Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 54: Bị cầm tù




Con lừa nhà mình cũng trông không nổi, chạy ra đường cản trở

Ôn Trường Khanh tỉnh lại từ xóc nảy tối tăm, cố sức mở mắt ra chỉ thấy người xung quanh nghiêng ngả, ăn mặc đều không giống nhau. Có đệ tử các môn phái, nhưng mặt ai cũng trắng bệch, môi khô nứt nổi một lớp da chết, đều là vẻ tiều tụy chán chường đúc ra từ một khuôn.

Đây là ngày thứ ba họ bị bắt giữ.

Buổi tối kết thúc đại hội luận kiếm, sau khi trở về từ yến tiệc Ôn Trường Khanh ngủ bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau tỉnh dậy, lại phát hiện mình và đệ tử khác bị giam trong một chiếc xe ngựa, binh khí mang theo người không cánh mà bay, nội lực cũng bị thuốc niêm phong. Về phần đêm qua xảy ra chuyện gì, bọn họ bị bắt đi như thế nào, lại hoàn toàn vô tri vô giác.

Bốn vách tường của buồng xe này đều dùng sắt tinh chất đúc thành, không gì phá nổi, không phải xe ngựa bình thường, ngược lại giống như xe chở tù chế tạo riêng. Trong xe oi bức tối tăm, chỉ để lại một cái cửa sổ nhỏ thông gió thông sáng ở trên đỉnh. Mùa hè bảy tám người chen chúc với nhau, trên người bị mồ hôi thấm ướt lớp này đến lớp kia, mùi đó khiến người phiền muộn buồn nôn, lại không thể làm gì.

Bất kể là tỉnh dậy hay là trong mơ, âm thanh xe đi lộc cộc lặp đi lặp lại đơn điệu, đường dài dưới chân tựa như vĩnh viễn cũng không đi đến cuối cùng.

Đồ ăn nước uống cung cấp trong mỗi ngày có hạn, không hề che giấu mà bỏ thêm hóa công tán. Bọn họ đói bụng mấy ngày nay cơ thể ngày càng suy yếu, hai ngày trước còn nghĩ trăm phương ngàn kế đấu tranh, đến hôm nay đã hoàn toàn bị đánh bại, ngoại trừ nhắm mắt ngồi thiền, ngay cả sức lực nói một câu cũng không có.

Ôn Trường Khanh ngồi dựa vào cạnh cửa, nơi này dù xóc nảy hơn nơi khác, nhưng trên cửa có khe hở, mùi vẫn xem như tốt hơn. Hắn mượn chút hơi lạnh của sắt để khiến mình tỉnh táo lại, cố gắng coi nhẹ hoàn cảnh khiến người ta khó chịu này, yên lặng tính toán trong lòng bọn họ còn một con đường sống hay không.

Nghe thấy âm thanh bên ngoài, xe ngựa không chỉ có một chiếc hắn ngồi, chí ít có mười mấy chiếc, lại nhìn đệ tử các phái khác được phân cùng xe với hắn, chỉ sợ tất cả mọi người trên núi Ti U bị tóm một tổ. Sự tình xảy ra ở núi Ti U, Ôn Trường Khanh nghi ngờ đầu tiên chính là Chử gia kiếm phái. Nhưng bây giờ hắn đối diện với môn nhân Chử gia đang ngồi thoi thóp, không có đạo lý đến cả người trong nhà như họ cũng sát hại, huống hồ tính toán từ lộ trình, bọn họ đi đường mấy ngày liền, lúc này đã ra khỏi ranh giới Thác Châu từ lâu rồi. Nếu Chử gia kiếm phái muốn làm chuyện xấu, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi địa bàn mình kinh doanh nhiều năm, ngược lại mạo hiểm mang họ ra ngoài.

Đến bây giờ, bất luận mọi người phản kháng gây sự như thế nào, thủ lĩnh của nhóm người này cũng không thò đầu ra. Không ai biết rốt cuộc lai lịch của họ như thế nào, đến cùng muốn làm gì.

Cảm giác đao treo trên cổ này có thể ép người khác điên hơn việc biết rõ hắn phải chết, nhất là đối với người tập võ tính tình thẳng thắn, thay vì mặc cho người khác định đoạt, bị người làm nhục, còn không bằng trực tiếp cho họ một đao sảng khoái hơn.

