Xuân Nhật Yến

Chương 8: Dư nghiệt của Đan Dương trưởng công chúa




Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

Trước kia Lệ Thừa Hành là phụ tá trong phủ của Tư Mã thừa tướng, đối với Lí Hoài Ngọc tích oán sâu nặng. Khoảng thời gian nàng bị giam lỏng trong Phi Vân Cung kia, Lệ Thừa Hành liên tục dâng lên hai mươi bản tấu chương, mỗi một bản đều nghĩ biện pháp dồn nàng vào chỗ chết. Nhiều năm như vậy, mục đích cuối cùng người này hướng tới cũng chỉ có hai việc.

Một là khiến Lí Hoài Ngọc chết, hai là làm cho đám người bênh vực theo phe lí Hoài Ngọc cũng phải chết theo nàng!

Bây giờ nàng đã chết rồi, Lệ Thừa Hành còn tìm đến Giang Huyền Cẩn. Muốn làm cái gì, không cần nói cũng hiểu.

Đứng thẳng người, Hoài Ngọc không chút nghĩ ngợi liền chui tọt ra phía sau bức bình phong bằng gỗ lê. Giang Huyền Cẩn nhíu mày. Liếc nàng một cái: "Ngươi làm cái gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, giữ gìn thanh danh Tử Dương Quân của ngươi đó." Người phía sau bình phong cười hì hì nói: "Sao có thể để người ngoài nhìn thấy một cô nương gia như ta trong phòng ngươi được?"

Cô nương gia sao? Nghe thấy ba chữ này từ trong miệng nàng, Giang Huyền Cẩn chỉ muốn cười lạnh.

Hắn đứng dậy, một bên thu dọn rửa mặt, một bên ho khan nói: "Phải tránh đi, ngươi cũng nên tìm nơi khác mà tránh đi."

"Không được!" Hoài Ngọc ló đầu ra từ sau bức bình phong, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Một khắc mà ta không nhìn thấy ngươi, cả người sẽ khó chịu!"

"Nói dối." Giang Huyền Cẩn lắc đầu.

"Ai nha, ngươi lại không tin!" Hoài Ngọc giậm chân nói: "Tâm tư nữ nhi của người ta là chân chân thật thật, đều bị ngươi xô ngã giẫm vụn nát trên mặt đất rồi a!"

Để khăn lau mặt xuống, Giang Huyền Cẩn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt không gợn sóng: "Ngươi có lòng?"

Ba chữ thật yên lặng hỏi lại Hoài Ngọc, nàng hơi chấn động, theo bản năng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, chỉ cười hì hì nhảy tới, cần tay hắn lên, nói: "Ta có lòng hay không, ngươi có muốn sờ không?"

Nói xong, lập tức kéo tay Giang Huyền Cẩn tới trước ngực mình.

Giang Huyền Cẩn sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn nàng, huyệt thái dương giật giật: "Hỗn xược!"

Hắn tưởng rằng ngày hôm qua đã là giới hạn của không biết xấu hổ rồi, kết quả hôm nay còn có thể càng không biết xấu hổ là gì? Trò chơi còn có thể càng ngày càng tăng lên sao?

Bàn tay gắng gượng thoát khỏi Giang Huyền Cẩn, Hoài Ngọc cười hì hì hai tiếng, cũng không nhiều lời, quay đầu trở về phía sau bức bình phong.

Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm bức bình phong kia, đột nhiên có một loại xúc động muốn đi lên đá một cước.

"Chủ tử, người đã đến bên ngoài Dược đường rồi." Thừa Hư chắp tay nói: "Xem chừng hắn còn tới rất gấp."

"Ừ." Áp chế cơn tức giận, Giang Huyền Cẩn ngồi vào chiếc ghế tựa bên cạnh: "Mời hắn vào đây."

"Vâng."

