Edit: Yến Tử Tranh | Beta: Thụy
Chờ đến lúc Tần Túng mời đại phu đến, xong rồi lại lau sạch cơ thể của Tạ Xuân Phi thì trời đã tối. Tạ Xuân Phi lâm vào hôn mê, nhờ vào phủ Tần bỏ ra một số bạc lớn bạc mua nhân sâm ngàn năm mới giữ được mạng, nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.
Đứa bé vẫn còn khóc nỉ non, lúc này Tần Túng mới nhớ tới nó bèn vội vã suốt cả đêm đi tìm bà vú.
Tần Túng ngơ ngác nhìn Tạ Xuân Phi hôn mê trên giường, hô hấp của người nọ mỏng manh, chỉ có thể dựa vào một chén thuốc vô cùng quý báu mới mạnh mẽ kéo lại được chút hơi tàn.
Có điều Tạ Xuân Phi cũng không tốt hơn bao nhiêu, y lẳng lặng nằm trên giường, tuy hơi thở vẫn còn song lại không hề mở mắt.
Ba ngày nay Tần Túng ở bên cạnh Tạ Xuân Phi một tấc cũng không rời, mãi cho đến ngày thứ tư thì có một người tới cửa cầu kiến.
Là Hạ Minh.
Tần Túng tự mình ra cửa nghênh đón, Hạ Minh thấy Tần Túng tiều tụy khủng khiếp mà hết cả hồn: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
“Hạ sư phụ, cầu xin ngài cứu Xuân Phi!” Tần Túng không kìm được mà nấc nghẹn ngào, hắn nắm lấy vạt áo choàng bằng vải bố của Hạ Minh, “Cầu xin ngài!”
Hạ Minh mới từ Nam Cương trở về, cả người đều mệt mỏi rã rời, ông vừa đi liền đi hơn một năm cho nên cũng không biết giữa Tần Túng và Tạ Xuân Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế cúi người đỡ hắn dậy rồi hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi từ từ mà nói.”
“Hạ sư phụ… Xuân phi… Xuân phi sinh con… Khó sinh bị xuất huyết…”
“Ngươi nói cái gì!”
Hạ Minh cất cao giọng chặn ngang lời hắn, đôi con ngươi tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Túng: ” Nó đang ở đâu?!”
“Ngài đi theo ta.”
Khi Hạ Minh tận mắt nhìn thấy Tạ Xuân Phi như nằm trên giường người chết, đồng tử ông co rút lại, trong lòng đau nhói từng cơn, ông hỏi: “Sao lại thế này! Ngươi không biết Xuân Phi không thể sinh con sao?!”
Tim Tần Túng đột nhiên chùng xuống, hắn hỏi: “Không thể sinh con?”
“Đúng vậy, sức khỏe Xuân Phi như thế nào ngươi còn không rõ à! Nó ốm yếu đến vậy, lại nhiều bệnh quấn thân, sức lực sinh ở đâu mà sinh con?! Muốn nó sinh chẳng khác nào lấy mạng của nó! Lúc trước ta đã sớm khuyên nó là nếu muốn tiếp tục sống thì hãy tận lực tránh thai, cẩn thận điều dưỡng, thế mà tại sao? Nó—— nó vẫn sinh con chứ?!”
“Ta…” Tần Túng nhắm mắt lại, hốc mắt khô khốc nhiều ngày vậy mà lại trào ra nước mắt, hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Ta không biết…”
“Ngươi hẳn là biết Xuân Phi đã bỏ cái thai kia đúng chứ?” Ánh mắt Hạ Minh sắc bén như đao, ông nhìn chòng chọc vào người Tần Túng khiến lòng hắn đau như cắt, “Đứa bé đó là ta khuyên nó bỏ đi, nếu không bỏ cái thai thì nó cũng không có sức lực để mà sinh đứa bé ra! Tình huống khả quan nhất là một mạng đổi một mạng, còn xấu nhất chính là một xác hai mạng! Xuân phi không phải là sợ chết, không phải là lưu luyến hồng trần, thứ nó muôn vàn vướng bận trước sau chỉ có một mình ngươi thôi!”
Cổ họng Tần Túng dâng lên một dòng tanh ngọt, hắn hơi lảo đảo xuýt nữa té ngã trên đất.
Thì ra… Tạ Xuân Phi không muốn sinh con… Không phải là không yêu hắn…
Thế mà ngược lại là bởi vì quá yêu hắn? Nên mới luyến tiếc hắn ư?!
