*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…”
Văn Hành bị kinh sợ bởi mạch suy nghĩ của y, sau khi suy tư một lát, nghiêm khắc đáp: “Có một ít khả năng.”
Hắn giơ cây châm lửa lên, chiếu sáng một mặt tường gần hai người nhất: “Đệ nhìn vết khắc trên vách tường này, hình như là một loại chiêu thức võ công nào đó, nếu nói tổ tiên Thuần Quân phái cầm bí tịch võ công để chôn cùng, ta sẽ tin.”
Bọn họ đi vào trong một hành lang đáng rộng rãi sâu thẳm, trên vách tường hai bên khắc đầy nét chữ hình vẽ nông cạn, văn tự kia hơi tối nghĩa khó phân biệt, hình như không phải văn tự Trung Nguyên, hình vẽ lại rất rõ ràng, Văn Hành ngưng mắt nhìn một lát, chỉ cảm thấy cổ quái kỳ lạ, không có kết cấu gì.
Ánh lửa phía sau bỗng nhiên lay động dữ dội, hai chân Tiết Thanh Lan mềm nhũn, suýt nữa té ngã, Văn Hành vội vàng xoay người lại đỡ lấy y: “Sao vậy?”
Ngực Tiết Thanh Lan buồn nôn ngột ngạt, chân khí trong cơ thể tán loạn, ẩn ẩn có xu thế bạo động, y vốn muốn trả lời, há miệng huyết khí khó đè nén, bỗng dưng phun ra một ngụm máu.
“Sư đệ!”
“Sư huynh…” Tiết Thanh Lan nắm lấy ống tay áo của hắn, nói giọng khàn khàn: “Khụ khụ… đừng nhìn lên hình vẽ trên tường, có cơ quan…”
Văn Hành lập tức nói: “Được, không nhìn.” Vội vàng cả đỡ cả ôm để y dựa lưng vào vách tường khoanh chân ngồi xuống, tập trung nhắm mắt điều hòa hơi thở, bình phục chân khí.
Dưới ánh lửa, mặt Tiết Thanh Lan như giấy môi như sáp, vẻ mặt uể oải, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng. Văn Hành tự nhắm mắt cảm nhận một lát, nhưng không có cảm giác khó chịu gì.
Hắn xem cũng không ít hơn Tiết Thanh Lan, tại sao vẫn có thể không tổn hại lông tóc gì?
Trong lòng Văn Hành khó hiểu, lại quay đầu nhìn kỹ vết khắc trên vách tường, lần này đặc biệt chú ý phỏng đoán, cuối cùng nhìn ra một ít cách thức: Những hình vẽ kia xác thực đều là chiêu thức võ công, mà lại là cao chiêu trước đây chưa từng gặp. Nhưng trên vách đá chỉ có hình vẽ có thể xem hiểu, văn tự lại không thông, chỉ sợ công phu này cần phối hợp tập luyện với nội công, không cần hít thở phụ giúp, chỉ lấy nội lực bản thân tập luyện những chiêu thức này, giống như trên xe ngựa buộc một con ngựa con, càng chạy nhanh, càng kiệt sức hoảng loạn, cuối cùng bị thương nặng.
Bản thân Văn Hành không có nội lực, dù là tập luyện một lần từ đầu tới cuối, cũng không có nội lực để liên lụy, đây vốn là khuyết điểm trời sinh, vào lúc này ngược lại trở thành bùa hộ thân của hắn.
Hắn cúi người xem xét tình huống của Tiết Thanh Lan, lại thấy trán y chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, ấn đường nhíu chặt, vẻ mặt hết sức đau đớn, như thể rơi vào trong ác mộng, vận công điều chỉnh hơi thở căn bản không có tác dụng gì. Nghĩ cũng biết, công pháp cổ quái này chỉ nhìn hình vẽ đã có thể làm cho tâm thần người ta hỗn loạn thậm chí tẩu hỏa nhập ma, người có công lực hơi cạn hoặc là tâm chí bất định khó mà tự thoát ra khỏi đó, làm không tốt sẽ càng tránh càng vùi sâu, cứ thế chết đi trong điên cuồng.
