Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 43: Chiêu Dao




Con chó này còn sủa rất lẽ thẳng khí hùng

Phong cảnh trên sườn núi bao la, cách đó không xa chính là Thừa Lộ đài sân nhà của đại hội luận kiếm. Dưới đài có khoảng trăm người, phần lớn là các đệ tử môn đồ mặc quần áo và trang sức của các phái, cũng có số ít hào kiệt giang hồ hình thù quái dị. Đối với những tinh anh đến sớm này mà nói, vách đá cũng được thung lũng cũng được, đều là ngưỡng cửa nhỏ cử động chân là có thể bước qua, đối thủ chân chính của họ chính là đám người bên cạnh.

Nhiếp Ảnh đứng vững trên sườn núi, vừa thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa mở miệng nói, Văn Hành đột nhiên kéo hắn ta ra sau, tay phải giơ kiếm, vận chân khí lên đẩy ra ngoài, “coong” một tiếng một kiếm từ trên không rơi xuống, nội lực mạnh mẽ trực tiếp quét đối phương ra, nếu không phải đằng sau có người ngăn, Văn Hành có thể đánh cho kẻ đó về dưới đáy vực ngay tại trận.

“Đánh lén?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Nhiếp Ảnh phản ứng cũng nhanh, roi trong tay sắp vung ra, khi nhìn rõ người tới trong nháy mắt thu hồi lòng bàn tay. Văn Hành cảm nhận được quần áo sau lưng khẽ nhúc nhích, khóe mắt nhìn thoáng qua vị đại ca này vậy mà trốn sau lưng hắn, mũ rộng vành che kín gương mặt, như có tật giật mình mà cúi đầu dùng giọng hơi nói: “Có thù, không thể gặp mặt.”

Văn Hành không nói gì gật đầu.

Mấy người đứng đối diện với hắn đều mặc áo lụa màu xanh ngọc, trên vạt áo thêu hoa văn lá trúc, lưng đeo trường kiếm, đầu đội mũ bạc, lịch sự tao nhã phong lưu, toàn thân điềm đạm, thoạt nhìn rõ ràng là một đám quân tử phong độ, không biết chập mạch nào, vậy mà trộm âm mưu sau lưng.

Văn Hành đã từng nhìn thấy quần áo và trang sức này lúc còn ở Thuần Quân phái, bởi vậy nghi hoặc hơn: “Người của Chiêu Dao sơn trang… ta chọc các ngươi khi nào?”

Đệ tử Chiêu Dao sơn trang bị một kiếm của hắn đánh bay kéo một người từ phía sau ra, bực tức nói: “Bọn ta nhìn thấy hết, còn dám ngụy biện! Là người ra tay đánh người trước, vì lên sườn núi không tiếc giẫm lên tính mạng người khác, loại người tâm tư ác độc này, thì võ công cao hơn nữa, cũng là cặn bã võ lâm, không biết xấu hổ!”

Văn Hành: “…”

Nhiếp Ảnh rụt lại sau lưng hắn, dù không dám dùng gương mặt thật gặp người, nhưng hừ mạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, nở nụ cười cũng trơ trẽn.

Văn Hành quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, chân thành mà hoang mang đặt câu hỏi: “Người bạn này, trưởng bối nhà ngươi không mang ngươi hỏi thăm danh y, chẩn bệnh trị mắt à?”

Thừa Lộ đài đã có người bị hấp dẫn bởi động tĩnh bên này, nên nhìn lại. Đệ tử Chiêu Dao kia trừng mắt chất vấn: “Ngươi có ý gì? Nhiều người nhìn như thế, ngươi còn muốn chối cãi không làm!”

Văn Hành vỗ tay, đùa cợt nói: “Không hổ là Chiêu Dao sơn trang có tiếng là ‘Thi kiếm song tuyệt’, người có học chửi người có khác, tiếng chó sủa này cũng rất hợp tình hợp lý.”

Người kia nổi giận: “Ngươi dám mắng ta!”

“Không sai, ta dám.” Văn Hành thay đổi mũi kiếm, chỉ hờ lên người được cậu ta cứu lên: “Dưới vách còn có rất nhiều người, nếu ngươi thật sự muốn biết chân tướng như vậy, ta có thể đưa ngươi xuống hỏi rõ ràng —— ”

“Với vị ‘cặn bã võ lâm’ không biết xấu hổ này.”

Lời còn chưa dứt, gió kiếm đã tới, mũi kiếm lạnh như băng quét đến cạnh bàn tay đệ tử Chiêu Dao kia. Cậu ta vô thức khẽ run rẩy, không phòng bị buông tay ra. Kiếm Văn Hành tùy ý cử động, biến thành một chiêu “Kinh đào phách ngạn”, thân kiếm dựng thẳng bổ ra, chính giữa eo của kẻ tiểu nhân kéo Nhiếp Ảnh làm đệm lưng kia, đánh gã nhào về phía trước một cái, đầu hướng xuống, cắm xuống đáy vực.

