Xuân Nhật Trà Thục

Chương 4




Khi Tằng đại phu tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo, thân thể không thể nhúc nhích, tứ chi mềm mại vô lực, lại là bệnh cũ, cũng là khúc mắc trong lòng hắn. Trong đầu nhớ rõ vì một hồi ác mộng mà làm hắn tỉnh lại. Khẽ đảo mắt, trông thấy trong phòng một mảnh tối đen, nguyên lai trời vẫn chưa sáng, chính là hắn rốt cuộc ngủ không được.

Ác mộng sao? Không, đó là sự thật, sự thật đã từng phát sinh, hắn dùng mười năm nay để quên vậy mà giờ đây lại bị Tấn Song Thành gợi lên. Cảnh tượng trong mộng lướt qua, lại một lần nữa làm lòng hắn xáo trộn, một mảnh huyết nhục cùng đau đớn, đau đến nỗi hắn ngay cả một tiếng rên rỉ nho nhỏ cũng không thể bật ra được. Biết rõ nên đi, đi được càng xa càng tốt, chính là….hắn vẫn không đành lòng bỏ mặc người nọ bị thương.

Cơn ác mộng này, đúng là cơn ác mộng mà mười năm trước hắn đã lâm vào. Thật vất vả mới có được một cuộc sống bình thường cần gì phải vì một mối duyên tình mười năm trước đã ân đoạn nghĩa tuyệt phá hủy, đi đi. . . . . . đi đi. . . . . .  chính là . . . . . . . Vẫn là không thể buông tha.

Trời dần dần sáng. Vì mấy ngày nay mưa dầm nên không khí rất mát mẻ, hồi lâu không thấy ánh mặt trời nên Tằng đại phu cứ nghĩ rằng trời chưa sáng. Vì vậy hắn thức dậy so với mọi khi còn muộn hơn nhiều. Lúc rửa mặt chải đầu hắn vẫn cảm thấy trên người có chút vô lực, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương tự giễu cười. Tằng đại phu bèn chỉnh trang lại y bào rồi bước ra khỏi phòng.

Anh nhân đang từ trù phòng bưng mấy món ăn với một bát canh lớn đi ra, nhìn thấy hắn lập tức cười hô to: “Sư phụ lại dậy muộn, đem việc đều để cho đồ đệ làm.”

Tằng đại phu thấy hắn để những ba cái bát, ba đôi đũa, không khỏi ngẩn ra, xoay người vào nhà ăn, đã thấy Tấn Song Thành đã sớm ngồi ở chỗ kia.

“Nghi Hoa!” Tấn Song Thành thấy Tằng đại phu tiến vào, trên mặt vui vẻ.

“Tấn Nhị gia khỏe không ?” Tằng đại phu bình thản có lễ, thanh âm che dấu  kinh hoàng trong lòng , không phải mê sảng, không phải say rượu, trước mắt chính là Tấn Song Thành chân chính đối hắn cười, thực ôn nhu, thực vui sướng, tựa như năm đó bọn họ cùng dắt tay nhau bước chân vào giang hồ. Tấn Song Thành cũng giống như vậy, đối mỗi người, hắn đều ôn nhu lễ độ, lừa đi bao nhiêu trái tim thiếu nữ mà không biết.

Tấn Song Thành ánh mắt buồn bã, chấn chỉnh lại tinh thần, ôn nhu nói: “Nghi Hoa, ta biết ngươi còn đang sinh khí, chính là ta đã biết sai, ngươi cũng đừng tức giận, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?”

Khinh miêu đạm tả, mấy lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, liền có thể đem hết thảy thương tổn ngày xưa nhất bút câu tiêu sao? (ý là quên hết đó ^__^), Tằng đại phu cơ hồ muốn cười. Rồi lại cảm thấy được bi ai, thùy hạ mắt ở bên kia ngồi xuống, đạm thanh nói: “Thô y ai dân, sao dám cùng Tấn Nhị gia của Liên Vân sơn trang kết giao. . . . . .”

“Sư phụ, Tấn đại ca, ăn cơm .” Anh Nhân lúc này tiến vào, vui vẻ cầm bát ăn cơm. “Anh nhân, Tấn Nhị gia là thân phận gì, sao có thể cùng ngươi xưng huynh gọi đệ”. Anh Nhân có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy khuôn mặt tàn khốc như vậy của sư phụ, nhất thời ngây người, trên mặt trúng một cái tát, nước mắt nhất thời tràn ngập, nhu nhu nói: “Là, là Anh Nhân sai rồi, sư phụ người không nên tức giận.” Lại quay sang đối với Tấn Song Thành lộ ra thần sắc cung kính, “Tấn Nhị gia, thỉnh dùng cơm.”

“Ngươi sao lại tức giận với hắn. . . . . .” Tấn Song Thành than nhẹ một tiếng, thấy Tằng đại phu sắc mặt khó chịu, cũng không muốn hắn tức giận hơn nữa, liền không lên tiếng tiếp tục ăn cơm.

Tằng đại phu thấy Anh Nhân trong mắt rưng rưng, yên lặng ăn cơm, trong lòng mềm nhũn, tự tay gắp cho hắn ít đồ ăn, Anh Nhân nâng lên mắt, chớp chớp, đem nước mắt thu trở về, rõ ràng là rất cao hứng.

Bửa cơm này, ai cũng không thoải mái, vừa buông bát thấy Tấn Song Thành ăn không được nhiều, Tằng đại phu bèn nói: “Tấn Nhị gia, thương thế của ngài cũng đã tốt lên nhiều, chỉ sợ là nơi này không đủ phương tiện cho ngài an dưỡng, còn nữa, nơi này thô thực đạm trà, không thể cung phụng ngài như đại phật được, thỉnh ngài sớm ngày rời đi cho thỏa đáng”.