Thừa Hư đi ra ngoài, Giang Huyền Cẩn nhìn cánh cửa mở ra kia, thấp giọng nói một câu: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đợi lát nữa nghe thấy cái gì không nên nghe thấy, ngươi sẽ rước họa vào thân."

"Ngươi chưa từng nghe qua một câu sao?" Người phía sau bình phong cà lơ phất phơ trả lời hắn: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Giang Huyền Cẩn: "..."

Một ngày nào đó hắn muốn mang miệng người này khâu lại!

"Quân Thượng!" Lệ Thừa Hành rất nhanh đã bước vào, vẻ mặt nghiêm túc, mới vào cửa đã vội hành lễ nói thẳng: "Nghe người ta nói, mấy ngày trước Quân Thượng đã bắt được tỳ nữ Thanh Ti bên cạnh trưởng công chúa."

Hoài Ngọc ở phía sau bình phong thay đổi sắc mặt.

Giang Huyền Cẩn ngồi nghiêm chỉnh, nghe vậy cũng không gấp, chỉ che miệng ho nhẹ nói: "Đại nhân ngồi xuống trước."

Lệ Thừa Hành hít sâu một hơi, đè xuống một chút nôn nóng, ngồi xuống bên cạnh.

"Nếu bản quân nhớ không nhầm, hiện tại đại nhân hẳn nên bận đủ việc tra khảo các quan lại, làm sao lại đến hỏi về việc này?"

Lệ Thừa Hành dừng lại, tiếp theo nhíu mày: "An táng trưởng công chúa, ả kia là cùng một bọn dư nghiệt lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tiếp tục gây sóng gió, làm sao tại hạ có thể không quan tâm? Quân Thượng, người cũng biết thủ đoạn của trưởng công chúa kia, ta sợ nàng ta chết không cam tâm tình nguyện, giữ lại chiêu trả thù gì đó."

"Việc này, bệ hạ đã bàn giao cho bản quân toàn quyền xử lý." Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, thản nhiên liếc hắn một cái: "Đại nhân đang lo lắng bản quân làm việc chưa tận lực?"

"Không dám.. Nhưng mấy ngày trước đại nhân đã bắt được Thanh Ti, vì sao cho đến bây giờ nàng ta còn chưa bị quân triều đình tống vào đại lao?"

Giang Huyền Cẩn bưng bát thuốc bên cạnh uống một ngụm, con ngươi rủ xuống nhìn nước thuốc màu nâu trong bát, không trả lời.

Lệ Thừa Hành là người có tính nóng vội, nhưng ở trước mặt Tử Dương Quân cũng không dám lỗ mãng, kìm nén một lúc sau, nhìn Giang Huyền Cẩn vẫn không có ý đáp lại mình, trong lòng không khỏi có chút luống cuống.

"Quân Thượng đang suy nghĩ cái gì? Hiện tại Hàn Tiêu cùng đám người Từ Tiên kia cũng đang chờ lời khai của Thanh Ti để định tội. Chỉ cần dám dư nghiệt của Đan Dương trưởng công chúa đều sa lưới, tâm nguyện của Quân Thượng cũng hoàn thành rồi!"

Giang Huyền Cẩn cũng không ngẩng đầu lên: "Tâm nguyện của bản quân, từ đầu đến cuối, đều chỉ là muốn Ấu Đế tự mình chấp chính, củng cố hoàng quyền. Đại nhân nói như vậy, là lòng riêng của đại nhân chứ không phải ý của bản quân."

Hoài Ngọc đứng phía sau bình phong nghe thấy lời này, im lặng cười lạnh.

Nói cũng hay lắm đấy, tâm nguyện chính là để Ấu Đế tự mình chấp chính, củng cố hoàng quyền? Nếu thật sự là như vậy, cần gì phải hao tâm tổn trí giết nàng?

