Tỉnh Lý Xuân Nhật về buổi trưa sau khi xin giấy nghỉ ốm, bởi vì hắn sưng đỏ hai mắt, căn bản là không có biện pháp đi học, hắn khóc suốt dọc đường về nhà, cho dù về đến nhà nằm trên giường, nước mắt cũng không ngừng trào ra.
Cảm giác chính mình như một đứa ngốc, hơn nữa là một kẻ ngu ngốc siêu cấp, nguyên lai Tề Đằng Ngộ sớm đã có tình nhân, mà mình còn lầm tưởng, một hồi loạn thất bát tao tỏ tình, ân ái cuồng nhiệt, tất cả đều là sai lầm.
Hắn đem búp bê Lị Lị mà hắn yêu nhất ôm vào lòng, ngay cả hắn hiện tại bề ngoài tráng kiện thế nào, căn bản là không giống một tiểu nữ sinh thích búp bê, nhưng là hắn vẫn cứ thích búp bê, hơn nữa những lúc hắn buồn, cũng chỉ có búp bê có thể nghe hắn nói hết nỗi thống khổ trong lòng.
“Lị Lị, khó có thể nào mộng đẹp lại thành thật? Ta vừa cao vừa to, vì cái gì không thể giống người khác, thấp một chút, đáng yêu một chút, như vậy là có thể mặc quần áo tự mình làm rồi.”
Không giống nam sinh trung học bình thường, trong phòng có hình tuyển thủ, hoặc là lộn xộn nào quần áo nào đồ dùng, gối đầu giường vài quyển play boy có hình nữ nhân mông to ngực lớn.
Phòng Tỉnh Lý Xuân Nhật thật sạch sẽ, ngăn nắp, rèm cửa màu phấn hồng, phía dưới có viền hoa đáng yêu, ngăn tủ cũng là sơn màu phấn hồng, bên trong đầy búp bê cùng gấu bông.
Ở một góc phòng, có một chiếc máy may, bên cạnh là một chồng tạp chí thời trang, nơi này thoạt nhìn rõ ràng là của một cô gái mơ mộng, trừ màu phấn hồng, còn có rất nhiều viền hoa .
Bạn học hồi tiểu học, từng vào phòng hắn, trợn tròn mắt nhìn thấy căn phòng tràn ngập đăng ten cùng viền hoa, ngày hôm sau ở lớp, bọn họ không còn nói chuyện với nhau nữa.
Từ đó về sau, bạn học đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, có khi một đám người thầm thì với nhau, còn quay ra liếc hắn, sau đó cười thực quỷ dị, làm cho trái tim yếu ớt của hắn vô cùng đau đớn.
Nam sinh thích gia chanh, nấu ăn, may vá là chuyện biến thái sao?
Hắn đã bị thương tổn, cũng không dám… để cho người khác biết con người thật của mình. Hắn thích đường viền hoa, làm bánh ngọt, may quần áo, tâm tình hắn tựa như thiếu nữ, chính là không ai hiểu hắn, bọn họ cũng không muốn hiểu hắn.
Đến năm cấp 2, hắn tập thể dục không tồi, dáng người bỗng nhiên cất cao, một đống CLB tìm tới cửa, chính là hắn cũng không muốn tham gia CLB gì đó.
Bởi vì nam sinh đều rất hôi, bọn họ đem quần áo có mùi vứt trong phòng của CLB, cho tới bây giờ cũng còn chưa đem giặt, còn có bàn chân cực thối, sau đó đem dơ loạn, đùa cợt, làm cho hắn thiếu chút nữa chạy trối chết.
Chính là hắn chỉ có thể cười miễn cưỡng che giấu, hắn ghét bị người khác nói hắn ẻo lả, biến thái, hoặc là về sau sẽ là gay bán thân.
Tuy rằng Hỗn Thục sau này, là người bạn kề vai sát cánh bên hắn, kỳ thật cá tính không xấu, nhưng là bọn họ nói những chuyện bậy bạ, trêu trọc nửa thân dưới của nhau, vẫn là làm cho hắn rất không quen.
