Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 61: Điệu hổ




Nhạc huynh đệ, xin chào!

Đến một bước này, xem như Nhiếp Ảnh chậm hiểu cũng nhìn ra sự tình bất thường. Bọn họ tụ tập nhóm người lớn tìm đến nửa đòi nợ, lại đúng lúc trúng kế sách của đối phương, bị người bắt rùa trong hũ. Rõ ràng khi hắn và Văn Hành theo đuôi đội xe tiến vào Hình Thành vẫn chưa nhìn thấy quan binh nhiều như vậy, lúc cứu được Long Cảnh chạy ra khỏi thành cũng không gặp phải kiểm tra, lúc ấy còn nói là may mắn, thì ra chính chủ ở đây đợi bọn họ.

“Cẩu tặc ác độc thật, hóa ra là ta coi thường ngươi.” Nhiếp Ảnh nắm chặt chuôi đao trong tay, cắn răng tức giận nói, “Một trăm người, hôm nay nói không chừng liều cả mạng, tuyệt đối không cho gian kế của tặc tử ngươi đạt được!”

“Nhiếp công tử của Hoàn Nhạn môn này, khuyên ngươi nói đừng nói quá vẹn toàn.” Thấy Nhiếp Ảnh nóng nảy, tâm trạng Cửu đại nhân khoan khoái hơn, hơi cười nói, “Chính ngươi không muốn sống cũng đừng lôi kéo những người khác. Ngươi dám bước ra một bước, lập tức vạn tên cùng bắn, dù chư vị đều là cao thủ giang hồ, múa dao múa kiếm trong nơi chật hẹp thế này, còn phải kiêng nể người mình, chỉ sợ không thi triển được đâu? Đến lúc đó bị thương bị đụng, chạy không thoát đều sẽ biến thành tù nhân, ở cùng các sư huynh đệ của các ngươi —— Hình Thành không thiếu cái khác, lao ngục được lại bao đủ.”

Long Cảnh biết Nhiếp Ảnh nói không lại y, vượt lên trước nói tiếp: “Lời này cũng trả lại nguyên vẹn cho các hạ. Ai cũng biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, chúng tôi không ngăn cản được thiên quân vạn mã, chỉ bắt một người dù sao vẫn có thể làm được. Vì kế sách an nguy của bản thân, các hạ nên bớt tranh cãi đi.”

Cửu đại nhân lại nói: “Sai rồi. Long thiếu hiệp, đừng tưởng rằng chỉ có người giang hồ các ngươi mới nói đạo lý. Nếu hôm nay một lần có thể toàn công cáo thành, ta sống hay chết có gì quan trọng?” Y đảo mắt nhìn xung quanh, trong mắt mang theo ý cười khinh miệt, từ từ nói, “Huống hồ, dùng những lính tôm tướng cua này đe dọa ta, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi.”

Nhiếp Ảnh cười khẩy nói: “Mọi người đừng nghe hắn tà thuyết mê hoặc người khác, người này đã bị thương nặng từ lâu, toàn chống đỡ bằng cái miệng, không đủ để… “

Một chữ “Sợ” còn chưa nói xong, gò má bỗng nhiên mát lạnh, gió nhẹ lướt qua từ bên cạnh, Nhiếp Ảnh chỉ kịp nhìn thấy hàng thêu bạc trên áo bào xanh hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời, bóng người kia lập tức đi xa rơi xuống, lấy ra một con dao găm nhỏ nhắn mạ vàng trong tay.

Người xung quanh kinh ngạc đồng thanh “A” một tiếng, Long Cảnh gấp gáp đến phía trước lại chậm một bước, lông mày nhíu cực sâu. Trong ngàn vạn ánh mắt, Nhiếp Ảnh kinh ngạc giơ tay lau một cái, cọ ra nửa bàn tay máu đỏ, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được nhói nhói trên mặt.

Trên mặt hắn bị rạch một vết thương dài nhỏ khoảng hai tấc, lúc đối phương phóng dao xem như nể tình, miệng vết thương chỉ rớm ít máu, không đến mức hủy gương mặt. Nhưng dù cho như thế đã đủ khiến người ta sinh ra sợ hãi với kẻ hành hung: Trước mắt bao người, người này tới lui như gió như quỷ, tùy tiện giơ tay rạch một đường trên mặt Nhiếp Ảnh, nhanh đến mức tất cả mọi người không thấy rõ y ra tay như thế nào, đừng nói gì là đón đỡ phản kích.