Trong lúc nhất thời, những nghi hoặc lẫn khó hiểu trong lòng Tần Túng được chân tướng chiếu sáng, thoáng chốc tiêu tán vào hư không, đến chút bụi phấn cũng không còn.
Hạ Minh bước hai ba bước chạy vội tới bên người Tạ Xuân Phi, hai ngón tay áp lên cổ tay gầy guộc của y, mày ông nhíu lại thật chặt, cả buổi sau đó thở dài một tiếng.
“Tiểu tử, ngươi có biết Xuân Phi hiện giờ đã bước nửa chân vào quỷ môn quan rồi không?” Trong giọng đều của Hạ Minh chất chứa cơn tức giận ngập trời, “Khi các ngươi đại hôn, lúc ấy ngươi gửi thư cho ta, ngươi đã nói như thế nào hả?!”
Trước khi Tần Túng cưới Tạ Xuân Phi đã từng gạt y một chuyện, hắn nghe ngóng được nơi ở của Hạ Minh, sau đó viết một phong thư ra roi thúc ngựa đưa đến tay ông.
Hắn xin Hạ Minh đồng ý.
“Hạ sư phụ, ta tên Tần Túng, ta nguyện cưới Xuân Phi làm vợ.
Kể từ khi mười tuổi nhìn thấy Xuân Phi ở cốc Lạc Hà, ta đã ngày đêm mong nhớ, xin ngài giúp ta đạt thành ý nguyện.
Ta thề, ta sẽ coi Tạ Xuân Phi như mạng mà bảo vệ, chỉ nguyện hộ y một đời bình an vui vẻ, vô ưu vô lự.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tần Túng thấp giọng nói, “Ta biết ta sai rồi, chỉ cầu ngài cứu huynh ấy!”
Trước đó, hắn chưa bao giờ biết muốn một đứa con lại phải trả giá bằng mạng của Tạ Xuân Phi, thậm chí chưa từng nghĩ tới chân tướng sẽ tàn khốc như vậy… Chờ đến một ngày đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn mở cửa tiểu viện ra, trông thấy trên giường toàn là máu, khi đó hắn mới bắt đầu luống cuống.
Hiện giờ Tần Túng đã không dám tham lam điều chi nữa, hắn chỉ muốn Tạ Xuân Phi có thể sống sót, dù cho lấy mạng hắn đổi cho y cũng chẳng màng.
Hạ Minh trầm ngâm thật lâu rồi lấy từ trong hòm thuốc lấy ra một đoạn mộc chi tinh tế, đoạn ông xoay người nói với Tần Túng: “Đây là vật làm ta tốn một năm đi Nam Cương chữa hết nhiệt độc trong cơ thể công chúa ở nơi đó nên được ban thưởng —— cỏ vô cực. Vật này chỉ sống ở Nam Cương, chỉ vương tộc mới có quyền sử dụng. Người Nam Cương tôn sùng nó là thánh vật, là bởi vì nó có thể trị bệnh nặng, lấy hoa làm thuốc, có khả năng kéo lại chút cơ hội sống sót cho người sắp chết…”
“Hạ sư phụ, cảm ơn ngài…”
“Khoan đã.” Hạ Minh cắt ngang lời hắn: “Vạn vật không có gì là miễn phí, loại thuốc này chính là lấy mệnh đổi mệnh, phải trồng nó trong bồn mà dốc lòng chăm sóc, phải lấy máu tươi chăm bón mỗi ngày, cứ ba tháng sẽ nở một đóa hoa, sau khi hái xuống lại tiếp tục tưới máu ba tháng thì sẽ lại ra một đóa khác…”
Hạ Minh thoáng dừng lại, ánh mắt sáng như đuốc chuyển qua người Tần Túng: “Hơn nữa ta cũng không biết cần bao nhiêu đóa hoa mới đủ khiến Xuân Phi tỉnh lại, có lẽ là một năm hoặc là mười năm… Tần Túng, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý vì nó mà luyện ra một viên thuốc vô cực hay không?”
Tần Túng cười đắng chát, cất giọng khàn khàn: “Đương nhiên là tình nguyện… Huynh ấy thành ra như hôm nay tất cả đều do ta làm hại, hiện giờ ta chỉ hy vọng huynh ấy có thể sống sót thôi.”
“Được, vậy bây giờ ta mang Xuân Phi trở về cốc Lạc Hà, giúp nó điều dưỡng thân thể để giữ mệnh cho nó, ngươi mang thứ này đi chăm nuôi, mỗi ba tháng tới Lạc Hà Cốc đưa hoa, hiểu chưa?”