Hắn biết chính mình cùng đứa trẻ ngày đó đã không còn giống nhau, nhưng mà hắn vẫn không dám nói cho ai biết, liền ngay cả học trưởng Thuyền Kiều Quang tốt bụng, cũng không dám cho hắn thấy mình có bao nhiêu búp bê, hắn chỉ có thể bắt chước hành động của nam sinh bình thường, thử trở thành một trong số bọn họ.
Hắn khóc rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau miễn cưỡng toàn thân vẫn còn đau ê ẩm mà đi học, ở cổng trường, Tề Đằng Ngộ đã chờ hắn từ bao giờ.
“Chào, Xuân Nhật.” Tề Đằng Ngộ nhìn thấy hắn, cười đến thập phần sung sướng. <=”= Dê thành tinh rồi mà>
Màu vàng của ánh nắng tỏa ra giống hệt lần đầu hắn gặp Tề Đằng Ngộ, không có chút bụi nào vương trên người hắn, làm cho hắn như là bạch mã vương tử bước ra từ trong mộng, nhưng là giờ phút này hắn đã người yêu của kẻ khác.
“Tề Đằng học trưởng, sớm. . . . . . Sớm an.” Hắn rũ mắt, cúi đầu chào, cảm giác đau lòng từ hôm qua lại trỗi dậy, hắn ở cổng chờ người yêu hắn sao?
“Làm sao vậy? mắt ngươi sao lại đỏ, còn phờ phạc như vậy. Hôm qua hẳn là đã quá phận, ngươi nhất định rất đau, ta giúp ngươi xách cặp, ngươi ở 1-E , chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Tề Đằng Ngộ kéo túi sách của hắn, khoác qua lưng mình, động tác này làm cho hắn có chút luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải.
“Học trưởng, ngươi không phải đang đợi người sao?”
Tề Đằng Ngộ ném cho hắn một nụ cười rạng rỡ, “Ân, ta đang đợi ngươi a.”
Hắn bị Tề Đằng Ngộ lôi kéo, hai người giữa ban ngày ban mặt, giữa bao nhiêu học sinh, thế nhưng lại ngang nhiên nắm tay, Tỉnh Lý Xuân Nhật trên mặt có điểm hồng, nhất là ánh mắt kinh ngạc của người ngoài cứ hướng vào, nhưng là Tề Đằng Ngộ lại như chẳng cảm thấy gì , vẫn lôi hắn đi, vẫn giúp hắn đem cặp đến tận phòng học.
“Giờ nghỉ trưa ta tới đón ngươi.”
“Di?”
Tỉnh Lý Xuân Nhật còn không kịp phản ứng, Tề Đằng Ngộ buông túi sách, tay ngay lập tức vòng ra sau lưng, mò tới ngang hông, cả thân mình hắn run lên, Tề Đằng Ngộ cười lộ ra vẻ vui sướng, nụ cười như điện xẹt qua làm thần trí hắn hỗn loạn, hoàn toàn không biết chính mình đang ở nơi nào, hắn chỉ biết là giờ phút này đầu có như một con bướm tung cánh, vui sướng bay lượn.
Giờ nghỉ trưa rất nhanh lại đến , Tề Đằng Ngộ lại đưa hắn tới phòng nghỉ, hắn còn chưa rõ ràng cái gì, quần dài cũng đã bị Tề Đằng Ngộ cởi vứt trên mặt đất.
“Tề Đằng học trưởng, không phải. . . . . . Phải ăn cơm sao? A a a. . . . . .”
Hắn che miệng mình lại, âm thanh kì quái phát ra từ trong cổ họng hắn, bởi vì Tề Đằng Ngộ kéo quần… của hắn, vùi đầu vào giữa hai chân hắn, hàm trụ hắn.
