, nghĩ thầm lan man: “Nếu không phải bị mình liên lụy, bọn họ nên cùng cha mẹ vợ con hưởng niềm vui gia đình từ sớm, không cần gánh tội danh mất đầu, khổ cực chống cự trong trời băng đất tuyết này?”
Vừa muốn nói: “Nếu hôm đó ta không đến chùa Bảo An, lúc này đã đoàn tụ dưới chất với cha mẹ lâu rồi, tiếng tăm sau khi chết có gì quan trọng? Dù sao cũng tốt hơn một mình lẻ loi hiu quạnh sống trên đời này.”
Hắn nghĩ như vậy, lại bị bản thân thuyết phục, càng cảm thấy chết là một giải thoát, vừa khiến mình khỏi bị đau khổ khoan tim, cũng không cần tiếp tục liên lụy bọn Phạm Dương, chính là biện pháp vẹn cả đôi đường.
Gần đây Văn Hành buồn rầu tinh thần sau sút, mỗi ngày bị hai chữ “Bất lực” đâm đến nỗi ngủ không yên, hiếm khi nảy ra suy nghĩ có thể thực hiện, nhất thời nửa khắc cũng không chờ được, lúc này đứng bật dậy, dự định ra ngoài tìm một binh khí vừa tay.
Có lẽ là ngồi hơi lâu, bước chân hắn không vững, vừa đứng lên trước mắt đã nổ đom đóm, nhưng điều này cũng không trở ngại hắn mang theo tâm trạng thoải mái như được giải thoát chậm rãi bước đi đến cạnh cửa, đỡ cánh cửa hỏng chỉ còn lại một nửa của miếu Hoa Thần, mở miệng muốn gọi Phạm Dương.
Chữ đầu tiên khó khăn lắm rơi trên đầu lưỡi, Văn Hành bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trong rừng cây hoang dã chui ra một nhóc đầu đầy tuyết, trong tay mang theo giỏ trúc lớn rất không tương xứng với cơ thể nhỏ gầy của nó, khó khăn lội tuyết chạy về phía Phạm Dương: “Phạm đại ca, ta về rồi!”
Nó đưa giỏ kia cho Phạm Dương, Phạm Dương vén vải lên nhìn, lông mày khó khăn nhíu chặt lập tức giãn ra, khen ngợi: “Được, tốt quá rồi, may mà có nhóc!”
Văn Hành nhìn chằm chằm hình ảnh này suy tư một lát, mới chập chạm phản ứng lại, đó là A Tước.
Đứa trẻ hắn nhặt về từ chùa Bảo An, bị hứa hẹn ba hoa chích chòe của hắn thuyết phục, cho nên cuối cùng vẫn ở lại. Những ngày này hắn ngơ ngơ ngác ngác, trong xe đều ngồi đối diện ngẩn ngơ với A Tước, dọa nó không dám nói lời nào. Ban đầu hắn đã nói sẽ cho A Tước một tương lai không lo cơm áo, không ngờ kết quả là toàn bộ thành bọt nước, A Tước theo hắn đông chạy tây trốn, ngược lại còn vất vả hơn lang thang trước kia.
Văn Hành bỗng nhiên lại nghĩ, cái chết của hắn có thể cho rất nhiều người giải thoát, duy chỉ có A Tước là nhóc đáng thương không có chỗ đi.
“A Tước.”
Văn Hành khàn giọng gọi nó, đợi nó chạy chậm đến trước mắt mình, duỗi tay phủi nhẹ bông tuyết trên đầu A Tước, hỏi: “Đi đâu vậy?”
A Tước đáp một năm một mười: “Phạm đại ca nói lương khô của chúng ta sắp hết rồi, bảo ta đến thôn phụ cận đi dạo, có thể mua chút đồ ăn về không.”
Nó tự giác bỏ ra một phần lực, tâm trạng rất tốt, thậm chí hi vọng Văn Hành có thể khen nó một câu giống như Phạm Dương, thật sự không ngờ vẻ mặt Văn Hành đột biến, gần như tức giận, tay nắm đầu vai nó rõ ràng siết chặt, nghiêm nghị nói: “Phạm Dương!”
Phạm Dương bị giật mình, vội vàng đi tới, không biết tại sao nên hỏi: “Công tử, sao vậy?”
“Ngươi bảo A Tước đi mua lương khô?” Văn Hành kìm nén tức giận hỏi, “Ngươi nghĩ gì đấy?”
