Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 44




“Tại sao ngươi khóc?” Kỷ Vân Đồng không còn vùng vẫy nữa, nàng dựa vào cột trụ hành lang, cảm nhận làn gió hơi lạnh của đêm xuân.

Nàng cảm thấy thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

Cho dù Cố Nguyên Phụng liên tục vượt qua giới hạn giữa nam nữ chưa kết hôn, cho dù Cố Nguyên Phụng luôn nói những lời khiến người khác không vui, nàng vẫn không có nhiều phòng bị đối với hắn, vẫn dám cùng hắn đi vào trong những con hẻm tối tăm, vẫn dám cùng hắn đi dạo trong khu vườn yên tĩnh vào ban đêm.

Nàng vẫn tin tưởng hắn.

Tin tưởng người mà nàng suýt chút nữa đã quyết định rời bỏ.

Có thể là nàng đang đợi, đợi một ngày nào đó hắn thực sự phát điên, hoàn toàn phá hủy tất cả niềm tin giữa bọn họ, hoặc là đợi đến khi nàng không thể chịu đựng thêm được nữa, không quan tâm tất cả mọi người phản đối, nàng vẫn phải chấm dứt mối quan hệ này của bọn họ.

Nhưng Cố Nguyên Phụng luôn thông minh, lần nào cũng như vậy, mỗi khi nàng nghĩ rằng ngày đó cuối cùng đã đến, hắn lại đột ngột thể hiện sự đau khổ hơn cả người đang nghe hắn nói những lời khó chịu.

Bọn họ rõ ràng là đang ôm nhau nhưng trong tay vẫn không quên nắm chặt lưỡi dao, lúc nào cũng đề phòng những tổn thương đến từ đối phương.

Cũng tự nhủ nếu như đối phương dám đâm mình một đao thì mình nhất định sẽ đâm lại ngay lập tức.

Nhưng thật ra, nếu xét cho cùng, giữa bọn họ cũng không xảy ra chuyện long trời lở đất gì.

Hắn chẳng qua chỉ là dính phải một số tin đồn với người khác, nàng cũng chỉ gặp mặt người khác vài lần, có gì không thể hòa giải được?

Tại sao phải làm cho mọi thứ trở nên ầm ĩ khó coi như vậy?

Chỉ là có một vài thứ khi đã thay đổi thì rất khó để quay trở lại giống như xưa.

Hắn dần dần trưởng thành, chợt nhận ra mình cần giữ thể diện, không thể tiếp tục làm một “tiểu binh” nghe theo lệnh của nàng giống như trước đây, nàng cũng đột nhiên nhận ra mình thể sống theo cách mà mình thích hơn, thay vì chỉ chuẩn bị mọi thứ để kết hôn với hắn.

Thật ra cả hai người bọn họ đều không muốn quay trở lại giống như trước đây nữa.

Cách giải quyết đơn giản nhất là hắn tìm một vị hôn thê mới có thể nghe theo lời hắn, mà nàng cũng tìm một vị hôn phu mới có thể nghe theo lời nàng, như vậy cả hai đều vui vẻ.

Kỷ Vân Đồng thấy Cố Nguyên Phụng chỉ ôm chặt mình mà không nói gì, nên đề xuất ý tưởng này với Cố Nguyên Phụng.

Hắn không cần phải miễn cưỡng bản thân nữa, nàng cũng không cần phải làm khó mình, mọi người đều có thể sống vui vẻ theo cách của riêng mình.

Nghe nàng nói muốn tìm người khác, Cố Nguyên Phụng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Nàng đừng nghĩ đến chuyện đó!”

Kỷ Vân Đồng đưa tay chọc vào hốc mắt đỏ ửng của hắn.

Không biết là đỏ vì tức giận hay đỏ vì khóc.

Rõ ràng là hắn có thể dễ dàng rút lui nhưng lại làm ầm ĩ giống như mình là con thú bị nhốt vào trong lồng.

Cố Nguyên Phụng nhìn vào đôi mắt hơi ướt của nàng, trái tim hắn lập tức cảm thấy vừa chua xót vừa khó chịu, toàn bộ cơn tức giận biến mất sạch sẽ. Hắn nói: “Ta không muốn tìm người khác, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm người khác, nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện đó. Nếu như nàng không muốn kết hôn sớm, chúng ta tạm thời không kết hôn, cái gì ta cũng nghe theo nàng.”

Kỷ Vân Đồng nói: “Nếu ta nói ta sẽ nghe theo ngươi, ngươi có tin không?”

