Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 32




Sau bữa cơm, Kỷ Vân Đồng đi dạo cùng Trưởng Công chúa còn cha Cố thì kéo Cố Nguyên Phụng đi nói chuyện riêng.

Đối với đứa nhi tử Cố Nguyên Phụng này cha Cố vốn không quá nghiêm khắc. Dù thân phận Phò mã nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế ở trong triều không được ai xem trọng, chỉ như một thứ đồ trang trí mà thôi.

Từ nhỏ Cha Cố đã đọc sách làm thơ, đã từng có chí lớn về trị quốc an bang nhưng sau đó ông ấy không nghe lời phản đối của gia đình mà cầu hôn Công chúa, từ đó về sau chỉ ở lại Kim Lăng ngâm gió vịnh trăng.

Sức khỏe của Trưởng Công Chúa không tốt, cha Cố vốn không có ý định sinh con, việc sinh ra Cố Nguyên Phụng vốn chỉ là ngoài ý muốn.

Nếu không phải khi phát hiện thì đã quá muộn, không nên bỏ đi cái thai này, chỉ sợ Cố Nguyên Phụng đã không có cơ hội chào đời.

Dù ngoài miệng ‌không nói ra nhưng trong lòng cha Cố vẫn có chút băn khoăn về đứa con suýt chút nữa đã lấy đi mạng của Công chúa.

Hơn nữa, con của Công chúa nhìn thì có vẻ là hoàng thân quốc thích vẻ vang, thực ra từ khi sinh ra đã bị rất nhiều ánh mắt dõi theo. Nếu bản thân không có chút tài năng nổi bật thì quả thật rất khó có được thành tựu lớn.

Đương kim Hoàng thượng vẫn còn sống, đương nhiên là ban thưởng không ngừng, thánh ân không suy nhưng nếu sau này đổi lại là người khác lên làm Hoàng đế thì phần vinh sủng này có thể sẽ không còn nữa.

Chính vì vậy nên cha Cố chưa bao giờ đặt yêu cầu quá cao trong vấn đề giáo dục Cố Nguyên Phụng, chỉ cần hắn bình an khỏe mạnh trưởng thành là đủ rồi.

Hiện tại cha Cố cũng nhìn ra được mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ.

Từ nhỏ Kỷ Vân Đồng đã có chính kiến, Cố Nguyên Phụng cũng đã chịu nghe lời con bé từ nhỏ, mọi việc đều để cho nó quyết định.

Nhưng giờ đây hai người đều đã dần dần trưởng thành, Cố Nguyên Phụng rõ ràng cũng đã có suy nghĩ riêng. Nếu như bọn chúng hòa hợp thì có thể thuận lợi thành hôn, nếu như không thể hòa hợp…

Cha Cố liếc nhìn nhi tử đang lén nhìn mình dò xét, nói nó còn nhỏ thì nó đã đến tuổi có thể thành hôn rồi, nếu nói nó đã trưởng thành thì trong rất nhiều chuyện rõ ràng nó vẫn còn ngây thơ chưa biết gì.

Cha Cố mở miệng hỏi: “Con thật sự thích chơi đùa với mấy người Chu Tụng sao?”

Cố Nguyên Phụng bất ngờ bị cha Cố hỏi như vậy thì không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Đương nhiên rồi ạ!”

Cha Cố nói: “Con thật sự nghĩ rằng bọn họ có cùng sở thích với con, những thứ bọn họ thích và con thích là giống nhau sao?”

Cố Nguyên Phụng có hơi khựng lại, cũng không biết nghĩ đến điều gì, giọng nói có chút yếu ớt đi: “Đương nhiên…”

Cha Cố nói: “Được rồi, vậy thì con cứ tiếp tục chơi với bọn họ đi.” Nhìn thấy bộ dạng Cố Nguyên Phụng thở phào nhẹ nhõm, muốn tìm cơ hội chạy đi, cha Cố ung dung chậm rãi bổ sung một câu: “Vốn dĩ ta đã định sau năm mới sẽ dẫn con đi giới thiệu với mấy danh gia ở Tô Châu nhưng nếu con thích mấy người Chu Tụng hơn thì thôi bỏ đi vậy.”

Cố Nguyên Phụng nghe xong lập tức không muốn đi nữa, nhiệt tình lại gần bên cạnh cha Cố hỏi khi nào sẽ dẫn mình đi Tô Châu thăm các danh gia.

Về việc không thể mang theo đám người Chu Tụng... Dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể chơi với bọn họ, cũng không thiếu mấy ngày này.

Cha Cố nói: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Cố Nguyên Phụng đáp: “Suy nghĩ kỹ rồi!”

Cha Cố không nói thêm gì với con nữa, chỉ vẫy tay để Cố Nguyên Phụng đi ra ngoài.