Ôn Trường Khanh đang nghĩ đến mức thất thần, xe ngựa bỗng nhiên vấp phải đá chợt dừng lại, đánh xe ở bên ngoài hét: “Ngươi muốn làm gì?!”

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi…. Này, quay về!” Một giọng nam quê vội vàng hấp tấp nói, “Súc sinh này đột nhiên không nghe lời, đại gia thứ lỗi, thứ lỗi. Tôi dắt nó đi ngay.”

Phu xe cả giận nói: “Con lừa nhà mình cũng trông không nổi, chạy ra đường cản trở! Mau dắt đi, nếu ngươi không đi ông đây đánh chết ngươi!”

Tiếng roi rít lên, tiếng lừa hí vang lên khắp nơi, người kia lớn tiếng mắng chửi: “Còn dám đá hậu, súc sinh mi phản rồi!” Vừa luôn miệng xin lỗi phu xe, dây dưa một lúc con lừa bướng bỉnh cuối cùng bị lôi đi, con đường thông suốt, bánh xe lại lần nữa chuyển động. Sau một hồi, phía trước có người đánh ngựa tới gần, Ôn Trường Khanh lắng tai nghe, chỉ nghe bên ngoài có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên dừng?”

Phu xe đáp: “Không sao, vừa rồi hai nông phu cưỡi lừa vô ý va chạm xe ngựa, đã đuổi đi rồi.”

Người kia hỏi: “Không bị người ta phát hiện ra bất thường chứ?”

Một người khác đáp: “Đại nhân yên tâm, bên trong không ai lên tiếng. Lại nói là hai người nông dân, cho dù phát hiện, có thể làm được gì?”

Trong lòng Ôn Trường Khanh giật mình, thầm nghĩ: “Người trong võ lâm sao lại xưng ‘Đại nhân’, chẳng lẽ là người của quan phủ? Nhưng người quan phủ vô duyên vô cớ làm sao lại ra tay với bọn mình?” Lại bị cuộc đối thoại của hai người gợi lên nghi ngờ: “Mấy ngày bọn mình mất tích, Chử gia kiếm phái đã nhận ra bất thường từ lâu, sư môn nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế phái người nghĩ cách cứu viện, vừa rồi chẳng lẽ hai người kia đến dò đường?”

Trong lúc mất tập trung, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dần đi xa, đội xe ngựa vẫn đi như cũ. Mọi người đều mệt mỏi mê man vì nắng nóng, không phân rõ chuyện bên ngoài, chỉ có Ôn Trường Khanh luôn nghi hoặc trong lòng, trên đường đi đều tỉnh táo lạ thường.

Lại nói ngoài xe, người đàn ông đến cuối hàng hỏi thăm tình huống trở lại đằng trước, giảm tốc độ bên cạnh thủ lĩnh, thoáng tụt lại sau lưng y, thấp giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ đi hỏi qua, vừa rồi là hai nông phu không dắt lừa, vô ý va chạm đội xe, đã đuổi họ đi rồi.”

“Ồ?” Người kia hơi quay đầu, mũi rộng vành che mặt, chỉ lộ ra quai hàm rõ nét, bờ môi mỏng, vừa nhìn là tướng mạo lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa. Y nghiền ngẫm hỏi: “Ngươi cảm thấy chỉ là ‘vô ý va chạm’?”

Người đàn ông sững sờ, nói: “Thuộc hạ tối dạ, mời đại nhân chỉ giáo.”

“Nếu người đi qua con đường này, sẽ biết trong phạm vi ba mươi dặm nơi đây không có thôn trấn.” Người kia hững hờ nói, “Nếu không có thôn trấn, lấy đâu ra nông phu?”

“Bọn họ đóng giả?” Thám tử sợ hãi giật mình, “Thuộc hạ sẽ đi…”

“Này, không cần.” Người kia giơ roi ngựa ngăn hắn lại, lơ đễnh nói, “Sớm muộn cũng sẽ có một màn như thế, tới lại nhanh hơn ta nghĩ, có thể thấy được những người này vẫn không phải là phế vật hoàn toàn.”

“Không cần để ý tới họ. Mau chóng đi đường. Chậm nhất là ngày mốt, chúng ta phải tới Hình Thành dừng chân.”

