Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 35




Liễu Văn An chăm chú nhìn Kỷ Vân Đồng một lúc rồi ra một nụ cười nhẹ nhàng với nàng. Tuy nhiên bất kể ánh mắt hay nụ cười ấy đều chỉ là thoáng qua trong chốc lát rồi tan biến, hắn nhanh chóng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ lại gặp hiền đệ ở đây.”

Sau đó hắn lập tức thu hội ánh mắt đang dừng lại trên người Kỷ Vân Đồng, giống như sợ rằng ánh nhìn của mình có thể mạo phạm đến Kỷ Vân Đồng.

Ánh mắt của cha Cố hơi khựng lại, ông nhìn về phía Liễu Văn An, người luôn tỏ ra ôn tồn lễ độ, cực kỳ giữ lễ.

Lại nghe thấy Liễu Văn An nói: “Năm trước cháu mua sách ở trong thành, trên đường trở về nhà gặp xe ngựa của Kỷ cô nương bị hỏng giữa đường nên đã sửa giúp.”

Liễu Văn An từ tốn giải thích, giọng điệu bình thản giống như hoàn toàn không hề có tư tâm.

Thật ra những lời này hắn đã ngẫm nghĩ vô số lần trước khi đi tìm Liễu Nhị Lang để móc nối quan hệ. Bất kể người khác nghĩ thế nào, bất kể người khác có tin hay không, hắn đều phải thể hiện thái độ quang minh chính đại nhất để giúp nàng vượt qua chuyện này.

Chỉ cần sự việc được sáng tỏ, người khác sẽ không thể dùng chuyện Kỷ Vân Đồng qua lại với hắn làm điểm yếu đe dọa nàng nữa.

Huống chi đây cũng không phải là nói dối, bọn họ vốn thật sự đã gặp nhau và qua lại như vậy. Chỉ là hắn đã giấu đi không nhắc đến việc bọn họ từng gặp riêng nhau mấy lần mà thôi.

Bọn họ vốn cũng không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn, mỗi khi bọn họ gặp nhau, qua lại với nhau chỉ bàn luận về sách, về nhạc, hoặc là nàng vẽ bản vẽ còn hắn thì thực hiện mà thôi. Dù trong những ngày tháng đó trong lòng hắn tràn ngập niềm vui nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ đúng giới hạn, không bao giờ vượt qua dù chỉ là một chút.

Nàng nên cảm thấy không thẹn với lương tâm, không cần phải chịu bất kỳ lời trách cứ nào từ bất kỳ ai vì những chuyện này.

Liễu Văn An tỏ vẻ áy náy: "Vãn sinh ngu dốt, không thể nhận ra Kỷ cô nương không phải là nam nhân, trước đây đã có nhiều đường đột, mong thế thúc lượng thứ.”

Cha Cố nhìn thoáng qua hai đứa con một chút rồi cười nói: “Người trẻ tuổi vốn nên kết giao nhiều bằng hữu, đâu cần phân biệt đường đột hay không. Trên con đường này vừa hay các ngươi có thể làm bạn đồng hành, có thể trò chuyện để hiểu nhau nhiều hơn.”

Cố Nguyên Phụng vốn không nhận ra Liễu Văn An.

Vốn dĩ ngày hôm đó hắn chỉ đứng từ xa nhìn Liễu Văn An đang dạy học sinh đọc sách trong học đường, sau đó hắn cũng không bận tâm đi nhìn kỹ xem Liễu Văn An rốt cuộc trông như thế nào.

Cố Nguyên Phụng từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh được mọi người vây quanh, trong lòng hắn vẫn có chút tự mãn, cảm thấy Kỷ Vân Đồng sẽ không thích một thư sinh nghèo hèn, nghĩ rằng mình hơn hẳn đối phương về mọi mặt. Chắc chắn Kỷ Vân Đồng chỉ cố tình qua lại với đối phương để chọc tức mình mà thôi.

Một Kỷ Vân Đồng thích hắn như vậy, bám dính hắn như vậy sao có thể đột nhiên không thích hắn nữa mà đi thích người khác được?

Ngày hôm đó Cố Nguyên Phụng cũng chỉ đe dọa Kỷ Vân Đồng ngoài miệng, thực chất hoàn toàn không thèm để Liễu Văn An này vào trong mắt, thậm chí đối phương cao hay thấp hắn cũng không biết rõ, chỉ biết người kia họ Liễu.

