Trở lại trong phòng, Vệ Tú để cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, Bộc Dương cũng không nói tiếng nào. Nàng tới bên ghế dài ngồi xuống dường như đang chờ Vệ Tú lên tiếng, nàng muốn nghe thử nàng ấy sẽ ngụy biện như thế nào để nàng đi cứu người.
Mọi người đều đã lui xuống, Vệ Tú cũng không chú ý tới nét mặt của Bộc Dương. Cho tới khi Bộc Dương rót cho mình một chung trà thì Vệ Tú mới nói.
"Điện hạ khó xử như vậy, người nhờ vả rất có thế lực sao?"
"Cũng không phải như vậy." Quan lại trong kinh đều có qua lại kết thân. Từ gia bị tru di tam tộc, tam tộc là tính Từ Loan phụ tộc, mẫu tộc, thê tộc, còn lại cũng không bị liên lụy gì. Nhưng như vậy, những người còn lại cũng không coi là gia tộc có tiền đồ gì. "Đều không phải là người có thế lực gì. Nhưng trong đó có một hộ ở trong quân đội rất có thành tựu. Có lẽ qua vài năm nữa thì có thể thăng quan."
Vệ Tú trầm mặc dường như đang suy nghĩ. Bộc Dương cầm chung trà trong tay cũng không lên tiếng nữa. Nàng muốn xem thử, đến tột cùng thì Vệ Tú sẽ dùng cách nào thuyết phục nàng cứu nữ quyến của Từ gia.
Từ hôm qua đến bây giờ, nàng đã thấy rất nhiều dấu hiệu và manh mối, Bộc Dương đã có thể khẳng định thân phận của Vệ Tú. Nàng thu lại ánh mắt của mình đang nhìn chung trà trong tay, cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân.
Một lúc lâu sau đó, Vệ Tú lên tiếng.
"Điện hạ đang muốn xếp người vào trong quân?"
"Đúng vậy" Bộc Dương đáp lời.
"Đại tướng quân tuy là đã chết, nhưng những cấp dưới do một tay hắn huấn luyện và nâng đỡ vẫn còn ở trong quân. Nếu muốn đưa người của mình vào quân đội, cứu nữ quyến Từ gia thật sự là một phương pháp tốt." Vệ Tú chậm rãi nói.
Bộc Dương từ từ uống trà, hết trà, nàng mới đặt lại chung trà xuống khay, giọng nói của nàng vang lên có chút lạnh lùng.
"Tiên sinh cho rằng nên cứu?"
"Không cần cứu." Vệ Tú cúi đầu nhìn khay trà bằng gỗ mun, khẽ lắc đầu.
Lời của Vệ Tú hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ trong lòng Bộc Dương, khiến nàng có chút bất ngờ nhưng nàng lập tức điều chỉnh lại tâm tình, nghiêm túc nói.
"Vậy thế lực còn sót lại của Từ Loan ..."
"Thê tử của Từ Loan là Lý thị, cùng họ tộc với mẫu thân của Kinh Vương. Bên ngoại của Từ Loan là Triệu gia cũng chính là nhà mẹ của Tấn Vương phi, Triệu thị." Lý thị, Triệu thị bị Từ Loan liên lụy cũng không phải là toàn gia tộc đều lãnh tội, mà chỉ là một chi của thê tử Từ Loan và một chi của mẫu thân hắn chịu tội. Những người khác vẫn còn ở trong triều. Tuy chịu đả kích nhưng qua ba năm cũng đã từ từ hồi phục lại.
Kinh Vương, Tấn Vương có quan hệ sau xa với Từ gia, bộ hạ cũ của Từ Loan còn có thể không có chủ nhân hay sao?
Vệ Tú phân tích rõ từng chút cho Bộc Dương nghe.
Bộc Dương làm sao không biết những chuyện này? Chỉ là nàng muốn Vệ Tú nghe được tin này sẽ bị hoang mang rối loạn, không nghĩ rằng tâm tư của nàng ấy thật sự rất cẩn thận.
"Là ta không suy nghĩ chu đáo." Bộc Dương cũng không hề kiên trì.
"Chuyện nữ quyến của Từ gia, người nên để cho Tấn Vương và Kinh Vương quan tâm đi. Điện hạ cũng không cần nghĩ là bọn họ đáng thương." Vệ Tú chỉ cười nói.
Bộc Dương cũng cười, gật đầu đồng ý nhưng trong lòng nàng cũng chưa hết hoài nghi. Với khả năng của tiên sinh, muốn cứu người nhà có lẽ không muốn mượn tay nàng.