Văn Hành không dám để cho y cứ vậy đấu tranh, nửa quỳ xuống trước người y, gọi liên tục vài tiếng sư đệ, phát hiện không thể gọi Tiết Thanh Lan được, đành phải cắn răng dùng hết sức lực, nhấn mạnh một cái lên huyệt linh đài sau lưng y, đồng thời thấp giọng gọi: “Thanh Lan!”
Tiết Thanh Lan hít thở yếu ớt rên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh dậy, toàn thân thoát lực ngã vào trong ngực Văn Hành, khó chịu cực kỳ lẩm bẩm nói: “Sư huynh…”
Văn Hành vừa nghe giọng y, trong lòng quặn đau: “Đau lắm à?”
Tiết Thanh Lan giống như con chim bị gãy cánh đang thoi thóp, hồi lâu mới tích lũy đủ một hơi, đứt quãng nói: “Hơi hơi… huynh không sao chứ?”
Văn Hành có thể cảm nhận được cơ thể y lạnh lẽo qua lớp quần áo, không ngừng run rẩy, suy yếu đến mức có phần đáng thương. Hắn cởi áo choàng quấn Tiết Thanh Lan chặt chẽ, ôm trong lòng an ủi: “Vết khắc trên vách đá này đề phòng những người từng luyện võ, cho nên đệ trúng chiêu, ta lại bình yên vô sự. Nhưng nếu người tạo ra sắp xếp như vậy, để vây hãm người xâm lấn, đương nhiên đã phong kín lối ra hành lang đá từ lâu, chúng ta muốn tìm cách ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục đi vào trong.”
Tiết Thanh Lan không còn sức lực nói chuyện, ho khan vài tiếng, kéo theo cơn đau dữ dội ở ngực, ước gì có thể cuộn tròn lại rúc trong ngực Văn Hành. Văn Hành sờ trán y, dặn dò: “Không nên ở đây lâu, ta cõng đệ đi, đệ giơ cây châm lửa thay ta, đừng nghĩ những thứ trên vách đá nữa, cũng đừng động chân khí. Sau khi rời khỏi đây đương nhiên có cách chữa trị nội thương của đệ.”
Người này luôn luôn chín chắn bình tĩnh, trước núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, khiến người khác cảm thấy chỉ cần hắn ở bên cạnh, cho dù rơi vào tình cảnh gì cũng an lòng không giải thích được.
Trong lòng Tiết Thanh Lan xúc động, thay đổi suy nghĩ, buồn nôn ở ngực đã giảm. Y nắm chặt quần áo Văn Hành, giọng nói tuy nhỏ, nhưng dù sao hành lang đá trống vắng, vẫn có thể nghe thấy: “Không cần sư huynh cõng… đợi ta bình đỡ hơn, chúng ta từ từ đi là được.”
“Cõng đệ tốn sức gì, đệ nặng mấy lạng?” Văn Hành cười một tiếng trên đỉnh đầu y, “Tuổi còn nhỏ, không cần hiểu chuyện đến thế.”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tiết Thanh Lan vừa nói đã thở dài một hơi: “Bây giờ xem ra, lúc trước đúng là ta làm sai, không giúp được, ngược lại hại huynh rơi xuống nông nỗi này —— “
“Thanh Lan.”
Văn Hành vừa lên tiếng, Tiết Thanh Lan nhất thời nghẹn lại, y giống như bị người điểm huyệt, cứng đờ hồi lâu mới không dám tin hỏi: “Sư huynh...?”
“Sao vậy, không thích nghe? Không thích nghe ta cũng gọi.” Văn Hành thản nhiên đáp, “Gọi gần gũi hơn cũng không ngăn được sự xa lạ của ta và đệ. Trước tiên không nói đệ sai hay không, cho dù đệ thật sự sai, bây giờ ta giết đệ tế trời có tác dụng không? Có thể làm cho ta lập tức trở về trên mặt đất không?”
Thật ra hắn hoàn toàn không có vẻ mặt nghiêm nghị, thái độ còn có thể xem như ôn hòa, Tiết Thanh Lan lại triệt để rơi vào im lặng —— thú thật là bị Văn Hành dọa cho ngẩn người.