Lúc này, trong lòng mọi người đều nghĩ: Nếu một dao kia rơi trên mặt mình thì sao?

Ai dám nói mình nhất định tránh được?

Nếu người này không bị thương nặng, võ công cao thâm đến trình độ như vậy, mọi người ở đây cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của y. Nếu y đã bị thương nặng còn có thể hành động như thế, võ công người này rất cao, đủ để trèo lên đỉnh của đỉnh võ lâm Trung Nguyên, vậy mọi người còn đánh gì nữa? Ngoan ngoãn bỏ đao kiếm xuống chấp nhận thôi.

Lần này Nhiếp Ảnh cũng bị kinh ngạc đến mức không nói nên lời, vết thương là vết thương nhỏ, hắn là một người đàn ông có khí phách, cũng không so bì mặt mũi, nhưng sự nhục nhã bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, giẫm dưới chân, lại khiến hắn cả buổi cũng không nuốt trôi cơn tức này.

Hắn hận đến độ mắt cũng đỏ lên, đám người giữa sân rơi vào đình trệ trong thời gian ngắn.

Có người không nhịn được thấp giọng đề nghị: “Nếu không hay là chúng ta… lùi ra bên ngoài thành trước, lại suy tính sau?”

Cửu đại nhân ngắm nghía con dao găm trong tay, nghe lời này, cũng không ngẩng đầu lên cười một tiếng: “Đi? Các ngươi đã tới Hình Thành, gõ cửa Thủy Nguyệt ngục, còn muốn đi đâu?”

Long Cảnh đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Các hạ có ý gì?”

Cửu đại nhân kéo dao găm ra, lưỡi dao mỏng gần như không màu dưới ánh mặt trời, y hời hợt đáp: “Ý là các ngươi đi một nước cờ sai, lần này phải nộp bản thân vào. Hai người các ngươi dẫn theo một đám vô dụng nói suông trước cửa, điệu hổ ly sơn, để một đội khác vòng ra đằng sau cướp ngục —— gõ bàn tính cũng khéo thật, nhưng phải xem bản quan có chịu thua không.”

Sắc mặt Long Cảnh thay đổi, dường như bị hoảng sợ.

Cửu đại nhân tự đắc cười nói: “Xem ra trình độ lừa người của Long thiếu hiệp vẫn chưa đến nơi đến chốn…”

“Hay cho điệu hổ ly sơn, cũng không biết, ai mới là con hổ kia?”

Trên đầu bỗng nhiên bay đến một tiếng người khác, Cửu đại nhân quay ngoắt đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà chính sảnh không biết từ lúc nào có thêm một người. Người kia ngồi nghiêng ở cạnh nóc nhà, tư thế tản mạn bình thản tự nhiên không sợ giống như một thanh kiếm sắc, đóng thẳng vào trong mắt y.

“Là, ngươi.”

Hai chữ này gần như cưỡng ép nặn ra từ trong hàm răng, trời tháng sáu tản ra hơi lạnh không giống bình thường. Cho dù ai cũng có thể nghe ra thù hận khắc cốt đầy ắp trong đó, Nhiếp Ảnh đầu kia cũng hoan hô lên: “Nhạc huynh đệ, xin chào!”

Văn Hành cười nói: “Nhiếp huynh, Long thiếu hiệp, hai vị lâu rồi không gặp?”

Long Cảnh đứng ngay bên cạnh, cũng khẽ gật đầu một cái hỏi thăm hắn. Trước đó Nhiếp Ảnh bị Cửu đại nhân chế nhạo một trận, giờ phút này cuối cùng đã đợi người có thể cho mình chỗ dựa, không khỏi nở mày nở mặt, vô cùng vui mừng. Phương Viễn Trác và thị vệ khác như gặp phải đại địch, lập tức rút đao ra tay, phẫn nộ quát: “Ngươi thật to gan, dám vượt ngục!”