Tấn Song Thành tay run lên, chiếc đũa dừng ở trên bàn, hắn đứng lên kích động nói: “Nghi, Nghi Hoa, ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?” Mới nói một câu, mày đã nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau xót, một mạt huyết sắc dần dần chảy ra xiêm y, nguyên lai là hắn đứng dậy quá mạnh, làm miệng vết thương nứt ra .

Tằng đại phu sắc mặt hơi đổi, chạy nhanh đến đưa hắn trở về phòng, Anh Nhân không đợi phân phó, vội vàng đi lấy dược, Tằng đại phu đang định thượng dược, lại bị Tấn Song Thành giữ lấy tay.

“Hoa, ngươi rõ ràng vẫn quan tâm đến ta, vì cái gì. . . . . . Vì cái gì. . . . . . Ngươi không chịu tha thứ cho ta?” Tấn Song Thành lộ ra khuôn mặt đầy ủy khuất nói.

“Ta đã biết sai rồi, năm đó chẳng qua. . . . . . ta đã nói những câu không tốt. . . . . .”

“Tấn Nhị gia, ngài rốt cuộc là người hay quên, năm đó ngài đã cùng ta cát bào đoạn nghĩa, hiện giờ tái kiến, cũng bất quá chỉ là người qua đường mà thôi.” Tằng đại phu rút tay ra, mặt không chút thay đổi, đem dược ném cho Anh Nhân ở phía sau, xoay người rời đi.

“Cát bào đoạn nghĩa?” Tấn Song Thành kinh hô một tiếng, thân thể khẽ giật, gắt gao chế trụ bả vai Tằng đại phu, không hề để ý đến hắn vừa động, miệng vết thương lại càng nứt ra, máu lập tức theo miệng vết thương trào ra càng nhiều.

“Ta khi nào. . . . . . Khi nào cùng ngươi cát bào đoạn nghĩa?”

“Tấn Nhị gia, thân thể là của chính mình, ngài không đau lòng nhưng cũng có người khác đau lòng, thỉnh ngài thượng dược đi.” Tằng đại phu quay qua …, nam nhân này đến tột cùng muốn cái gì đây, muốn đem quá khứ thổi bay sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao???

“Ngươi đau lòng sao?” Tấn Song Thành hiểu lầm ý tứ Tằng đại phu, thành thành thật thật nằm xuống để cho Anh Nhân thượng dược, tay chuyển từ bả vai đến nắm chặt cổ tay Tằng đại phu nhất định không buông, cố gắng hỏi:  “Nghi Hoa, ngươi thử nói rõ ràng xem, ta khi nào thì cùng ngươi cát bào đoạn nghĩa?”

“Vật đổi sao dời, Tấn Nhị gia nếu không nhớ rõ, liền quên đi.” Mặc dù không phải là giáp mặt cát bào, nhưng cũng là vì Tấn Song Thành đưa tới cho hắn một tấm đoạn bào, ác thanh ác ngữ của Tấn Song Thành khi đó hắn đều ghi tạc trong tâm, về sau, mỗi lần nghĩ lại lòng hắn đều đau đớn như dao cắt.

“Nghi Hoa. . . . . . Nghi Hoa. . . . . . Ta không có cùng ngươi cát bào đoạn nghĩa. . . . . . Không có. . . . . . Ngươi tin ta. . . . . . Thật sự không có. . . . . .” Tấn Song Thành dường như thấu suốt nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Tằng đại phu đối hắn hờ hững, tinh thần rung lên, liền vội không ngừng giải thích đứng lên, “Ngày ấy, ngươi đột nhiên nói. . . . . . Nói thích ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta . . . . a! . . . . . .” Nguyên lai Anh Nhân bỗng nghe thấy câu “Thích” , bị dọa một phen, nhất thời làm đau  vết thương của Tấn Song Thành, Tấn Song Thành lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người thứ ba, mặt liền đỏ.

Tằng đại phu ninh ninh mi, nói: “Anh Nhân, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Ta. . . . . . Phải . . . . .” Anh Nhân trộm nhìn hai người ngắm tới ngắm lui, không dám cãi lời sư phụ, bỏ dược xuống liền ra khỏi phòng.

Tằng đại phu cầm lấy dược, ngồi ở bên giường, tiếp tục bôi, Tấn Song Thành lăng lăng xem xét  hắn, không rõ hắn vì sao vẫn bình tĩnh như vậy, cảm giác tay hắn ở trên người mình nhẹ nhàng đụng chạm, liền có điểm tâm thần di động, không biết nghĩ đi đâu , trên mặt đỏ ửng lại càng nhiều.

“Nghi Hoa, ta thích ngươi. Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta có thể hôn nhẹ ngươi  không?” Tằng đại phu thân thể hơi hơi run lên một chút, nâng lên mắt, mặt vẫn không chút thay đổi, nói: “Năm đó ngươi không phải nói bị nam nhân thân cận thực ghê tởm sao?”

Tấn Song Thành mặt nhất thời trắng bệch, ủy khuất nói: “Ta đó là nói để dọa ngươi thôi, ai mà nghĩ đến huynh đệ của mình đột nhiên nói thích mình, lại còn muốn hôn mình. . . . . . Sau khi trở về ta tự nhốt mình trong phòng suy nghĩ suốt năm ngày, mới cảm thấy được ta giống như, giống như tuyệt không chán ghét ngươi hôn ta, khi ta tới tìm ngươi, chính là. . . . . . Chính là ngươi lại không nói một tiếng liền đi rồi. Ta chạy tới hỏi đại ca, đại ca nói ngươi cũng vừa đi , ta lúc ấy rất tức giận, ngươi luôn miệng nói thích ta, thế nhưng ngay cả thời gian để ta hiểu được cũng không cho liền rời đi, ta thật sự rất giận, ta nhịn xuống, nghĩ rằng ngươi sẽ luyến tiếc mà quay về gặp ta. Thế nhưng kết quả là ngươi lại bặt vô âm tín, vô luận ta có đi tìm thế nào cũng không thể tìm thấy ngươi”. Nói tới đây, nhớ tới hắn khi đó nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại Nghi Hoa, trong mắt lại phủ kín một tầng hơi nước.