Cố Nguyên Phụng nghẹn lời.

Hắn làm sao mà tin được, Kỷ Vân Đồng chắc chắn không thể hoàn toàn nghe theo hắn.

Kỷ Vân Đồng nói: “Ngươi không tin, ta cũng không tin.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Không giống nhau, từ nhỏ ta đã nghe lời nàng rồi.”

Kỷ Vân Đồng nói: “Ngươi nghe theo nhưng không phải trong lòng vẫn cảm thấy không phục sao?”

Cố Nguyên Phụng định nói “Ta không cảm thấy không phục.” nhưng lại phát hiện trong mấy năm qua, hắn đúng là cảm thấy không hài lòng đối với việc Kỷ Vân Đồng luôn quản lý mọi việc của mình, hắn nhất thời không còn gì để nói.

“Vậy từ nay về sau, nếu có việc gì thì chúng ta cùng nhau bàn bạc xử lý, ai có lý thì nghe người đó.” Cố Nguyên Phụng nói: “Ta không vui sẽ nói cho nàng biết, nàng không vui cũng nói cho ta.”

Kỷ Vân Đồng đưa tay đẩy hắn: “Ngươi cứ ôm chặt ta như vậy, bây giờ ta không vui rồi.”

Cố Nguyên Phụng cảm thấy bên tai mình nóng lên, ngoan ngoãn thu lại đôi tay đang ôm nàng.

Chỉ cảm thấy trên người mình vẫn còn lưu lại hơi ấm sau khi ôm nàng.

Hắn chỉ muốn dỗ dành nàng kết hôn sớm, đến lúc đó cho dù ngày ngày hắn ôm nàng hôn nàng cũng không cần phải lo lắng ăn bạt tai của nàng nữa, tất cả mọi chuyện hắn đều nghe theo nàng, hắn không có bất cứ vấn đề nào nữa.

Kỷ Vân Đồng không biết Cố Nguyên Phụng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy chắc chắn trong đầu hắn đang nghĩ những thứ không hay. Khi màn đêm dần tối mịt, nàng nói: “Đã muộn rồi, nên trở về ngủ thôi.”

Cố Nguyên Phụng lập tức cầm đèn lồng chiếu sáng con đường về nhà cho nàng.

Hắn đi theo nàng cho đến tận cửa phòng.

Khi thấy Cố Nguyên Phụng liếc nhìn vào trong phòng của mình, Kỷ Vân Đồng không nhịn được đá hắn một cước.

Cố Nguyên Phụng đau đớn lùi về phía sau hai bước.

Kỷ Vân Đồng vào phòng, khóa chặt cửa lại.

Cố Nguyên Phụng quay trở về trong phòng, cởi giày tất ra kiểm tra, nhìn thấy vết bầm tím trên cả hai chân rất đối xứng, một cái là lúc ôm Kỷ Vân Đồng, cái còn lại là bị đá trước cửa phòng Kỷ Vân Đồng.

Nàng không chỉ không ngại ra tay mà còn ra chân cũng không chút lưu tình.

Thật đúng là một con cọp cái.

Trước kia, chẳng phải người dạy nàng luyện võ và cưỡi ngựa là hắn sao?

Cố Nguyên Phụng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng tự an ủi một nam tử đại trượng phu như hắn, chút đau đớn này không tính là gì, rồi sửa soạn chuẩn bị đi ngủ.

Những ngày tiếp theo, đoàn người vẫn ở lại Tô Châu, Kỷ Vân Đồng tìm đọc tàng thư của các nhà, đã có ý tưởng sơ bộ về việc in ấn “Lạc Du Viên Ký Sự” mà Hà gia lưu giữ.

Đó cũng chính là bản thảo ghi lại cuộc sống và sự tích của Công Chúa Vĩnh Lạc do các nữ quan bên cạnh công chúa chép lại.

Đây là cuốn sách đầu tiên quyết định danh tiếng của Đồng Tái Đường, quyết định liệu có thể nhận được nhiều bản thảo chất lượng tốt hay không, cho nên Kỷ Vân Đồng cảm thấy mình dốc hết sức lực cũng không quá đáng.

Trên đường trở về Kim Lăng, ngoài việc trò chuyện với Kiến Dương Trưởng Công Chúa, Kỷ Vân Đồng còn bàn bạc với Hà Tinh và Hứa Thục Nhàn về thiết kế trang bìa bản thảo. Mặc dù Hứa Thục Nhàn không có hiểu biết sâu về cách thức khắc bản giống như Hà Tinh nhưng vì nàng ấy đã từng đọc nhiều sách nên cũng có nhiều ý kiến hữu ích. Ba nữ tử trò chuyện suốt quãng đường vô cùng sôi nổi.