Cố Nguyên Phụng vui vẻ quay trở về cũng tình cờ gặp Kỷ Vân Đồng đi về từ bên chỗ Trưởng Công Chúa. Hắn tiến tới gần hỏi Kỷ Vân Đồng: “Ngươi có biết vừa rồi cha nói gì với ta không?”

Kỷ Vân Đồng vẫn còn nhớ đến việc vừa rồi Cố Nguyên Phụng cáo trạng Ứng Tu Tề nên không thèm để ý đến hắn, tăng tốc bước chân muốn bỏ hắn lại.

Cố Nguyên Phụng không vui, đuổi theo nói: “Cha nói muốn dẫn ta đi Tô Châu thăm hỏi rất nhiều vị tiền bối lợi hại! Ngươi có muốn đi cùng không? Nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ nói với cha một tiếng.”

Kỷ Vân Đồng đáp: “Là ta nói muốn đi Tô Châu để thăm mấy nhà sưu tập sách ở đó, mẹ mới nói sẽ đi cùng ta.”

Vì đã có ý định mở một hiệu sách, đương nhiên Kỷ Vân Đồng phải đi học hỏi kinh nghiệm của người khác. Nghe nói ở bên phía Tô Châu có mấy nhà sưu tập không chỉ sở hữu nhiều sách quý mà trình độ thiết kế bìa sách cũng có thể xưng là hạng nhất.

Đúng lúc Hứa Thục Nhàn và vị hôn phu của nàng ấy cũng muốn đi Tô Châu một chuyến thăm gia đình bên ngoại, Kỷ Vân Đồng mới nói với Trưởng Công Chúa về việc này, nói muốn đi để mở mang tầm mắt.

Trưởng Công Chúa sợ một mình nàng đi thăm hỏi người khác có thể không được hoan nghênh cho nên mới nghĩ đến việc cùng đi với nàng xem một chút, thuận tiện cũng để mình thư giãn đầu óc. Vì Trưởng Công Chúa đã muốn ra ngoài đi dạo nên cha Cố chắc chắn cũng phải đi.

Cố Nguyên Phụng vốn đang đắc ý dạt dào đợi Kỷ Vân Đồng năn nỉ mình nhưng khi nghe Kỷ Vân Đồng nói như vậy, hắn lập cảm thấy giống như bị dội một gáo nước lạnh xuống thẳng đầu.

Hắn tức giận nói: “Đây là chuyện khi nào? Sao ngươi không nói với ta?”

Kỷ Vân Đồng nói: “Ngươi thích chơi với đám bằng hữu kia của ngươi như vậy, ta nói chuyện này với ngươi thì có ích gì? Chẳng lẽ ta còn phải hỏi ngươi là muốn đi ra ngoài với ta hay với bọn họ sao?”

Cố Nguyên Phụng nói: “Nếu ngươi nói với ta, ta nhất định sẽ đi với ngươi!”

Kỷ Vân Đồng nói: “Ta lại không muốn ngươi đi cùng.”

Kế hoạch chuyến đi lần này của nàng vốn không tính đến Cố Nguyên Phụng. Hiếm khi có cơ hội để hẹn với bằng hữu mới đi chơi xa nhà một lần, sao nàng lại phải kéo theo tên cẩu thả làm mất hứng này?

Cố Nguyên Phụng nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của Kỷ Vân Đồng, trong lòng cực kỳ khó chịu, tức giận nói: “Ta cũng không hề muốn đi theo ngươi đâu!”

Kỷ Vân Đồng chỉ “Ừ” một tiếng, không chút do dự bỏ lại hắn, trở về trong viện tử của mình.

Trong lòng nàng không chút dao động.

Đêm đó nàng ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau Kỷ Vân Đồng đã ra ngoài từ sớm. Nàng hẹn với Hứa Thục Nhàn gặp nhau ở Cảnh Viên, bàn bạc xem sau này phải cải tạo Cảnh Viên như thế nào.

Nàng dự định sẽ xây dựng một thư viện tại Cảnh Viên, đến lúc đó sẽ sưu tầm các loại sách quý lấp đầy thư viện, dù sao nàng cũng coi như một nhà sưu tập sách!

Tên thì nàng đã nghĩ ra rồi, gọi là “Đồng Tàng Lâu”, còn tên hiệu sách của nàng là “Đồng Tải Đường”.

Chữ “Đồng” này không chỉ lấy từ tên của nàng mà còn có ý nghĩa là “Đồng quản”. Trong thời cổ đại, bút viết của các nữ quan thường được sơn màu đỏ tươi cho nên gọi là “Đồng quản”, sau này cũng dùng để chỉ các văn chương của nữ tử.

