Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 60: Vây đánh




Ai đến nhận cái chết trước

Lại là Chử gia kiếm phái?

Trong lòng Văn Hành chuyển qua mấy suy nghĩ, trên mặt lại tỉnh bơ, hỏi: “Hắn cũng bị bắt tới?”

Ôn Trường Khanh nói: “Đúng vậy. Hôm trước khi ta vào nhà lao loáng thoáng nhìn một cái, hình như hắn được phân cùng phòng tù với Long Cảnh của Chiêu Dao sơn trang.”

Văn Hành mở mắt nhìn xung quanh, một lát sau không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Thú vị.”

“Cái gì?”

“Duyên phận giữa người và người, thật sự rất thú vị.”

Hắn chỉ cảm thán một câu, rồi không chịu nói tỉ mỉ. Ôn Trường Khanh không hiểu ra sao, cảm thấy Văn Hành càng ngày càng không thể phỏng đoán, bốn năm qua sợ rằng hắn bái thần côn làm sư phụ, vừa mở miệng đã là ý vị như bọn bịp bợm giang hồ.

Mùa hè ngày dài, cho đến cuối giờ dậu bóng đêm mới khoan thai tới chậm, trong lao mất đi ánh mặt trời, cũng không ai đốt đèn, chẳng mấy chốc biến thành đen tối giơ tay không thấy được năm ngón.

Đám tù phạm trong lao uống hóa câu tán lâu dài, cơ thể suy yếu, lại thêm vì phòng ngừa có người chạy trốn, buổi chiều trong nước cháo lại cố y bỏ thêm thuốc mê, cho nên vào giờ này mỗi ngày, tất cả mọi người gần như đều đã ngủ say, Ôn Trường Khanh cũng không ngoại lệ. Nhưng ban ngày lời Văn Hành đã nói khiến hắn ta xúc động rất lâu, dù là lúc ngủ say trong lòng cũng phủ một lớp ưu tư như mây đen, gặp ác mộng đến nửa đêm, vậy mà mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Đầu Ôn Trường Khanh đau muốn nứt ra, trong đêm hè oi bức toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lúc vô tình duỗi tay sờ bên cạnh một cái, bị rơm rạ nhô ra đâm vào lòng bàn tay.

Trống không?

Tinh thần Ôn Trường Khanh mơ hồ, thậm chí không biết mình tỉnh dậy hay là trong mơ, trong lòng cảm thấy dường như không đúng, sư đệ nên ở bên cạnh hắn, lại bị cơn buồn ngủ kéo mí mắt xuống, không làm được động tác thứ hai, cả người lần nữa thiếp đi trong cảm giác nhập nhèm hoảng hốt này.

Hôm sau trời vừa sáng, cuối cùng Ôn Trường Khanh tỉnh táo lại, lần này nhớ lại cảnh trong mơ đêm qua, quay đầu nhìn lại, đã thấy Văn Hành ngồi ở chỗ cách hắn ta một cánh tay, hơi cúi đầu lưng dựa vào tường, vẫn đang vô tri vô giác nhắm mắt ngủ say.

Ôn Trường Khanh vô thức thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao cảm thấy hơi tiếc nuối, bản thân cũng không nói rõ là không đúng ở đâu.

Cứ vậy lại chống cự qua ba ngày, trong ngoài Thủy Nguyệt ngục đều gió êm sóng lặng. Cửu đại nhân chưa từng đặt chân vào phòng tù, đổi lại là Phương Viễn Trác tự mình đến tuần sát, treo cánh tay vô cùng thê thảm, ánh mắt nhìn Văn Hành giống như sói đói mãnh hổ, ước gì có thể rút gân lột da sống hắn.

Ôn Trường Khanh thầm nói: “Chủ tử của gã đâu? E rằng đã bị đánh trọng thương, không xuống được giường.”

Phương Viễn Trác nghe vậy tức giận đến mức thái dương nổi gân xanh, ánh mắt như điện như dao, lạnh lùng liếc nhìn tới.

Văn Hành hờ hững nhìn lại Phương Viễn Trác, khóe miệng thậm chí nở nụ cười như có như không, quả nhiên là phách lối cuồng vọng, như thể chắc chắn cho dù gã có tâm trả thù, nhưng trong lòng vẫn còn kiêng dè, không dám tùy ý ra tay.

