Muốn khiến một người sống không bằng chết, hình như cũng không khó lắm
“Tham kiến đại nhân!”
Tất cả thủ vệ đồng loạt hành lễ với y, họ Phương cũng nghênh đón, cung kính nói: “Cửu đại nhân, ngài tới rồi.”
Văn Hành nghe thấy một chữ “Cửu” này, trong lòng đã như sấm sét giữa trời quang nổ mười vạn tám ngàn tiếng, chỉ cảm thấy tiếng bước chân đến gần, vạt áo thêu hoa văn bạc tung bay, cuối cùng dừng lại cách mấy bước. Chỉ nghe Cửu đại nhân kia lạnh nhạt nói: “Viễn Trác dẫn người tới đưa cơm, sao không đi vào?”
Phương Viễn Trác vội vàng nói tình hình trong ngục với y, Cửu đại nhân nghe xong, gật đầu nói: “Chuyện này đơn giản.” Y vẫy tay về phía hai người Văn, Nhiếp: “Hai người kia là đầu bếp trong ngục? Các ngươi vào đây với ta.”
Văn Hành xuất phát từ cẩn thận, vốn không trông cậy vào ngày đầu tiên đã có thể trà trộn vào trong nhà ngục, dự định làm thân ở bếp sau lại từ từ mưu tính. Ai ngờ thời cơ đến đúng lúc như vậy, quả thực là vừa ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối, cũng không cần hắn hao tâm tổn trí nghĩ kế sách, cửa lớn Thủy Nguyệt ngục đã tự động mở ra cho hắn.
Dáng vẻ hai người phục tùng cúi đầu cong lưng, không dám nhìn nhiều, nói nhiều một câu, xách thùng rập khuôn từng bước theo sau Cửu đại nhân, đi qua ba tầng cửa sắt, thủ vệ tầng tầng, đi tới nhà tù ở sâu trong Thủy Nguyệt ngục.
Thủy Nguyệt ngục chiếm diện tích rộng rãi, trong lao không có quá nhiều đường rẽ, một con đường nối thẳng cuối lối đi, hai bên là hàng rào sắt nhốt tù nhân, thoạt trông xem như rộng rãi. Trên nóc mỗi gian phòng đều có cửa sổ trên mái hẹp hẹp, bởi vậy nơi đây mặc dù ánh sáng tối tăm, lại không phải hoàn toàn tối, không mượn ánh đèn, cũng có thể thấy rõ ràng người trong tù.
Mượn thời gian đi đường, Văn Hành nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lướt qua hai bên nhà tù, lần đầu tiên nhìn sang tâm thần chấn động mãnh liệt, sợ đến mức suýt nữa ném thùng đi.
Hơn trăm người tái nhợt giống như quỷ yên tĩnh ngồi trong phòng giam, vừa không động đậy, cũng không nói chuyện, nếu không phải còn có tiếng hít thở đều đều truyền đến, quả thực giống như một phòng người chết.
Cửu đại nhân dừng lại giữa đường hầm, ra hiệu cho hai người mở nắp thùng ra, để mùi cháo gạo nóng bay ra, hiền lành nói: “Chư vị đã cả ngày chưa có cơm nước gì, không bằng tới uống bát cháo nóng đi.”
Trong phòng giam hoàn toàn yên tĩnh, tiếng vọng mơ hồ, lại không có ai trả lời.
Văn Hành đứng trong bóng của cột nhà, lúc này mới có cơ hội nhìn thẳng y.
Vị Cửu đại nhân ở vị trí trên mọi người này lại là công tử mặt ngọc anh tuấn tiêu sái, mặt mày trời sinh tươi cười, khóe môi cũng hơi vểnh lên, thần thái lộ vẻ dịu dàng dễ gần. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy thủ vệ ngoài cửa đều tôn kính, chỉ sợ không ai sẽ liên tưởng y với những từ như “Đại gian đại ác” “Tâm tư khó lường”.
Y thấy không có ai lên tiếng, thở dài một hơi: “Mỗi ngày ta cung cấp ăn uống, các ngươi lại không nể mặt mũi như thế, các ngươi khiến ta khó xử quá.”
