Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 36




Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, cả đoàn người lên thuyền rồi đốt lò sưởi nhỏ, ngồi quây quần quanh lò sưởi trong khoang thuyền.

Con thuyền này là của phủ công chúa, khoang thuyền có tám cửa sổ lớn, mở cửa thì rất sáng sủa, khi đóng cửa thì mái thuyền cũng có chỗ lấy sáng. Các đồ vật như giá sách, bàn ghế, ấm trà cũng đều đầy đủ, khoang thuyền rộng rãi, thoải mái, ở trong thuyền còn dễ chịu hơn so với nhà rất nhiều người. Đến tối còn có vài khoang riêng được ngăn cách ra để mọi người nghỉ ngơi.

Thuyền phải di chuyển ổn định, tốc độ không thể quá nhanh, cho dù hôm nay là xuôi dòng nước, hơn nữa còn thuận hướng gió nhưng chỉ sợ là phải mất một ngày mới đến được nơi. Kỷ Vân Đồng đã từng đến Tô Châu mấy lần, biết rằng hành trình trên thuyền rất dài, nàng còn mang theo mấy bản thảo để đọc ở trên thuyền.

Kiến Dương Trưởng Công Chúa và Hứa Thục Nhàn biết nàng đang xem xét bản thảo cho tiệm sách sắp khai trương cho nên cũng mang mấy bản thảo lên thuyền đọc.

Mấy nữ tử quây quần quanh lò sưởi đọc bản thảo còn cha Cố thì dẫn ba người thiếu niên đi đến một bên khác thưởng trà, nói chuyện phiếm.

Cho dù là lần đầu ngồi trên loại thuyền mà chỉ có quý nhân mới được đi, Liễu Văn An cũng không hề tỏ ra rụt rè chút nào.

Từ đầu đến cuối hắn luôn không nóng vội thể hiện bản thân, gặp được chủ đề hiểu biết thì trả lời mấy câu, không hiểu thì thẳng thắn nói không biết.

Sau vài lượt trò chuyện cha Cố càng thêm cảm mến thiếu niên này, có đôi khi thẳng thắn thừa nhận kiến thức của mình không đủ cũng là một phẩm chất hiếm có.

Rất nhiều người hoặc là sĩ diện giả vờ hiểu biết hoặc là thẹn quá hoá giận cho rằng người khác coi thường mình. Mặc dù Liễu Văn An còn trẻ tuổi nhưng tính cách đã trầm ổn như vậy, cha Cố cảm thấy nếu mình có một nữ nhi, ông cũng sẵn lòng gả cho người này.

Nhìn thấy nhi tử của mình ngồi ở đó không an phận, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía Kỷ Vân Đồng, cha Cố thầm thở dài trong lòng.

Bây giờ mới biết lo lắng, trước đó nó đã làm gì chứ?

Cố Nguyên Phụng đang nghi ngờ có phải Kỷ Vân Đồng đang âm thầm đầu mày cuối mắt với Liễu Văn An không, thế nên hắn không thể không thường xuyên nhìn về phía nàng. Hắn vừa muốn bắt quả tang Kỷ Vân Đồng để chứng minh sự nghi ngờ của mình là đúng lại vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

May mắn là đến giờ ăn cơm tối dường như Kỷ Vân Đồng vẫn không đặc biệt chú ý đến Liễu Văn An.

Ban đêm sau khi mọi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, gian phòng của Cố Nguyên Phụng và Kỷ Vân Đồng vẫn ở hai phòng bên cạnh nhau. Nhìn thấy bên ngoài im ắng không còn tiếng động, Cố Nguyên Phụng lén lút đến gõ ba cái cốc cốc cốc lên bức tường mỏng ngăn cách gian phòng của hai người.

Kỷ Vân Đồng vốn vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì không vui lắm tiến đến gần tường nói: “Đã muộn thế này rồi, ngươi không ngủ còn gõ tường làm gì vậy?”

Nghe thấy Kỷ Vân Đồng vẫn chưa ngủ, Cố Nguyên Phụng lại lý sự với nàng qua vách tường: “Ngươi thân thiết với Đại tiểu thư Hứa gia như vậy có phải là để thông qua nàng ấy và vị hôn phu của nàng ấy để tiếp tục gặp gỡ người họ Liễu kia không?”

Kỷ Vân Đồng nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của hắn thì tức giận: “Làm sao ta biết được hắn có liên quan đến Nhị lang Liễu gia? Hôm nay ta cũng mới biết hắn đến!”