“Dừng tay!”

“Khoan đã!”

Mấy người đồng thời lên tiếng hô dừng lại, người kia tự cho là sắp chết, sợ đến mức la to, nhưng không rơi xuống như trong dự đoán.

Văn Hành đứng ở vách đá, vỏ kiếm móc cổ áo gã, để gã duy trì một tư thế nghiêng người về phía trước, không đến mức rơi xuống, cũng không dễ cử động, hắn không nhanh không chậm hỏi: “Thế nào, bây giờ bằng lòng nói thật chưa?”

Mấy đệ tử Chiêu Dao tới chậm một bước, đúng lúc mắt thấy hai bên tranh chấp, giờ phút này mới vừa đứng vững trên sườn núi.

Quần áo và trang sức của họ tổng thể tương tự đám đệ tử kia, chỉ tinh xảo hơn ở chỗ rất nhỏ, rõ ràng vai vế cao hơn, là người thực sự làm chủ được.

Một người đàn ông trung niên râu dài trầm giọng hỏi: “Tại sao làm ồn ở đây?”

Người bị Văn Hành túm lấy đã sợ vỡ mật, không đợi người khác hỏi, mở miệng cầu xin tha thứ trước, há miệng run rẩy nói chân tướng, sợ nói sai câu nào, chọc Diêm Vương này mất hứng thả tay ra. Mấy đệ tử Chiêu Dao sơn trang làm việc toàn dựa vào một lời bốc đồng máu nóng, không ngờ phía sau còn có chuyện này, càng nghe sắc mặt càng kém, ai cũng đỏ bừng mặt, người ồn ào lớn tiếng nhất quả thực ước gì có thể chui đầu vào trong đất

Người đàn ông trung niên thấy dáng vẻ này của họ, đã đoán được mấy phần chân tướng, xụ mặt nói: “Hư đốn!”

Một người trẻ tuổi trạc tuổi Văn Hành chuyển sang các đệ tử phái mình, lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi lại xảy ra chuyện gì?”

Đệ tử làm loạn đầu tiên nhất rặt vẻ xấu hổ đứng ra, bẩm báo chi tiết nói: “Đại sư huynh, mấy người bọn đệ ở dưới vách thấy vị, vị thiếu hiệp kia bị đá rơi từ không trung, còn tưởng rằng bọn họ đang hại người, thế là nhất thời xúc động phẫn nộ, cứu được người này, còn dẫn hắn lên sườn núi, muốn đòi một lời giải thích cho hắn. Ai ngờ… ai ngờ bọn đệ bị người này lừa…”

Cậu ta tránh nặng nói nhẹ, thế là Văn Hành ở bên cạnh chen lời nói: “Đệ tử quý phái đòi một lời giải thích, hóa ra là nhân lúc người ta không để ý đánh lén phía sau à? Ta còn tưởng là ai có huyết hải thâm cừu tới ta cơ. Giáo dưỡng của Chiêu Dao sơn trang, thật sự khiến tại hạ mở rộng tầm mắt.”

Long Cảnh quay đầu nhanh chóng quan sát Văn Hành, vừa rồi liếc mắt qua loa, chỉ cảm thấy người này rắn rỏi, dáng người giống một thanh kiếm, khí thế khiến người kinh ngạc vì vẻ đẹp. Giờ phút này nhìn kỹ lại, mới nhận ra hoàn toàn không phải như vậy. Hắn ăn mặc mộc mạc gần như là keo kiệt, chỉ thiếu viết chữ “nghèo” ở trên mặt, giống như một miếng ngọc đẹp vốn nên chói lóa bắt mắt, lại bị con người vì cách ăn mặc mà thành miếng đất cục đá tầm thường nhất trong núi.

Nhưng kiếm trong tay hắn sẽ không lừa người.

Hai kiếm vừa rồi ép lùi đệ tử Chiêu Dao, thời cơ và góc độ ra tay đều cực kỳ tuyệt diệu, phán đoán cay độc như vậy, không giống như phong thái của thiếu niên vô danh.

Trong lòng Long Cảnh đã có quyết định.

“Tại hạ là đại đệ tử Long Cảnh của Chiêu Dao sơn trang, thay mặt sư đệ ta, nhận lỗi với các hạ.”

Y vượt qua đám người, rất trịnh trọng thi lễ một cái với Văn Hành, không tránh không né, cất cao giọng nói: “Là chúng tôi trước nghe nhầm, sau vỗ lễ, có nhiều xúc phạm, mong rằng các hạ rộng lòng tha thứ.”