“Ta đang ăn a, hương tiêu này ăn rất ngon , có khi còn có thể bắn ra sữa đó.”
Hắn thẹn đến muốn chui xuống đất, chính là bị Tề Đằng Ngộ miệng vẫn hấp duyến , căn bản là không có đường sống, tâm tình hắn tựa như trẻ con mẫu giáo, như thế nào có thể địch nổi kinh nghiệm phong phú của Tề Đằng Ngộ.
“Nơi đó, nơi đó không thể. . . . . .”
Giọng hắn khàn khàn, khóc nức nở, chính là ngón tay Tề Đằng Ngộ vẫn hướng chỗ đó của hắn lần mò. Mỗi lần Đằng Ngộ đưa ngón tay vào, hắn lại giống như cá nhảy khỏi mặt nước, thân thể một lần lại một lần giật nảy, không chỉ là đau đớn, còn có không cách nào hình dung khoái cảm giống như điện lưu chạy dọc sống lưng mình, làm cho đầu óc hắn mê muội.
“Có thể đi vào không? Tiểu Xuân?”Thanh âm cực nóng hướng vào lỗ tai hắn thấp giọng kêu gọi, ngay cả tên của hắn cũng trở nên thân mật ngọt lịm như vậy .
Thể nghiệm hôm qua thực sự rất đáng sợ, thân thể còn thập phần đau, nhưng là Tề Đằng Ngộ tha thiết như vậy, Tỉnh Lý Xuân Nhật căn bản là nói không ra chữ “không”, hắn khẽ gật đầu, ngay lập tức Tề Đằng Ngộ tiến vào, nước mắt lướt qua hai má nóng bỏng.
“Tiểu Xuân, ngươi vừa nhanh vừa nóng bao lấy ta, thật thoải mái.”
Tề Đằng Ngộ hôn lên nước mắt của hắn, lần này làm rất chậm, giống như ở cố giảm đau đớn của hắn, một bên thân thủ âu yếm hạ thân của hắn, làm cho hắn cũng cảm nhận được khoái cảm.
Đau đớn dần dần biến thành khoái cảm, da thịt ngọt ngào gắt gao giới trụ bộ vị. Tề Đằng Ngộ mắt khép hờ, eo lưng chuyển động mạnh mẽ, vẫn chưa tiết ra, hắn cố nén trụ, người dưới thân nước mắt vẫn còn ướt mi, vẻ xấu hổ đáng yêu của hắn khiến bản thân phải cắn chặt răng, mới có thể nhẫn nhịn kích động.
“Còn rất đau sao?” Câu hỏi này so với ngày hôm qua còn có chút thật tình chân ý vì thấy người kia đau như vậy.
“Một chút. . . . . .chỉ hơi thôi. . . . . .”
Hắn cố gắng nhẫn nại, cố gắng nén nước mắt, làm cho lương tâm Tề Đằng Ngộ mất tích đã lâu nay xuất hiện, thậm chí còn thấy bất an.
Hắn có thói quen phóng đãng, nhìn thấy hợp liền thượng, nhất là giữa trưa hôm qua, vừa kịch liệt một hồi, hạ thân hắn lại hồi phục nguyên khí, không chút suy nghĩ, đương nhiên hành hạ Xuân Nhật một mạch hết giờ nghỉ.
Hiện tại ngẫm lại, lấy phản ứng của Tỉnh Lý Xuân Nhật mà nói, hôm qua vừa làm xong, ngày thứ hai lại tiếp tục vậy, thấy mình cùng cầm thú quả thật chẳng khác gì nhau.
Không, hẳn là so với cầm thú còn ở cấp thấp hơn.
“Ta sẽ cho ngươi cũng cảm thấy thoải mái.”
Này đại khái là hắn nói rất có thành ý. Hắn tận lực chậm lại, nhưng là bên trong Tỉnh Lý Xuân Nhật rất ướt át, cho dù muốn ôn nhu, động tác lại ngày càng thô bạo, ngay cả tiếng thở dốc cũng ngày càng cao, không bao lâu liền bắn ra.
