Xuân Như Cựu

Chương 10






Hiện tại dù Vệ Tú còn chưa đồng ý trở thành mưu sĩ dưới trướng nàng, nhưng nàng dường như đã không thể buông tay, đợi đến sau này sao có thể để nàng trở về? Bộc Dương mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Tiên sinh đến lúc đó mà còn muốn trở về đây, nhất định là do ta không đủ phẩm hạnh, càng cần tiên sinh bên cạnh tùy thời chỉ điểm. Tiên sinh sao nhẫn tâm rời ta mà đi?"
Không biết Vệ Tú tin hay là không đành lòng vạch trần, chỉ là không nói tiếng nào liếc nàng một cái, cười cười qua chuyện.
Bộc Dương lập tức có chút hối hận.
Muốn có được lòng ẩn sĩ nên rộng lượng một ít, tôn trọng nàng ấy, để nàng ấy có cơ hội thi triển đại tài. Về sau, nếu nàng ấy dám đi, có bắt lại cũng phải bắt về bên cạnh, tránh cho người khác có đoạt người rồi lại đi đối phó với nàng.
Hiện tại nên nói một chút lời dễ nghe, sao nàng lại vội vàng như vậy? Nàng nên nói "Tiên sinh muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, ta nơi này, vĩnh viễn luôn có chỗ cho tiên sinh.", như thế mới êm tai.
Đáng tiếc lời đều đã nói ra miệng, muốn sửa lại cũng không được, Bộc Dương có chút phiền muộn lại hối hận. Nàng nhìn Vệ Tú, nhân tiện thấy trong tay nàng ấy cầm một thanh tiêu bằng bích ngọc liền nói.
"Tiên sinh biết thổi tiêu?"
Ngọc tiêu này toàn thân màu xanh biếc, nhu hòa dễ chịu. Bộc Dương dù là đã nhìn quen bảo vật cũng phải khen một tiếng tốt.
Vệ Tú cúi đầu nhìn một chút, cười nói.
"Không được giỏi, chỉ biết được một chút mà thôi."
Quân tử có sáu tài nghệ, trong đó cũng có âm luật. Thế gia đều rất coi trọng, chẳng những văn võ toàn tài, âm luật, bắn cung, tính toán cũng phải bồi dưỡng từ nhỏ. Bộc Dương cũng có biết vài công tử thế gia có danh tiếng về mảng âm luật, trong đó có con trai Lưu gia Lưu Hằng nổi tiếng nhất. Lưu Hằng có một lần đánh đàn đã dẫn một đàn bướm tới, bay quanh người hắn như đang múa theo tiếng nhạc. Lúc ấy có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, rồi truyền lại như một giai thoại.
Vệ Tú nói nàng ấy chỉ biết một chút về tiêu, thật ra là khiêm nhường mà thôi. Bộc Dương biết, tiếng tiêu của nàng cùng với tiếng đàn của Lưu Hằng đều tốt như nhau, chỉ là người ngoài đều không biết.
Bộc Dương từng nghe qua trong lúc vô tình.


Lúc đó cũng là một ngày mùa xuân, Tiêu Đức Văn kế vị chưa lâu, bối phận của chư vị vương gia ở trong triều đều lớn hơn hắn, can thiệp triều chính, thường lấy danh nghĩa thúc vương chỉ dẫn bắt buộc hắn hạ chiếu. Tiêu Đức Văn cực kì không thích, cũng đã hỏi Vệ Tú hiến kế. Vệ Tú nói để chư vị vương gia trở về đất phong là có thể giải quyết được tình cảnh trước mắt. Bộc Dương vừa nghe thấy chuyện này đã lo lắng. Nếu để những vị phiên vương này rời kinh trở về đất phong, chẳng khác nào thả hổ về rừng, sau này sẽ càng khó mà đối phó hơn.