Vệ Tú cầm lấy bình trà, châm đầy chén cho công chúa, cũng thuận thế lên tiếng.
"Nhưng mà điện hạ muốn mở rộng thế lực trong quân là việc không sai. Chỉ là việc này không phải một sớm một chiều là được, điện hạ nếu tin ta thì giao lại việc này cho ta."
Bộc Dương ngẩn người nhìn Vệ Tú. Vệ Tú nhẹ nhàng nói tiếp.
"Điện hạ đã quên sao? Vệ gia trong quân cũng có căn cơ, tuy tiên phụ không hòa hợp với gia tộc nhưng chung quy vẫn là người của Vệ gia."
Vệ gia... Chẳng lẽ nàng ấy quả thực xuất thân từ Vệ gia? Nhưng vì sao kiếp trước, nàng ấy và Vệ gia cũng không có lui tới? Cho dù là nàng ấy nghe theo lời của cha mình thì không có liên quan Vệ gia, nhưng những người trong Vệ gia thấy nàng ấy trở thành thân cận của vua, vẫn có thể bỏ mặc không đánh động tới hay sao?
Bộc Dương chăm chú nhìn Vệ Tú trong khi nàng ấy tiếp tục nói.
"Cửu cửu của người thống lĩnh vũ lâm quân. Như vậy rất tốt, chỉ là không biết được tới khi điện hạ muốn dùng tới, vũ lâm quân vẫn còn do Vương gia chưởng quản hay không. Mà Vương gia người đông, các phòng các chi đều có tính toán của riêng mình. Lão thừa tướng cũng không thể nắm chắc hết mọi chuyện được. Tạm thời điện hạ không cần đụng tới bọn họ, trước tiên quan sát mọi chuyện đã."
Mỗi câu mỗi chữ đều nói rất đúng.
Bộc Dương nghe hiểu được vấn đề, tâm tư của nàng lập tức trào dâng. Nàng vẫn nghi ngờ thân phận của Vệ Tú nhưng đương nhiên sẽ không để lộ điều đó ra ngoài, gật đầu nói.
"Ta sẽ nghe theo lời của tiên sinh."
Gió thu nổi lên, chỗ ngồi của Vệ Tú đón gió, nàng che miệng ho hai tiếng. Bộc Dương lập tức lấy áo bào của mình cho khoát cho nàng nhưng nàng lắc đầu, cản lại.
Bộc Dương cũng nhận thấy được khoát áo bào của mình cho Vệ Tú không ổn. Trong lòng tiên sinh, hai người vốn là nam nữ có khác biệt, nàng làm như vậy, tiên sinh sẽ cho rằng nàng là người lỗ mãng tùy ý. Bộc Dương đổi lại lên tiếng.
"Gió thổi từ cửa vào, đón gió như vậy dễ sinh bệnh, ta đẩy tiên sinh vào trong."
"Làm phiền." Vệ Tú đơn giản nói một câu, chờ tới khi vào phòng trong thì mới tiếp tục lên tiếng. "Điện hạ nếu có việc thì nên đi xử lý. Còn nữa, người nên vào cung, Tuyên Đức điện cũng không thể không đi."
Tuy là Bộc Dương xuất cung lập phủ nhưng tình cảm với Hoàng đế vẫn phải tiếp tục vun đắp. Nàng hiểu rõ điều đó, trả lời một tiếng thì cáo từ.
Bộc Dương trở lại tẩm điện thì thấy trong đình lá rụng đầy mặt đấy, vài tên thái giám đang quét dọn.
Lá rụng đầy đất, cây chổi quét qua phát ra tiếng sa sa.
Bộc Dương dừng chân lại, đứng ở dưới mái hiên nhìn đám nô tài quét sân, hồi tưởng lại những gì Vệ Tú vừa nói với nàng. Lòng nàng tràn đầy mâu thuẫn và những mơ hồ. Nàng vốn nghĩ tới không chỉ một lần, đón tiên sinh tới đây để cùng bàn đại kế. Xuân hạ thu đông, một năm bốn mùa, khu rừng trúc kia đều là một màu xanh tươi mát, tiên sinh thích ủ rượu thì sẽ chôn rượu đầy rừng trúc, tiên sinh không thích làm quan thì để nàng ấy tiêu diêu tự tại, không ép buộc nàng ấy.
Nhưng hiện tại thì sao, mới chỉ có một ngày, nàng đã bắt đầu nghi ngờ. Nàng vừa thử qua, không có gì khả nghi, như vậy còn không đủ để loại bỏ sự nghi kị của nàng sao?