Mặc dù Hà Tinh không thể nói chuyện được nhưng nụ cười trên khuôn mặt nàng ấy càng lúc càng rõ rệt.

Thỉnh thoảng có ý tưởng hay, bọn họ còn đem đi thảo luận với Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Cố Nguyên Phụng lại không vui vẻ như vậy, hắn phải đánh cờ cùng cha và Liễu Nhị Lang, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Kỷ Vân Đồng đang trò chuyện vui vẻ với người khác.

Nhìn thấy Kỷ Vân Đồng không để ý là hắn đang liếc trộm mình, trong lòng Cố Nguyên Phụng bắt đầu cảm thấy chua chát.

Đáng tiếc là người vây xung quanh Kỷ Vân Đồng có hai cô gái, hắn không tìm được lý do nào để đến gần nàng, chỉ có thể chán nản mà tiếp tục đánh cờ nói chuyện phiếm với mấy người Liễu Nhị Lang.

Điều duy nhất khiến hắn được an ủi là Lưu Văn An đã ở lại Tô Châu, còn Ứng Tu Tề phải theo Ứng tiên sinh đi thăm bằng hữu ở nơi khác, coi như hắn đã thoát được hai tên tình địch này!

Cố Nguyên Phụng cứ lúc thì vui vẻ lúc thì ỉu xìu như thế cho đến khi thuyền cập bến.

Kỷ Vân Đồng ngồi thuyền thời gian dài nên cũng cảm thấy mệt mỏi, đi theo Cố Nguyên Phụng nhảy xuống thuyền để giãn gân cốt.

Hai người đang vặn cổ đá chân không có chút hình tượng nào thì thấy từ phía xa có một bóng dáng không mấy xa lạ đang tiến lại gần.

Là Lục Ký, người đã lâu không gặp.

Kỷ Vân Đồng là người đầu tiên nhận ra hắn ta, lập tức mỉm cười gọi một tiếng “Lục thế huynh”.

Lục Ký có việc công trên người, nghe thấy tiếng chào hỏi của Kỷ Vân Đồng cũng chỉ gật đầu xem như đáp lại.

Cố Nguyên Phụng vẫn còn có chút sợ hãi Lục Ký, nhớ đến việc mình bị giam một canh giờ thì lại nghiến răng nghiến lợi.

Hắn ghé vào tai Kỷ Vân Đồng nói giọng ghen tị: “Trái một Lưu hiền huynh, phải một Lục thế huynh, sao nàng không gọi ta một tiếng ca ca?”

Kỷ Vân Đồng nghe xong cười lạnh: “Được thôi, ta gọi ngươi là ca ca, ngươi gọi ta là muội muội, sau này chúng ta làm huynh muội cũng được.”

Cố Nguyên Phụng nghe xong bị nghẹn lời, không nói được gì.

Lời này không thể để cho mẹ hắn nghe được, nếu không chỉ sợ bọn họ thật sự sẽ trở thành huynh muội.

Lúc này những người khác cũng đã xuống thuyền, cha Cố cũng chú ý đến Lục Ký vừa đi ngang qua, lại nói với Kiến Dương Trưởng Công Chúa: “Vậy ra đó là đứa trẻ nhà Lục gia, tổ phụ của hắn và tổ phụ của A Đồng có mối giao tình rất tốt.”

Kiến Dương Trưởng Công Chúa nói: “Xem ra hắn là một thanh niên tài giỏi.”

Cố Nguyên Phụng nghe thấy thì hừ một tiếng.

Cha hắn liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lúc này Cố Nguyên Phụng mới nhớ ra mẹ hắn vẫn chưa biết chuyện hắn đánh nhau bị đưa vào Binh Mã ty ở thành Nam, lập tức không dám lẩm bẩm nữa.

Sau khi chia tay mấy người Hứa Thục Nhàn, Kiến Dương Trưởng Công Chúa nhớ ra rằng mình có nhìn thấy tên Lục Ký trong danh sách trước đó, lại bàn bạc với cha Cố: “Hắn vẫn chưa kết hôn phải không, sao lại trì hoãn lâu như vậy?”

Cha Cố nói: “Trước đó đã đính hôn hai lần nhưng đều chưa kịp gặp mặt thì đối phương đã không còn, nhiều người đồn rằng mệnh hắn khắc người thân. Sau khi cha hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, lời đồn lại càng lan rộng. Tuy chỉ là tin đồn vô căn cứ nhưng những nhà cẩn trọng đều không dám gả nữ nhi cho hắn. Hơn nữa hắn lại là người lạnh lùng, chuyện hôn nhân lại càng khó khăn.”