Lúc này, trong tay phiên vương đều có quân đội, ở đất phong lại có địa thế hiểm trở. Triều đình có đại quân, đối phó một người không khó. Nhưng nếu như tất cả phiên vương đều cùng nhau khởi binh thì sao? Ai có thể khống chế được? Thế gia cường thịnh đã là tâm phúc đại họa của hoàng tộc. Tân đế lên ngôi nên trấn an phiên vương, đẩy hướng mâu thuẫn về phía các thế gia chứ không phải là nội đấu trong Tiêu gia.
Nàng vội vàng vào cung khuyên can lại khiến Tiêu Đức Văn phòng bị nàng, cho rằng nàng cùng phiên vương qua lại thân mật, không hề chú ý tới can ngăn của nàng. Bất đắc dĩ, nàng một bên suy tư đối sách một bên thả bộ từ từ trong cung.
Đi một chút cũng đã đi tới hồ Côn Minh.
Mùa xuân trăm hoa đua nở, cảnh xuân ấm áp, là thời gian tốt nhất trong năm. Vậy mà thế cục trong triều lại tràn ngập nguy cơ, tai họa ngầm vẫn cứ luôn chực chờ mai phục. Bộc Dương lo lắng, rồi sẽ có một ngày không thể khống chế được.
Tiếng tiêu đột nhiên thong thả vang lên, âm sắc mượt mà, thanh nhã nhưng ẩn giấu tĩnh mịch, như gió lướt qua mặt, như nước chảy trong tim. Bộc Dương đang ưu sầu nhưng tiếng tiêu này mềm nhẹ tựa như có thể giải tỏa ưu tư. Nàng không thể không dừng chân, lắng tai nghe.
Tiếng tiêu mang sự tĩnh mịch xa xăm, tinh tế uyển chuyển, Bộc Dương nghe qua nhiều tiếng tiêu rất hay, lại không thể so được với tiếng tiêu này. "Tiêu thiều dĩ tùy, Phượng Hoàng lai nghi"(1). Tiếng tiêu có thể gọi phượng hoàng tới có lẽ chính là như thế này.
(1) Có một khúc nhạc tên Tiêu Thiều, có chín chương. Người ta thường nói nếu thổi được tới chương chín của khúc Tiêu Thiều, sẽ mời được phượng hoàng tới nghe. Chỗ này mình không biết là tác giả có nhầm không nhưng mình tra thì câu đúng phải là "Tiêu thiều cửu thành, Phượng Hoàng lai nghi"
Bộc Dương nghe đến mức mê say, nhịn không được mà theo hướng tiếng tiêu đi qua đó. Đi qua một chỗ cây rậm rạp đã có thể thấy người nọ ngồi trên xe lăn, nhìn mặt hồ Côn Minh, ống tiêu trên tay người đó dường như là tiên khí phi phàm.
Bộc Dương thấy là người đó, trong lòng cũng không còn sự thoái mái lúc đầu nữa. Vệ Tú cũng nghe thấy được tiếng bước chân, tiếng tiêu đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu nhìn người vừa tới, trên mặt không có chút ngoài ý muốn, chỉ thong dong gật đầu.
"Tham kiến Đại trưởng công chúa."


Trong kí ức của Bộc Dương, tiếng tiêu ở bờ hồ Côn Minh chỉ mới cách đây không lâu, nhưng giờ đây nghĩ tới lại như là mọi sự việc đều đã lâu rồi, cách trăm sông nghìn núi, cách vũ trụ hồng hoang.
Nàng nhìn Vệ Tú, người trước mắt so lúc đó xinh đẹp lại nho nhã hơn, cũng ngây ngô hơn nhiều.
Sự việc đưa chư vị vương gia rời kinh vẫn là cái gai trong lòng nàng, chuyện mà nàng không thể hiểu được. Với khả năng cũng như sự thông minh, lý giải của Vệ Tú, dù như thế nào cũng không thể phạm vào một lỗi nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Bộc Dương không nén được trong lòng bức rức liền hỏi: "Có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh. Nếu có thiếu chủ kế vị, trong triều thế gia hoành hành, phiên vương cường thế, có nên để phiên vương rời kinh tránh cho chủ thượng bị kiềm chế bởi nhiều thế lực?"