Tiếng chuông vào học vang lên, Tề Đằng Ngộ mặc xong quần áo, Tỉnh Lý Xuân Nhật còn toàn thân trần trụi đích nằm ở sô pha, thoạt nhìn căn bản là không thể động đậy, hơn nữa trên người hắn hồng hồng tím tím, tất cả đều là chính mình gây ra, dấu vết nhiều vô số giống như hắn vừa rồi bị kích thích đến cực độ, chỉ cắm cúi thưởng thức mỹ vị trong bữa tiệc lớn.
“Ngươi có khỏe không?”
Cảm giác chính mình giống như ác lang hái hoa, Tề Đằng Ngộ không chỉ là lương tâm bất an, hắn thậm chí bắt đầu dâng lên một cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình chính là tên nam sinh tối hỗn đản trên đời này .
Ngô, loại cảm giác tội lỗi này làm cho hắn thấy thực khó chịu.
“Không. . . . . . Không có việc gì, học trưởng, ta chỉ là muốn nằm một chút mà thôi.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật mắt đỏ hoe, miệng còn cố gắng mỉm cười, ra sức muốn lấy lòng hắn, thậm chí còn chống tay, cố gắng ngồi xuống. Rốt cục lúc ngồi xuống, đau đớn làm cho hắn muốn kêu thật to, nhưng hắn vẫn là ngồi ngay ngắn , mỉm cười dịu dàng.
“Có phải hay không rất đau?”
Tề Đằng Ngộ bắt đầu tức giận, đau thì nói, hắn cũng không phải bạo quân, tại sao phải làm cái bộ dáng một người vợ! Là hắn thượng, không sai, nhưng là hắn đã nói trước, trong trường học mỗi người đều biết, cùng hắn kết giao đều là quan hệ thể xác, hắn là như thế.
Hắn chết cũng không chịu thừa nhận, cả đời này hắn chưa nhận sai bao giờ, về phần lương tâm, hắn không quan tâm.
“Không. . . . . . Không có rất đau, một chút thôi.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật mặc xong quần áo, kỳ thật ngay cả cài cúc áo ngón tay cũng đau đến run rẩy, hạ thân truyền đến một cảm giác đau cực điểm, làm cho hắn thậm chí muốn buồn nôn.
“Ta hỏi lại người, ngươi rốt cuộc đau hay không đau?” khẩu khí của Đằng Ngộ đã tức giận cùng vài phần không kiên nhẫn.
“Không có đau lắm.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật vẫn trả lời vậy, thậm chí còn lộ ra tươi cười ngốc nghếch trấn an hắn, Tề Đằng Ngộ tức giận đến không có lời nào để nói, lập tức đi ra ngoài. Tỉnh Lý Xuân Nhật khom người nôn khan, cho dù không thể lý giải sự tức giận của Tề Đằng Ngộ, cũng biết hắn sinh khí, Xuân Nhật lại đau đến không cách nào đuổi theo.
Tề Đằng Ngộ cả buổi chiều đều thực sinh khí, hắn ngồi ở cái vị trí cao ngạo đó mà sinh hờn dỗi. Tỉnh Lý Xuân Nhật nhẫn nhục chịu đựng để làm cái gì, làm như vậy khiến hắn bỗng dưng thấy bản thân chẳng khác nào cầm thú (hãn, ngươi còn nhận ra ngươi là cầm thú) tuy rằng hắn có khuynh hướng khác biệt, nhưng trên cơ bản, hắn coi như là hảo tình nhân đi.
Nếu không chịu nhận lỗi, tại sao lại vẫn sinh khí, tan học, hắn vẫn chạy đến phòng, không nghĩ là Tỉnh Lý Xuân Nhật lại không ngồi yên trong lớp, buổi chiều hắn không thoải mái, vào phòng y tế nghỉ ngơi, không nói cũng biết người làm cho hắn không thoải mái chính là mình.