Cửu đại nhân từ từ nói: “Phải dạy chư vị biết được, tại hạ không có ý hại người, chỉ mời các vị ở lại đây một khoảng thời gian, viết mấy lá thư cho sư môn của mình mà thôi, đây chẳng lẽ là yêu cầu quá phận gì? Các vị cần gì tỏ vẻ khổ đại cừu thâm, chuẩn bị khẳng khái chịu chết vậy?”
Vẫn không ai trả lời.
Bên trong phòng giam nhốt phần lớn là đệ tử trẻ tuổi tinh nhuệ của các phái, những người này đa phần là người nổi bật trong những người cùng thế hệ, kiêu ngạo ngông nghênh, lúc trước ở trong sư môn cũng chưa từng chịu khổ gì. Theo lý thuyết bị người làm nhục như thế, từ lâu phải có người không kìm nén được tức giận, hoặc là rơi vào sợ hãi sụp đổ, nhưng chịu đựng khắt khe mấy ngày liền, đối mặt với khiêu khích của quân địch, giờ phút này lại không ai dao động khuất phục, đều làm như mắt điếc tai ngơ.
Những người này đã quyết định lợn chết không sợ bỏng nước sôi, vị Cửu đại nhân kia cũng không giận, duy trì kiềm chế tuyệt vời, chậm rãi nói: “Lúc trước ta luôn cảm thấy những danh môn chính phái các ngươi làm bộ làm tịch, ngoài miệng nói hiệp nghĩa, sau lưng lại làm chuyện xấu, hôm nay lại thay đổi cái nhìn, chư vị đích thật là chính nhân quân tử, ta thật sự không có cách nào bắt các ngươi…”
“Xoạch” một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, Cửu đại nhân cuộn tay áo, lực mạnh đánh tới, Văn Hành cố nén không vận động chân khí, không hề chống cự bị y nắm trong tay.
Mũi kiếm lạnh như nước gác trên cổ hắn, Văn Hành bị ép ngẩng đầu, Nhiếp Ảnh ở bên cạnh giật mình kêu lên, run rẩy nói: “Làm, làm gì đây…”
“Ha ha ha.”
Nụ cười lạnh giống như rắn độc chậm rãi bò vào trong tai, Cửu đại nhân dùng thân kiếm vỗ vỗ cổ họng hắn, nhẹ giọng thì thầm nói: “Xin lỗi. Muốn trách, thì trách các ngươi không may mắn, gặp một đám anh hùng thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành.”
“Các ngươi cần phải nhìn,” Y mỉm cười nói, “Hai người kia là dân chúng trong thành, hôm nay đến đưa cơm cho các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết tốt xấu, một miếng cũng không chịu ăn. Bây giờ ta rất tức giận, nhưng lại không thể giết các ngươi, cho nên đành phải oan uổng người này chết thay các ngươi.”
Văn Hành: “…”
Chó chết phát rồ gì đây!
Bảo hắn hô cứu mạng hắn không hô được, đành phải giả vờ sợ hãi đến mức nói không nên lời, không ngừng run lên dưới kiếm.
Một chiêu này vô cùng có tác dụng, tất cả mọi người trong lao cũng không giả vô tri vô giác được nữa, đều mở mắt ra nhìn về phía này.
Không thể không nói Cửu đại nhân đủ hung ác cũng đủ hiểm độc, nếu y tùy tiện bắt người trong lao ra đe dọa, nói không chừng người giang hồ tính tình mạnh mẽ, sợ liên lụy đồng bạn, dứt khoát đập đầu chết trên thân kiếm của y. Nhưng y tìm hai dân chúng thấp cổ bé họng không biết chuyện, vừa vô tội lại sợ chết, quả quyết sẽ không hy sinh vì người khác, dùng cái này để đe dọa bọn danh môn chính đạo có lương tâm —— bọn họ cố chấp hơn nữa, không để ý sống chết đến đâu, cũng không chịu được áy náy “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”[1].
[1] “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết” là một câu ngạn ngữ, ý là tuy rằng “ta” oán hận Bá Nhân, nhưng không có ý muốn giết hắn; nhưng vì oán hận của “ta” khiến Bá Nhân bị người khác giết chết, cái chết của Bá Nhân có liên quan đến “ta”
Cửu đại nhân thâm trầm nói: “Ta không giết được các ngươi, lại có thể giết người khác. Hình Thành có hàng ngàn hàng vạn dân chúng, một bữa cơm giết một người, có thể giết rất lâu đấy.”