Nàng bất giác vừa hỏi câu này lại nghĩ tới thế cục trong triều hiện nay, thế gia tuy mạnh, nhưng có Hoàng đế áp chế, phiên vương tuy có thế lực, nhưng không tính là quá cường. Hoàng đế chỉ mới gần năm mươi tuổi cùng với lời nói của nàng hoàng toàn bất đồng. Vệ Tú dù không thể hiểu nhưng vẫn suy nghĩ rồi nói.
"Phiên vương cường thế, khó tránh khỏi không thần phục. Nếu thả phiên vương trở về đất phong, nơi đó sẽ khó mà quản được, không bằng giữ lại trong kinh, còn có thể mượn thế lực phiên vương trấn áp chế thế gia, để thiếu chủ có thể nghỉ tạm, lợi dụng thời cơ thu nạp quân quyền."
Đây không tính là nan đề, người mà nghĩ cho vua, nếu không bị che mắt, hơn phân nửa sẽ làm như vậy. Sau đó, nếu thiếu chủ có năng lực sẽ thuận thế đẩy thuyền, đem đại quyền đều thu lại trong tay. Nếu thiếu chủ bình thường cũng có thể cố gắng bình ổn cục diện, xoay vòng để tìm cách quân bình hai bên.
Vệ Tú dứt lời, nhìn Bộc Dương đã thấy nàng đang xuất thần nhìn mình, trong mắt nàng không thể che dấu được sự khiếp sợ.
Vệ Tú hơi nhíu mi, trực giác của nàng không tốt, không nghĩ được cuối cùng là sai ở chỗ nào, tựa hồ đã có chuyện gì ngoài dự kiến.
Trong lòng Bộc Dương đột nhiên sóng to gió lớn tràn dâng, Vệ Tú rõ ràng biết phải giữ phiên vương ở kinh thành, lại vẫn một mực khuyên Tiêu Đức Văn đưa phiên vương trở lại đất phong. Nàng ấy có mục đích ! Hành động của Vệ Tú là muốn mượn việc này gây nội loạn!
Suy nghĩ của Bộc Dương đột nhiên như được khơi thông, nàng lập tức nghĩ đến người mà Vệ Tú chân chính phò trợ không phải Tiêu Đức Văn! Người đó là ai? Bộc Dương đáy lòng rối loạn, cực kỳ bất an.
"Điện hạ?" Vệ Tú kêu lên.
"Hả?" Bộc Dương giống như ở trong mộng hồi tỉnh, thấy Vệ Tú lo lắng nhìn mình, trong lòng cũng biết chính mình thất thố, vội hỏi "Tiên sinh?"
"Điện hạ sắc mặt không được tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Vệ Tú cũng không hỏi nàng vì sao xuất thần, chỉ đơn giản nói.
Bộc Dương trong lòng rối loạn, nghe nàng nói vậy cũng vội vàng đáp lại một tiếng đồng ý. Ánh mắt Vệ Tú hơi trầm xuống, có chút mù mịt, sự âu lo trong mắt cũng chợt lóe đi qua.
-------
Cùng lúc đó, Tấn vương đã vào cung, đem thư của Bộc Dương trình lên Hoàng đế. Nhìn thấy bức thư, lại tinh tế phân biệt chữ viết, Hoàng đế vui mừng khôn xiết, lập tức phái năm trăm cấm quân đi Mang Sơn nghênh đón công chúa hồi cung.
Bộc Dương vô sự là tốt nhất.
Cấm quân vâng mệnh, không dám trì hoãn một chút nào lập tức xuất cung đi.
Lúc này đã là buổi chiều, cho dù ngựa không ngừng vó mà chạy tới đó cũng đã vào đêm. Công chúa có thương tích trong người, đi đêm sẽ không tốt chút nào. Đậu Hồi thận trọng nghĩ đến chuyện này liền nhắc nhở Hoàng đế. Hoàng đế chỉ là quá vui mừng, cho dù hắn không nói chỉ một lát sau cũng sẽ nghĩ đến. Lúc này nhờ Đậu Hồi nói rõ, đã nhận thấy không thích hợp, Hoàng đế liền phái người đi báo cho cấm quân, ở chân núi hạ trại một đêm, hôm sau mới lên núi.
