Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 49: Tan biến




Ta không đợi ngươi

Với Tiết Thanh Lan của bốn năm trước, nhìn từ sự hiểu biết về Văn Hành, tính cách hắn trừ khi tức giận nếu không sẽ không trực tiếp mắng chửi, bình thường là trong lời nói có hàm ý một cách khách sáo. Khách sáo càng giả dối chứng tỏ hắn càng giận, nếu không thể hiểu được điểm này, còn tiếp tục đối nghịch với hắn, đời này cũng đừng nghĩ đến vẻ mặt hòa nhã của hắn nữa.

Nếu thói quen bốn năm qua vẫn không thay đổi, bây giờ chắc hẳn Văn Hành đã hơi giận.

Vừa rồi ý nghĩa của lời kia có lẽ tương đương với “Nếu đệ không chủ động tới đây, ta sẽ tự đến bắt đệ”, là một câu đe dọa kín đáo không lộ.

So với dịu dàng như ảo ảnh lúc đầu gặp, giờ phút này mặt mày hắn chứa sương giá, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, ngược lại phù hợp hơn với dáng vẻ nên có khi hai người gặp lại nhau trong suy tưởng của Tiết Thanh Lan, như một người chân thật sống sờ sờ.

Không đợi Tiết Thanh Lan nói chuyện, Lục Hồng Y tiếp lời trước: “Nếu Nhạc thiếp hiệp thịnh tình mời, Tiết hộ pháp cũng không nên từ chối.” Ả trở mặt như lật sách, cười mỉm nhìn về phía Tiết Thanh Lan: “Nếu Tiết hộ pháp có thể thi triển quyền cước trong đại hội luận kiếm, kết bạn với anh hùng thiên hạ, cũng là rạng rỡ mặt tông chủ, làm nên một công lớn cho Thùy Tinh tông.”

Văn Hành ở bên cạnh ung dung phụ họa nói: “Đúng là như thế.”

Lục Hồng Y cố tình muốn tìm phiền toái cho Tiết Thanh Lan, ai quan tâm y có đồng ý không, ả nở nụ cười xinh đẹp về phía Văn Hành, rồi nhanh chóng dẫn người rời đi.

Tiết Thanh Lan bị đồng liêu vứt bỏ, lòng tràn đầy bất lực đứng tại chỗ. Văn Hành xoay thân kiếm, trả trường kiếm lại cho y, nói: “Tìm cơ hội nói chuyện.”

Không ở trước mặt Thùy Tinh tông, ngay cả một câu “Tiết hộ pháp” hắn cũng chẳng muốn gọi, chỉ thiếu viết rõ ba chữ “Ta tức giận” lên mặt.

Vòng thứ nhất đến đây tất cả đấu xong, sắp tới giữa trưa, thời tiết nóng bốc hơi, mặt trời treo trên cao giữa bầu trời, sáng chói không mở mắt nổi. Chử gia kiếm phái mở tiệc thiết yến dưới chân núi, mời quần hào cùng uống. Thừa dịp đám người rời đi, Văn Hành và Tiết Thanh Lan một trước một sau đi đến dưới bóng cây liên miên.

Hai người đối diện nhau cũng không nói gì.

Những ký ức lóe ánh sáng kia, những hứa hẹn không được thực hiện, dày vò và trằn trọc không muốn người biết… Đều hóa thành im lặng trốn tránh vào lúc này. Giữa họ có một con sông vắt ngang, cho dù hiểu lầm có thể nói ra, đạo lý có thể nói rõ, thậm chí vết rạn cũng có thể khỏi hẳn, nhưng không ai có thể lội qua dòng sông nước trôi này.

Im lặng một lúc, vẫn là Tiết Thanh Lan mở miệng trước: “Nhạc công tử gọi ta tới đây, có gì chỉ giáo?”

Văn Hành nhướng mày một cái, đè nén tức giận trong lòng vì sự xa lạ của y, cố gắng bình thản nói: “Chưa nói tới chỉ giáo, đệ và ta nhiều năm không gặp, muốn kéo đệ ôn chuyện, không được sao?”