Cố Nguyên Phụng nhớ lại vẻ mặt thất thần của Kỷ Vân Đồng khi vừa đến bến tàu, biết nàng nói thật nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy ghen tức, ngoài miệng vẫn nói lời cay đắng: “Vậy bây giờ ngươi vui vẻ rồi, có thể đi chơi với hắn ta ở Tô Châu!”

Kỷ Vân Đồng nói: “Hôm nay thậm chí ta còn chưa nói được nửa câu với hắn đấy.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Chứng tỏ là ngươi chột dạ!”

Kỷ Vân Đồng đáp: “Ta đâu dám giống như ngươi làm gì cũng không cảm thấy tội lỗi, lúc nào cũng nghĩ mình đúng. Ta đã nói không thích “bằng hữu” của ngươi, vậy mà ngươi vẫn nhất quyết phải chơi với bọn họ, quay đầu lại nói không thích bằng hữu của ta, còn đe doạ sẽ làm cho họ thân bại danh liệt.”

Cố Nguyên Phụng bị nghẹ, nhỏ giọng cãi lại: “Làm sao có thể giống nhau, lúc đó ta chỉ nghĩ ngươi lại không thích giống như trước...”

Khi còn nhỏ Kỷ Vân Đồng rất thích quản hắn. Khi hắn kết giao với bằng hữu khác là nàng lại tức giận, đôi khi còn bắt hắn chọn người chơi cùng, nếu chọn người khác thì nàng sẽ không để ý đến hắn nữa. Một hai lần thì còn được, nhiều lần như vậy hắn cũng không chịu nổi.

Nếu không thì tại sao hắn lại muốn tránh xa nàng, coi Chu gia là nơi yên tĩnh hiếm có.

Chỉ là hắn còn chưa suy nghĩ được sẽ sống cuộc sống sau khi thành hôn như thế nào mà thôi, Kỷ Vân Đồng lại quyết định không cần hắn nữa. Nàng không muốn quản hắn nữa. Cho dù là lấy quyền quản gia đi nữa, nàng cũng chỉ muốn quản lý tiền bạc, không hề để tâm đến hắn một chút nào. Hắn sợ rằng nàng sẽ thích người khác.

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải sợ xảy ra chuyện này.

Bọn họ là hôn phu hôn thê được định hôn từ trong bụng mẹ, bố mẹ vợ tương lai của hắn đều yên lòng giao nàng cho gia đình hắn, nàng lại không quá gần gũi với người trong gia đình mình, chỉ hòa hợp giống như người một nhà với cha mẹ của hắn. Trong hoàn cảnh như vậy, nàng không thích hắn thì còn có thể thích ai?

Nhưng sau khi hắn nói ra lời muốn xoá bỏ hôn ước, nàng lại lập tức thay đổi.

Tất cả kế hoạch của nàng đều không có hắn.

Thật giống như một cặp sinh đôi gắn bó chặt chẽ mười mấy năm, một ngày kia đột nhiên bị chia tách ra. Kỷ Vân Đồng quay lưng không chút do dự nói cho hắn biết, từ giờ trở đi chúng ta ai đi đường nấy, ngươi đi tìm một nửa mà ngươi muốn, ta cũng đi tìm nửa kia của ta.

Nếu như không nhìn thấy Kỷ Vân Đồng rơi nước mắt, hắn đã nghĩ rằng nàng hoàn toàn không hề đau khổ, không hề buồn bã, không quan tâm chút nào.

Nhưng rõ ràng là nàng cũng đau đớn, nàng cũng buồn bã, nàng cũng quan tâm.

Nàng chỉ quay đi giấu đi vết thương đó không để hắn nhìn thấy thôi.

Vậy tại sao bọn họ còn phải chia tay?

Cố Nguyên Phụng dựa đầu vào tấm ván gỗ mỏng trên tường, gọi tên nàng: “Kỷ Vân Đồng, Kỷ Vân Đồng, Kỷ Vân Đồng.” Hắn vừa gọi, vừa nhẹ nhàng dùng đầu gõ vào trên vách tường cộc cộc, nghe giống như khi còn nhỏ hai người thường xuyên gõ vào tường ra ám hiệu cho nhau vào lúc nửa đêm.

Kỷ Vân Đồng nghe thấy âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, mũi cũng không kìm được mà cảm thấy cay cay.