Tấn Vương trong lòng tràn đầy ghen tị mà nhìn sắc mặt vui mừng của Hoàng đế nhưng ngoài mặt vẫn luôn không thể hiện một chút gì, còn giả bộ cao hứng, cố gắng làm như không biết Trương Đạo Chi đã bẩm báo tội trạng của hắn, chỉ vui mừng khi Bộc Dương thoát hiểm.
Hắn lo sợ không yên cùng bất an, cũng nghĩ phải như thế nào ứng đối nghi vấn mà Hoàng đế đề ra, chỉ chờ Hoàng đế hỏi tới. Ai ngờ, Hoàng đế sau khi vui vẻ qua đi, sắc mặt liền lạnh xuống, đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua hắn.
Tấn vương trong lòng run lên, trực giác liền muốn cúi đầu tránh đi ánh mắt như muốn giết người đó, rất cố gắng không lộ ra vẻ chột dạ của mình.
"Phụ hoàng."
"Ngươi lui ra." Hoàng đế chỉ phất tay, cho hắn rời đi, vừa không trách cứ, cũng không chất vấn.
Gánh nặng trong lòng Tấn Vương được giải khai nhưng lập tức càng cảm thấy bất an. Tuy nhiên, hắn cũng không dám hỏi, cúi đầu thật sâu hành lễ rồi cung kính lui ra. Ngay khi vừa đi tới cửa điện, hắn đã nghe được lời nói của Hoàng đế ở phía sau.
"Truyền chiếu, xóa bỏ lệnh cấm của Triệu vương, cho phép vào triều tham chính như trước."
Trong lòng Tấn vương trầm xuống, cũng không dám dừng lại, bước ra ngoài cửa điện cao cao của Tuyên Đức điện. Bên ngoài là quảng trường rộng lớn, trừ cấm quân thủ vệ cũng không có người bên ngoài. Cảnh vật trước mắt tuy quen thuộc nhưng bỗng nhiên Tấn Vương lại có cảm giác thật xa lạ. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác lạc lõng lại kéo theo sự sợ hãi tột cùng.
Phụ hoàng tin lời Trương Đạo Chi, đến cơ hội giải thích một lần cũng không cho hắn. Vậy mà lại không xử trí hắn là có ý gì? Tạm gác lại đợi thất hoàng muội trở về mới phạt nặng sao?
Tấn Vương chợt cảm thấy lo sợ, kinh hoảng cực kì.
-----
Nam nhân lưu lại Tấn Vương phủ đã rời đi, trở về Mang Sơn mà không có ai biết.
Lúc này trời đã tối, hắn đi đường núi gồ ghề lại như đi trên đất bằng, đến lưng chừng núi, chợt thấy phía chân núi xuất hiện ánh lửa, hắn tìm một chỗ không cản tầm mắt, tỉ mỉ quan sát, loáng thoáng có thể thấy được quân trướng cùng những người ở đó.
Cấm quân tới đón công chúa.
Nam nhân lập tức lên núi, đem việc này bẩm báo Vệ Tú, lại đem những việc nhìn thấy ở Tấn vương phủ tỉ mỉ nói ra hết.
Vệ Tú trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi.
"Ngươi cảm thấy Bộc Dương công chúa như thế nào?"
Câu hỏi này không phải là hỏi nam nhân đó, mà là hỏi người nữ tỳ đang hầu bên cạnh. Thị nữ thẹn thùng cười.
"Nô tỳ không nhìn ra chuyện gì" nàng hơi suy nghĩ một chút rồi chân thành lên tiếng "Chỉ là, công chúa đối thiếu gia dường như quá mức nhiệt tình."
Vệ Tú buông hạ mi mắt, nàng nhàn nhạt khẽ cong khóe môi, một nụ cười nhợt nhạt còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất. Nàng giống như là sử dụng hết sức lực của mình, mệt mỏi dựa vào lưng ghế trên xe lăn, nhìn hai chân không thể đi được của mình, tay nâng lên để trên đầu gối lại như nặng tựa ngàn cân. Cuối cùng, nàng vô lực vẫy tay, thấp giọng thở dài.