Phạm Dương bỗng chốc bị hắn hỏi, ngẩn ra một lát mới nói: “Thuộc hạ nghĩ, A Tước tuổi còn nhỏ, ra ngoài sẽ không khiến người hoài nghi, cho nên mới…”
“Ngươi cũng biết làm cho người ta hoài nghi!” Văn Hành rốt cuộc phát hỏa, “Nó mới mấy tuổi? Bây giờ chúng ta là hoàn cảnh gì? Lỡ như gặp truy binh, có phải ngươi còn trông cậy nó chạy về báo tin cho ngươi không?”
Phạm Dương bị hắn chất vấn cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Thuộc hạ biết sai rồi.”
Văn Hành lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ gì, càng không cần uổng công làm tiểu nhân. Nếu nguyên nhân là vì ta, mệt ngươi thân bất do kỷ, chẳng bằng trực tiếp cho ta một đao sảng khoái.”
Bây giờ lệnh truy nã và văn thư gửi đi bay đầy trời, bọn họ không thể vào thành, lại thiếu đồ ăn thức uống, chỉ có thể nghĩ cách khác. Phạm Dương thực sự có chút tính toán, đối với mọi người trong vương phủ mà nói, liên lạc với người khác có nguy hiểm bại lộ bất cứ lúc nào, mà A Tước chỉ là đứa trẻ, làm việc dễ hơn người lớn.
Hơn nữa, A Tước dù sao cũng không phải người của Khánh Vương phủ, coi như thật sự có “lỡ như”, chết rồi cũng chỉ là tên ăn mày không rõ ngọn nguồn, với vương phủ mà nói, không tính là tổn thất.
A Tước tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt, lại một lòng muốn báo đáp Văn Hành, Phạm Dương gần như không cần tốn sức đã thuyết phục được nó, lường trước nó sẽ không đi nói với Văn Hành, lại không ngờ nhanh vậy đã bị Văn Hành phát hiện.
Càng không ngờ Văn Hành sẽ để ý đến tận đây.
Phạm Dương bị một câu của Văn Hành vạch trần tâm tư, vừa xấu hổ vô cùng, lại cảm nhận sâu sắc được lòng yêu thương cất giấu trong câu nói của hắn, đầu gần như vùi vào trong đất: “Công tử bớt giận! Thuộc hạ biết sai rồi!”
A Tước không hiểu những tâm tư lòng vòng này của bọn họ, không ý thức được Văn Hành tức giận vì mình, còn tưởng là mình làm việc không thuận lợi chọc hắn không vui, liên lụy Phạm Dương bị phạt, hoảng hốt giải thích nói: “Dọc đường ta rất cẩn thận, không bị người theo, theo dõi… Công tử đừng trách cứ Phạm đại ca.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã hơi nghẹn ngào, Văn Hành kéo nó vào lòng, dùng sức ôm cơ thể nhỏ gầy của nó.
“Không trách ngươi… Là ta không…”
Trong lời nói nhỏ thì thầm của Văn Hành như trộn cát, hơi thở nóng hổi phả lên làn da cóng đến tái nhợt của nó, nhiệt độ kia gần như đốt người. A Tước sợ đến mức không biết làm thế nào cho phải, không dám cử động, cả người cứng thành một tượng băng ngay tại chỗ. Cho đến khi cánh tay ôm nó đột nhiên buông lỏng, thân hình thiếu niên như núi lở, đột nhiên ngã quỵ xuống.
“Công tử!”
Trong cơn sốt cao mê man, Văn Hành cảm nhận được có người đỡ hắn lên rơm rạ thô ráp, những cỏ khô kia cũng không mềm mại, thậm chí còn hơi cộm người, mùi khói và bụi đất bay thẳng lên đỉnh đầu, còn có gió lạnh giá rét mà đống lửa cũng thổi không tan… Những thứ này đều khiến hắn cảm thấy lạ lẫm, nhưng ngoài lạ lẫm, lại đáng quý đến thế, đáng quý đến mức khiến hắn muốn gào khóc lên.
Đây là “Một chút hy vọng sống”.
Hắn đã miễn cưỡng đi đến bờ vực “chết”, nhưng sau khi thốt ra lời chất vấn Phạm Dương, Văn Hành bỗng suy nghĩ rõ ràng một chuyện.
Hắn oán hận số phận thật khéo, tiếc nuối tại sao bản thân không đồng quy vu tận cùng vương phủ, nhưng không ngờ chùa Bảo An là lối ra của kiếp nạn lần này. Hằng năm vào mùa đông dâng hương bền lòng vững dạ, vốn là việc cần làm của vương phi, chỉ có lần này bà bị bệnh vừa khéo đến thế, nhất định phải chống gậy tre đẩy Văn Hành vào chùa miếu hoang dã ——
Nhọc lòng như vậy, quả thực giống như sớm đã dự liệu được tai họa ngập đầu sắp đến, cho nên nắm chặt cơ hội sắp xếp ổn thỏa cho người bận tâm không thôi nhất, để hắn tránh khỏi trung tâm vòng xoáy. Dù là từ nay về sau, hắn sẽ không còn cha mẹ che chở, phải một mình đối mặt với sóng gió chưa biết của đời này.