Văn Hành thong thả đáp: “Ta là y dạng họa hồ lô[1], học đại nhân nhà ngươi làm việc, chẳng có gì lạ.”

[1] y dạng họa hồ lô: đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ

Cửu đại nhân không để ý tới khiêu khích của hắn, vẫy gọi một thị vệ đi tới, thấp giọng dặn dò: “Vòng ra sau xem có gì chuyện.” Văn Hành ở trên nóc nhà nghe rõ mồn một, không khách sáo nói tiếp: “Cần gì phiền phức, các ngươi ở đây đợi một lát, chốc nữa tự nhiên có thể thấy rõ ràng.”

Phương Viễn Trác không hiểu: “Cái gì?”

Sân sau bỗng nhiên nổ tung ba tiếng, mặt đất dưới chân chấn động mạnh, xà nhà rung động không thôi, khói đặc cuồn cuộn phóng lên tận trời, chỉ một thoáng âm thanh kinh ngạc thốt lên kêu thảm vỡ nát nối liền nhau. Lần này không cần Phương Viễn Trác dò xét nữa, tiếng bước chân ùn ùn kéo đến đủ để trả lời tất cả nghi vấn của gã. Nương theo đất rung núi chuyển, hơn trăm tù phạm bị nhốt bên trong Thủy Nguyệt ngục đỡ nhau chạy ra từ sân sau, bề ngoài cực kỳ nhếch nhác, lại mang theo hung ác như dã thú xông phá lồng giam lại thấy ánh mặt trời. Trong rất nhiều người chạy trốn vẫn không quên nhìn chằm chằm Cửu đại nhân, thù hận trong mắt như lửa, ước gì có thể đốt y thành tro tàn ngay tại chỗ.

“Quan chó! Ngươi còn dám nói ngươi không bắt người!”

“Tam sư huynh! Tiểu sư đệ! Thì ra hai người đều ở đây!”

Trong cửa ngoài cửa tiếng hô liên tục không ngừng, đệ tử các phái nhận nhau, có thời gian thì đang gân cổ lên chửi Cửu đại nhân. Không bao lâu lại có một đội nhân mã từ sân sau vây quanh phía trước, cầm đầu là một người đàn ông đứng tuổi để râu ngắn, mặc võ bào thuần một sắc đen, hông đeo đao kiếm, vô cùng tinh anh. Người kia ngẩng đầu hô với Văn Hành trên nóc nhà: “Công tử, người đã cứu ra hết! Tiếp theo phải làm như thế nào, vẫn xin công tử chỉ thị!”

Đám người này giống như bỗng dưng xuất hiện, lại có chuẩn bị mà đến, không những phe Cửu đại nhân không nhận ra, ngay cả đệ tử các phái được họ cứu cũng không nhận ra.

Văn Hành nhảy xuống từ nóc nhà, nhẹ nhàng rơi bên cạnh người đàn ông kia, nhìn quan binh bên cạnh như không có gì, giới thiệu với bọn Nhiếp Ảnh Long Cảnh: “Đây là Phạm tổng tiêu đầu của tiêu cục Lộc Minh Trạm Xuyên thành, sau lưng các vị đều là tiêu sư của tiêu cục Lộc Minh.”

Phạm Dương ôm quyền hành lễ với đám người, đám người cũng đứng thẳng hoàn lễ, đồng thanh nói: “Cảm ơn Phạm tiêu đầu cứu giúp!”

Phạm Dương vội vàng từ chối nói: “Không dám, tại hạ cũng là nghe lệnh làm việc, đều nhờ vào công tử bày mưu tính kế mới có thể một lần công thành.”

Văn Hành đầu tiên là nỗ lực đánh gục đám người Thùy Tinh tông trên đại hội luận kiếm, về sau lại cùng Nhiếp Ảnh một mình xông vào ngục, làm thủ lĩnh đạo tặc trọng thương, ban đầu là hy vọng chạy trốn của đám người, bây giờ nghe Phạm Dương nói vậy, càng khâm phục hắn hơn, đều cao giọng nói: “Ơn cứu mạng của Nhạc công tử, tại hạ suốt đời khó quên!”