Sau này khi gặp những người trong ngành hoặc người cùng sở thích ở bên ngoài, mọi người sẽ gọi nàng là đường chủ của “Đồng Tải Đường”.

Hứa Thục Nhàn nghe kế hoạch của Kỷ Vân Đồng xong thì nói: “Việc dùng thẳng tên của ngươi có phải không tốt lắm không?”

So với việc bày tỏ thẳng ý kiến của mình, Hứa Thục Nhàn càng am hiểu việc khúc chiết quanh co để đạt được mục đích cho nên vẫn còn có chút lo lắng đối với quyết định này của Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng nói: “Ta nghe nói lúc trước người đọc sách thi đậu công danh đều phải đến Yến Tháp đề thơ. Mỗi lần đến một dịch quán hay khách điếm cũng phải xem có bức tường trắng nào để bọn họ đề thơ viết chữ không. Họ không hề cảm thấy việc dùng tên của mình có gì không tốt, chỉ hận là không thể truyền bá tên tuổi của mình ra khắp thiên hạ. Ta chỉ dùng một chữ “Đồng”, có gì mà không được?”

Đây cũng là lý do Kỷ Vân Đồng đã chọn đi chọn lại mới chọn được hai cái tên này. Tên của nam nhân có thể được lan truyền rộng rãi, sao đến nữ tử thì lại phải che giấu?

Hứa Thục Nhàn nhìn vào đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng của Kỷ Vân Đồng, quyết định dẹp bỏ tất cả lo lắng trong lòng.

Đúng vậy, tại sao họ lại phải giấu giếm?

Hứa Thục Nhàn cười nói: “Nếu như có người thật sự muốn chỉ trích, có thể nói hai cái tên này được lấy từ Kinh Thi.”

Trong Kinh Thi có bài “Đồng Cung”, hai câu đầu tiên mở đầu là “Đồng cung siêu hề. Thụ ngôn tàng chi. Ngã hữu gia tân. Trung tâm huống chi.”, Đồng Tàng và Đồng Tải rõ ràng là lấy từ đây.

Đây cũng là lý do hiện giờ Kỷ Vân Đồng thích qua lại với Hứa Thục Nhàn. Rất nhiều việc nàng không cần phải giải thích quá rõ ràng Hứa Thục Nhàn cũng có thể hiểu, dễ dàng hơn nhiều so với việc nói chuyện với Cố Nguyên Phụng.

Kỷ Vân Đồng hào hứng dạt dào nói với Hứa Thục Nhàn: “Chữ của ngươi viết rất đẹp, hay là ngươi giúp ta viết bảng hiệu đi.”

Hứa Thục Nhàn nói: “Chỉ sợ là chữ của ta vẫn chưa đủ đẹp.”

Kỷ Vân Đồng nói: “Cũng không đến nỗi nào, so với ta thì đẹp hơn nhiều. Cùng lắm thì đợi sau này ngươi cảm thấy chữ của mình tiến bộ hơn, lại viết cho ta một cái bảng hiệu mới sau.”

Kỷ Vân Đồng mỉm cười, tràn đầy hy vọng vào tương lai cùng Hứa Thục Nhàn, nói rằng đợi khi nàng ấy trở thành một bậc thầy về thư pháp, nàng sẽ trưng bày tất cả các bảng hiệu này để tổ chức một buổi triển lãm, cho người khác nhìn xem Đại tiểu thư Hứa gia của chúng ta đã đi từng bước một đến đỉnh cao như thế nào!

Trước giờ Hứa Thục Nhàn đâu có tham vọng như vậy nhưng nghe những lời của Kỷ Vân Đồng nói, không hiểu sao nàng ấy lại có chút động lòng.

Bọn họ ở trong khuê phòng và hậu viện, những việc có thể làm vốn đã rất ít, thư họa là những thứ hiếm khi bọn họ có thể quang minh chính đại tiếp xúc… Nàng cũng muốn được nhìn thử xem cảnh tượng đỉnh cao mà Kỷ Vân Đồng nói tới là như thế nào.

Cảnh đó sẽ rực rỡ tới mức nào đây?

Hứa Thục Nhàn nói: “Chỉ sợ mười mấy năm sau nhìn lại biển hiệu ta viết bây giờ, ta sẽ hận không thể bổ nó ra làm củi đốt.”

Kỷ Vân Đồng vui vẻ nói: “Có thể giữ lại chút đồ dùng làm củi đốt không phải cũng rất có ý nghĩa sao?”

Hai người vui vẻ cười đùa một lúc, cảm thấy cuộc sống hiện tại càng thú vị hơn. Chẳng trách mấy nam nhân đều thích ra ngoài kết giao bằng hữu. Gặp được những người có cùng chí hướng thật sự là một chuyện vô cùng vui vẻ!