Tiết Thanh Lan dường như cười một tiếng, cụp mắt xuống không nhìn hắn nữa: “Nhạc công tử rất có nhã hứng.”

“Ta bây giờ là người của Thùy Tinh tông, chính tà không cùng tồn tại, chắc không thể nói chuyện Nhạc công tử đâu.” Y hờ hững bảo, “Nếu ngươi còn muốn ôn chuyện, tốt nhất đi tìm sư huynh của ngươi trước, hỏi thăm thù cũ giữa ta và Thuần Quân phái.”

Văn Hành bỗng nhiên nói: “Năm đó ta không được chọn làm đệ tử thân truyền, rời khỏi núi Việt Ảnh đến Trạm Xuyên thành, đến một hiệu thuốc làm đệ tử nhập môn, chỉ ở đó chưa đến một ngày, đã bị một người lập dị bắt đi, ở trong sơn cốc tách biệt với thế gian bốn năm. Không nói gạt đệ, năm ngày trước ta mới ra khỏi sơn cốc, bốn năm này xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết —— ”

Tiết Thanh Lan nghe mà ngẩn ra, ánh mắt hơi dịu lại, vẫn bán tin bán nghi nhìn chằm chằm hắn.

Y tưởng rằng Văn Hành muốn hỏi y tại sao kết oán với Thuần Quân phái, lại nghe hắn nói: “Cho nên, năm đó thật sự là ta lỡ hẹn, xin lỗi đệ nhưng không phải ta cố ý không đi tìm đệ.”

“Ta tới chậm rồi, khiến đệ chờ lâu.”

Hơn một ngàn ngày đêm, mỗi một ngày đều giống như đao cắt, Tiết Thanh Lan dần dần quen với sự tra tấn này, đau đớn bình thường đã không đủ để khiến y đổi sắc mặt. Nhưng cho dù như thế, nghe được giọng nói của Văn Hành, nói ra lời nói ngoài dự đoán, vẫn sẽ cảm thấy thịt đầu quả tim bị nhéo một cái, đau đến mức muốn rơi nước mắt.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất, Văn Hành vẫn áy náy vì ước hẹn năm đó, nhưng từ lâu y đã không phải đứa trẻ chỉ biết đợi người khác tới đón.

Hốc mắt Tiết Thanh Lan đỏ lên, cố nén chua xót trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ta không chờ ngươi.”

Trong âm cuối của y mang theo nghẹn ngào, ánh nước trong mắt chuyển động, lại rất cương quyết tuyệt đối không chịu bộc lộ mảy may thái độ mềm yếu, rõ ràng là bị thương quá sâu, đề phòng chưa tiêu. Văn Hành cũng không dám trêu y nữa, thở dài nói: “Được, không chờ. Là ta ở một mình trong núi sâu quá lâu, nhớ đến mức cử chỉ điên rồ.”

Tiết Thanh Lan: “...”

Bị hắn nói cheo vào như thế, tâm tư cuồn cuộn cuối cùng lắng lại một chút. Y đổi đề tài: “Nói vậy, ở trong sơn cốc ngươi có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, luyện thành võ công tuyệt thế? Người quái dị kia có —— ”

Văn Hành: “Cái gì?”

Tiết Thanh Lan quan tâm sẽ bị loạn, suýt nữa hỏi ra lời thật lòng, lập tức dừng câu chuyện, qua loa nói: “Không có gì. Cảnh ngộ lần này của Nhạc công tử, cũng xem như nhờ họa được phúc, thật đáng mừng.”

Văn Hành khôn khéo lắm, ngay lập tức phản ứng lại, bật cười nói: “Người quái dị kia bắt ta đi, là để truyền thụ võ công cho ta, cũng không có ý muốn hại ta, đệ không cần lo lắng.”

Lần đầu tiên Tiết Thanh Lan cảm thấy người quá thông minh không phải chuyện tốt, quá khứ như thế, hiện tại vẫn vậy, y nói gì trước mặt Văn Hành cũng sẽ bị nhìn thấu.

