Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 2




Kỷ Vân Đồng vừa về đến nhà đã bị đại bá mẫu gọi đến gặp.

Sau khi lão thái thái qua đời, mọi chuyện trong nhà đều do đại phòng quản lý.

Phụ mẫu Kỷ Vân Đồng đến nơi khác nhậm chức quan, dẫn theo cả đệ đệ và muội muội, chỉ để lại một mình nàng bên cạnh tận hiếu với lão thái thái.

Ngay từ nhỏ đã không sống cùng nhau, đương nhiên nàng và phụ mẫu không quá thân thiết.

Khi mẫu thân sinh nàng đã chảy rất nhiều máu nên bà vẫn luôn không thích nàng, sau khi lão thái thái mất cũng không có ý định đón nàng theo, nàng cứ vậy mà bất đắc dĩ ở lại đây.

Đối với sự lạnh nhạt của phụ mẫu Kỷ Vân Đồng không có nửa lời oán hận, mẫu thân sinh ra nàng chịu bao đau đớn, lại tìm cho nàng mối hôn sự tốt như vậy, nàng còn oán giận gì được chứ. Thế nên dù quan hệ với phụ mẫu không tốt lắm nhưng ngày lễ tết nàng vẫn không quên sai người gửi thư và quà tặng, coi như là chút lòng hiếu thảo.

“Nghe nói con mua thôn trang và cửa hàng?” Đại bá mẫu lên tiếng hỏi.

Kỷ Vân Đồng gật đầu: “Một số trang sức và đồ cũ không phải kiểu dáng thịnh hành nữa nên con bán đi đổi lấy thôn trang và cửa hàng có giá trị hơn, đến lúc con xuất giá mang theo cũng khiến nhà chúng ta nở mày nở mặt."

Đại bá mẫu nghe xong không biết nên nói gì, trong lòng có chút chua xót. Khi bà gả vào Kỷ gia không có chút của hồi môn nào, luôn bị mẹ chồng mang chuyện đó ra nói, chị em dâu ai cũng khinh thường bà.

Kỷ Vân Đồng mới mười bốn tuổi đã có thể tự mua cửa hàng và thôn trang, thật đúng là cùng là con người lại khác số phận.

"Con có chính kiến là tốt rồi, ta cũng chỉ vì thấy con còn nhỏ nên mới hỏi vài câu, con đừng trách bá mẫu nhiều chuyện." Đại bá mẫu nắm tay Kỷ Vân Đồng nói.

Kỷ Vân Đồng “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn nắm tay của đại bá mẫu.

Đại bá mẫu cũng là người đáng thương, sau khi tam thúc chết trận, tam thẩm thủ tiết, hai người không có lấy một mụn con. Các trưởng lão trong tộc đề xuất để đại bá thừa tự hai phòng, ý là muốn đại bá đi giúp tam thẩm, để tam thẩm sinh con nối dõi cho tam thúc.

Chuyện hoang đường như vậy đại bá mẫu lại đồng ý.

Hoang đường hơn nữa là tam thẩm liên tiếp sinh ba nữ nhi, các trưởng lão trong tộc lại bảo đại bá cố gắng hơn chút nữa. Thế là bên đại bá mẫu chỉ có một trưởng tử, còn bên tam thẩm đã mang thai đến đứa thứ tư, chưa biết là trai hay gái.

Cứ sinh thế này cũng không biết khi nào mới xong.

Đây chỉ là một trong những việc đau đầu mà đại bá mẫu gặp phải.

Việc đau đầu thứ hai là khi lão thái thái còn sống luôn thiên vị con trai út, mọi việc trong gia đình đều giao cho tiểu thẩm thẩm quản lý, đến khi lão thái thái qua đời, giao lại cho đại bá mẫu thì Hầu phủ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Hỏi thì ra là Hầu phủ vốn chẳng giàu có gì.

Vẫn là tam thẩm bỏ tiền ra ứng cứu mới giúp Hầu phủ không đến nỗi nghèo rớt mùng tơi. Đổi lại là đại bá qua phòng tam thẩm.

Chuyện Kỷ gia kể ra đúng là buồn cười, chẳng trách Cố Nguyên Phụng không coi trọng.