Tằng đại phu trừng mắt nhìn, nam nhân đã hai mươi chín tuổi lại làm ra bộ dáng đáng thương thật sự là chọc cho người ta cười. Hắn biết rõ Tấn Song Thành là cố ý tranh thủ đồng tình, chính hắn cũng hiểu Tấn Song Thành là người luôn dùng thái độ ôn nhu, lễ tiết để che dấu ngạo khí nam nhân, giờ đây lại hướng hắn yếu thế.

“Nghi Hoa, ngươi không tin ta sao?” Tấn Song Thành thật cẩn thận nhìn Tằng đại phu, hắn nhìn không ra ánh mắt trừng lớn của Tằng đại phu bởi vì Tằng đại phu ánh mắt thật nhỏ, cho dù trừng mắt cũng khó có thể nhìn ra, cho nên ở trong mắt  Tấn Song Thành, lời nói đầy tình cảm này của hắn cũng không làm Tằng đại phu biểu tình có một tia buông lỏng.

Tằng đại phu tiếp tục thượng dược, thẳng đến khi thượng dược xong, lại chỉnh đốn lại quần áo của Tấn Song Thành cho hảo rồi hắn mới thản nhiên đáp  một câu: “Ta tin.” Hắn tin, bởi lẽ không có lý do gì để không tin. Tấn Song Thành lừa hắn làm cái gì, hắn lại có cái gì để Tấn Song Thành có thể lừa. Kì thật năm đó hắn cũng có chút hoài nghi chuyện cát bào đoạn nghĩa, nhưng vì không muốn suy nghĩ, nay lại được chứng thực, cũng không thấy kì quái. Dù sao chuyện kia Tấn Song Thành cũng không thể làm gì được. Hắn đối với Tấn Song Thành không phải chỉ là bảo vệ bình thường, sao có thể để một người nam nhân phá hủy thanh danh của Tấn Song Thành cùng Liên Vân sơn trang. Chắc hẳn có kẻ giả danh Tấn Song Thành đưa tới cho hắn đoạn bào.

Tấn Song Thành được một câu này của Tằng đại phu, bèn cười đến xán lạn, mặt mày giãn ra, thần thái sáng sủa. Tằng đại phu chợt ngẩn người, hắn dường như nhớ lại ngày đó ven hồ Thanh Minh, một thân thanh đoạn cẩm y, hồng trù buộc phát, thiếu niên tao nhã, tuấn tú vô song.

Tấn Song Thành vươn tay ôm lấy người trước mặt, Tằng đại phu thân thể căng thẳng, lại không nhúc nhích, cứ mặc hắn ôm.

Qua một lúc lâu, Tấn Song Thành khẽ thở dài, rốt cục đã bắt được rồi sao? Chính là vì sao hắn vẫn cảm thấy trong lòng bất an?

Đi ra hậu viện tới chuồng ngựa, Tằng đại phu lấy tay mơn trớn bờm ngựa, lông ngựa mặc dù mềm cũng đâm vào tay tựa như mối tình ti mười năm nay quấn quanh trong lòng hắn, nhìn như mềm mại nhưng lại khiến trái tim máu tươi đầm đìa. Tình cảm này của Tấn Song Thành đã đến muộn mười năm. Hắn nghĩ chỉ cần nhận thức sai thì tất cả sẽ trở lại như cũ. Chính là Tấn Song Tuyệt đã bảo hộ y rất hảo, cứ như thế người nam nhân hai mươi chín tuổi này vẫn cứ khờ dại như mười năm trước, lại không hề biết lòng người sẽ biến. Mặc dù tình ti vẫn còn nhưng tâm lại thay đổi, vỡ nát, không chịu nổi phần tình cảm đến trễ này.

Chính là tâm còn muốn trốn chạy vì cái gì hắn vẫn còn dao động?

Anh Nhân ở phía sau hành lang, tham đầu tham não, cũng không dám tới gần. Tằng đại phu thoáng nhìn, hướng hắn vẫy tay, thiếu niên mới ma cọ xát cọ đi tới,cúi đầu gọi một tiếng: “sư phụ”

Tằng đại phu nhìn hắn muốn nói lại thôi, cả người run run lạnh không dám nói lời nào, than nhẹ một tiếng: “Anh Nhân, sư phụ thích nam nhân, ngươi không thể chấp nhận sao?”

Anh Nhân không nghĩ sư phụ lại hỏi thẳng như vậy, nhất thời kinh sợ, miệng mở lớn không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “ Sư phụ không phải thích Mẫn nhi sao? Vì cái gì…….?” Anh Nhân đầu thật loạn, từ hôm qua đến giờ, cũng không hiểu được chính mình đang suy nghĩ cái gì. Hắn tuy nhận nhưng vẫn không thể tiếp thu, hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy sư phụ như vậy, trỏ nên thật xa lạ.

Mẫn nhi? Tằng đại phu liền nhớ tới cô gái tóc buộc hồng trù kia. Sắc hồng trù đó cùng với sắc hồng trù mà lần đầu tiên hắn gặp Tấn Song Thành giống nhau như đúc. Hắn luôn không nhịn được mà nhìn về phía hồng trù. Trong đầu hiện lên chính là thân ảnh một thiếu niên tao nhã vô song. Thở dài một tiếng, hắn vẫn lại hỏi: “ Ngươi không thể chấp nhận sao?”