Tề Đằng Ngộ lại sinh khí, hắn cơ hồ là tức tối vào phòng y tế, vừa vào đến nới, nỗi bất an ban trưa lại công kích hắn
Tỉnh Lý Xuân Nhật ngủ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch, bộ dáng tiều tụy làm cho Tề Đằng Ngộ cảm thấy ngực truyền đến từng đợt đau đớn như bị kim đâm.
Hắn đang làm cái gì a, cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng là lấy kinh nghiệm phong phú của hắn mà nhìn nhận, Tỉnh Lý Xuân Nhật vừa nhìn là biết đồng trinh, hôm qua mới hung hăng như vậy, hôm nay lại tìm hắn, không nói hai lời mà bắt đầu làm, nếu là nữ nhân khác đã sớm trở mặt, thậm chí hùng hổ tặng hắn một cái tát .
Nếu là nữ nhân khác, chỉ sợ đã sớm rêu rao khắp chốn cái hành vi ác liệt của hắn, để cho tất cả mọi người đều tẩy chay hắn, thế nhưng Tỉnh Lý Xuân Nhật lại một thân chạy đến phòng y tế ngủ.
Hắn lẳng lặng ngồi bên giường, sau đó đại thiếu gia hắn, bắt đầu hối hận vì hành động của mình, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của người kia, dẫn theo một chút yêu thương cùng hối lỗi.
Nửa người dưới đau đến không thể cử động nổi, hơn nữa không ngừng nôn khan, bị đưa tới phòng y tế, hắn uống thuốc giảm đau rồi ngủ, ngủ xong, cảm thấy tốt hơn nhiều.
Mở to mắt, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt Tề Đằng Ngộ, làm cho hắn hoảng sợ.”Học. . . . . . Học trưởng.”
“Ngươi có khỏe không? Còn không thoải mái không?”
Câu hỏi của Tề Đằng Ngộ phi thường ôn hòa, hắn nhớ rõ lúc Tề Đằng Ngộ rời đi còn tức giận , Tỉnh Lý Xuân Nhật lắc đầu, “Không có, hiện tại tốt hơn nhiều. Học trưởng, ngươi không sinh khí sao?”
Một câu hỏi khiến hắn chột dạ, hắn căn bản là không tư cách sinh khí. Hắn lắc đầu, đưa tay luồn vào tấm chăn mỏng, cầm tay Tỉnh Lý Xuân Nhật. tuy rằng tay hắn một chút cũng không có vẻ mềm mại của nữ sinh, ngón tay thậm chí còn có một chút chai cứng vì chơi bóng, nhưng là ngón tay hắn nhẹ nhàng nắm tay, nhu tình như nước, ôn nhu cùng bao dung, làm cho Đằng Ngộ kẻ vốn không có lương tâm chợt đau lòng, chính mình có phải hay không hơi quá đáng?
Tỉnh Lý Xuân Nhật quay qua nhìn hắn, nhẹ nhàng nói hai câu đau thấu tâm can, “Ta. . . . . . Ta không phải Võ Điền, ngày hôm qua là một chuỗi hiểu lầm.”
Tề Đằng Ngộ hổ thẹn, hắn sáng nay không lo giải thích cái gì, chỉ lo phát tiết thú tính, giữa trưa liền đem Tỉnh Lý Xuân Nhật đến làm một hồi, lại không nghĩ tới tâm tình bất ổn của Tỉnh Lý Xuân Nhật.
“Ta biết, Tiểu Xuân.”
“Ta so với hắn chậm một bước. Học trưởng, ngươi cùng Võ Điền kết giao?” Giọng nói của hắn có bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, lại thấy cả khổ sở ẩn trong lời nói.
Tề Đằng Ngộ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng tựa một lời xin lỗi. “Không có, ta hiện tại là cùng ngươi.”