Kỷ Vân Đồng hỏi: "Đại ca đã về chưa ạ?"

Nhắc tới nhi tử, nụ cười trên mặt đại bá mẫu tươi thêm vài phần, vội nói: “Đã về rồi, nó còn hỏi chuyện của con đó. Giờ đang đọc sách trong thư phòng, con qua đó nói chuyện với nó đi. Mấy quyển sách nó đọc ta cũng không hiểu, con nói chuyện với nó nhiều một chút.”

Kỹ Vân Đồng đáp lời, đứng dậy đi đến thư phòng đại lang Kỷ gia.

Đại lang kỷ gia năm nay mười sáu, tên gọi Kỷ Triệu Phong, nhũ danh Đông Lang, vừa nghe đã biết là sinh ra vào mùa tuyết rơi. Gương mặt huynh ấy giống đại bá mẫu nhiều hơn, mặt lớn mày rậm, toát lên vẻ chính trực.

Gương mặt đó là của nam nhân thì còn thuận mắt chứ nếu là nữ nhân thì sao có thể đẹp được, đây cũng là lý do tình cảm của phu thê đại bá mẫu vẫn cứ luôn không tốt.

“Tam muội muội về rồi à.” Nhìn thấy đường muội, Kỷ Triệu Phong vội vàng đứng dậy kéo Kỷ Vân Đồng ngồi xuống. Mặt hắn đỏ lên, vui ra mặt: “Sao muội đoán lần này thi thơ sẽ ra đề bài gì? Thơ ta làm đã được Trương đại học sĩ khen, ông ấy còn muốn nhận ta làm đệ tử nữa.”

Kỷ Vân Đồng nói: “Đoán đề có gì khó đâu, đọc nhiều tin về triều đình là có thể đoán ra thôi. Nhưng vẫn phải do đại ca có tài học mới lọt vào mắt của Trương đại học sĩ, nếu không thì cho dù biết trước đề mười ngày tám ngày cũng vô ích."

Kỷ Triệu Phong thu lại nụ cười nói: "Tam muội muội nói đúng, là do ta quá vui nên có chút đắc ý quên mình."

Kỷ Vân Đồng nói: "Lễ bái sư của huynh hãy để muội chuẩn bị, tránh xảy ra sơ suất."

Kỷ Triệu Phong lại có chút không hiểu: "Thật sự phải bái sư sao? Lúc đó Trương đại học sĩ cũng chỉ nói một câu, sau đó ta không chen vào được trước mặt ông ấy nữa..."

Kỷ Vân Đồng giận dữ nói: "Cho dù chỉ là Trương đại học sĩ chỉ thuận miệng nói trong lúc say, huynh nghe thấy thì coi như là thật. Không thử sao biết không được? Dù sao không bái sư được huynh cũng không mất gì."

Kỷ Triệu Phong thấy nàng giận, vội nói: "Được! Vậy phiền tam muội muội thu xếp giúp ta." Huynh ấy cũng biết mẫu thân mình không giỏi những việc này, chỉ có thể để người đường muội trưởng thành sớm này vất vả chút vậy.

Kỷ Vân Đồng phất tay, cười nói: "Người một nhà không cần câu nệ, sau này muội còn trông cậy vào huynh nữa."

Kỷ Triệu Phong lập tức cam đoan: “Từ nhỏ đến lớn ta đã coi muội là muội muội ruột thịt, sau này Cố Nguyên Phụng mà dám ức hiếp muội, ta nhất định sẽ ra mặt cho muội!”

Kỷ Vân Đồng cười, không nói với Kỷ Triệu Phong chuyện có thể mình và Cố Nguyên Phụng sẽ không thành thân.

Bây giờ chuyện Kỷ Triệu Phong có thể bái được một vị danh sư mới là quan trọng nhất.

Tước vị của Hầu phủ truyền đến đời này đã không còn là hầu tước nữa, nếu Kỷ Triệu Phong không chịu phấn đấu thì e là sau khi tiếp nhận tước vị chỉ có thể làm một Hầu gia nhàn hạ.