“A? Không. . . . . . Không. . . . . . Không biết. . . . . .” Anh Nhân bối rối , không biết  mình phải đáp trả thế nào.

Thùy hạ mắt, dấu đi sự thất vọng, Tằng đại phu vỗ về bờm ngựa, thản nhiên nói: “Quên đi, ngươi đi sắc thuốc đi, nhớ rõ thêm một vị mệ thần, phải dính chu sa đó.”

“Vâng” Anh Nhân cúi thấp đầu, vô tình mà đi.

Chờ dược sắc hảo, Tằng đại phu tự tay bưng đi, Tấn Song Thành thấy hắn đến đưa dược, vui mừng cong cả đuôi lông mày, uống thuốc xong không bao lâu liền nặng nề ngủ. Tằng đại phu nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tấn Song Thành đến xuất thần. Một lúc lâu sau, xoay người ra ngoài, lại viết một đơn thuốc nữa, dư dùng trong khoảng một tháng, lại gọi Anh Nhân chuẩn bị. Anh Nhân vừa cầm đơn thuốc ra cửa, Tằng đại phu liền sửa sang lại, lên xe ngựa, đem nhu yếu phẩm mấy ngày trước bỏ ra từng cái thả vào, vừa chuẩn bị xong, liền có người tìm tới cửa

Người tới là một nam nhân, ôm một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi, phía sau còn đi theo một thiếu niên. Nam nhân hàm hậu, nam đồng thông minh, thiếu niên tuấn tú, ba người thật có ý tứ ( nghĩa là đáng chú ý đó các nàng) trừ bỏ nam nhân có chút quen thuộc, hai ngươi khác Tằng đại phu cũng chưa từng gặp qua

“Các ngươi là…?” Tằng đại phu cho bọn họ vào cửa, nhìn mặt nam nhân, suy nghĩ xem dường như đã từng gặp ở nơi nào đó

Nam nhân quẫn bách, mở miệng định nói gì đó nhưng chẳng nói được lời nào,đứa bé trai được hắn ôm trong lòng,thấy hắn không nói lời nào, liền oa oa khóc

“A cha, Tiểu Giang muốn sư phụ ôm, muốn sư phụ ôm một cái. . . . . .” Nam nhân luống cuống, dỗ dành đứa bé. Tằng đai phu đứng cạnh thấy rõ đứa bé kia tuy khóc to nhưng khi cúi đầu trên mặt rõ ràng là đang cười trộm, cả thiếu niên phía sau cũng che miệng cười. Nam nhân không dỗ được đứa bé kia, đành phải vô thố xoay người, nhìn Tằng đại phu, lắp bắp nói :”Tằng, Tằng đại phu. . . . . .” vừa nói ra tiếng, Tằng đại phu giật mình nghĩ tới, không nhịn được cười cười:”Ngươi là Đinh Tráng?? ” vậy đứa bé trai này là con của Đinh Tráng, đồ đệ của Tô Hàn Giang, Đinh Tiểu Giang.

“Nguyên lai Tằng đại phu còn nhớ rõ. . . . . .” Nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi nói .

“Năm năm trước gặp qua một lần, ta làm sao nhớ rõ”. Tằng đại phu bên môi ý cười càng sâu, “Chính là ta nghe Tô gia nhắc nhiều tới ngươi thôi.”

Một câu kia lập tức làm nam nhân đỏ mặt, ánh mắt nhìn loạn giống như muốn tìm một cái hố mà chui xuống vậy.

Lúc này thiếu niên phía sau bèn tiến lên hai bước, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười nói: “ Tiếu nhân là Ngọc Nguyệt, là hạ nhân trong Phượng Tê Viên. Không biết Gia tại sao lại cùng nguời nhắc đến Đinh đại ca?”

“Ngươi chính là Ngọc Nguyệt sao?” Hóa ra đây là tên hạ nhân thông minh luôn mang đến rượu ngon cho Tô Hàn Giang sao, vậy cũng nên có chút báo đáp đi, Tằng đại phu nghĩ nghĩ mới nói, “Tô gia cũng luôn nhắc tới ngươi, ân, hắn là nói như thế nàoa. . . . . . Đúng rồi, ngươi hãy nghe cho kỹ, hắn nói: “Kia cái kẻ ngu dốt mù chữ, Ngọc Nguyệt nhìn có cái gì hảo, hắn so với ta đẹp mắt hơn sao? Không thể nào, kẻ ngu dốt kia làm cái gì lại toàn cùng Ngọc Nguyệt hữu thuyết hữu tiếu, đối ta một chút cũng không thèm quan tâm, ta đối hắn không tốt sao? Ta cho hắn quần áo mới, ta cho hắn ăn ngon, ta nuôi con cho hắn, ta làm sao lại đối hắn không tốt, hắn nếu đáp lại ta một hai phần thì ta cũng thực vui vẻ. . . . . .”

Ngọc Nguyệt ngẩn ngơ, không thể tin nói: “Này, lời này thật sự là gia nói?” Theo tính tình lạnh lungfcuar Tô Hàn Giang, nếu thực sự trong lòng nghĩ vậy cũng sẽ không nói ra miệng. Tằng đại phu là y nhân, nhiều ít cũng nghiền ngẫm lòng người, lại thêm mỗi lần Tô Hàn Giang đến hắn đếu uống say bốn năm phần mới trở về. Người say, những lời trong lòng liền không giấu được mà nói ra. Tằng đại phu vì vậu mà cũng đoán được tám chín phần. Nghe được những lời trong lòng của Tô Hàn Giang, mặc dù không hù được Ngọc Nguyệt nhưng lại làm cho Đinh Tráng kia lộ vẻ xấu hổ, nghĩ nghĩ, trong lòng thực có chút hối lỗi với Tô Hàn Giang.