Lời này nói rất khách sáo, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, hơn nữa không che giấu, nhận lỗi lưu loát dứt khoát, cả sân chỉ sợ không tìm ra người thứ hai có thể xin lỗi thành khẩn như thế.

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh người mặt cười, Văn Hành vốn dĩ cũng không muốn tranh cãi với họ, sảng khoái nói: “Không dám.”

Hắn xách người ở vách đá về, giống xách một con gà rừng, thoải mái ném một người sống to như vậy đến trước mặt đệ tử xuất kiếm đánh lén kia, nói: “Người các ngươi dẫn tới, của về chủ cũ, không cần cảm ơn ta.”

Đương nhiên sẽ không có ai đỡ người kia, các đệ tử cùng lùi lại giống như tránh mấy thứ bẩn thỉu, người  kia đã bị dọa đến nỗi toàn thân xụi lơ, ngã gục trong bụi đất dưới chân đám người.

Long Cảnh còn muốn nói tiếp gì đó, Văn Hành đã quay người rời đi như không quen biết họ, nói khẽ với Nhiếp Ảnh: “Chúng ta đi.”

Lúc này sự chú ý của Long Cảnh mới bị kéo lên người Nhiếp Ảnh, nếu không phải Văn Hành đi tới y cũng không xem người đàn ông cao im lặng không nói này là đồng bạn của Văn Hành.

Hắn ta cũng đội mũ rộng vành giống Văn Hành, bên hông đeo một con dao, không nhìn rõ mặt mũi, là cơ thể cường tráng vai rộng eo hẹp. Long Cảnh nhìn bóng lưng hai người rời đi, cứ cảm thấy người đàn ông cao kia hơi quen, nhất thời lại không nghĩ ra là ai.

“Hải Ba, người bên cạnh hắn mặt mũi ra sao? Võ công thế nào?”

Tiểu sư đệ Tô Hải Ba chọc phiền toán lớn nheo mắt nhìn sắc mặt của y, trong lòng run sợ nói: “Đại sư huynh, đệ cũng không biết. Hắn luôn trốn sau người kia, không ra tay.”

Long Cảnh tự lẩm bẩm: “Thế à?”

Một người biết võ công, sẽ trốn ở đằng sau đồng bọn, mặc cho hắn bị một đám đệ tử danh môn chỉ trách, lại không đứng ra sóng vai mà chiến đấu với hắn sao?

Là hắn ta quá tin vào võ công của đồng bạn, hay là… không dám dùng gương mặt gặp người đây?

“Long Cảnh.”

Tiền bối Chiêu Dao sơn trang gọi tinh thần hắn về, nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên ra trận, đừng chậm trễ chuyện chính.”

Long Cảnh “vâng” một tiếng không nghe ra cảm xúc, khi liếc nhìn mấy người Tô Hả Ba vẻ mặt lại đột nhiên chuyển sang nghiêm khắc: “Mấy người các ngươi lập tức xuống núi, không cần tham gia đại hội luận kiếm nữa, sau khi trở lại Minh Châu, mỗi người quay mặt vào tường hối lỗi một tháng.”

Tô Hải Ba là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử trẻ tuổi, chờ mong đại hội luận kiếm đã lâu, hôm nay lên đỉnh núi đã mang tâm tư thi triển quyền cước, tuyệt đối không ngờ một câu của Long Cảnh đã đánh cậu ta về nguyên hình, bây giờ rốt ruột đến mức đỏ mắt: “Sư huynh!”

Long Cảnh liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Có lời gì, giữ lại trở về nói rõ với sư phụ.”

Tô Hải Ba khẩn cầu nhìn về phía trưởng bối khác, có người thấy cậu ta đáng thương, mở miệng cầu tình nói: “Cảnh Nhi, Hải Ba cũng có lòng tốt…”

Long Cảnh lắc đầu, không đồng ý nói: “Sư thúc, không thể dung túng.”

Đệ tử Chiêu Dao sơn trang, mỗi người đều là quân tử gương mẫu được nuôi dạy nghiêm khắc, phong độ kiềm chế cực tốt, có rất ít khi vẻ mặt nghiêm nghị. Long Cảnh là đại đệ tử Chiêu Dao sơn trang, có trách nhiệm quản thúc đệ tử khác, các sư thúc cũng phải nể mặt y ba phần. Giờ phút này dù y không rõ ràng tức giận, nhưng vừa nói câu này ra, tiền bối kia lập tức liếc mắt ra hiệu với Tô Hải Ba, nói: “Nghe sư huynh các con.”

Tô Hải Ba không tình nguyện hơn nữa, cũng phải nhìn, đàng hoàng xin lỗi rời đi.