Cả thế hệ trước của nhà họ Kỷ đều là những người không thể nương tựa; không gây rắc rối, không có ý đồ xấu đã là tốt lắm rồi, hoàn toàn không thể trông cậy vào được.

Còn về thế hệ này, đường đệ của tứ phòng đã bị lão thái thái chiều hư, tam muội muội của tam phòng không chơi với nàng, Kỷ Vân Đồng suy đi tính lại, chỉ có đường ca Kỷ Triệu Phong là có thể giúp đỡ được.

Kỷ Triệu Phong sắp bái sư rồi, không cần thiết phải gây rắc rối vào lúc này.

Nhà chồng có thể thay đổi, nhà mẹ đẻ thì không nên nàng phải tranh thủ giúp Kỷ Triệu Phong có một khởi đầu tốt tên con đường làm quan.

Kỷ Vân Đồng nói: "Huynh bái sư xong, phần còn lại muội không giúp được huynh nữa." Nàng đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi nói những lời trong lòng với Kỷ Triệu Phong, "Nói hơi khó nghe nhưng các trưởng bối nhà ta không có ai có thể dựa vào được. Sau khi huynh thân cận với Trương đại học sĩ, có thể nhờ ông ấy tìm cho huynh một mối hôn sự, cố gắng cưới được một tẩu tử tốt quản việc bếp núc giúp huynh."

Dù sao Kỷ Triệu Phong cũng chỉ là một thiếu niên lang chỉ biết đọc sách, nghe xong không khỏi đỏ mặt. Huynh ấy biết Kỷ Vân Đồng nói có lý, liền nghiêm túc gật đầu đáp: "Huynh biết rồi, tam muội đã giúp huynh quá nhiều. Nếu có thể bái sư thành công, huynh nhất định sẽ học hành chăm chỉ theo thầy."

Kỷ Vân Đồng nghe được lời đảm bảo của Kỷ Triệu Phong liền bắt tay vào lo liệu việc bái sư cho hắn.

Nàng không chỉ chuẩn bị lễ bái sư mà còn mời một danh sĩ nổi tiếng có quan hệ tốt với Trương đại học sĩ ở Kim Lăng đến làm chứng.

Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Kỷ Vân Đồng mới để Kỷ Triệu Phong đến nhà Trương đại học sĩ bái sư.

Trương đại học sĩ vốn chỉ uống quá chén nên thuận miệng nói một câu, nhưng thấy Kỷ Triệu Phong còn dẫn theo người bạn già của mình đến làm chứng, ông ngạc nhiên một lúc, sau đó cười lớn nói: "Được, được, ta nhận con làm học trò."

Đột nhiên có được một vị danh sư như vậy, thân phận của Kỷ Triệu Phong lập tức nước lên thì thuyền cũng lên.

Phải biết rằng vị Trương đại học sĩ này từng làm sư phụ của Hoàng đế, mặc dù xin về Kim Lăng dưỡng bệnh nhưng ai cũng thấy rõ triều đình vẫn rất coi trọng ông.

Không ít người thắc mắc sao cái vận c*t chó như Kỷ Triệu Phong mà lại được Trương đại học sĩ để mắt đến.

Cũng có vài người biết về cuộc thi thơ đã khiến Kỷ Triệu Phong nổi bật, ghen tị nói rằng trình độ như thế ai mà chẳng làm được.

Được hời rồi, Kỷ Triệu Phong cũng chẳng để ý người ngoài nói gì, vui vẻ về nhà báo tin vui.

Kỷ đại phu nhân tất nhiên rất vui, không chỉ chuẩn bị một bàn tiệc lớn mà còn mời Kỷ đại lão gia họ về.

Kỷ đại lão gia vốn đang muốn về, nhận được lời mời của thê tử tất nhiên thuận càng thuận đường, không ngớt lời khen ngợi Kỷ Triệu Phong một phen.

Kỷ Triệu Phong không thấy đường muội đâu, ăn xong liền hỏi riêng Kỷ đại phu nhân: "Tam muội đâu rồi ạ?"