Hắn căn bản đối Tô Hàn Giang cực kỳ sợ hãi.Ở lại bên Tô Hàn Giang cũng là bất đắc dĩ. Năm năm trước, nếu không phải vì Đinh Tiểu Giang, hắn có chết cũng không nguyện ở lại Phượng Tê viên. Đứa nhỏ này lúc trước cứ suốt ngày bám dính Tô Hàn Giang, cứ như y mới là thân phụ của nó, làm vậy sao có thể bảo hắn không vừa tức vừa hận chứ? ( haizzz, anh sao nhỏ nhen quá vậy, người ta là nuôi con cho a đó =__=). Thế nhưng hắn với Tô Hàn Giang lại vô cùng sợ hãi nên cũng không dám cùng y nói gì đành làm như không để ý. Trừ bỏ những việc trên giường là có chút bắt buộc, ngoài ra những chuyện khác, Tô Hàn Giang đều đối hắn rất tốt, hắn cũng không phải không rõ, chỉ vì khuất nhục trong lòng quá nặng khiến hắn không muốn nghĩ thêm. Lúc này Tằng đại phu nói ra làm hắn trong lòng không khỏi có chút nhớ nhung người nọ

Tằng đại phu nhịn xuống một cỗ cười  xúc động, người nam nhân này thật sự là rất dễ lừa. Nếu Tô Hàn Giang thoáng làm một chút động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ sợ sớm đem hắn ngay cả người lẫn tâm lừa mang đi, sao còn cần tới năm năm khổ cực làm gì. Lắc lắc đầu, Tằng đại phu mới lại nói: “Các ngươi đến đây tìm ta làm cái gì?”

Nam nhân còn đang ngẩn người, trả lời vẫn là Ngọc Nguyệt.

“Ước chừng một tháng trước, gia nói tìm người uống rượu, lúc sau liền không quay về Viên nữa, Tiểu Giang thiếu gia khóc nháo đòi gặp gia, cho nên chúng ta liền tới tìm, Tằng đại phu có biết gia nhà chúng ta đi đâu không?”

“Này. . . . . . Ta cũng không biết.” Tằng đại phu buông tay, nhớ tới lời nói ngày ấy say rượu nói với Tô Hàn Giang, cũng ẩn ẩn đoán được Tô Hàn Giang làm cái gì, đại để là luôn nghĩ biện pháp làm nam nhân này vui mừng, thế nhưng chính là việc này hắn không thể nói ra được, bèn nói: “Các ngươi cũng đừng lo lắng, Tô gia ra ngoài, sợ là có việc trì hoãn , làm xong thì sẽ trở về thôi.” Nam đồng lúc này vừa khóc vừa kêu đứng lên, không phải làm bộ, cũng thực khóc. Đinh Tráng dỗ dành  nửa ngày, cũng không nín, liền cùng Tằng đại phu cáo từ.

Tằng đại phu tiễn bọn họ xuất môn, ở bên tai Đinh Tráng nói: “Trên đời này, tìm người để yêu không dễ dàng mà tìm một người yêu mình liền cũng khó khăn, nếu có may mắn gặp gỡ thì hãy quý trọng, đừng để mất đi rồi mới hối hận”. Đinh Tráng không biết nghe có hiểu hay không, bộ dáng nhìn có chút mê mang sau đó liền rời đi. Tằng đại phu nhìn bóng họ rời đi có chút hâm mộ. Đinh TRáng thật may mắn có thể gặp được Tô Hàn Giang hoàn toàn không đem lễ giáo để trong mắt. Tục ngữ có câu ngốc nhân có ngốc phúc ( kẻ ngốc có niềm vui của kẻ ngốc), mà hắn, lại nhất định yêu sai.

Không lâu  sau, Anh Nhân mang theo mấy bao dược liệu trở về. Tằng đại phu bảo hắn đem tất cả dược liệu để lên mã xa, thiếu niên mới lắp bắp kinh hãi, nói: “Sư phụ, người vẫn phải đi sao?”

Tằng đại phu nhìn hắn cười cười, không trả lời, làm Anh Nhân một bụng không yên, cả đêm không ngủ được.

Ngày thứ hai, Tằng đại phu lại mang dược đến cho Tấn Song Thành, nhìn hắn lại nặng nề ngủ, liền lấy tiền xuất môn. Hắn mua thực phẩm đủ cho một tháng lại tiện đường ghé vào Bảo Đồng y quán, cùng Hứa đại phu nói chút chuyện. Lúc đi qua trà phố hắn lại mua một túi trà lớn, hai tay túi lớn túi bé thật là bất tiện, liền có chút hối hận không mang Anh Nhân theo. Đi được mấy bước, nghênh diện lại gặp Kì Hùng Phong, trong tay đang ôm vị phu nhân xinh đẹp mà lần đầu tiên hắn vào Kì phủ đã gặp, phía sau là Kì Thắng cùng mấy gã hộ vệ.

“Tằng tiên sinh, đi một mình sao?.” Kì Hùng Phong nhìn thấy bộ dáng  hắn có chút bất tiện, trên mặt lại cười đến ý vị thâm trường, phất tay đối bọn người phía sau nói: “Còn không mau cầm giúp tiên sinh một tay”. “Không cần, ta không dám quấy rầy nhã hứng của Kì đại gia”, Tằng đại phu thản nhiên cự tuyệt.

Kì Hùng Phong ai một hơi, nói: “Vài lần gặp Tằng tiên sinh, đều là bộ dáng cự nhân vu ngàn dặm (nghĩa là người cách xa ngàn dặm đó, cái này là ta tham khảo bên nhà Tâm Vũ Nguyêt Lâu nha), chẳng lẽ là Kì mỗ bất tài, ngay cả cùng tiên sinh làm bằng hữu cũng không xứng sao?”