Phương Viễn Trác đối diện với hắn một lát, giận giữ quay người, lớn tiếng dặn dò lính coi ngục: “Trông kỹ hắn, nếu có người dám phải kháng, giết ngay tại chỗ, không cần nể tình!”

Trong ánh mắt xéo qua khóe môi Văn Hành cong lên, vẫn không nói gì, ý cười sâu hơn, giống như đang im lặng trào phúng ngoài mạnh trong yếu của gã.

Phương Viễn Trác đang tức giận, bên ngoài có tên lính quèn vội vàng chạy vào, thấp giọng ghé lại tai bẩm báo gì đó, lông mày Phương Viễn Trác giãn ra, trên mặt chợt hiện lên biểu cảm vui mừng, lập tức che giấu, thấp giọng nói: “Quả thật tới rồi? Mau theo ta đi hồi bẩm đại nhân.”

Mọi người dỏng tai lắng nghe tiếng động, đều bởi vì chữ “Tới rồi” này chấn động trong lòng, miên man bất định.

Thực sự là họ bị cầm tù quá lâu trong ngục tối này, trải qua cảm giác gian khổ ngày thường không có, nguyện vọng ra ngoài càng ngày càng vội vàng gấp gáp, nghe thấy đôi câu vài lời bên ngoài, đã không nhịn được phỏng đoán là sư môn cử người tới cứu họ thoát ra tìm đường sống.

Phương Viễn Trác bước nhanh ra khỏi Thủy Nguyệt ngục, nghe thấy tiếng ồn ào từ xa từ cửa trước, Cửu đại nhân đang được người đỡ chậm rãi bước đi ra chính đường.

Những ngày này bởi vì bị thương y gầy đi không ít, tất cả sự vụ trong Thủy Nguyệt ngục đều chỉ có thể giao cho thuộc hạ xử lý, lộ vẻ tiều tụy yếu đuối, như tên công tử bột gió thổi đã ngã, không có bất kỳ sức đe dọa nào. Phương Viễn Trác cũng không dám lại thất lễ mảy may, vội vàng chạy lên phía trước, cung kính nói: “Đại nhân, sắp xếp xong cả rồi.”

“Ngươi theo ta đến đằng trước, các tướng nghe lệnh.” Cửu đại nhân phân phó, “Kêu người trông coi chặt đại lao, đề phòng bọn họ từ phía sau vòng qua đến cướp ngục.”

Phương Viễn Trác nói: “Thuộc hạ hiểu.”

Một con đường ở cửa Thủy nguyệt ngục đã bị chắn chật như nêm cối, tất cả đều là người giang hồ cầm đao cầm kiếm, quần áo trang sức vẫn còn tươi sáng, nhìn sơ qua, có khoảng bảy tám môn phái đến. Dẫn đầu là hai người trẻ tuổi, một người đàn ông trong đó mặc võ bào của Hoàn Nhạn môn đứng dưới thềm, cao giọng la mắng: “Cẩu tặc vô sỉ bắt gần trăm huynh đệ của bọn ta, hôm nay ông đây dẫn người tới cửa đòi nợ, thức thời thì ngoan ngoãn trả người về, nếu không đừng trách ông đây phá hủy cái chuồng ngựa rách của các ngươi, treo từng người trong đám chó chết các ngươi lên cột cờ cho kền kền ăn!”

Giọng nói của hắn mang theo nội lựa mở rộng ra xa, truyền khắp toàn bộ sân, ngay cả dân chúng trên đường cũng nghe rất rõ, Cửu đại nhân vẫn không nhanh không chậm cất bước, thuận miệng hỏi Phương Viễn Trác: “Giọng nói này hơi quen tai, chẳng lẽ là tên đồng bọn ngày đó cướp ngục chạy thoát?”

Phương Viễn Trác nói: “Có lẽ vậy, tôi nhớ người kia là tên to con, công phu không yếu, hắn còn cướp đi một đệ tử của Chiêu Dao sơn trang.”