Tần Túng thở ra một hơi, hai đầu gối gập lại quỳ xuống bên chân Hạ Minh.
“Ta đã hiểu. Còn xin nhờ ngài… Chăm sóc cho huynh ấy thật tốt.”
Tần Túng nhìn Tạ Xuân Phi lẳng lặng nằm trên giường, ngoài kia là cảnh xuân tươi đẹp xiết bao, thế nhưng khuôn mặt y lại bị bao trùm bởi một tầng tử khí âm trầm tăm tối, sắc mặt y trắng hệt như trong suốt, tựa như giây tiếp theo sẽ biến mất vậy.
Cũng tốt… Cũng tốt rồi.
Tần Túng nghĩ Tạ Xuân Phi vất vả như vậy, cho nên chỉ muốn ngủ nhiều thêm một chút mà thôi.
Những việc khác cứ giao cho hắn là được.
Tần Túng chuẩn bị cho Hạ Minh và Tạ Xuân Phi một chiếc xe ngựa rồi lại tự mình đưa người về cốc Lạc Hà, sau đó hắn mới trở về đình Hạc Cư một chuyến.
Hắn sợ Tạ Xuân Phi bỏ lại đồ vật nào đó, muốn giúp y dọn dẹp một chút để kịp thời đưa đi.
Khăn trải giường vừa đổi mới, trong phòng cũng đã sớm quét tước sạch sẽ, nhưng mỗi khi bước vào nơi này là Tần Túng luôn cảm thấy một nỗi đau đớn khó tả nặng nề đến mức hắn thở không nổi, ký ức một màu đỏ tươi ngày hôm đó in sâu vào đầu hắn, khiến cho hắn mỗi đêm đều gặp ác mộng, có lúc bừng tỉnh giữa cơn mê trong đêm khuya thanh vắng, cả người đều là mồ hôi, sau đó ngây người thức đến tận sáng.
Tạ Xuân Phi không có bao nhiêu đồ đạc, quần áo cũng chỉ có vài món, có vài bộ là mua sau khi mang thai, vòng eo rộng thùng thình được xếp thành tốp năm tốp ba treo trong ngăn tủ. Phía trên là một ít ngân phiếu, lúc Tạ Xuân Phi rời khỏi phủ, Tần Túng có cho y một xấp ngân phiếu, bao nhiêu tiền đó hoàn toàn đủ cho y tiêu xài hoang phí mấy năm, nhưng mà Tạ Xuân Phi lại chỉ dùng mỗi hai tờ, số còn dư lại đều cất giữ ngăn nắp trong tủ.
Cuối cùng, Tần Túng còn phát hiện một hộp gỗ dưới giường Tạ Xuân Phi.
Cái hộp gỗ này Tần Túng còn nhớ mang máng —— Khi Tạ Xuân Phi rời khỏi phủ Tần, quần áo đồ đạc linh tinh của y đều bỏ hết trong một cái rương, trừ thứ đó ra thì Tạ Xuân Phi còn mang theo một hộp gỗ nhỏ không biết đựng cái chi.
Tần Túng đặt hộp gỗ ở trên giường, kế đó chậm rãi mở ra.
Ngay khi hắn thấy bên trong là thứ gì, Tần Túng đã không thể nhịn nổi nữa mà òa khóc.
Trong ấy là những bức thư mà Tần Túng gửi về cho y cùng vài món đồ chơi nhỏ.
Có vài món đồ hắn chỉ là tùy tay lấy ra từ trong cái phủ to lớn này để dỗ Tạ Xuân Phi vui vẻ trong thoáng chốc, sau đó thì cứ mặc kệ y ném hay là giữ lại gì đó, suy cho cùng thì mấy thứ này trong mắt Tần tiểu công tử chỉ là mấy món đồ tầm thường, vẫy tay vài cái là có thể mua một đống.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, tình ý Tạ Xuân Phi đối với hắn lại sâu nặng như thế.
Mỗi một món… Mỗi loại… Đều được Tạ Xuân Phi cất giấu một cách vụng về.
Tần Túng kìm lòng không đặng mà nghĩ, ngày hôm đó rốt cuộc Tạ Xuân Phi ôm tâm tư như thế nào khi mang cái hộp gỗ này đi?
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà hắn đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Thì ra Tạ Xuân Phi vẫn luôn như vậy, luôn yêu một người đến hết mình.
Chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng màng tới con đường phía trước có ra sao.
– Hết chương thứ mười sáu –