Tằng đại phu kinh ngạc nâng mắt lên. Kì Hùng Phong hôm nay một bộ dáng nhàn tản, cùng cỗ phong bách ngày ấy bất đồng, không khỏi ngạc nhiên, nói: “Một khi đã như vậy, đành vất vả Kì đại gia .” nói xong liền tùy tay đem một nửa số đồ cầm trong tay đưa cho Kì Hùng Phong

Kì Hùng Phong giật mình, cười ha ha nói: “Tằng tiên sinh thật sự là một người rất thú vị”. “Gia, ngài có thể nào làm cái giá để đại phu kia để đồ vật này nọ chứ?!” Vị phu nhân xinh đẹp nũng nịu, hờn dỗi vì Kì Hùng Phong cầm trong tay đồ vật này nọ mà buông thắt lưng nàng ra.

“Câm miệng, bằng hữu của ta sao có thể đến lượt ngươi nói. Nơi này không có chuyện của ngươi, mau trở về đi”.  Kì Hùng Phong trên mặt sầm xuống làm phu nhân xinh đẹp sợ tới mức kiểm nhi một bạch, không dám lên tiếng. Phất phất tay, đám người Kì Thắng hiểu ý  bèn chia ra, một nửa theo vị phu nhân kia hồi phủ còn một nửa, cách xa một chút theo sau Kì Hùng Phong.

“Tằng tiên sinh có vẻ thích uống trà, đã là nam nhân phải uống rượu mới là tận hứng không phải sao?” Nhìn túi trà trong tay Kì Hùng Phong có chút buồn cười.

“Rượu mặc dù có thể quên ưu, nhưng lại tổn thương cơ thể, không bằng một tách trà, tĩnh tâm trữ thần, phao lại một đời phiền niệm.” Tằng đại phu trả lời có chút lạnh nhạt. “Kì đại gia thân mình còn cần điều dưỡng nhiều, vẫn là ít uống rượu cho thỏa đáng.”

“Tiên sinh mặc dù đang ở thế tục, lòng lại đang ở thế ngoại, sao cũng có phiền niệm thế gian?” Tằng đại phu ngẩn ra, đối diện với ánh mắt Kì Hùng Phong.

“Kì đại gia nói đùa, ta vẫn là một phàm phu tục tử, ngũ cốc câu thực. Thất tình đều có, thế nhân sở phiền ta cũng sở phiền.” Tằng đại phu quay sang, tránh đi cặp mắt thâm trầm mang theo vẻ dò xét.

Kì Hùng Phong ha ha cười rộ lên: “Nói cho cùng, thần tiên trên trời cũng có sầu não, huống hồ ta là phàm nhân. Tằng tiên sinh thật sự là thú nhân thú ngôn ( người thú vị nói lời thú vị). Kì mỗ sở thức nhân trung (có vẻ như có nghĩa là quen biết nhiều người ý ~>”<~), nhiều người cố tình làm ra vẻ thanh cao nhưng lại không có ai thật lòng như tiên sinh cả”. Tằng đại phu nhìn nét cười cởi mở của Kì Hùng Phong, trong lòng phảng phất có chút cuốn hút, tam tình mấy ngày nay nặng nề cũng dần dần sáng sủa, nheo mắt lại hơi lộ ra ý cười nói: “Kì đại gia quá khen.” “Tằng tiên sinh, nghĩ tới cũng là Kì mỗ hơn tiên sinh vài tuổi, chi bằng chúng ta huynh đệ tương xứng. Nếu cứ xưng hô đại  gia, tiên sinh này nọ nghe vậy thật xa cách”

Tằng đại phu nghe vậy có hơi do dự, mắt thấy Kì Hùng Phong cực kì hưng phấn cũng thấy nhất thời hứng khởi. Nếu không nể mặt mũi hắn chỉ e là sẽ đắc tội lớn, hơn nữa vị đại gia này tính tình cũng không tồi, nếu kết giao cũng chẳng phương hại gì, lập tức nói: “ được Kì huynh nâng đỡ, nhà ta cách đây không xa, nếu là kì huynh không chê, tiểu đệ liền pha trà, lấy trà thay rượu kính huynh một chén”.

Kì Hùng Phong quả nhiên hưng trí bừng bừng, bước nhanh tới, không bao lâu sau đã về tới Hồi Xuân y quán. Lúc này biển ở đại môn y quán đã sớm gỡ xuống, chính là trong nhà mùi thuốc đông y nhất thời khó có thể đánh tan. Kì Hùng Phong đi tới cửa, nghe vị thuốc đông y liền nói: “Hiền đệ một thân y thuật tuyệt hảo, nay đóng cửa y quán, thật sự là đáng tiếc”. Kì Thắng cùng đám người thức thời đứng chờ ngoài cửa cũng không theo Kì Hùng Phong bước vào.

Tằng đại phu chưa kịp trả lời, Anh Nhân bỗng từ trong phòng chạy ra, thấy có khách đến liền xoay người định đi pha trà thì bị Tằng đại phu giữ lại

“Anh Nhân. Đem trà mang tới. Kì huynh, thỉnh tới hậu viện.” Tằng đại phu đưa Kì Hùng Phong một đường đến hậu viện.

Hậu viên Hồi Xuân y quán không lớn, một gốc hòe cổ thụ lớn cành lá sum xuê, phía dưới có mấy khối đá lớn dùng làm ghế ngồi. Cho trà vào ấm, nước pha trà được lấy từ những hạt sương sớm. Lá trà vốn vụn nhỏ nay gặp nước nóng lập tức có hương trà lượn lờ bay lên mang theo vị thuốc đông y thoang thoảng, làm tinh thần người ta dường như rung lên. Tằng đại phu tự tay dâng trà lên, Kì Hùng Phong một hơi uống cạn, tặc tặc lưỡi đã thấy Tằng đại phu quay đầu cười trộm, không khỏi trừng mắt nói: “Ngươi cười cái gì?”