Kỷ đại phu nhân nói: "Nó nói rằng tháng chạp năm nay quá lạnh, muốn đến thôn trang suối nước nóng mới mua ở đó qua mùa đông." Biết Kỷ Vân Đồng có công lớn trong việc bái sư, Kỷ đại phu nhân đau lòng đưa ra một thỏi bạc cho Kỷ Triệu Phong, "Nếu con nhớ nó thì mua chút đồ ngon mang đến cho con bé đi."

Còn về quần áo trang sức, Kỷ đại phu nhân không nỡ chi tiền.

Sắp đến Tết rồi, khó mà qua nổi cửa ải cuối năm nay!

Kỷ Triệu Phong biết rõ chút tiền này không thể sánh được với lễ bái sư kia, nhưng cũng biết nhà mình khó khăn đến mức nào nên không nói gì. Hắn nhận lấy thỏi bạc nói cảm ơn: "Con khiến mẫu thân lo lắng rồi."

...

Ở bên kia, Kỷ Vân Đồng đã đến thôn trang suối nước nóng.

Hiện nay thôn trang đã có đủ nha hoàn bà tử, người làm nông, Kỷ Vân Đồng có thể ở đó đến sau Tết cũng không vấn đề gì.

Sau giờ ngọ, Kỷ Vân Đồng ngâm mình trong suối nước nóng nóng hổi, bắt đầu suy nghĩ cách sau Tết làm sao gia nhập vào vòng xã giao nữ quyến ở Kim Lăng.

Người khác đều do trưởng bối dẫn đi ra mắt, nhưng trưởng bối nhà nàng... không nhắc đến cũng được.

Haizz.

Hay là lại dựa vào người mẹ chồng tương lai của nàng, Kiến Dương Trưởng Công chúa?

Dù sao nàng vẫn chưa hủy hôn ước, có thể lợi dụng trước khi Cố Nguyên Phụng hủy hôn.

Nhắc đến Kiến Dương Trưởng Công chúa, cũng là một lời khó nói.

Kiến Dương Trường Công chúa rõ ràng là tỷ tỷ đương kim Thánh thượng yêu quý nhất, có thể tự mở phủ ở kinh sư sống an nhàn, nhưng lại cứ muốn theo trượng phu đến Kim Lăng, tận tâm phụng dưỡng bố mẹ chồng, đối xử hào phóng với người nhà Cố gia, không tiếc tiền mua những thứ tốt nhất cho mấy người em chồng.

Thậm chí vì bị tổn thương cơ thể khi sinh Cố Nguyên Phụng, không thể sinh con thêm nữa bà còn nạp thiếp cho Cố phụ.

Nếu không phải đương kim Thánh thượng nổi trận lôi đình nói hoàng gia không thể mất mặt như thế, có lẽ Cố Nguyên Phụng đã có cả đống thứ đệ thứ muội cùng cha khác mẹ rồi.

Kỷ Vân Đồng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi vào cửa sẽ cãi vã ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn với bà mẹ chồng này. Giờ không cần gả cho Cố Nguyên Phụng nữa nàng mới nhận ra suy nghĩ của mình cũng có vấn đề… tiền của người ta, Kiến Dương Trưởng Công chúa thích tiêu thế nào là việc của bà ta, liên quan gì đến nàng?

Đối với người khác, Kiến Dương Trưởng Công chúa vẫn là một nữ nhân tốt được mọi người tán dương.

Kỷ Vân Đồng nghĩ một lúc, quyết định từ bỏ ý định.

Nếu đã không định gả vào Cố gia thì vẫn không nên dính dáng đến những người này thì hơn.

Người dung tục như nàng hoàn toàn không cùng đường với mẹ con Cố gia kia.

Không cùng đường thì không thể cùng suy nghĩ!

Kỷ Vân Đồng quyết định nghỉ ngơi một thời gian, sau Tết sẽ lại tính chuyện hôn sự của mình sau.

Không thể ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, Kỷ Vân Đồng nhanh chóng rời khỏi bể tắm. Nàng vui vẻ thay nam trang, chuẩn bị mang quà cảm ơn đi thăm chàng thư sinh trẻ mà nàng đã gặp một lần kia.

Kết giao bằng hữu bắt đầu từ... tình huynh đệ nhỉ?

Nàng là người rất biết nghe lời khuyên đấy.