Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 16




Kỷ Vân Đồng không biết hắn lấy đâu ra tư cách mà dám nói những lời như vậy.

Phải, trước đây hắn đã nhịn nàng, nhường nàng. Nhưng chẳng phải hắn đã nói muốn hủy bỏ hôn ước sao? Trận cãi vã hôm đó nàng không muốn nghĩ lại nhiều, nhưng chính miệng hắn đã nói muốn hủy bỏ hôn ước, chính miệng hắn nói không muốn lấy nàng, nàng nhớ rất rõ!

"Ta đã nói rồi, từ nay về sau ngươi không cần nhịn ta, nhường ta nữa, ta cũng không bao giờ đi tìm ngươi nữa!"

Kỷ Vân Đồng cũng lớn tiếng.

Hắn nghĩ chỉ mình hắn biết la hét sao?

Cố Nguyên Phụng tức giận nói: "Vậy nên ngươi đi tìm nam nhân khác? Ngươi đi tìm gã kia sau lưng ta sao?!"

Kỷ Vân Đồng lùi lại hai bước, không muốn Cố Nguyên Phụng đến quá gần. Nghe thấy Cố Nguyên Phụng nói gì mà “nam nhân khác” nàng cũng tức giận: "Cái gì mà nam nhân khác? Ta và hắn chỉ là bằng hữu. Ngươi có thể kết giao, tại sao ta lại không thể!"

Cố Nguyên Phụng nghe thấy từ bằng hữu thì lửa giận bừng bừng.

"Ngươi dám nói mỗi lần hai người các ngươi gặp nhau đều có người khác ở đó không? Hai người ở riêng ngươi nói xem là bằng hữu gì!"

Kỷ Vân Đồng không phục cãi lại: "Ta luôn giả trang làm nam tử, sao có thể tính là hai người ở riêng?"

Cố Nguyên Phụng nắm lấy tay nàng không cho nàng tiếp tục lùi lại, tức giận mắng:"Có mù mới không nhìn ra ngươi là nữ! Hắn trông có vẻ là người đọc sách, người đọc sách mà còn giả vờ không phân biệt được là nam hay nữ, sách hắn đọc đều bỏ vào bụng chó hết rồi phải không?"

Thời này chuyện nữ nhân mặc nam trang không phải là hiếm, trong thành Kim Lăng tuỳ tiện cũng có thể dễ dàng tìm thấy mười người tám người. Nhưng người khác đâu có mù, dáng vẻ này của Kỷ Vân Đồng ai không nhìn ra nàng là nữ nhi? Có thiếu niên nhà ai trông như nàng không?!

Nghe Cố Nguyên Phụng còn mắng cả Liễu Văn An, Kỷ Vân Đồng lập tức nói: "Không liên quan đến hắn! Ta đã nói rồi, chúng ta chỉ là bằng hữu!”

Bây giờ hai chữ Cố Nguyên Phụng ghét nhất chính là bằng hữu.

Kỷ Vân Đồng dám lấy cớ kết giao mà ngang nhiên đi tìm nam nhân, bị hắn bắt tại trận mà còn mạnh miệng hùng hồn như thế!

Cố Nguyên Phụng tức giận nắm chặt tay, cười lạnh nói: "Không liên quan đến hắn, vậy là ngươi giấu diếm việc mình đã có hôn ước để qua lại với người khác đúng không?"

Kỷ Vân Đồng thấy hắn càng nói càng khó nghe, chỉ cảm thấy người này thật vô lý, "Chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi!"

Kỷ Vân Đồng lớn tiếng.

Cố Nguyên Phụng lạnh lùng nhìn nàng.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nguyên Phụng, đột nhiên Kỷ Vân Đồng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Năm ngoái khi nàng đến Cố gia, Cố Nguyên Phụng lại ra ngoài với đám người Chu Tụng, nàng liền nói với Kiến Dương Trưởng Công chúa về việc hủy bỏ hôn ước. Thời gian này Cố Nguyên Phụng không đến tìm nàng, nàng tưởng rằng Cố Nguyên Phụng cũng đã chấp nhận việc hủy hôn, mấy ngày nay cứ đến chỗ nàng là do trong lòng không thoải mái thôi.