Văn Hành trách cứ Phạm Dương không nên để một đứa trẻ mạo hiểm vì bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, trong mắt vương phi, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ không có sức tự vệ.
Mà A Tước là một chiếc gương, ngay thẳng chiếu ra chính hắn, là bản thân hắn căm hận nhất, rõ ràng muốn làm gì đó lại không làm được gì cả, nhưng vẫn được người tha thứ che chở.
Hắn lại còn nghĩ đến cái chết.
Văn Hành đột nhiên đột phá cảnh giới sinh tử, buồn vui đan xen, kích động trong lòng, sự tỉnh táo vốn đã yếu ớt như ngọn nến tàn trong gió cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, trước mắt tối lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Văn Hành tỉnh lại từ trong hôn mê. Theo ý thức khôi phục trở nên rõ ràng, còn có tiếng rít xé gió và tiếng gào đau đớn thỉnh thoảng vang lên cách đó không xa.
Trong lòng hắn run lên, cẩn thận không mở mắt, nhắm mắt nín thở yên lặng nghe, quả nhiên nghe thấy Phạm Dương cao giọng quát mắng trong ầm ĩ khắp chốn: “Cẩu tặc thật không biết xấu hổ! Có gan thì đi ra đánh với ông, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tính là anh hùng hảo hán gì!”
Một giọng nói già nua lặng lẽ cười khẩy nói: “Đuổi bắt khâm phạm của triều đình, còn chú trọng đạo nghĩa giang hồ làm gì?”
Tiếng đánh nhau phân tán khắp ngôi miếu đổ nát, nghe ra đối phương có vẻ người đông thế mạnh, mà võ công không yếu, đánh khó phân thắng bại với thị vệ vương phủ. Văn Hành thử cong ngón tay, vẫn có thể cử động, nhưng mỗi khớp nối trên người đều bủn rủn đau, huyệt thái dương đau như kim châm, hắn cắn răng nhẫn nại một lát, đợi chống đỡ qua cơn đau đầu, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra có lẽ mình bị sốt.
Hắn không quan tâm sức khỏe của mình, chỉ có thể tận dụng cơ hội hít thở còn sót lại này suy nghĩ đối sách. Nhưng mà Văn Hành dù sao cũng không có võ công, không có cách nào che giấu hơi thở, tiếng hít thở rơi vào trong tai người tu vi cao, biết ngay người này đã tỉnh. Trong lúc hắn đang điên cuồng suy nghĩ nên giải vây như thế nào, một thanh trường kiếm lạnh lẽo đã dán lên cổ hắn giống như rắn độc, âm thanh già nua kia nói: “Tiểu vương gia hình như đã tỉnh, không ngại dậy nhìn xem những thuộc hạ này của ngươi bị đánh thành chó rơi xuống nước như thế nào.”
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Văn Hành ôm ngực khó chịu ho mấy tiếng, chống mặt đất gian nan ngồi dậy, tựa như ngay sau đó sẽ tắt thở, giọng nói yếu ớt hỏi: “Các hạ lạ mặt, xin hỏi là anh hùng hảo hán nơi nào?”
Hắn vừa ngất đã ngất cả buổi chiều, đống lửa trong chùa đã tắt, cũng may bên ngoài vẫn có sắc trời yếu ớt, khiến Văn Hanh có thể thấy rõ mặt mũi người tới: Đó là ông lão thấp bé, quần áo phế phẩm, tóc trắng rối tung, mũi ưng mắt cụp xuống, trời sinh là tướng mạo âm u. Bên hông cài một vỏ đao da trâu, chuôi đao được lau rất sạch sẽ, nghĩ rằng đây mới là binh khí thực sự của ông ta, kiếm trong tay cùng lắm là lấy được từ người bên ngoài, tạm thời dùng để đe dọa hắn.
“Tiểu tử này lâm nguy không sợ, vẫn còn có mấy phần kiên cường.” Lão già kia u ám cười nói, “Đã như thế, cũng không sợ nói cho ngươi, Hoàng Ưng bang Thiên Môn thành, hôm nay ngươi chết trong tay ta, cũng chết không oan.”
“Hóa ra là Hoàng Ưng bang.” Văn Hành gật đầu, suy tư thật lâu, thành khẩn nói, “Quả nhiên chưa từng nghe nói đến.”