Nước mắt nóng bỏng chảy ra ướt khuôn mặt Xuân Nhật, Tề Đằng Ngộ lại bắt đầu cảm thấy mình là dã thú .
Tỉnh Lý Xuân Nhật so với hắn tưởng tượng càng mỏng manh, càng ngây thơ, rất đáng quý trọng, mà không phải giống như cầm thú cao hứng thì một mực làm càn.
“Thực xin lỗi, Tiểu Xuân.”
Tề Đằng Ngộ kéo hắn, Tỉnh Lý Xuân Nhật có chút nức nở, cũng ôm sát hắn, “Thực xin lỗi, học trưởng, ta không biết rõ ngươi vì cái gì sinh khí, có lẽ ta có điểm ngu dốt, có điểm xuẩn, nhưng là ta sẽ càng cố gắng, sẽ không khiến ngươi tức giận.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật thiện lương, thiện lương đến mức làm cho hắn tự giác trở thành một tên *** ma cực ác. Bị chà đạp như vậy, hắn thế nhưng còn giải thích, hẳn là mình phải giải thích cho hắn mới đúng.
Đằng Ngộ không bận tâm hắn đích trạng huống, liền đem hắn tha đến ngoan làm một phen, sau đó làm hại hắn không thoải mái phải đến y tế trong phòng nghỉ ngơi, nghĩ như thế nào, đều biết nói là chính mình lỗi.
“Đúng vậy, là ta sai. Tiểu Xuân, là ta tính tình không tốt, không có tình cảm thật sự, ngươi đừng khóc, ta là cái đại hỗn đản.”
Hắn lấy khăn tay, khẽ lau nước mắt cho Tỉnh Lí Xuân Nhật. Xuân Nhật khóe miệng rốt cục lộ ra một nụ cười thẹn thùng, Tề Đằng Ngộ thay hắn thu thập túi sách, cùng hắn về nhà.
Tựa như phải bù lại những ngày trước, Tề Đằng Ngộ rốt cục biết cái gì gọi là dị tính dao vãng , không đúng, là đồng tính giao vãng <…> .
Bọn họ chỉ có nắm tay, bất quá cho dù chỉ có nắm tay, Tỉnh Lý Xuân Nhật trên mặt cũng sẽ đỏ ửng như thường. Tuy rằng hắn có bộ dạng ngời ngời đại nam nhi, nhưng là Tề Đằng Ngộ lại dần dần nhìn nhận Tỉnh Lý Xuân Nhật rất nhỏ bé, rất khả ái như một thiếu nữ.
Lần đầu tiên làm cơm trưa cho Tề Đằng Ngộ, Tỉnh Lý Xuân Nhật mặt đỏ như một trái cà chua. Tề Đằng Ngộ không thích cơm hộp, vốn dĩ cơ hộp đó chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí hắn ghét nhất chính là bị nữ sinh làm cơm hộp cho ăn, nếu không phải vì nể mặt Tỉnh Lý Xuân Nhật, hắn căn bản là sẽ không lấy.
Bởi vì không biết bạn gái thứ bao nhiêu làm cơm cho hắn, hắn ăn một miếng liền lao thẳng ra thùng rác, thật sự là khó nuốt, không biết nàng là bỏ thêm cái gì khủng bố mới có thể trở nên khó ăn như vậy.
Nhưng là khi hắn vừa ăn một miếng cơm Tỉnh Lý Xuân Nhật làm cho, ăn ngon đến muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Hắn đoán rằng Tỉnh Lý Xuân Nhật nhất định đi mua đồ cao cấp ở cửa hàng, sau đó bỏ vào hộp rồi nói là hắn lắm, này tuyệt đối không thể là tự tay hắn làm.
Lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ là ở vườn thú, so với trước kia trực tiếp đi khách sạn mà nói, thực sự lạ lẫm, nhưng là Tỉnh Lý Xuân Nhật vừa nhìn các con vật vừa cười ngốc nghếch, làm cho hắn cảm thấy được cho dù không đi love hotel cũng không sao.