Y và Văn Hành tiếp xúc tứ chi nhiều đến mức đếm không xuể, quả thực không thể dính nhau hơn, nhưng thân và tâm suy cho cùng không giống nhau, giữa tâm tư khó lường của hai người từ đầu đến cuối cách một bức tường. Lần trước bức tường này mỏng đi một ít, quan hệ hai người mới chính thức thân thiết hơn rất nhiều. Nhưng Tiết Thanh Lan chưa từng suy nghĩ Văn Hành sẽ gọi tên y thẳng thắn như thế, một câu phá sập nửa bức tường, để lại y ngây người tại lỗ thủng, không kịp chạy trốn né tránh, không hề chuẩn bị mà đưa mắt nhìn nhau với người bên kia.
Y hiếm khi hiểu được cảm nhận của con bươm bướm bị lửa thiêu một bên cánh, nguồn sáng không thành thật đang phát sáng trên giá cắm nến, thình lình còn muốn cháy lan lung tung một chút, thật sự quá đáng ghét.
“Thất thần làm gì? Nói chuyện.” Văn Hành vẫn không có ý định bỏ qua cho y, ôm người cúi đầu hỏi, “Không phải rất biết ăn nói sao? Nào, đệ nói ta nghe, đệ sai ở đâu?”
Tiết Thanh Lan âu sầu trong lòng, không dám bướng nữa, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh dạy phải, là ta lỡ lời.”
Văn Hành vỗ một cái trên lưng y, sức lực nhẹ đến mức không đánh chết được con muỗi: “Luyện công không được, nhận lỗi rõ nhanh. Bây giờ hai chúng ta cùng xui xẻo, chạy trốn cũng không kịp, đệ còn nói nhảm đúng sai với ta. Thành thật đi, đi lên.”
Hắn xoay người lại, cõng Tiết Thanh Lan trên lưng, nương theo ánh sáng yếu ớt của cây châm lửa, chậm rãi đi sâu vào hành lang đá.
Hành lang đá này nói dài cũng không dài, đi đến cuối cùng chỉ mấy trăm mét, một đường hướng vào phía trong, bố trí ba cửa đá dày nặng, đều bị người nổ ra lỗ thủng to bằng một người, cũng bớt công sức cho bọn họ.
Tiết Thanh Lan nằm bên tai Văn Hành nói: “Cửa đá này dày khoảng một thước, có thể thấy được lúc trước phòng bị nghiêm ngặt, đoạn đường này chúng ta cũng không giẫm lên cơ quan gì, xem ra chắc bị người đi trước hủy rồi.”
Văn Hành bị hơi thở của y thổi ngứa cả tai, cố nhịn không tránh, nói: “Đúng vậy, ngoại trừ lăng mộ hoàng đế, ta cũng không nghĩ ra còn có địa cung nào sẽ xây thành như thế.”
Tiết Thanh Lan chế nhạo nói: “Sư huynh, nếu không phải Thuần Quân phái các huynh tiền nhiều như nước, thì là gan to bằng trời, thế mà khai tông lập phái trên mộ phần của người ta.”
Y ỷ lại nơi đây không người nên không kiêng nể gì cả, bại lộ bản tính, Văn Hành bị y chọc cười, cố ý hỏi: “Nếu thật sự là mộ cổ, chuyến này của chúng ta sợ rằng có vào không có ra, đệ có sợ không?”
Tiết Thanh Lan vô vị nói: “Sớm muộn cũng phải chết, chết có gì đáng sợ?”
Giọng điệu này của y quá đỗi đương nhiên, Văn Hành nhất thời không kịp phản ứng bất thường ở đâu. Đang nói chuyện, hai người bước vào một cửa đá cuối cùng, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, phía trước không có trở ngại nữa, rộng mở sáng sủa. Văn Hành đi trong đêm tối quá lâu, nhắm mắt một lát mới thích ứng được ánh sáng bất ngờ.
Những gì mắt nhìn thấy là một thạch thất rộng rãi, nửa là thiên nhiên nửa là điêu khắc, phần chính là một hang động to lớn trong núi, trên đỉnh có vài hố nhỏ, chia cắt ánh mặt trời bên ngoài thành từng chùm sáng chiếu xuống. Xung quanh thạch thất có tám cửa đá, tựa như không bàn mà hợp thành thái cực bát quái, một bệ đá đứng sừng sững ở giữa, bên trên có cái bóng mông lung.