Bộc Dương thở dài, càng mông lung khó hiểu. Gió thu thổi qua, nhưng chiếc lá trên đất lại bị thổi tung lên. Bộc Dương nhớ tới một chiếc lá hôm qua liền kêu người mang bộ xiêm y đó tới.
May mắn là xiêm y chưa đưa đi giặt.
Hôm qua nàng tiện tay bỏ chiếc lá đó vào trong túi, lúc này nó vẫn còn ở đó. Để nó bên trong túi áo một đêm cũng không thấy khô héo. Bộc Dương lấy một quyển sách, kép chiếc lá vào trong.
Trang sách khép lại, lòng bàn tay của nàng còn đặt trên đó. Bộc Dương thầm nghĩ: Nếu lần này vu oan tiên sinh, vậy thì để cho chiếc lá này nhắc nàng không thể lại nghi ngờ lung tung. Còn nếu như sự thật đúng với suy nghĩ của nàng, vậy chiếc lá này sẽ là thứ cuối cùng nàng lấy từ Mang Sơn, lấy từ tiên sinh.
Bàn tay cầm sách nắm chặt lại, Bộc Dương đưa lại cho nô tỳ đi theo mình.
"Sách này phải cất giữ cẩn thận, sau này, bản điện hạ đi tới đâu thì sách cũng phải ở đó."
Những thời gian còn lại, Bộc Dương vẫn thường ở chung với Vệ Tú, thỉnh thoảng vào cung. Mỗi lần vào cung, Hoàng đế vừa thấy nàng, sắc mặt luôn vui vẻ nhưng luôn tỏ vẻ nghiêm túc mà dạy bảo nàng.
"Con còn biết trở về sao?"
Bộc Dương chỉ có thể ở cùng với Hoàng đế nhiều một chút.
"Những công chúa khác, trước khi xuất giá luôn muốn phụng dưỡng cha mẹ nhiều hơn, chỉ có con cứ muốn rời khỏi đây, ở trong cung là giam lỏng con sao?"
Bộc Dương im lặng thành thật nghe Hoàng đế nói, chờ ngài nói xong thì dâng trà bánh lên, ngài chỉ có thể thở dài, cũng không nhẫn tâm nói tiếp chuyện đó. Ngài chuyển qua chuyện chính sự.
"Con giờ cũng không còn nhỏ nữa, phụ hoàng muốn chọn phò mã cho con, trong lòng con có ai chưa?"
Bộc Dương bước tới ôm lấy tay phải của Hoàng đế, cùng ngài đi ra ngoài, miệng thì nói.
"Hoành nhi còn chưa có tâm tư cho chuyện này, phụ hoàng đừng nói tới chuyện này được không?"
"Không có sao? Nhưng trẫm thấy gần đây con có tâm sự." Hoàng đế hoài nghi nhìn nàng.
"Có tâm sự, cũng là chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Đợt đi săn vào mùa thu lần trước, Hoành nhi ưng ý mấy còn hồ ly, nhưng cuối cùng cũng chỉ săn được hai con, một chiếc áo choàng cũng không đủ làm."
"Chỉ vì chuyện này?" Hoàng đế cười lớn.
Nàng bắn tên không đủ nhanh, cho dù có chính xác tới mấy thì cũng vô dụng, còn mồi đã chạy đi mất.
"Đừng nóng vội, trẫm tìm một sư phụ dạy con, sang năm nhất định để con săn nhiều thêm mấy con nữa." Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng an ủi.
"Con muốn là Vệ xa kị." Bộc Dương đưa ra yêu cầu.
Nàng muốn từ Vệ Du xác minh lời nói của Vệ Tú, nhưng Vệ Du lúc nào cũng ở trong quân doanh, bình thường muốn thấy hắn cũng khó. Nếu tùy tiện tới nhà cũng không có lý do, ngược lại còn có thể làm cho người khác nghi ngờ.
"Vì sao là Vệ khanh?" Hoàng đế hơi chần chờ hỏi lại.
Vệ Du đứng đầu quân Hổ Bí, công vụ bận rộn, làm sao kiếm được thời gian mà đến dạy công chúa cưỡng ngựa bắn cung? Hoàng đế cũng không đợi Bộc Dương trả lời câu hỏi đó đã phất tay.
"Không được, Vệ khanh là thần tử đắc lực của trẫm, không thể khinh mạn."
"Vậy ra trong mắt phụ hoàng, dạy nhi thần cưỡi ngựa bắn cung là khinh mạn?."
Hoàng đế biết bản thân đã lỡ lời, vội vàng lên tiếng.