Bụi đất tung bay trên đường, hai nông phu khó khăn lắm mới vỗ về con lừa, một người trong đó lấy túi nước ra, ừng ực uống mấy ngụm lớn, hơi giảm cơn khát, lúc này mới thở phào một hơi dài, đổi giọng quê dùng tiếng phổ thông nói: “Trời nóng như vậy, người sống cũng bị oi bức thiu luôn, bọn cháu trai này mẹ nó đúng là không làm việc người.”

Người kia ngồi dưới gốc cây, mặc dù trên mặt dán râu, lại dùng nhựa cây tân trang, lộ ra màu da thô đen, ánh mắt lại có ánh sáng tích tụ bên trong, rất không tương xứng với gương mặt này, hắn cũng bị nóng đến mức mơ hồ, đang cởi mũi rộng vành quạt gió: “Vừa rồi ta nghe động tĩnh, trong xe tối thiểu có tám người, hơi thở nặng nề, chắc là bị bỏ một loại thuốc như hóa công tán. Suy tính như thế, một đội xe như vậy sắp xếp không dưới trăm người, thủ đoạn này tuyệt đối không thể nhất thời tâm huyết dâng trào, ngẫu nhiên làm ra, tất nhiên mưu đồ đã lâu, trước đây Hoàn Nhạn môn các huynh chẳng lẽ không phát hiện ra điềm báo gì?”

Một nông phu khác chính là Nhiếp Ảnh, bất đắc dĩ nói: “Nếu bọn ta có thể phát hiện điềm báo sẽ không tới nữa, đại hội luận kiếm vốn dĩ không có nhiều liên quan đến Hoàn Nhạn môn. Ai biết đi một chuyến như thế, tự dưng chọc một thân phiền phức.” Hắn quan sát mặt trời giống như lò lừa, tiu nghỉu thở dài: “Nếu không phải gặp được huynh đệ, bây giờ ta vẫn chưa biết lởn vởn ở đâu.”

Văn Hành lắc đầu cười nói: “Nhiếp huynh cần gì khiêm tốn?”

Nhiếp Ảnh duỗi thẳng chân, dựa vào gốc cây sau lưng, nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không gạt đệ, lần này ta tránh Hoàn Nhạn môn một mình đi ra, vì trong lòng không phục, cứ cảm thấy không dựa vào trưởng… trưởng bối nhà ta, chỉ dựa vào bản thân, cũng có thể xông xáo ra thành tựu. Chỉ cần ta đứng thẳng chân trên giang hồ, từ nay về sau, cũng sẽ không có người chỉ trỏ sau lưng ta nữa.”

“Lúc trước ta còn nằm mơ, một ngày kia nếu ta nắm giữ Hoàn Nhạn môn, tất nhiên phải nêu cao bản phái, trở nên nổi bật trong chốn võ lâm Trung Nguyên. Nhưng bây giờ ta trơ mắt nhìn đồng môn rơi vào tay địch, lại bó tay hết cách, ngoại trừ trở về môn phái cầu viện, trong lòng không có biện pháp nào cả.”

Nhiếp Ảnh lớn hơn Văn Hành vài tuổi, cái tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Người bình thường vào tuổi này phần lớn đều đã lấy vợ sinh con, không còn tự xưng thiếu niên; nhưng đối với người tập võ mà nói, hai mươi mấy tuổi thực sự trẻ, trừ khi là thiên tài kỳ tài nếu không chỉ sợ ngay cả một môn công phu vẫn chưa luyện đến mức thành thạo.

Không trải qua mưa gió tôi luyện, từ nhỏ sống dưới sự bao bọc của trưởng bối, người như này cho dù có chí khí mạnh mẽ chèo chống môn hộ, cũng thực sự không chịu nổi chức trách lớn.

Văn Hành từ lâu đã không có gia nghiệp phải thừa kế, không hiểu nhiều lắm phiền não của Nhiếp Ảnh, đành phải làm yên lòng nói: “Chuyện do người làm, lại không phải vì một người. Về môn phái cầu viện sao không tính là biện pháp? Huynh suy nghĩ xem, Hoàn Nhạn môn chí ít còn có huynh mật báo, những môn phái không ai chờ dưới núi chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn à?”

“Lại nói, không phải bây giờ chúng ta đang nghĩ cách hả?” Văn Hành giơ tay vỗ mạnh lên đầu vai Nhiếp Ảnh, “Chúng ta đã đuổi kịp họ, xác minh tình huống sớm một khắc, người bị bắt cũng có thêm một phần cơ hội sống, đây đều là công lao của huynh. Nhiếp huynh, đừng xem nhẹ bản thân.”