“Một đám ô hợp, không đáng để lo.” Cửu đại nhân có vẻ như chê ánh nắng chói chang, hơi nheo mắt lại, nhìn mái hiên trên cao, nói khẽ, “Sóng biển đánh xuống, một người cho dù có bản lĩnh thông thiên triệt địa, cũng chỉ có thể lo thân mình, không cứu được cá thối tôm nát khác.”

Âm thanh mắng chửi của Nhiếp Ảnh vang khắp thành, thậm chí dẫn đầu những người khác cùng chửi rủa, cánh cửa của lớn của Thủy Nguyệt ngục lại sừng sững bất động từ đầu đến cuối. Cuối cùng Long Cảnh thực sự nghe không vô, bất đắc dĩ khuyên nhủ nói: “Im đi, bớt chút sức lực đối phó chính chủ. Mắng nữa người chưa đi ra, các ngươi đã bị cảm nắng trước.”

Nhiếp Ảnh nghiêng đầu đi hắng giọng một cái, giọng nói giảm xuống, thầm nói: “Chỉ biết nói châm chọc, không chửi người ngươi nghĩ cho ta cách khác đi.”

Long Cảnh nói: “Cũng không khó.”

“Cái gì?”

Long Cảnh tiến lên, cầm khuyên đồng ở đầu thú gõ vài cái lên cửa, cấp bậc lễ nghĩa có đủ, cất cao giọng nói: “Nhân sĩ sáu phái võ lâm Trung Nguyên, đến đây gặp chủ nhân nơi đây, mong được gặp một lần.”

Nhiếp Ảnh buồn cười nói: “Vẫn là cái vẻ nho nhã chua lòm như thế. Nếu hắn có thể bị ngươi thuyết phục, đã ra từ lâu rồi, còn cần ta phí lời cả buổi…”

Còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Kẹt kẹt” hai tiếng vang lên, hai cánh cửa sắt lớn nặng nề chậm rãi mở ra hai bên, Cửu đại nhân và Phương Viễn Trác, tính cả hai mươi mấy thị về đứng ở trong sân, thờ ơ gật đầu chào hỏi đám người.

Nhiếp Ảnh: “…”

Đám người này tám phần là cố ý.

Long Cảnh cũng rất cho mặt mũi, làm lễ với y, hòa nhã nói: “Hôm nay nhóm hiệp khách cùng đến quý địa, có nhiều quấy rầy, mong rằng chủ nhân thứ lỗi.”

Cửu đại nhân ho hai tiếng, mỉm cười đáp lễ nói: “Chiến trận lớn thật. Long thiếu hiệp vẫn khỏe chứ?”

“Rời khỏi nơi đây, đương nhiên mọi chuyện đều tốt.” Long Cảnh nói, “Đổi lại là các hạ hôm nay có vẻ như tôn thể không khỏe, dáng vẻ gầy gò, thoạt nhìn không bằng lúc trước.”

Cửu đại nhân không thay đổi ý cười, nói: “Cảm ơn Long thiếu hiệp quan tâm, kẻ hèn đúng là được cưng mà sợ.”

“Không dám.” Long Cảnh nói, “Ngày trước được các hạ thịnh tình mời, ở trong nhà ngục này hai ngày, tại hạ mới thật sự được cưng mà sợ. Hôm nay tới đây, để dẫn tám đệ tử khác của tệ phái đi, tránh cho họ bị hoảng sợ nhiều hơn.”

Nhiếp Ảnh vừa nghe bọn họ nói mấy lời cổ hủ đã đau đầu, nhưng cho dù hắn học chả hay hơn nữa, cũng có thể nghe ra trong hỏi han không phải khách sáo, tất cả đều là quái gở. Bây giờ Long Cảnh đã ngay thẳng bày ra ý đồ đến, Nhiếp Ảnh lập tức nối tiếp: “Còn có người của Hoàn Nhạn môn bọn ta!”

Đám người ngoài cửa nhao nhao la lên: “Còn có Thuần Quân phái chúng ta!”

“Còn có Bác Sơn phái bọn ta!”

“Thả người! Nếu không hôm nay sẽ liều mạng với ngươi!”

Cửu đại nhân giơ tay ngăn cản tiếng ồn ào của đám người, nụ cười ở khóe môi rơi xuống, biến thành giễu cợt lạnh lùng. Phương Viễn Trác nghiêm nghị quát: “Làm càn! Các ngươi thật to gan, dám tụ tập gây rối trước cửa ngục của triều đình!”