Lệ Thừa Hành nghẹn lời, sắc mặt có chút tái xanh, im lặng một lát mới dịu giọng nói: "Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần đem đám dư nghiệt của Đan Dương một lưới bắt hết, cùng mong muốn của Quân Thượng cũng không tính là trái ngược."

"Dư nghiệt?" Chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ này, Giang Huyền Cẩn bật ra tiếng cười nhạo, giương mắt nhìn người trước mặt: "Dư nghiệt trong miệng ngươi, là Từ Tiên Từ tướng quân trung sĩ báo quốc, hay là nhị trọng thần Hàn Tiêu? Hoặc cũng là người vừa mới đi sứ Tây Lương, lập công lao hiển hách Vân Lam Thanh?"

Những người này đều có giao tình thâm hậu với Đan Dương trưởng công chúa, nhưng đồng thời cũng là rường cột nước nhà.

Lệ Thừa Hành không nói ra lời, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, bỗng nhiên hiểu được mình đã tìm nhầm người.

Vốn tưởng rằng Tử Dương Quân giúp đỡ giết Đan Dương chính là đứng về phía bọn họ. Thực ra lại không phải, người này quả thật chỉ một lòng bảo vệ Hoàng Đế, mục đích của hắn đối với chuyện này là giống nhau, nên hắn thuận tay giúp đỡ một chút. Còn mục đích bất đồng, hắn hoàn toàn không có hứng thú.

Xiết chặt nắm tay, Lệ Thừa Hành đứng dậy nói: "Là tại hạ đường đột, việc này vẫn nên để Quân Thượng làm chủ."

Giang Huyền Cẩn gật đầu, chào hỏi lại hai câu rồi nhìn theo bóng Lệ Thừa Hành rời đi.

Cửa mở ra rồi khép lại, Hoài Ngọc đi ra từ phía sau bức bình phong, tất cả vẻ mặt phức tạp lúc trước đều biến mất, ngẩng mặt lên trong mắt đã có ý cười.

"Quân Thượng thật lợi hại a." Nàng tán dương.

Liếc ngang nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn lại ho khan hai tiếng.

"Ai nha, nhìn thật đáng thương, đã mang bệnh lại còn phải lo nghĩ việc này." Đi đến gần bên Giang Huyền Cẩn, Hoài Ngọc đưa tay dìu hắn từ ghế tựa đứng lên: "Đi, nằm xuống."

"Buông tay." Hắn nhíu mày.

"Ta sẽ không thả đâu, đừng nói những lời vô dụng đó."

"..."

Cười híp mắt ấn Giang Huyền Cẩn lên giường, kéo cái chăn đắp lên, Hoài Ngọc nâng cằm nhìn hắn chớp mắt: "Ngươi có cảm thấy ta rất biết chăm sóc người không?"

Giang Huyền Cẩn không kiên nhẫn nghe nàng nói lung tung: "Đi thẳng vào vấn đề."

"Được, vậy ta sẽ nói thẳng." Vỗ tay một cái, Hoài Ngọc cười nói: "Ngươi nhận ta làm nha hoàn được không?"

"Không nhận!" Nhìn ra ý của nàng, Giang Huyền Cẩn phun ra hai chữ chắc như đinh đóng cột, một chút đường sống cũng không cho.

Vẻ mặt Hoài Ngọc suy sụp: "Ngươi thật tuyệt tình a, tốt xấu gì cũng hôn rồi bế rồi ngủ rồi.."

"Câm miệng!" Giang Huyền Cẩn chống thân ngồi dậy, xụ mặt nói: "Ta sẽ kêu Thừa Hư đưa ngươi về nhà."

"Không cần!" Hoài Ngọc bĩu môi, đầu lắc như trống bỏi: "Hoặc là ngươi tự mình đưa ta về, hoặc là ngươi nhận ta!"

Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn ho khan lại càng lợi hại hơn, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ, không phải đây là lời nguyền của Đan Dương sau khi chết để lại cho hắn chứ? Làm sao lại gặp phải một người như vậy!