Được rồi, coi như hắn đổi tính, dù cho phía dưới cả tháng nay vô dụng, hắn vẫn là cảm thấy ở cùng Tỉnh Lý Xuân Nhật thật sự vui vẻ, khó có thể nói thành lời đó là loại cảm giác gì.
Cho dù chỉ có nắm tay, vậy cũng là đủ rồi, lại thầm nghĩ hở chút thượng nam nhân, mới là sỉ nhục, ngây thơ không có gì không tốt.
Tỉnh Lý Xuân Nhật ở sân bóng,toàn đội bóng chày vui mừng, reo hò: “Thắng, thắng rồi!”
Tỉnh Lý Xuân Nhạt cả người đầy mồ hôi tiêu sái rời sân bóng, lập tức còn có người đưa nước, khăn mặt, đãi ngộ hoàn hảo, ai kêu hắn là chiến thần của bọn họ.
Tỉnh Lý Xuân Nhật uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ, chào tạm biệt: “Ngại quá, tiếp theo phải đi CLB bóng đá, tôi phải đi rồi.”
“Ngươi không phải vừa từ sân tennis đến đây sao, cả buổi chiều chạy sô như vậy.”
Phó CLB bóng chày hoảng sợ, Tỉnh Lý Xuân Nhật tuy có thể lực tốt, nhưng cả ngày chạy qua lại như vậy, trên mặt đã lộ rõ mệt nhọc.
“Không có cách nào, tất cả hôm nay đều thi đấu mà.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật cười ôn hòa, cười tươi như vậy lại càng chứng tỏ hắn thực sự rất tốt, cho dù mệt, nhưng là nghĩ đến lúc trước mọi người nhận nuôi tiểu miêu tiểu cẩu, làm cho hắn dù mệt cũng muốn cố gắng.
“Tỉnh Lý. . . . . .” phó CLB bóng chày đi cùng hắn qua sân bóng, nhịn không được muốn nói lại thôi, “Nghe nói ngươi cùng. . . . . . Cùng Tề Đằng học trưởng kết giao?”
Tỉnh Lý Xuân Nhật sắc mặt trầm xuống, bốn bề nhất tề im lặng, phó CLB bóng đá trán toát mồ hôi nói hổi, bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không nói bậy .
Lời đồn đại Tỉnh Lý Xuân Nhật cùng Tề Đằng Ngộ kết giao bắt đầu ầm ĩ, những lời này hắn vẫn rất muốn hỏi, chính là trước mắt Tỉnh Lý Xuân Nhật không muốn nói ra, hôm nay hắn rốt cục nhân lúc bốn bề vắng lặng, hỏi trước mặt, bất quá giống như chọn nhầm lúc.
Tỉnh Lý Xuân Nhật nghẹn ngào nói: “Vừa rồi phó CLB tennis, phó CLB đấu vật, phó CLB quyền anh đều hỏi ta câu này, ta cùng học trưởng kết giao thực ghê tởm sao? Là bởi vì ta là nam sinh sao?”
Phó CLB bóng chày cuống cuồng, “Không phải, không phải như ngươi nghĩ…..”
Mắt Tỉnh Lý Xuân Nhật đỏ hoe, bọn họ không nói nữa, nhưng là vừa chơi xong trận bóng đá, phó đội bóng cũng hỏi hắn như vậy, ngay cả cuối buổi đấu chùy cầu , phó đội bóng cũng hỏi hắn như vậy, làm cho hắn đau lòng đến cực điểm.
Suốt đường về nhà, hắn cúi mặt, tâm tình khổ sở, Thuyền Kiều Quang đội bóng rổ đương nhiên thành tâm điểm chất vấn.
Đương nhiên là bí mật tiến hành, bởi vì ai cũng không muốn tổn thương Tỉnh Lý Xuân Nhật, hắn thiện lương như vậy, bọn họ ai cũng không muốn nhìn hắn đau khổ.
————-