Có người không nhịn được tranh luận nói: “Nếu không phải các ngươi trói người của bọn ta, bọn ta cũng sẽ không tới đây! Chỉ cần ngươi thả người, chúng ta tự nhiên giải tán!”

“Thả người?” Cửu đại nhân chậm rãi hỏi, “Thả người của môn phái nào, ta đã bắt ai? Ngươi có chứng cứ không?”

Nhiếp Ảnh suýt nữa bị câu nói này của y chọc tức chết, trong lòng tức giận, chợt quát lên: “Còn dám ngụy biện! Ngươi bị người ta đánh thành dáng chó như thế nào, còn cần ta lặp lại một lần cho ngươi không?!”

“Nghe xem,” Cửu đại nhân lạnh lùng nói, “Một đám giang hồ dân gian, không ngoan ngoãn cụp đuôi đối nhân xử thế, lại còn chạy đến trước mặt ta sủa càn.”

Dù y không cao bằng Nhiếp Ảnh, nhưng ánh mắt nhìn tới lại tràn đầy thái độ bễ nghễ ở trên cao: “Mấy ngày trước bản quan gặp chuyện, là bọn ngươi và người khác gây nên, hôm nay lại mang người tấn công nhà ngục, ngươi muốn tạo phản sao?”

“Nói hươu nói vượn!” Nhiếp Ảnh trợn mắt nhìn, “Bớt luôn miệng vu oan người khác đi, ta và Nhạc huynh đệ xông vào ngục, là để cứu trăm người bị ngươi vụng trộm bắt đi! Đệ tử mất tích của các phái đều nhốt trong đại lao này, Long Cảnh có thể làm chứng, ngươi đừng nghĩ cách chống chế!”

“Nhân chứng?” Ánh mắt Cửu đại nhân đảo qua Long Cảnh và Nhiếp Ảnh, thờ ơ hỏi, “Hắn cùng một nhóm với ngươi, dựa vào đâu có thể làm nhân chứng?”

“Ngươi!”

Long Cảnh giơ tay ngăn Nhiếp Ảnh lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Thôi!”

Nhiếp Ảnh tức giận đến mức muốn giết người: “Thôi là thôi thế nào?!”

“Đấu võ mồm không có ích, chưa kể ngươi cãi không lại vị đại nhân này.” Long Cảnh chuyển sang Cửu đại nhân, bất kể là vẻ mặt hay là giọng nói, trong một đám hiệp sĩ đầy căm phẫn này, cũng lộ vẻ cực kỳ kiềm chế, “Các hạ kiên quyết cắn chết không nhận, là muốn ép bọn ta động võ xông vào?”

Cửu đại nhân gật đầu tán thành nói: “Ngươi có thể thử xem.”

“Thử thì thử, ông đây còn sợ công tử ngươi sao?” Nhiếp Ảnh rút đao ra, chỉ vào trong sân, phẫn nộ quát: “Kẻ nào tới nhận lấy cái chết trước!”

Long Cảnh đột nhiên kêu lên: “Nhiếp Ảnh!”

Biểu cảm kiềm chế của Long Cảnh cuối cùng nứt ra từng chút, lộ ra vẻ kinh hoàng và khó có thể tin.

Nhiếp Ảnh bị y kêu giật mình, xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên tường cao nóc nhà, mỗi cửa sổ bên đường, thậm chí trước sau hai đầu phố, lặng yên không một tiếng động ló ra người bắn tên đã mai phục từ trước. Vô số đầu mũi tên hiểm ác lóe lên ánh sáng lạnh, nhắm ngay vào đám người lấp kín trước cửa Thủy Nguyệt ngục.

Cửu đại nhân trong sân từ đầu đến cuối không bước bước nào, nhưng mỗi một bước trong cục diện hôm nay, đều ở trong lòng bàn tay của y — tâm cơ người này cực sâu, thực sự đã đến mức độ đáng sợ.

“Nhốt trong lao này đều là trọng phạm, há lại cho các ngươi làm càn? Lại có hành động tự ý mạo phạm, là cùng mưu phản, giết chết ngay tại chỗ không luận tội.”