Tằng đại phu khoan thai nhấp một ngụm trà, nói: “Trà là thứ thanh cao, cách uống của Kì huynh như vậy có khác gì uống rượu đâu, như vậy cư nhiên làm hỏng mất vị trà rồi……”

“Ngươi tưởng  Kì mỗ không hiểu sao?” Kì Hùng Phong ngồi xuống gốc cây đại hòe, lưng tựa thân cây, một bộ dáng vừa ý nhàn tản, đem chén trà lại gần hít nhẹ một hơi, mạn thanh ngâm nga nói: “Vật ấy thanh cao thế nào ta không biết, thế nhân uống rượu để tự dối gạt mình, lừa mình dối người làm sao hay, túy ngã hồng trần ta tự cuồng”. Này mấy câu giống thơ mà không phải thơ làm người ta khó lòng đáp lại. Tằng đại phu lại nhịn không được, cười phun ra cả nước trà trong miệng (=__=), lắc lắc đầu nói: “Là tiểu đệ sai rồi, đệ không nên thỉnh một Tửu quỷ uống trà”. “Lúc này mới nghĩ đến không phải đã quá muộn sao, hiền đệ nếu có chút rượu vẫn là nên lấy ra một chút đi. “ Tằng đại phu làm ra một bộ dáng thiết diện vô tư, nói: “ Mơ tưởng, thân là kẻ mang bệnh, có trà uống là tốt rồi, rượu kia thì tuyệt đối không thể.”

Kì Hùng Phong phất tay, bất đắc dĩ thở dài: “ Nếu thế cũng chỉ có thể coi trà như rượu, có thể thống khoái mà uống cạn.” Nói xong lại một hơi uống cạn chén trà, căn bản là một bộ dáng ngưu ẩm trà (trâu uống trà).

Tằng đại phu thấy hắn như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “ Lấy trà thay rượu, huynh trưởng khó thoát khỏi bản tính của Tửu quỷ mà tiểu đệ cũng chỉ hảo phẩm trà nhã tính, kính Kì huynh một ly”. Nói xong liền hạ xuống tiếp tục rót cho ngưu ẩm kia một chén trà.

Kì Hùng Phong cười dài nói: “ Thống khoái, thống khoái, tuy không phải uống rượu mà lại hơn hẳn rượu, hiền đệ, Kì mỗ đã lâu rồi chưa từng được thoải mái như vậy, ha ha ha. . . . . .Đến hôm nay, cuối cùng mới thấy vài phần phong thái Xích Thánh Thủ, chỉ tiếc không thể có ngày sớm cùng hiền đệ quen biết. Xích Thánh Thủ, Xích Thánh Thủ, Xích y liệt như hỏa, Thánh Thủ có thể hồi xuân, năm đó, hiền đẹ cũng là phong lưu thiếu niên, tiêu sài không thể kiềm chế nổi. . . . . “

Đôt nhiên nghe Kì Hùng Phong nhắc đến chuyện năm xưa, Tằng đại phu trên mặt cứng đờ, hưng trí dần lui. Tính cách mười năm trước lúc này lại lộ ra, chính là bởi vì Kì Hùng Phong dễ làm người ta sinh hảo cảm hắn trong lòng lại không hề tính toán.

Kì Hùng Phong còn chưa phát giác, vẫn là hưng tí bừng bừng tiếp tục nói.

“Nhưng không biết Thanh Tiên Lang là nhân vật thế nào. Thanh Tiêu Lang, Thanh Tiêu Lang. Có thể cười mà làm bao người ái mộ, một khúc đoạt mệnh, có thể cùng hiền đệ nổi danh, nghĩ đến cũng xuất sắc như hiền đệ vậy. . . .” Nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại một chút, “Nguyên lai hiền đệ có người bệnh cần chăm sóc, cũng phải. Trà cũng đã uống, Kì mỗ cũng không làm phiền nữa, nên cáo từ thôi” Nói xong, thâm ý nhìn về phía sau Tằng đại phu.

Tằng đại phu theo ánh mắt hắn quay đầu lại. Không biết Tấn Song Thành khi nào thì tỉnh lại, trên người chỉ mặc nhất kiện y bào, đứng ở hành lang, bộ dáng lung lay như sắp đổ. Bốn mắt gặp nhau, không nói gì. Tằng đại phu đối mặt với ánh mắt của Tấn Song Thành, trên mặt lại sạn sạn nở nụ cười. Tấn Song Thành thoáng ngẩn ngơ, hốt hoảng nhớ lại, kể từ sau lần gặp lại đây là lần đầu tiên hắn thấy Nghi Hoa cười với hắn.

Kì Hùng Phong cất bước, Tằng đại phu trở lại hậu viện vẫn thấy Tấn Song Thành đứng ở chỗ cũ xuất thần, lại quan tâm thêm vài phần nói: “Đứng không mệt sao?”

Tấn Song Thành thấy hắn, ý cười càng sâu, dường như lại thấy hồng y thiếu niên mười năm trước, luôn cười, cười không nhìn thấy mắt. Duy nhất một lần nhìn thấy mắt hắn cũng chỉ có ngày đó, ngày hồng y thiếu niên vì quá căng thẳng mà mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm mình, cơ hồ gào thét nói: ”ta thích ngươi”.  Sau đó…sau đó đúng là mười năm không nhìn thấy nụ cười quen thuộc, hối hận mười năm, tìm kiếm mười năm, cuối cùng cũng tìm được, nhưng hắn. . . . vẫn là Nghi Hoa của năm đó sao?

Một ly trà xuất hiện ở trước mặt, vô thức mà tiếp nhận, Tấn Song Thành giờ mới phát giác, hắn bất tri bất giác đã đi tới dưới cây hòe

“Ngốc tử, ngươi ghen sao?”