Người thời đó kết hôn thường là vì lợi ích thông gia hoặc tìm trong những gia đình quen biết.

Rất nhiều nơi gọi cha mẹ chồng là “Cữu cô” cũng là vì lý do này, phần lớn nữ nhi đều gả cho biểu ca, chẳng phải nhiều khi cha mẹ chồng của bọn họ cũng chính là cữu cô sao?

Nếu là người biết quan tâm dỗ dành, chuyện hôn nhân sẽ không phải lo lắng.

Nhưng với tính tình của Lục Ký, trên người còn mang tiếng khắc người thân, muốn kết hôn chỉ sợ là không dễ dàng.

Huống chi, người gả cho hắn ta còn phải chăm sóc một nhà toàn người già trẻ nhỏ, lão thái thái lớn tuổi sức khỏe rất kém, mẹ Lục tính tình mềm yếu không làm chủ được gia đình, bên dưới còn có một đệ đệ vẫn còn nhỏ tuổi.

Người Giang Nam phần lớn đều yêu quý nữ nhi, ai lại nỡ gả nữ nhi mà mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn vào một gia đình như vậy?

Cố Nguyên Phụng nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Người như vậy ai mà dám gả.”

Nam nhân như hắn nhìn thấy còn cảm thấy sợ hãi.

Kỷ Vân Đồng không ngờ chuyện hôn nhân của Lục Ký lại có nhiều trắc trở như vậy. Nghe Cố Nguyên Phụng nói không ai dám gả, nàng phản bác: “Lục thế huynh là người rất tốt, sau này nhất định sẽ có thể tìm được lương duyên.”

Cố Nguyên Phụng nghe vậy lại hừ một tiếng.

Hắn không muốn cãi nhau với Kỷ Vân Đồng vì một người ngoài không quan trọng, cho nên không tiếp tục phát biểu “cao kiến” của mình.

Kỷ Vân Đồng trước tiên đưa Hà Tinh đến Cảnh Viên.

Không ngờ vừa bước vào Cảnh Viên, người phụ trách thu thập bản thảo đã tìm đến, nhìn sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng.

Kỷ Vân Đồng dẫn đối phương vào trong khách sảnh để nói chuyện, mới biết rằng mấy ngày qua khi nàng không có ở đây đã nhận được một bản thảo đặc biệt.

Bản thảo này viết rất hoang đường, rất nhiều nội dung không chỉ khó nhìn mà còn còn có chút nghe rợn cả người, lại còn khiến cho người ta có cảm giác… giống như tất cả những chuyện viết bên trong đều là sự thật, mà người viết bản thảo này đang cầu cứu bọn họ.

Mặc dù Đồng Tái Đường chưa chính thức khai trương nhưng việc tuyên truyền thu thập bản thảo đã lan rộng khắp Kim Lăng, rất nhiều người ôm tâm lý thử vận may đã gửi bản thảo tới.

Lỡ như mình không chỉ có thể nhận được thù lao, mà còn thuận tiện giành được phần thưởng kếch xù mà Đồng Tái Đường đã hứa thì sao?

Bởi vì các bản thảo gửi đến rất đa dạng, những người phụ trách nhận bản thảo như bọn họ đều phải giao bảo thảo về xem xét trước từ hai đến ba lần, cố gắng hết sức chọn ra những bản thảo phù hợp với yêu cầu của Đồng Tái Đường, đồng thời có nội dung được viết rất tốt để đưa cho Kỷ Vân Đồng thực hiện bước xét duyệt cuối cùng.

Không ngờ tới lại có một bản thảo như thế này lọt vào.

Nếu những gì được viết trong bản thảo này là sự thật thì rất có thể sẽ xảy ra một vụ án lớn ở thành Kim Lăng!

Kỷ Vân Đồng nhận lấy bản thảo bắt đầu nghiêm túc đọc. Càng đọc, nét mặt của nàng càng trở nên nghiêm trọng.

Sau khi nàng đọc xong toàn bộ bản thảo, lại suy nghĩ một lúc, rồi nói với Hà Tinh một tiếng, sau đó dẫn người ra khỏi cửa, đến Binh Mã ty để hỏi thăm xem Lục Ký đã trở về chưa.

Người dưới còn chưa kịp trả lời thì Lục Ký đã từ bên ngoài cất bước đi vào.