“Sư huynh, huynh nhìn kìa.” Tiết Thanh Lan thỏ thẻ chỉ vào cái bóng trên đài, “Hình như là người, sống.”
Văn Hành cũng nói nhỏ: “Sao đệ biết?”
Tiết Thanh Lan: “Vừa rồi cái bóng cử động.”
Vừa dứt lời, thân hình người kia lóe lên, từ trên đài cao biến mất không còn tăm hơi, gần như là cùng lúc, Văn Hành nhảy lùi một bước, giơ kiếm đón đỡ, chỉ nghe “keng ” một tiếng, thân kiếm bị ngón tay của bóng người như quỷ quái búng ra, từ hổ khẩu đến khuỷu tay Văn Hành tê dại, trường kiếm suýt nữa bay ra khỏi tay. Thời khắc nguy cấp, bên tai bỗng có cơn gió nhẹ lướt qua, ngọn lửa đỏ bập bùng, bóng người kia hình như bị bỏng lùi lại một bước.
Một mùi khét thoang thoảng bay đến, Văn Hành không chịu bỏ lỡ thời cơ, cố nén cánh tay bủn rủn, đâm liên tục ba kiếm, làm cho người kia lùi lại ba bước, đồng thời cao giọng nói: “Tiền bối thủ hạ lưu tình, vãn bối đi nhầm vào đây, tuyệt đối không cố ý đả thương người!”
Một giọng già nua khàn khàn cười khẩy nói: “Tiểu tử rất cuồng vọng! Dựa vào kiếm pháp mềm như vắt mì của ngươi, có thể làm ai bị thương?”
Văn Hành còn chưa lên tiếng, Tiết Thanh Lan đã nổ trước, dùng giọng điệu quái gở giống như ông ta cười mỉa nói: “Không cần huynh ấy xuất kiếm, lão tiền bối đây không phải đã bị thương một nửa sao, thế nào, chê vết thương chưa đủ sâu ư?”
Thì ra Tiết Thanh Lan thừa dịp người kia tập trung tấn công Văn Hành, vươn tay một cái nhanh như tia chớp, dí cây châm lửa lên mặt người kia, chòm râu của ông nhiều năm chưa cạo, mọc dài xõa tung khỏe mạnh, bén lửa ngay. Dù ông kịp thời lùi lại, nhưng râu nào có trốn nhanh như người, rốt cuộc vẫn bị cây châm lửa trong tay Tiết Thanh Lan đốt cháy một đoạn ngắn.
Người kia cười “À” một tiếng, thâm trầm nói: “Oắt con, sắp chết đến nơi, còn thảnh thơi ở đây bỡn cợt.”
Tiết Thanh Lan không nhường mảy may, cười nhạo nói: “Sợ chết mới cầu xin tha thứ, giết thì giết, nói nhảm nhiều quá.”
Mượn thời gian hai người châm chọc lẫn nhau, Văn Hành thấy rõ quần áo và khuôn mặt người kia. Người này nói ít cũng phải bảy mươi tuổi, râu tóc hoa râm bay loạn, che khuất hơn phân nửa gương mặt, lộ ra non nửa khuôn mặt bên dưới lại gầy gò, không giống người điên.
Văn Hành nhìn móng tay ở hai tay ông cắt không đều, giống như bị người dùng răng cắn đứt tận gốc, râu tóc có lẽ đã lâu không cắt, hiển nhiên ở đây không phải một hai ngày, đoán rằng có lẽ ông phạm sai lần bị giam cầm ở đây, nhưng khi ông lão kia ngẩng đầu chửi nhau với Tiết Thanh Lan, vừa lúc đó có một chùm sáng chiếu lên ống tay áo của ông, theo động tác của ông, một mảnh thêu hoa văn chợt như ánh sáng lóe lên.
Văn Hành đột nhiên mở miệng, nghiêm mặt nói: “Đệ tử Nhạc Trì dưới trướng Tần Lăng trưởng lão đỉnh Ngọc Tuyền, bái kiến tiền bối. Xin hỏi tiền bối ở đỉnh núi nào của Thuần Quân phái, là trưởng lão đời nào?”