Chẳng lẽ Kiến Dương Trưởng Công chúa không nói với hắn?

Kỷ Vân Đồng nhấn mạnh: "Mẹ ngươi đã đồng ý rồi!"

Trong đầu Cố Nguyên Phụng toàn là mấy từ "đã hủy bỏ hôn ước".

Nhìn vẻ mặt của Kỷ Vân Đồng thì có lẽ là nàng thực sự nghĩ như vậy, thế nên nàng mới ngang nhiên như vậy sao!

Cố Nguyên Phụng nói: "Mẹ ta đồng ý rồi sao ta không biết?" Nghĩ đến mẹ mình luôn thiên vị Kỷ Vân Đồng một cách vô điều kiện, Cố Nguyên Phụng cảm thấy bà quả thật có thể làm chuyện đồng ý hủy hôn này.

Ánh mắt hắn càng lạnh lẽo, "Kể cả mẹ ta có đồng ý thì đã sao? Hôn thư của chúng ta vẫn đang ở phủ nha Kim Lăng, ta không nhớ là mình đã lấy lại nó đấy!"

Sau khi hai nhà định ra hôn ước, những người có thành ý sẽ đem hôn thư đến để phủ nha giữ.

Những hôn ước định bằng miệng giống như Ứng Tu Tề thì hủy là hủy, không ảnh hưởng gì đến cả hai bên. Còn hôn thư của hai người là do Kiến Dương Trưởng Công chúa dẫn họ đến phủ nha viết, lúc đó nói rất rõ ràng, nếu muốn lấy lại hôn thư phải giống như hòa ly, cả hai bên phải tự đến lấy về rồi tiêu hủy.

Nếu không tự đến, ai biết các người có tự nguyện hủy hôn không?

Thời gian này Kỷ Vân Đồng một lòng muốn kết thúc tất cả, không nghĩ đến chuyện còn có hôn thư này.

Lúc đó nàng và Cố Nguyên Phụng vừa học xong các chữ thông dụng, Kiến Dương Trưởng Công chúa liền nói là "học để dùng", dẫn họ đến phủ nha viết hôn thư. Khi ấy nàng và Cố Nguyên Phụng đâu hiểu những từ trên hôn thư nghĩa là gì, gặp chữ không nhớ cách viết thế nào còn phải dừng lại thảo luận, chẳng biết ngượng ngùng là gì.

Lúc đó ai ngờ có ngày phải lấy lại hôn thư này chứ.

Dù đã có ý thức muốn loại bỏ mọi thứ trong quá khứ nhưng nàng vẫn thường xuyên bị những ký ức tuôn ra như thuỷ triều kia bao trùm lấy.

Kỷ Vân Đồng giằng tay ra khỏi sự kìm kẹp của Cố Nguyên Phụng, cũng lạnh lùng nói: "Chúng ta lập tức đến phủ nha lấy lại hôn thư!"

Cố Nguyên Phụng nói: "Lấy lại hôn thư để ngươi và nam nhân kia ở bên nhau sao? Ngươi nằm mơ đi!"

Kỷ Vân Đồng tranh luận với hắn: "Rõ ràng là chính miệng ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước!"

Rõ ràng là hắn nói trước, hắn dựa vào đâu mà không đồng ý!

Cố Nguyên Phụng thấy nàng không những không phủ nhận mà còn nói hùng hồn đầy lý lẽ, mắt đỏ hoe vì tức giận. Nàng mới quen người kia bao lâu? Nàng mới quen người kia mấy ngày đã muốn hủy bỏ hôn ước mười mấy năm của họ!

Còn nói là hắn đề nghị!

Cố Nguyên Phụng tức giận đến mất lý trí: "Lúc đó ta chỉ muốn ngươi đừng suốt ngày gây chuyện chứ không thật sự muốn hủy bỏ hôn ước!"