“Hoặc là…”
Mũi kiếm di chuyển, dừng ở cánh tay phải của Văn Hành, nhẹ nhàng kéo một phát là một vết máu đỏ tươi, Văn Hành “shh” hít vào một hơi lạnh, cắn răng chịu đau, không lên tiếng.
Cửu đại nhân quẹt nhẹ lên vết thương của hắn, đầu ngón tay dính vết máu mơi đỏ tươi, mỉm cười nói: “Khoảng hơn trăm người, một người không ăn cơm, ta sẽ rạch một cái lên người hắn. Một ngày ba bữa, hơn ba trăm kiếm, lăng trì ở trước mặt các ngươi cũng không phải việc gì khó. Đồ nhắm rượu như vậy, không biết các vị có thỏa mãn không?”
Mức độ bụng dạ nham hiểm của người này, vượt quá tưởng tượng của người bình thường, đám người tuổi trẻ đâu từng thấy chiến trận này, vốn không đấu lại y. Cánh tay phải của Văn Hành bị rạch một đường, không ngừng chảy máu, hắn thấy lại dông dài như thế cũng không phải cách, đang phân vân có nên ra tay hay không, trong phòng giam bên cạnh bỗng nhiên có người lên tiếng, lạnh lùng thốt: “Các hạ là mệnh quan triều đình, lại xem dân chúng như cỏ rác, bất trung bất nghĩa, khiến người khinh thường.”
Cửu đại nhân nghe thấy lời này, đã biết de đọa có hiệu quả, ngược lại cười lên: “Không hổ là cao đồ của Chiêu Dao sơn trang, Long Cảnh thiếu hiệp, ngươi quả nhiên là chính nhân quân tử.”
Long Cảnh ngồi thiền trong nhà tù, dáng vẻ không hề loạn, cũng không kinh sợ phẫn hận, giống như người ngọc. Mới đầu hắn luôn nhắm mắt, giờ phút này cũng chỉ nửa ngước lên, tự có ý bễ nghễ, lạnh nhạt nói: “Chỉ là giữ vững một chút lương tâm làm người thôi, không dám nhận các hạ quá khen.”
“Ngươi,” Cửu đại nhân không cho là ngang ngược, dùng kiếm chỉ vào Nhiếp Ảnh ra lệnh, “Đi tới cho hắn một bát cháo.”
Y có con tin trong tay, Nhiếp Ảnh không dám trái lời, đành phải nhận lệnh làm việc. Hắn cầm một cái bát gỗ, xoay người lại mở nắp thùng, run run rẩy rẩy múc một bát cháo, lại cẩn thận từng li từng tí đưa qua khe hở song sắt.
Long Cảnh vươn tay nhận.
Trong nháy mắt tay hai người chạm nhau, ngón tay ấm áp thô ráp bỗng nhiên bóp nhẹ đầu ngón tay Long Cảnh một cái, một hạt nho nhỏ tròn vo mượn đáy bát che lấp được nhét vào lòng bàn tay. Ánh mắt Long Cảnh vội vàng ngước lên, lại chỉ nhìn thấy mặt mũi người kia đầy râu quai nón, nước da đen, chỉ có ánh sáng trong mắt giống như đã từng quen biết, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu che giấu.
Trong lòng Long Cảnh chấn động mạnh, tay bưng bát gỗ không hề hoảng hốt, vẻ mặt giống như ngày thường, thậm chí lạnh lùng lườm Cửu đại nhân một cái, mới ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước cháo đã ấm.
Cửu đại nhân vừa ý cười nói, “Sớm nghe lời như thế không phải tốt ư? Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cứ phải làm mình làm mẩy, còn liên lụy đến vị tiểu huynh đệ này vô duyên vô cớ chịu một kiếm. Tiếp tục chia cháo, cho mỗi người họ một bát, ngoan ngoãn uống hết cho ta.”