"Ý của phụ hoàng không phải như vậy, con học cũng chỉ là để cường thân kiện thể, Vệ khanh bận rộn công vụ làm sao kiếm được thời gian để dạy con? Hơn nữa trong triều những người giỏi cưỡi ngựa bắn cung cũng nhiều, tại sao nhất định là hắn?"
"Người giỏi tuy nhiều nhưng Vệ xa kỵ là nhân tài kiệt xuất, danh sư xuất cao đồ, nhi thần muốn học tốt một chút."
Hoàng đế bất đắc dĩ cũng không nói lại nàng, chỉ có thể nói.
"Trẫm phải hỏi qua ý kiến của Vệ khanh. Đại thần của triều đình cũng phải lấy lễ mà đối xử, không thể xem hắn như nô tài mà sai bảo."
Trong những vị hoàng tử cũng không có một người nào có thể làm cho Hoàng đế chỉ dạy tận tình, chỉ có Bộc Dương luôn ở cùng ngài nên ngài cũng thường chỉ điểm nàng vài câu. Qua thời gian dài thì thành một thói quen, cũng thường xuyên chỉ bảo nhiều hơn.
Bộc Dương chú ý nghe xong, cung kính nói vâng rồi mới tiếp tục.
"Theo lời phụ hoàng dạy bảo, nhi thần nên chuẩn bị lễ tới Vệ phủ một chuyến."
"Tốt, con cứ đi thử. Nếu Vệ khanh gia không đồng ý, con đừng nên chạy đến chỗ trẫm xin khẩu dụ." Hoàng đế nở nụ cười.
"Vâng." Bộc Dương đương nhiên thuận theo đáp lời. Hoàng đế chỉ có thể lắc đầu nhìn nàng, ánh mắt cưng chiều không cần lời nói cũng có thể hiểu được.
Nếu là hoàng tử mà cùng người đứng đầu Hổ Bí, xa kị tướng quân có bất kì qua lại nào, Hoàng đế chắc chắn không yên lòng, nhưng Bộc Dương là công chúa, hơn nữa còn là một công chúa không có dính dáng gì tới các hoàng tử khác. Mỗi lần Bộc Dương đi phủ của Đại Vương cũng đều cho người vào cung bẩm báo một tiếng, Hoàng đế sao lại có thể không yên lòng với nàng chứ? Nàng nói là tập cưỡi ngựa bắn cung chính là tập cưỡi ngựa bắn cung.
Bộc Dương đỡ Hoàng đế chậm rãi đi dạo trong cung, bất tri bất giác đã đến hồ Côn Minh.
Các cây trên bờ hồ đều đã khô, có một bồn hoa cúc được chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ, Hoàng đế khom người thưởng thức, Bộc Dương theo ngài cũng nhìn bồn hoa, thỉnh thoảng còn đưa ra lời bình.
Cả vườn hoa đều đã tàn, chỉ còn mỗi mình nó kiên quyết vươn cao sức sống nở hoa. Hai người xem qua một lượt, tuy rằng hoa nở rất tốt nhưng mấy năm trước cũng như vậy, đều xem đến mức quen thuộc rồi, không có gì mới mẻ.
Hoàng đế nhanh chóng mất hứng thú.
Tiếp tục đi về phía trước thì hai người đụng phải mười tên thái giám, mỗi người đang ôm một bồn hoa đi về phía này.
Bọn họ tới gần thì liền tách ra hai bên đường, muốn đợi cho Hoàng thượng cùng với công chúa đi qua. Hoàng đế bị hấp dẫn vì hoa trong tay bọn họ, cùng Bộc Dương chậm rãi đi qua xem.
Là Mặc Cúc (hoa cúc tím).
Cánh hoa như tơ, sắc hoa như mực, nghiêm trang nhưng không thiếu phần hoạt bát, hoa lệ nhưng không kiều mỵ, trong rất nhiều loại hoa thì hoa này lại cực kì nổi bật. Hoàng đế cúi người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa, thoạt hình dường như là ngài rất thích. Nhưng ngài cũng chỉ đụng một cái liền đứng thẳng dậy. Bộc Dương nhìn thấy sắc mặt bình thản của Hoàng đế thì biết hoa này cũng không hợp ý ngài.
"Hoa này nở rất tốt, đưa hai bồn qua chỗ Lý phi đi." Hoàng đế lên tiếng.
Lý phi, là mẫu thân của Kinh Vương.
Chân mày của Bộc Dương nhíu lại nhưng chỉ một lát, nàng liền cười nói với Hoàng đế.
"Có đình nghỉ ở phía trước, phụ hoàng cần có cần nghỉ chân không?"
--------------