Kết quả tên họ Liễu này lại dám quang minh chính đại tìm tới, còn dám thẳng thắn nói về chuyện Kỷ Vân Đồng quen biết và qua lại với hắn ta như thế nào!

Cố Nguyên Phụng tức đến phát điên.

Nhưng hắn lại bị cha liếc nhìn một cái, trong ánh mắt đầy ý cảnh báo.

Cha còn nói ra những lời như vậy, bảo là trên đường này làm bạn đồng hành để hiểu nhau hơn.

Cố Nguyên Phụng không nhịn được mà nắm lấy cổ tay Kỷ Vân Đồng, không để nàng rời khỏi mình.

Hôm đó hắn không nhìn kỹ nhưng hôm nay, khi ở khoảng cách gần, Cố Nguyên Phụng mới nhận ra tướng mạo của tên Liễu Văn An này rất xuất chúng, là kiểu người dễ dàng khiến cho các nữ tử xiêu lòng.

Hắn ta mặc bộ y phục màu trắng, rõ ràng không phải xuất thân cao quý nhưng sự thanh bạch này lại càng khiến hắn có thêm mấy phần kiên cường hiếm thấy ở người trẻ tuổi, đến mức hắn chỉ cần đứng một mình ở đó giống như cây trúc xanh, nhìn như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã có thể khiến hắn ta cúi đầu nhưng thật ra dù trải qua mưa gió vẫn giữ được sự cao quý thuần khiết.

Nếu không biết rằng Liễu Văn An từng có mối quan hệ với Kỷ Vân Đồng, có lẽ Cố Nguyên Phụng sẽ thật sự rất vui vẻ tiến lên làm quen với đối phương.

Nhưng rất có thể người này đang mang trong lòng những suy nghĩ không trong sáng đối với Kỷ Vân Đồng!

Chỉ cần hắn hơi lơ là một chút, đối phương sẽ lợi dụng cơ hội mà cướp mất Kỷ Vân Đồng!

Nói rằng Cố Nguyên Phụng là người ngu ngốc nhưng đôi khi hắn lại rất nhạy cảm. Có lẽ là đối với những chuyện không để trong lòng, hắn sẽ không xem ra gì nhưng đối với những chuyện mình quan tâm, hắn lại giống như một con chó săn có cái mũi rất thính.

Kỷ Vân Đồng vốn đã có chút mất bình tĩnh, sợ rằng Cố Nguyên Phụng sẽ nói năng lung tung trước mặt mọi người, cũng lo rằng Liễu Văn An sẽ thật sự bị mình làm liên luỵ. Nghe Liễu Văn An dùng những lời dễ nghe kể với cha Cố về quá trình quen biết và qua lại giữa hai người bọn họ, nàng lập tức hiểu ra ý nghĩa của nụ cười vừa rồi của hắn với nàng.

Hắn biết nàng là nữ tử, biết nàng đã có hôn phu, biết nàng có thể bị ràng buộc bởi những mối quan hệ không mong muốn giữa hai người. Vì thế nên hắn mới đến đây, chủ động làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt mọi người.

Bọn họ chỉ là kết giao bằng hữu đường đường chính chính. Cố Nguyên Phụng không thể dùng những lời lẽ như “gian tình” để xúc phạm hay đe dọa bọn họ nữa.

Kỷ Vân Đồng lập tức nhớ đến gian nhà nhỏ trong rừng trúc, nơi ấy yên tĩnh và thanh bình. Khi ở nơi đó dường như nàng được thoát khỏi mọi phiền nhiễu trần tục, thậm chí một người tầm thường như nàng cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai.

Có lẽ nếu không vì sự cố ý của nàng, Liễu Văn An vẫn sẽ hàng ngày ở lại trong rừng trúc kia đọc sách, luyện chữ, dạy học. Hắn vẫn sẽ là một tiên sinh dạy học được người trong thôn tôn kính, từ tốn dốc lòng chuẩn bị cho kỳ thi của mình. Thế giới của hắn sạch sẽ và thuần khiết, không hề vướng chút ô uế nào.

Nhưng nàng đã kéo hắn ra khỏi đó.

Mặc dù hắn chưa hề nói ra, mặc dù ánh mắt hắn không nhìn về phía nàng nhưng Kỷ Vân Đồng biết hắn đến đây là vì nàng, hắn đến để giúp nàng làm sáng tỏ mọi chuyện.