Khi biết được Kỷ Vân Đồng không muốn Cố Nguyên Phụng làm phiền trong chuyến đi đến Tô Châu lần này, Hứa Thục Nhàn hào phóng đề nghị có thể cho vị hôn phu của mình ra mặt ngăn cản giúp nàng.

Hai người ở Cảnh Viên đến tận lúc chạng vạng tối. Kỷ Vân Đồng vốn định đưa Hứa Thục Nhàn về tận nhà, kết quả vừa ra tới cửa đã bắt gặp Cố Nguyên Phụng không biết đã ngồi đợi ở đó từ lúc nào.

Kỷ Vân Đồng tiễn Hứa Thục Nhàn lên xe ngựa của nhà nàng ấy rồi lại quay sang nhìn về phía Cố Nguyên Phụng không biết chạy từ đâu tới đây: “Ngươi đến đây làm gì?”

Cố Nguyên Phụng nói: “Ta nghe nói ngươi ở chỗ này, tiện đường nên đến đón ngươi về nhà.”

Thật ra là Cố Nguyên Phụng đã cố tình đến đây, còn sai người gọi một nha hoàn đi xem Kỷ Vân Đồng đang làm gì ở Cảnh Viên.

Khu vườn này là sính lễ của Trưởng Công Chúa, bình thường không cho người ngoài vào. Hôm nay trong vườn lại có khách do Kỷ Vân Đồng mời tời, đương nhiên càng không có người lạ.

Cố Nguyên Phụng ngồi đợi trong một quán trà cách đó không xa, nghe gã sai vặt thỉnh thoảng chạy lui chạy tới báo cáo Kỷ Vân Đồng và tiểu thư Hứa gia đang làm gì.

Thế là hắn biết Kỷ Vân Đồng và tiểu thư Hứa gia cùng nhau đọc sách, cùng nhau dạo chơi trong vườn, lại cùng nhau thưởng tràm luận sách, chơi đàn, thổi sáo, còn cùng nhau uống trà ăn điểm tâm.

Dù là cách một bức tường cao của Cảnh Viên, Cố Nguyên Phụng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.

Không hiểu sao Cố Nguyên Phụng lại nghĩ đến lời Kỷ Vân Đồng nói, nếu như nàng là nam nhân thì sẽ ra ngoài tìm rất nhiều hồng nhan tri kỷ.

Bây giờ nàng không phải là nam nhân, chẳng phải cũng đã tìm được một hồng nhan tri kỷ rồi sao?

Cố Nguyên Phụng cảm thấy chua xót, chỉ thấy những việc đó lẽ ra phải do mình làm cùng Kỷ Vân Đồng.

Nếu không phải năm trước hắn cãi nhau với Kỷ Vân Đồng thì đâu đến lượt tiểu thư Hứa gia này.

Trước đây bọn họ đã ở Kim Lăng suốt mười mấy năm, cũng không thấy bọn họ qua lại gì với nhau!

Cố Nguyên Phụng thật sự không thể hiểu nổi tại sao bây giờ bất kể là nam hay nữ đều muốn tranh giành Kỷ Vân Đồng với hắn!

Cố Nguyên Phụng tiến đến bên cạnh Kỷ Vân Đồng, nói những lời chua chát: “Ngươi không thấy lạ sao? Trước đây nàng ấy không qua lại gì với ngươi, bây giờ đột nhiên lại gần gũi với ngươi như vậy, không chừng nàng ấy có ý đồ khác.”

Kỷ Vân Đồng không ngờ những lời nói như vậy lại phát ra từ miệng của Cố Nguyên Phụng. Hắn còn biết trên đời còn có thứ gọi là “ý đồ khác” nữa cơ đấy.

Người ta luôn thường nói nữ nhân nhiều chuyện nhưng Kỷ Vân Đồng lại cảm thấy miệng lưỡi của nam nhân cũng không kém cạnh chút nào, nhìn tiểu tử Cố Nguyên Phụng này suốt ngày lắm lời là rõ!

Kỷ Vân Đồng không chút khách sáo nói: “Sau này ta sẽ không nói xấu bằng hữu của ngươi nữa, ngươi cũng đừng nói xấu bằng hữu của ta.”

Cố Nguyên Phụng nhận ra con người đúng là rất kỳ lạ. Khi Kỷ Vân Đồng nói hắn nên cắt đứt quan hệ với bằng hữu, hắn cảm thấy rất buồn bực, còn khi Kỷ Vân Đồng nói không tiếp tục quan tâm hắn kết giao bằng hữu với ai, hắn lại càng cảm thấy buồn bực.

Nếu như Kỷ Vân Đồng thật sự không hề quan tâm chút nào, có lẽ hắn cũng… không còn muốn chơi đùa cùng đám người Chu Tụng nữa.