"Chính là nàng."
Hai người hạ nhân đối với lời nói của nàng cũng không có nghi hoặc hay chất vấn, chỉ lặng im đứng một bên. Mà Vệ Tú có hơi xuất thần nhìn ánh nến trên chân đế bằng đồng.


Cách nàng không xa, ở một phòng khác trong nhà tranh này, Bộc Dương cũng không thể ngủ. Việc nàng phát hiện ngày hôm nay là đả kích quá lớn với nàng. Vệ Tú lấy thực lực bản thân nâng Tiêu Đức Văn đăng cơ, vì vậy nàng chưa từng nghĩ nàng ấy có lại có một vị chủ công khác.
Người đó là ai? Lúc đó là muốn thiên hạ đại loạn. Tức là người đó phải là người có lợi khi thiên hạ đại loạn. Vậy ai là người có lợi nhất khi thiên hạ đại loạn?
Nàng nằm ở trên giường, không biết có phải là ban đêm trời lạnh hay là do chuyện gì khác, miệng vết thương lại đau. Ngày mai đã phải hồi kinh mà tại cuộc nói chuyện hôm nay phát hiện ra một bí mật.
Tiêu Đức Văn hiện tại cũng chỉ mới tám tuổi, không thể làm được chuyện gì. Bộc Dương khẳng định Vệ Tú vẫn chưa nhìn tới hắn, nhưng còn người kia thì sao? Có phải là đã thuyết phục được Vệ Tú? Nếu Vệ Tú đã muốn phò trợ cho người khác vậy còn muốn đi theo nàng hay sao?
Bộc Dương chợt cảm thấy không xác định được chuyện gì.
Nàng xoay qua xoay lại suy nghĩ xem người đó sẽ là ai.
Nếu nói có thể từ trong đại loại nhận được lợi ích gì đó, chẳng lẽ là vài vị hoàng thúc của nàng? Muốn từ đó lấy được ngôi hoàng đế?
Bộc Dương lắc lắc đầu, sẽ không. Mấy người đó nếu muốn lấy ngôi hoàng đế tuy khó nhưng không đến mức đi đường vòng như vậy. Thiên hạ một khi đại loạn, chư vương đều có lòng tranh giành, hươu chết vào tay ai còn không biết, như vậy quá mức mạo hiểm.
Lại nói nếu như coi là được lợi, nàng cũng là người có lợi. Nàng trước khi chết, để Trường sử đưa đi thư của nàng tới Triệu Vương, chính là muốn mượn tay chư vương vì nàng báo thù.
Nghĩ đến đây, Bộc Dương lại thấy không đúng, nếu mục đích của Vệ Tú là muốn gợi ra chiến loạn, cái chết của nàng vừa lúc đánh vào tâm lý mẫn cảm của các vị phiên vương, vừa lúc có thể mượn cớ bất mãn với Hoàng đế, hành động đúng lúc để bọn họ tạo phản. Vệ Tú vì sao lại muốn tới cứu nàng?
Trong lòng trăm mối không thể giải, đêm càng lúc càng khuya, Bộc Dương nhắm mắt, muốn ngủ một chút. Không biết tại sao trong đầu lại đã xuất hiện ánh mắt tràn đầy tức giận của Vệ Tú.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy trong kiếp trước.
Vệ Tú, người mà vui buồn đều không hiện lên mặt, vậy mà trong mắt lại chất chứa ngàn vạn lửa giận.


--------------


Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa (nắm chặt tay): Tiên sinh, ta nhất định phải có được ngươi!
Ẩn sĩ (nhướn mày): Sao?
Công chúa: Có được để cùng vui đón lễ thất tịch!
Ẩn sĩ: ...
Công chúa: &lt( ̄︶ ̄)&gt tiên sinh, thất tịch vui vẻ!
Ẩn sĩ (cưng chiều, xoa đầu): Ngươi cũng vui vẻ.


---------------