Thấy y nghiêng đầu đi không nói lời nào, Văn Hành lại giải thích nói: “Vừa rồi trên lôi đài, ta dùng thân phận đệ tử Thuần Quân ứng chiến, không phải làm khó dễ đệ. Thuần Quân phái từng có ơn lớn với ta, bây giờ sư môn gặp khó, dù ta không ở trong môn, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Nói rất đúng.” Tiết Thanh Lan đồng ý nói, “Có ơn phải trả, lấy ơn báo oán, đây mới là hiệp nghĩa chính đạo. Chính nhân quân tử như Nhạc công tử đương nhiên nhớ tình cũ, tà ma ngoại đạo như ta không hiểu được, Không lấy oán trả ơn, không lòng lang dạ sói, nào không biết ngượng mà tự xưng ma đầu chứ?”

Văn Hành: “...”

Hắn thật sự hơi đau đầu. Khi còn bé mặc dù Tiết Thanh Lan cũng quái gở lạnh lùng, nhưng đối với hắn không tính là mâu thuẫn, sau khi ở chung thân hơn càng không nổi cáu; bây giờ lại là nói một câu cũng muốn cãi một câu, phải mâu thuẫn với hắn. Biết rõ Văn Hành không có ý xem y như kẻ ác, càng muốn phân chia bản thân vào hàng ngũ tà ma ngoại đạo, hình như không chọc tức Văn Hành đến mức cắt đứt đoạn tuyệt với y sẽ không cam tâm, không ẩu đả cũng muốn gây chuyện kiên quyết tranh cãi.

Văn Hành có lòng muốn mắng Tiết Thanh Lan một trận, để y tỉnh táo lại, nhưng nghĩ đến hồi nhỏ y ngoan như thế, những năm này một mình ở Thùy Tinh tông không biết ngậm bao nhiêu đắng cay, lại không nỡ nhẫn tâm, đành phải kiềm chế nóng nảy, từ từ vỗ về, để tránh vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới cho y.

Huống hồ có đôi khi một người càng quan tâm cái gì, sẽ cố gắng hạ thấp cái đó, sợ nó trở thành uy hiếp, nhờ vào đó tê liệt bản thân, tưởng rằng như vậy sẽ không bị người khác nhìn thấu khát vọng.

Tuy nói thế, Văn Hành suy cho cùng không phải người đặc biệt tốt tính, tính tình thiếu gia của hắn đã ăn sâu bén rễ, ở trong sơn cốc lúc đối xử với Túc Du Phong cũng là chăm sóc và trách móc không lầm. Sự quái gở của Tiết Thanh Lan dù hắn không cho là ngang ngược, nhưng cũng không thể chịu đựng được Tiết Thanh Lan tự chửi bới như thế, thậm chí còn muốn phân rõ giới hạn với hắn.

“Có câu nói ta nhịn rất lâu, sợ nói ra khinh thường đệ, là đệ cứ muốn chọc ta lần nữa.” Văn Hành hoàn toàn từ bỏ dáng vẻ thẳng tắp như tùng, khẽ dựa vào thân cây bên cạnh, tay chân cũng thả lỏng theo động tác này, là một tư thế gần như vô hại, trong lời nói lại có mỉa mai rất nhỏ, “Thanh Lan, ta chưa bao giờ thấy một ma đầu nào khi cầm kiếm chỉ người khác, vẻ mặt tủi thân đến mức ước gì bổ nhào vào trong lòng người đối diện khóc một trận.”

“...”

Lời này thực sự khốn nạn, Tiết Thanh Lan bị hắn chọc giận ngây người, nhất lời lại không nhớ ra phải chửi hắn.