Liễu Văn An hoàn toàn có thể không ra mặt, hắn chỉ cần tập trung vào việc ôn thi của mình là được. Đợi đến ngày hắn đề tên bảng vàng, cho dù người bên ngoài có biết về chuyện này, bọn họ cũng chỉ khen ngợi hắn là người trẻ tuổi phong lưu.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hắn vẫn chưa có gì trong tay, nếu vì chuyện này mà mất đi thanh danh, thậm chí còn đắc tội với Công chúa và Phò mã, vậy đối với hắn mà nói, không nghi ngờ gì là một đòn trí mạng.

Nhưng hắn biết về thân phận của nàng, biết về những khó khăn mà nàng đã trải qua, biết rằng tình cảnh của nàng không hề đáng ngưỡng mộ giống như lời những người khác nói, biết rằng nàng có thể vì những phút giây bồng bột lúc trước mà bị mắc kẹt trong bụi gai.

Vì vậy, hắn đã đến.

Kỷ Vân Đồng không phải là người đa sầu đa cảm.

Nàng rất ít khi tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Nàng thích cảm giác mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Ngay cả khi nhõng nhẽo, phàn nàn trước mặt Kiến Dương Trưởng Công Chúa, nàng cũng chỉ lựa chọn kể lại những chuyện không thật sự làm bà buồn bã hay tức giận.

Đó chỉ là cách nàng cố gắng làm cho Cố Nguyên Phụng hoàn toàn nghe theo lời mình chứ không phải là nàng thực sự dựa dẫm, tin tưởng Kiến Dương Trưởng Công Chúa đến mức muốn bà ra mặt làm chủ cho mình.

Nàng hiểu rõ rằng Kiến Dương Trưởng Công Chúa không phải là mẹ ruột của mình, bà là mẹ của Cố Nguyên Phụng.

Việc nàng tìm cách làm quen với Liễu Văn An cũng chỉ là bồng bột nhất thời. Nàng nhất thời cảm thấy thấy hắn đỏ mặt đến tận mang tai rất đáng yêu, nhất thời cảm thấy dáng vẻ hắn tập trung làm việc rất đáng yêu..

Nàng nghĩ hắn chẳng có gì cả, cha qua đời, mẹ tái giá, hắn chỉ có một mình, còn là một người đọc sách, cần phải chú ý đến thanh danh của mình cho nên dù nàng có trêu chọc hắn cũng sẽ không có hậu quả gì.

Lại không ngờ người không phải cỏ cây, có người nào có thể vô tình được?

Cho dù hắn có là chính nhân quân tử thì cũng là người có máu, có thịt, có tâm, có tình.

Làm sao có thể không động lòng?

Nàng thật sự không phải là người tốt.

Nàng cũng giống như Cố Nguyên Phụng, không để ý đến người khác, chỉ nghĩ đến mình có thể thoải mái, chỉ nghĩ đến việc mình có thể vui vẻ.

Nàng không nên đi trêu chọc Liễu Văn An.

Kỷ Vân Đồng đưa mắt nhìn cổ tay bị Cố Nguyên Phụng nắm chặt, biết rằng mình không thể biểu lộ bất kỳ điều gì khác thường. Nàng không thể để Liễu Văn An bị liên lụy thêm nữa.

Kỷ Vân Đồng nói với Cố Nguyên Phụng: “Ngươi buông ra, ta muốn đi nói chuyện với Vân Nương.”

Lúc này Cố Nguyên Phụng mới nhận ra còn có người khác ở đây, đó là Đại tiểu thư Hứa gia và vị hôn phu của nàng ấy, Liễu Nhị Lang.

Liễu Văn An họ Liễu, Liễu Nhị Lang cũng họ Liễu, chẳng lẽ hai người này cùng dòng họ? Liễu Văn An là do Đại tiểu thư Hứa gia dẫn đến sao? Kỷ Vân Đồng đột nhiên lại thân thiết với Đại tiểu thư Hứa gia, chẳng lẽ là bọn họ bàn bạc với nhau để móc nối quan hệ với người họ Liễu này?

Cố Nguyên Phụng nói: “Ta không buông!”

Hắn nhất quyết không buông!

Chỉ cần hắn buông tay ra nàng sẽ rời khỏi hắn!