Nhiếp Ảnh biết rõ hắn đang đổi cách an ủi mình, nhưng thái độ của Văn Hành chắc chắn, kéo theo Nhiếp Ảnh cũng phấn chấn không giải thích được, sự uể oải trong lòng hắn ta giảm xuống.

Ngày đó sau khi Tiết Thanh Lan đi, Văn Hành ở lại quán trọ Mã Lĩnh trấn, tính toán đợi đám người Thuần Quân phái trở về, cùng về núi Việt Ảnh với họ. Ai ngờ đợi trái đợi phải không thấy bóng dáng, nhóm du hiệp khách lẻ tẻ đã xuống núi rời đi vào ngày đại hội luận kiếm kết thúc, đệ tử các đại môn phái cũng không một ai lộ diện.

Mã Lĩnh trấn là trấn đều tiên gặp được khi đi từ núi Ti U về phía Tây, là nơi phải đi qua đến Cửu Khúc. Người của Thuần Quân phái trừ khi không có ý định về núi, nếu không nhất định sẽ chọn tuyến đường Mã Lĩnh trấn. Nhưng Văn Hành đợi tròn hai ngày, cũng không nhìn thấy bóng người quen, lúc này hắn rốt cuộc cảm thấy không đúng, bèn thu dọn bao quần áo, mua một con ngựa, trang bị nhẹ nhàng theo đường cũ trở về núi Ti U, thăm dò xung quanh, vừa lúc đụng vào Nhiếp Ảnh cũng theo dõi ở đây.

Hai người vừa đối chiếu tin tức, mới khẳng định sáu bảy môn phái kể cả Hoàn Nhạn môn, Thuần Quân phái, Chiêu Dao sơn trang trong đó, đều mất tích không một tiếng động vào đêm đại hội luận kiếm kết thúc.

Chuyện này lộ ra kỳ lạ mọi nơi, Văn Hành và Nhiếp Ảnh lập tức khởi hành, lần theo vết bánh xe một đường đi về phía Đông Nam, mới phát hiện ra bóng dáng của đội xe này vào ngày hôm trước.

Mỗi một chiếc xe đều bịt kín như thùng sắt, xung quanh canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa đi đường mấy ngày liền, rất ít dừng lại, không cho kẻ đánh lén mảy may cơ hội. Hai người không biết thực lực đối phương sâu hay cạn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thể là giữa đường tìm một hộ nông dân, dùng ngựa đổi được hai bộ quần áo vải và một con lừa, từ phía sau gắng sức đuổi theo, khó khăn lắm đuổi kịp đội xe, cố tình diễn một màn như thế ở trên đường.

Đáng tiếc lòng cảnh giác của đối phương quá mạnh, họ không có cơ hội tiếp lời, cũng không có cách tới gần đội xe, trước mắt chỉ có thể xác định người đều còn sống, nhưng lại không biết tình huống cụ thể như thế nào.

Văn Hành suy tư một lát, trầm ngâm nói: “Nhiếp huynh, huynh cảm thấy kẻ chủ mưu của đám người này, có thể là hai người chúng ta gặp phải trong rừng cây dưới núi Ti U không?”

Nhiếp Ảnh: “Nói vậy?”

Văn Hành nói: “Ta nhớ trong lời nói của họ rò rỉ ra một chút sơ hở, một người trong đó gọi người kia là ‘Đại nhân’, lúc ấy ta còn cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi huynh thấy những xe ngựa kia, tất cả đều dùng sắt đen đúc thành, bên trên để cửa thông gió, đây là xe tù áp giải trọng phạm mới đúng.”

Nhiếp Ảnh hiểu ý hắn, gật đầu nói: “Chính xác, ngoại trừ quan phủ, ai sẽ vô duyên vô cớ đánh nhiều xe tù như thế? Còn có ngựa, cũng không giống loại gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng nổi.”

Văn Hành đội mũ rộng vành lên đầu, đứng dậy nói: “Nếu thật sự là quan phủ, việc này sẽ phiền toái. Chúng ta phải tiếp tục đi theo đội xe, xem xem có thể tìm một cơ hội trà trộn vào không, tìm hiểu rõ đến cùng xảy ra chuyện gì.”