Ngoại trừ người đang bị nhốt, bên ngoài nhà tù chỉ có Cửu đại nhân và hai dân chúng thấp cổ bé họng “Không biết võ công”, bên ngoài còn có mấy thủ vệ, với bản lĩnh của Cửu đại nhân, muốn giết người cùng lắm là thời gian vung tay. Cho nên y rất tiêu sầu buông Văn Hành ra, bảo hắn đi chia cháo với Nhiếp Ảnh, còn mình đứng bên cạnh giám sát. Đợi mọi người uống hết một bát hóa công tán, y mới nhàn nhã thu kiếm, nói với Văn Hành và Nhiếp Ảnh: “Đi đi, buổi tối tiếp tục đến đưa cơm.”
Ngay trong chớp mắt y xoay người, Văn Hành bỗng nhiên ra tay điểm trúng bốn yếu huyệt sau lưng Cửu đại nhân, dao găm trượt vào trong tay, lưỡi dao chiếu ra một tia sáng, chuẩn xác không sai lầm kề bên gáy Cửu đại nhân.
Văn Hành xuất hiện sau lưng y giống như ma quỷ, nói khẽ: “Đừng cử động, khuyên ngươi tốt nhất thành thật đi.”
Hắn ra tay cực nhanh, dứt khoát lưu loát, Cửu đại nhân chỉ xoay người, chớp mắt, trong lao lập tức biến thành một tình thế khác.
Quanh người Cửu đại nhân bị áp chế, không thể cử động, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ: “Ngươi là ai?”
“Vô danh tiểu tốt, không đủ quý để nhắc đến.” Văn Hành cũng không điểm huyệt câm của y, mũi dao găm vô cùng có đe dọa ấn vào cổ y, “Thuốc giải và chìa khóa nhà tù ở đâu?”
“Khuyên ngươi không nên tốn tâm tư.” Cửu đại nhân đáp, “Bọn họ đã uống hóa công tán vài ngày liên tục, cho dù cho ngươi thuốc giải, trong thời gian ngắn cũng khó khôi phục, ngươi có thể dẫn họ chạy đi đâu?”
“Nói nhảm ít thôi, không cần ngươi nhọc lòng thay ta.” Văn Hành nháy mắt với Nhiếp Ảnh, ra hiệu cho hắn đi lên soát người, quả nhiên lấy ra mấy lọ thuốc trong tay áo người này, nhưng chìa khóa không ở trên người y.
Văn Hành siết chặt cái tay ghìm cổ y, ép hỏi: “Cái nào là thuốc giải? Chìa khóa trong tay ai?”
Cửu đại nhân thà chết chứ không chịu khuất phục, cười khẩy nói: “Ta cứ không nói cho các ngươi, có gan thì giết ta, đến lúc đó các ngươi không ai trốn thoát được, đều phải xuống chôn cùng ta.”
Văn Hành nghe xong, cũng cười một tiếng.
Dao găm nhấn xuống, cọ ra một vết máu nhỏ trên cổ y, “Muốn khiến một người sống không bằng chết, hình như cũng không khó lắm.”
Cửu đại nhân kiêu ngạo nói: “Ngươi cũng chỉ có mấy chiêu trò như thế? Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, nếu kêu đau một tiếng, ta tặng vị trí cai tù này cho ngươi.”
Văn Hành lạnh giọng người nhạo, lực đặt trên dao găm ngày càng mạnh, Cửu đại nhân cho rằng thủ đoạn của hắn là rạch hai dao trên người, chảy ít máu, lại không đề phòng tay trái Văn Hành bỗng nhiên chống một điểm nào đó sau lưng y, đẩy một luồng chân khí ngang tàng sắc bén vào.
Cơn đau kịch liệt không có điềm báo trước nổ tung từ điểm kia, như có người cầm một cây búa nặng, đập nát xương cốt toàn thân y, ngũ tạng lục phủ bị trường đao xoắn lại, cơn đau chạy thẳng lên tủy não, nặng hơn nỗi khổ da thịt đâu chỉ ngàn lần vạn lần. Cửu đại nhân là người làm bằng sắt, giờ phút này lại cũng không chịu được kêu “a” một tiếng, mồ hôi lạnh như nước chảy cuồn cuộn xuống, chốc lát thấm ướt đẫm hai lớp quần áo trong ngoài.