Cửu đại nhân bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Còn chưa ra khỏi cánh cửa này, đã khoe khoang ơn huệ trước. Nhạc công tử, ngươi không khỏi quá nóng lòng rồi.”

Văn Hành ngước mắt thoáng nhìn, thấy sắc mặt Cửu đại nhân xanh xám, hiển nhiên là tức giận lắm, tâm trạng của hắn càng sướng hơn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Ta không nóng lòng, nóng lòng phải là Cửu đại nhân mới đúng. Nhà tù đã bị đốt, thủ vệ đằng sau bị bọn ta đánh cho không có tương lai, nếu ngươi không triệt binh cứu hỏa, tòa nhà ngục này không sớm thì muộn sẽ bị đốt thành một khoảng đất trống — ta đoán đại nhân vẫn không muốn chết cùng đám cỏ dại giang hồ bọn ta đúng không?”

Phạm Dương đứng sau lưng hắn, hơi khinh thường nhỏ giọng nói: “Một tên chó săn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tính là đại nhân gì? Còn thật sự xem mình là nhân vật.”

“Là ta xem thường ngươi.” Cửu đại nhân nhìn chằm chằm Văn Hành, nặng nề hỏi, “Cứu được Long Cảnh, bảo hắn dẫn người đến kiềm chế ta, ngươi tự giả vờ bị bắt, mai phục trong nhà ngục, nội ứng ngoại hợp liên hệ những người khác đến cướp ngục, trừ đó ra, còn có gì? Ngươi đã tính đến một nước nào?”

“Không có gì nữa.” Văn Hành thản nhiên nói, “Ta một mình thế đơn lực mỏng, những gì có thể làm có hạn, chẳng qua là sai người mang tin cho mấy người bạn, nhắc nhở họ cẩn thận ‘điệu hổ ly sơn’.”

Hai câu này nói không đầu không đuôi, những người còn lại đều mờ mịt, chỉ có Cửu đại nhân đứng run một lúc, đột nhiên giống như bị lên cơn điên mà cười to nói: “Giỏi, giỏi, giỏi!”

Tiếng cười kia bi thảm không nói ra được, khiến người ta nghi ngờ ngay sau đó y sẽ nôn ra máu.

“Uổng công lão già kia trù tính đã lâu, kết quả vẫn thua trong tay ngươi, nực cười! Nực cười!” Trong hơi khói càng ngày càng nóng rực Cửu đại nhân nhìn kỹ Văn Hành, im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc người là ai?”

Văn Hành đứng cách ba bước, bình tĩnh đối mặt với y, không nhanh không chậm đáp: “Hạng người vô danh trên giang hồ, không cần hỏi.”

“Trái lại ta rất tò mò, là ai có thể dạy dỗ được đồ đệ như ngươi.” Cửu đại nhân bỗng rút kiếm hung bạo, ra tay nhanh như tia chớp tấn công về phía hắn, “Tiếp chiêu!”

Động tác của y thực sự quá nhanh, không hề có điềm báo trước, khiến người ta khó mà phòng bị, dư âm chữ trước còn chưa dứt, mũi kiếm đã tới gần mặt Văn Hành. Có vết xe đổ của Nhiếp Ảnh trước đó, lần này y lặp lại chiêu cũ, đám người cả kinh ngay cả kêu to cũng không phát ra được, đã thấy Văn Hành nhẹ nhàng nghiêng người, né tránh mũi kiếm, ngón tay phải làm kiếm, nhanh chóng điểm vào “Huyệt thủy đột” ở họng Cửu đại nhân.

Lần này né tránh và nắm chắc vô cùng tài tình, còn thừa thời gian phản kích, phản ứng và tốc độ đều có thể nói là đỉnh cao. Phạm Dương vẫn chưa biết hắn luyện được bản lĩnh này, mừng đến độ không ngừng tán thưởng. Cửu đại nhân một kích không trúng, thu kiếm cũng nhanh, kiếm thứ hai làm một chiêu “Đảo Vãn Kim Câu”, Văn Hành hạ người xuống, tránh qua kiếm này, tay trái hướng không bổ ra, lại như lường trước kẻ địch, không sai chút nào đánh trúng cổ tay Cửu đại nhân, ngăn cản mũi kiếm vung tới của y giữa không trung.