Văn hành và Nhiếp Ảnh lẫn vào trong đám người dưới Thừa Lộ đài, tìm chỗ vắng yên tĩnh ngồi xuống, thấy xung quanh đều không ai chú ý họ, mới thả lỏng ra. Nhiếp Ảnh quấn roi về bên hông, cắn răng nói: “Vừa rồi may mà có huynh đệ, không ngờ ranh con kia cũng dám cắn ngược lại một miếng. Đám ngụy quân tử của Chiêu Dao sơn trang đúng là đáng hận!”

Văn Hành lánh đời đã lâu, đối với rất nhiều chuyện trong võ lâm cũng không rõ ràng lắm, tò mò nói: “Đại ca và Chiêu Dao sơn trang có thù cũ gì, đến mức tránh mà không gặp như vậy?”

Nhiếp Ảnh buồn bã nói: “Một lời khó nói hết, nói rất dài dòng.”

Văn Hành nổi lên lòng tò mò, khuyến khích nói: “Dù sao đại hội chưa bắt đầu, cũng đang rảnh rỗi, huynh có thể rủ rỉ nói.”

“Hoàn Nhạn môn bọn huynh đệ biết mà, vốn là lập nghiệp từ nhà binh, lại cắm rễ ở vùng đất nghèo nàn như Thác Châu, đệ tử trong môn từ nhỏ biết cầm đũa rồi biết xách đao, tám chín tuổi đã cưỡi ngựa đi theo người lớn lên núi đi săn, ai cũng thô kệch hào sảng, không hề giống đám mọt sách của Chiêu Dao sơn trang.” Nhiếp Ảnh nghĩ đến chuyện cũ, chậm rãi thở dài, “Đại ca đệ đương nhiên cũng lớn lên như vậy, chưa từng cảm thấy không đúng chỗ nào.”

“Mãi đến có một năm, Hoàn Nhạn môn có một chuyện vui, mời các phái đến Thác Châu xem lễ. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy đệ tử Chiêu Dao sơn trang. Đệ đừng nhìn dáng chó hiện tại của Long Cảnh, hồi nhỏ y trắng bóc, cũng rất giống người.”

Văn Hành mờ mịt hỏi: “Long Cảnh là ai?”

“Chính là người vừa nãy xin lỗi đệ, đại sư huynh của Chiêu Dao sơn trang.” Nhiếp Ảnh nói, “Khi đó ta rất thích y, dẫn y đến thảo nguyên cưỡi ngựa đi săn, dạy y kéo cung bắt tên, thật sự coi y là huynh đệ, ai biết về sau… hầy.”

Văn Hành thấy hắn ta miêu tả bi thương, còn tưởng là về sau hai người bất hòa, có thù sâu khắc cốt gì, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Sau đó thế nào?”

Nhắc lại chuyện cũ, đến giờ Nhiếp Ảnh vẫn có thể nhớ lại rõ ràng cái cảm giác tan nát cõi lòng kia: “Trong bữa tiệc trước khi chia tay, trưởng bối nhà y uống say rồi nổi hứng làm thơ, cứ bắt phải chỉ vật ngâm thơ, đến lượt Long Cảnh… Câu thơ kia của y đến giờ ta vẫn nhớ rõ, đồ vô tình vô nghĩa, uống công ta đối xử với y tốt như vậy.”

“Thơ gì?”

“Y đứng lên chỉ vào ta đọc, ‘Biên Thành Nhi, sinh ra không học một chữ nào, nhưng biết đi chơi săn bắn khoe nhanh nhẹn mạnh mẽ’[2]. Tuy ta là kẻ thô lỗ, cũng biết đây không phải lời hay ho gì.” Nhiếp Ảnh vỗ vai hắn, trong nét buồn phiền mang theo vài phần căm giận, “Huynh đệ nhớ lấy, trượng nghĩa phần nhiều là từ tầng lớp đồ tể, phụ lòng đều là người đọc sách, Chiêu Dao sơn trang chẳng có ai tốt!”

[2] bài này mình search gg chưa có trang nào dịch nên mình để nguyên hán việt ở bên dưới tại mình không giỏi thơ văn, còn câu thơ trong chương là mình edit theo nghĩa đen từng chữ)

***

Tác giả có lời: Câu thơ trên lấy từ “Hành hành du thả liệp thiên” của Lý Bạch.

Biên thành nhi, sinh niên bất độc nhất tự thư, đãn tri du liệp khoa khinh kiều.

Hồ mã thu phì nghi bạch thảo, kỵ lai nhiếp ảnh hà căng kiêu.

Kim tiên phất tuyết huy minh sao, bán hàm hô ưng xuất viễn giao.

Cung loan mãn nguyệt bất hư phát, song thương bính lạc liên phi hao.

Hải biên quan giả giai tịch dịch, mãnh khí anh phong chấn sa thích.

Nho sinh bất cập du hiệp nhân, bạch thủ hạ duy phục hà ích!