Văn Hành rút trường kiếm bên hông y ra, trở tay đưa tới trước mắt y, ép hỏi: “Nếu vong ân phụ nghĩa không niệm tình xưa, một kiếm vừa nãy kia tại sao không trực tiếp đâm chết ta đây? Cảm giác bị nội lực của bản thân cắn lại có thoải mái không? Ta vừa hủy đại kế của Thùy Tinh tông các ngươi, bây giờ cho ngươi một cơ hội để ngươi giết ta, nào, nhận kiếm!”

Viện cớ bác bỏ lập tức đến bên miệng, Tiết Thanh Lan có thể trở mặt không nhận, cũng có thể nói linh tinh, dù sao cũng không có ai quan tâm trong lòng y không thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng y không nói nên lời trước mặt Văn Hành.

Lúc người ngoài nhìn không thấu, nói gì cũng có hiệu quả như nhau, tâm tư sớm bị người ta nhìn thấu, lại cố sức che giấu không những vô dụng mà còn nực cười, sẽ chỉ làm cho người ta chế nhạo mà thôi.

Văn Hành nhìn thần thái như pháo hoa trong mắt y ảm đạm lại, không phải là đau lòng, cũng không phải là mất mát, mà như tro tàn, lạnh lẽo không sức sống.

Trước khi chút tàn lửa này hoàn toàn tắt, Văn Hành ném kiếm đi, đứng thẳng người tiến lên một bước, duỗi tay kéo Tiết Thanh Lan vào lòng.

Tầm nhìn tối lại, bên tai đều là âm thanh ầm ĩ, tay chân cũng như thể không phải của mình, giờ phút này, chỉ có khứu giác vẫn hoạt động như thường. Cả buổi sáng Văn Hành lên núi đánh lôi đài, dù không tốn thời gian gì, trên quần áo đến cùng vẫn dính rất nhiều bụi. Nhưng trong mùi bụi đất này, lại có một chút mùi thanh trúc vô cùng nhạt, bỗng dưng khiến trong lòng Tiết Thanh Lan bình tĩnh lại.

Hồi ức từ nơi xa xôi nhô đầu ra, lờ mờ vẫn là dáng vẻ nhiều năm về trước.

Trên đỉnh núi đơn này chỉ có một Thừa Lộ đài trống trải, xung quanh cũng không có ai. Đất rộng trời cao, từng cụm đỉnh núi, Văn Hành chỉ dùng một tay đã có thể vòng toàn bộ eo Tiết Thanh Lan, tay kia đặt trên gáy y xoa nhẹ mấy lần. Lồng ngực hai người dán vào nhau, nhịp tim từ từ cùng nhịp, tựa như thời gian bỗng nhiên dừng lại, trời đất đều thu về trong bóng cây nho nhỏ này.

“Sư huynh không cảm thấy đệ không tốt, cũng không phải đang mắng đệ, chỉ là…” Hắn tự giễu cười một tiếng, “Trước khi gặp đệ, ta đoán đệ sẽ hận ta, nhưng không ngờ đệ sẽ xa lạ đến mức này.”

Hắn nhắm mắt vùi bên gáy Tiết Thanh Lan, thở dài một hơi, người từ trước đến nay bình tĩnh như núi, lúc này trong giọng nói cũng có chua xót.

“Thanh Lan, giận thì giận, đừng đẩy ta ra nữa, được không?”

Văn Hành cúi đầu nói chuyện với y, hơi thở ấm áp trong lúc vô tình phất qua tóc mai bên tai, người bị đông cứng cuối cùng bắt đầu tan ra từ một điểm đỏ kia. Hơi nóng chảy khắp cơ thể, giống như có người dang một cánh chim lớn ra trên đỉnh đầu cho y, vai lưng thẳng tắp của Tiết Thanh Lan thả lỏng ra, như đứa trẻ duỗi tay ôm lấy eo Văn Hành, hoàn toàn vùi mình trong ngực hắn.

Cuối cùng y có thể thành thật đối diện với cảm xúc chân thực bị đè nén rất nhiều năm.

“Ta không giận,” Y lẩm bẩm nói, “Ta chỉ tưởng là… Sẽ không còn được gặp lại huynh nữa.”

“Ta rất nhớ huynh… sư huynh à.”