Tằng đại phu ngồi cạnh Tấn Song Thành, hắn ngửi thấy vị thuốc đông y thản nhiên quanh quẩn nơi chóp mũi. Tấn Song Thành đỏ mặt, cầm lấy tay Tằng Đại Phu, nói:”Ta…Ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ta không bao giờ nữa muốn mất ngươi”

Hắn hoảng hốt, hắn sợ, sợ Nghi Hoa ko thích hắn, sợ Nghi Hoa thích người khác.

Tằng đại phu nhìn hắn, nắm chặt  tay hắn, nhẹ nhàng cười nói:  “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta sẽ cùng ngươi, mãi cho tới khi ngươi không cần ta mới thôi”

“Ta sao có thể không cần ngươi, ta muốn bù lại cho ngươi mười năm đã mất, không bao giờ rời đi nữa”

Tấn Song Thành vội vã hứa hẹn, lại không nhìn ra sự thê lương trong nụ cười của Tằng Nghi Hoa, hứa hẹn quá mức lỗ mãng, luôn khó có thể kéo dài, nhưng hắn không chọn nữa, dù hứa hẹn ngắn ngủi tới đâu, hắn cũng muốn.

Anh Nhân đứng rất xa, nhìn trộm sang đây, nhìn hai người tay nắm tay, hắn thấy vô cùng chói mắt. Từ trước tới nay, sư phụ chưa bao giờ chủ động động chạm  thân thể của ngươi khác, trừ bỏ khám bệnh, sư phụ cũng không chạm vào thân thể người khác. Trước đây, hắn muốn sư phụ nắm tay, cũng phải mè nheo cả sáng, vậy mà giờ sư phụ lại nắm tay người kia,  hắn nhìn liền thấy trong lòng không thoải mái, không thích, hắn không thể đồng ý sư phụ thích nam nhân này. Anh Nhân rốt cục có thể khẳng định tâm tình của mình, hắn phải nói với sư phụ, muốn sư phụ đuổi nam nhân này đi.

Anh Nhân hạ quyết định, lại không nghĩ rằng, không chờ đến khi hắn mở miệng, đêm đó Tằng đại phu cùng Tấn Song Thành đem hắn đang  ngủ say gọi dậy. “Anh Nhân, Hứa đại phu hôm nay cùng nói ta chuyện. Bảo Đồng y quán có ít học đồ, hắn thấy ngươi thông minh, lanh lợi muốn ngươi hỗ trợ. Ta nghĩ, ngươi ở Hồi Xuân y quán cũng đã học được một chút tài nghệ, ngươi cũng nhàn rỗi vô sự hay là cùng Minh Nhi đi Bảo Đồng y quán đi”.

Anh Nhân kinh sợ, đột nhiên oa một tiếng khóc lên: “Sư, sư phụ, người đây là đuổi ta đi. . . . . . Ta làm gì không tốt ta liền sửa, sư phụ không cần đuổi ta. . . . . .”

“Ta khi nào thì nói đuổi ngươi , Hứa đại phu là bậc trưởng bối, hắn đã mở miệng ta cũng không hảo chối từ, còn nữa, ngươi cũng đã lớn, cũng có ngày cần tự lập, Bảo Đồng y quán người bệnh nhiều, ngươi đi cũng có thể học hỏi thêm chút kinh nghiệm, đây là chuyện tốt.”

“Không đi, không đi, ta phải ở lại bên sư phụ, dâng trà mang nước giăt quần áo làm việc nhà cho người.” Anh Nhân phe lắc lắc đầu, không thuận theo.

“Ngươi như thế sao có thể có tiền đồ.” Tằng đại phu nghiêm mặt giáo huấn, “Thân là nam nhi, phải cố gắng tự lập, ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ để sư phụ phải nuôi ngươi cả đời sao?”

Anh Nhân cắn chặt răng, bật thốt lên nói: “Sư phụ nói dối, người rõ ràng là vì ta không tiếp thu người thích nam nhân mà đuổi ta đi, sư phụ ghét bỏ ta , không cần ta . . . . . .” Nói xong nước mắt chảy càng nhiều .

“Nói bậy.” Tằng đại phu vừa bực mình vừa buồn cười, một lát sau mới nói: “Ngươi là do một tay ta nuôi lớn, giống như con ta, ta như thế nào không cần ngươi, về sau Hồi Xuân y quán còn cần ngươi chấn hưng. Ngươi nếu không học giỏi y thuật, chẳng phải đã làm sư phụ thất vọng sao?

“Sư phó người không đi nữa, vì cái gì không thể mở lại Hồi Xuân y quán?”  Tằng đại phu thật sâu thở dài một tiếng, ” Ta hiện tại nghĩ thời gian trôi thật nhanh, ta muốn dành chút thời gian cho mình, làm sao có thời gian mở lại Hồi Xuân y quán.. . . . . . Anh Nhân. . . . . . Anh Nhân. . . . . . Ngươi sớm ngày tự lập. Sư phụ mới có thể yên tâm. . . . . .”

“Dù sao mặc kệ người nói thế nào. Người chính là muốn đuổi Anh Nhân đi.”

“Anh Nhân. . . . . .”

“Ta không nghe ta không nghe ta không nghe. . . . . .” Anh Nhân bịt chặt lỗ tai, xoay người chạy đi.

Nghe cũng không nghe, đều không thay đổi được quyết định của Tằng đại phu. Ngày thứ hai, mặc dù không muốn, Anh Nhân cũng chỉ có thể hàm chứa nước mắt gói gém hành lí, bị Tằng đại phu một đường đưa đến  Bảo Đồng y quán, sau đó đáng thương hề hề giống con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ nhìn theo bóng dáng Tằng đại phu rời đi.