Cố Nguyên Phụng cảm thấy mình sắp phát điên, sắp bị Kỷ Vân Đồng ép đến phát điên. Tại sao nàng lại đột nhiên muốn rời xa hắn? Chỉ vì hắn không nghe lời nàng nữa sao? Chỉ vì hắn không chịu nghe lời nàng nên nàng muốn tìm một người khác biết nghe lời nàng hơn sao?

Lúc này hắn đã quên mất rằng chính mình là người buông lời cay nghiệt trước, cũng chính hắn là người tìm trăm phương ngàn kế xa lánh Kỷ Vân Đồng. Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ: Kỷ Vân Đồng không cần hắn nữa.

Cố Nguyên Phụng cảm thấy mũi mình cay xè. Hắn gần như muốn khóc nhưng lại không muốn mất mặt trước mấy người Liễu Văn An nên đã cố gắng kìm nén.

“Cố Nguyên Phụng.”

Giọng nói của cha Cố vang lên ở bên cạnh.

Cố Nguyên Phụng nghe tiếng, nhìn qua, đối diện với ánh mắt mang đầy ý cảnh cáo của cha Cố.

Cha Cố nhìn thấy vẻ mặt đáng thương gần như sắp rơi nước mắt của nhi tử, cuối cùng vẫn mềm lòng. Ông ấy thở dài nói: "Con còn đứng đó làm gì, còn không mau đi theo mẹ của con lên thuyền."

Cố Nguyên Phụng đành phải buông tay ta, đi về phía Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Kỷ Vân Đồng dừng lại một lúc rồi cũng đi theo, đứng bên cạnh Kiến Dương Trưởng Công Chúa cùng Hứa Thục Nhàn.

Cho dù Kiến Dương Trưởng Công Chúa đã thành hôn nhiều năm nhưng bà ấy lại không nhạy cảm lắm đối với rất nhiều chuyện.

Điều này cũng có lý do: từ khi sinh ra trái tim của bà ấy đã không tốt lắm, thái y luôn dặn dò bà ấy phải tránh những cảm xúc kích động, đừng quá để tâm đến bất cứ chuyện gì.

Chính bởi vì tính cách này, bà hoàn toàn không biết chuyện vị Phò mã này đã đánh bại biết bao đối thủ để cưới được bà về nhà. Bà chỉ nghĩ rằng Phò mã là người chồng tốt do Hoàng đế đệ đệ lựa chọn cho mình, hai người hợp nhau trong rất nhiều chuyện.

Vì thế bà rất hài lòng với cuộc sống sau khi thành hôn.

Về phần những rắc rối tình cảm khác, đối với người từ nhỏ đã mắc bệnh tim như bà mà nói thì đó là một điều xa xỉ. Thà rằng sống một đời mơ hồ còn hơn là chịu đựng những đau khổ của tình yêu, nếm trải mùi vị của nỗi buồn.

Đối với bầu không khí có chút kỳ lạ vừa rồi, Kiến Dương Trưởng Công Chúa không hề nhận ra, bà còn hỏi Kỷ Vân Đồng: "Con kết giao với người bằng hữu này sao không dẫn về cho chúng ta gặp? Dáng dấp hắn rất tuấn tú, tài học chắc chắn cũng không tệ đúng không?”

Câu cảm thán chân thành này của Kiến Dương Trưởng Công Chúa đã thành công khiến hai nam nhân một lớn một nhỏ của Cố gia cảm thấy ghen tị.

Trong lòng Kỷ Vân Đồng vốn còn có chút đau buồn nhưng nghe được lời nói của Kiến Dương Trưởng Công Chúa mà cũng không nhịn được cười, nói: “Dạo này bận rộn quá nhiều việc, con và Liễu hiền huynh cũng không gặp lại nhau."

Cố Nguyên Phụng nghe vậy lại càng thêm bực bội.

Nàng không muốn gặp lại sao?

Nàng bị hắn dọa cho sợ cho nên mới không dám đi gặp!

Điều khiến hắn càng tức giận hơn nữa chính là, sau khi tên họ Liễu này và Liễu Nhị Lang chạy đến đây, nàng lại còn quang minh chính đại gọi hắn ta là “Liễu hiền huynh”. Rõ ràng là nàng đã xác định hắn không thể dùng chuyện này để đe dọa nàng nữa!

Nhưng cha mẹ lại hết lần này tới lần khác khuyến khích nàng kết giao nhiều bằng hữu, hoàn toàn không quan tâm đến việc nhi tử của mình có khó chịu hay không!