Trên đời này đâu có nhiều thứ có thể mãi mãi chỉ thuộc về mình.

Nàng luôn khao khát nhưng lại luôn không thể có được.

Cho dù có thể tìm ra cả ngàn vạn lý do để thuyết phục bản thân không nghĩ đến nữa nhưng nàng vẫn rất khao khát.

Nàng rất căm ghét cảm giác thất vọng nên nàng quyết định tự mình bỏ cuộc trước.

Nàng bỏ đi những mơ mộng mà mình không thể đạt được, dọn chỗ để chứa đựng những điều tốt đẹp khác.

Kỷ Vân Đồng cũng nhẹ nhàng dựa đầu vào vách tường mỏng, hai cái đầu áp sát vào nhau qua vách tường giống như khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, Cố Nguyên Phụng rất ngốc nghếch, nàng nói gì hắn cũng tin, nàng muốn làm gì hắn cũng làm theo, hai người vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, không bao giờ nghĩ đến tương lai, cũng không phải lo lắng về người khác suy nghĩ hay nhìn nhận như thế nào.

Nếu như con người có thể không lớn lên thì tốt biết bao.

Nhưng bọn họ đều đã lớn rồi, lớn đến tuổi không thể chỉ có nhau giống như trước nữa.

Thật ra mọi người đã đối xử với nàng rất tốt, chỉ là nàng lớn lên lại không thể trở thành người khiến cho người khác yêu thích. Có đôi khi nàng cũng cảm thấy mình thật sự rất khó chịu, khiến cho người khác chán ghét.

“Cố Nguyên Phụng, ta rất buồn.”

Giọng nói của Kỷ Vân Đồng trầm thấp nghẹn ngào, thấp đến mức không muốn để cho bất cứ ai nghe thấy.

Nhưng Cố Nguyên Phụng vẫn nghe được.

Khoảnh khắc đó giống như có ngàn vạn mũi tên sắc nhọn xuyên thẳng vào trái tim hắn.

Nàng không hay khóc.

Nhưng hắn đã làm nàng khóc.

Hắn đã làm nàng khóc ba lần.

So với những lần cãi vã trước đây, Kỷ Vân Đồng rơi nước mắt vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, gần như là khóc không thành tiếng lại khiến cho trái tim Cố Nguyên Phụng càng thêm tan nát.

Cố Nguyên Phụng đặt cánh tay dưới mắt mình, cảm nhận thấy nước mắt ấm áp từ từ thấm vào tay áo của mình.

Rõ ràng hắn không hề thật sự muốn làm cho nàng buồn.

Sáng sớm hôm sau Cố Nguyên Phụng tỉnh dậy với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp như hai quả óc chó, nhìn rất tội nghiệp.

Hạ nhân nhìn thấy vậy thì vội vàng luộc cho hắn hai quả trứng để chườm mắt.

Cố Nguyên Phụng vốn cũng không để ý nhiều nhưng khi nghĩ đến trên thuyền còn có một người tên là Liễu Văn An, hắn lập tức ngồi yên để hạ nhân chườm mắt cho mình.

Nếu phải nói cha mẹ đã di truyền lại cho hắn thứ gì, vậy chắc chắn đó là một vẻ ngoài đẹp đẽ.

Chiều cao của hắn là thừa hưởng từ cha, còn ngoại hình thì giống mẹ. Phải biết rằng năm đó mẹ của hắn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nghe nói người mê mẩn bà ấy nhiều không đếm xuể nhưng bà ấy lại không quen biết bất kỳ ai trong số đó. Có thể thấy được rất nhiều người thật nông cạn, chỉ nhìn vào vẻ ngoài đã khao khát lấy người ta về làm vợ.

Nghe nói vì mỗi khi mẹ hắn xuất hiện đều khiến cho người khác mất đi hào quang cho nên nhiều nữ tử cùng lứa tuổi không thích chơi với mẹ hắn, chỉ có mẹ của Kỷ Vân Đồng thường xuyên giao du với bà cho nên khi hai người còn ở trong khuê các đã được coi là khuê mật thân thiết.

Sau đó cả hai người đồng thời mang thai cho nên mới có việc hứa hôn từ trước.

Tóm lại, mặc dù mẹ hắn chỉ truyền lại cho hắn bảy tám phần vẻ đẹp, mà còn có sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân nhưng chắc chắn vẫn rất có sức hút!

Trước đây Cố Nguyên Phụng không bao giờ suy nghĩ đến vẻ bề ngoài, bây giờ hắn lại hy vọng Kỷ Vân Đồng có thể nông cạn một chút, nhìn vào ngoại hình của hắn có mấy phần giống mẹ mà đừng nghĩ đến việc hủy hôn.

Vì mục tiêu vĩ đại này hắn quyết không thể ra ngoài với đôi mắt sưng vù như hạt óc chó này được!

Cố Nguyên Phụng vô cùng nghiêm túc chườm mắt rồi mới ra khỏi gian phòng của mình.

Nhìn thấy thuyền phải đi đến giữa trưa mới đến được Tô Châu, sau khi ăn xong điểm tâm, Cố Nguyên Phụng chủ động trò chuyện với Liễu Văn An, hỏi Liễu Văn An có muốn đi tìm mấy người Kỷ Vân Đồng để chơi bài cùng hắn không.

Liễu Văn An có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Hai người cùng đi tìm Kỷ Vân Đồng đang ở bên Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Kỷ Vân Đồng nhìn thấy hai người đi cùng nhau thì có hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Cố Nguyên Phụng lại đột nhiên có thể bình thản đi bên cạnh Liễu Văn An như vậy.

Nghĩ lại sự mất kiểm soát của mình đêm qua, Kỷ Vân Đồng cảm thấy hơi hối hận. Có lẽ bởi vì đêm khuya con người thường yếu đuối hơn, nếu không sao tại sao Cố Nguyên Phụng chỉ gọi mấy tiếng mà nàng đã có thể rơi nước mắt.

Cố Nguyên Phụng không bỏ lỡ vẻ ngạc nhiên trong mắt Kỷ Vân Đồng, hắn tiến lại gần nói: “Còn phải rất lâu nữa mới đến Tô Châu, sao chúng ta không chơi bài đi? Bên nam chúng ta cử ra hai người, bên nữ các vị cũng cử ra hai người, ai thua sẽ phải dán giấy lên mặt!”

Kỷ Vân Đồng cũng cảm thấy đọc sách đã chán rồi cho nên hỏi Hứa Thục Nhàn và Kiến Dương Trưởng Công Chúa có ai muốn tham gia không.

Kiến Dương Trưởng Công Chúa cười nói: “Ta không am hiểu mấy thứ này, chỉ ngồi bên cạnh xem các con chơi là được.”

Kỷ Vân Đồng lại hỏi Hứa Thục Nhàn có biết chơi không.

Hứa Thục Nhàn đáp: “Biết, biểu ca đã từng dạy ta rồi.”

Bốn người phân chia vị trí ngồi quanh bàn chơi bài. Kiến Dương Trưởng Công Chúa ngồi phía sau Kỷ Vân Đồng nhìn bài của nàng còn Phò mã thì ngồi bên cạnh nàng thỉnh thoảng đưa chút gì đó cho nàng ăn.

Liễu Nhị Lang cũng không tham gia, ngồi ở phía sau Hứa Thục Nhàn, thỉnh thoảng đưa nước trà cho nàng giải khát.

Cố Nguyên Phụng vốn còn chuẩn bị chơi bài nghiêm túc, kết quả nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút lại thấy hai bên đều là những đôi tình nhân mặn nồng.

Nhìn sang đối diện là tình địch mà hắn mời đến bàn đánh bài, Cố Nguyên Phụng cảm thấy trái tim mình lại một lần nữa vỡ ra thành từng mảnh.

Hắn nhịn!

Hắn muốn Kỷ Vân Đồng thấy mình là người rất rộng lượng!

Chỉ cần nàng không thật sự thích người khác, hắn sẽ không cãi nhau với nàng vì những chuyện mơ hồ này nữa!

Kỷ Vân Đồng không thích người họ Liễu này, vậy thì người họ Liễu không phải là tình địch của hắn.

Hoàn toàn không phải!

Cố Nguyên Phụng tức giận vứt lá bài trong tay ra, sau đó lại phát hiện mình không cẩn thận đã đánh sai.

Ván này hắn thua rất thảm.

Kỷ Vân Đồng thắng cuộc dán giấy lên trán hắn.

Cố Nguyên Phụng vốn có chút chán nản nhưng khi cảm nhận được Kỷ Vân Đồng dán giấy lên trán mình, hắn lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Nếu như không thể thắng thì hắn thua mãi cũng được!

Còn phải để cho Kỷ Vân Đồng thắng.