Kỷ Vân Đồng bị hắn nói đến đau cả tai, nàng không chịu thua đáp lại: "Ta là người thích gây chuyện, không thể thay đổi, ngươi vẫn nên đổi một vị hôn thê khác đi thì hơn." Nàng còn gợi ý cho hắn, "Ta thấy biểu muội của Chu Tụng rất tốt, nàng ta và ngươi hợp nhau, lại có thể chấp nhận việc ngươi kết giao khắp nơi, sau này chắc chắn sẽ rộng lượng cho ngươi nạp mười tám mỹ thiếp."

Cố Nguyên Phụng đang định nói gì đó thì một chiếc xe ngựa dừng lại cách họ không xa. Hắn luôn thích giữ thể diện, lập tức liền nuốt lại lời định nói, quay đầu nhìn chiếc xe ngựa.

Là xe ngựa Cố gia.

Cố Nguyên Phụng có một dự cảm không lành.

Người bước xuống từ trên xe ngựa là Dương ma ma bên cạnh Kiến Dương Trưởng Công chúa.

Thấy Cố Nguyên Phụng và Kỷ Vân Đồng nói chuyện riêng với nhau bên ngoài, Dương ma ma có chút bất ngờ, nhất thời có hơi dự không biết có nên bảo người mang danh sách và tranh trên xe xuống không.

Cố Nguyên Phụng hỏi: "Dương ma ma, bà đến đây làm gì?"

Dương ma ma gượng cười nói: "Nô tỳ mang chút đồ cho cô nương theo lệnh của Công chúa."

Cố Nguyên Phụng nói: "Đồ gì mà cần Dương ma ma phải đích thân mang đến?"

Mẹ hắn rất hoài niệm, Dương ma ma là người theo bà từ trong cung, địa vị trong phủ thì không cần phải nói. Mẹ hắn muốn mang đồ cho Kỷ Vân Đồng, sao phải phiền đến Dương ma ma?

Trực giác của Cố Nguyên Phụng rất nhạy bén, hắn bước lên vén rèm xe nhìn vào trong, thấy bên trong bày mấy cuốn danh sách và một giỏ... tranh cuộn.

Kỷ Vân Đồng không thích cầm kỳ thi họa, mẹ hắn không thể nào tặng Kỷ Vân Đồng những thứ này.

Hắn bước lên xe, rút một cuộn, mở ra xem, trên đó vẽ một thiếu niên mặt mày thanh tú.

Cố Nguyên Phụng lập tức xé tranh thành hai nửa, ném mạnh xuống chân Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng không nói dối, mẹ hắn thực sự đồng ý hủy bỏ hôn ước, còn tỉ mỉ chọn lựa đối tượng phù hợp cho Kỷ Vân Đồng để nàng lựa chọn.

Nhìn danh sách dày cộp, nhìn giỏ tranh này, nhà thường dân kén rể cho nữ nhi mình cũng không tâm huyết thế đến thế đâu!

Chỉ có hắn là không biết gì!

Chỉ có hắn nghĩ rằng nàng chỉ đang giận dỗi!

Cố Nguyên Phụng hai mắt đỏ ngầu nhìn Kỷ Vân Đồng, lập tức ra lệnh cho phu xe: "Về phủ! Lập tức đưa ta về phủ!"

Phu xe không dám trái lệnh của Cố Nguyên Phụng, sau khi trao đổi ánh mắt với Dương ma ma liền lập tức chở Cố Nguyên Phụng về thành.

Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng cãi nhau một trận, nàng có chút mệt mỏi.

Nàng hỏi Dương ma ma tại sao Cố Nguyên Phụng lại không biết chuyện nàng đến Cố gia đề nghị hủy hôn.

Dương ma ma cũng thấy chuyện này hơi rắc rối. Bà đã tận mắt nhìn hai đứa trẻ lớn lên, chúng cãi nhau như thế này bà cũng thấy khó chịu. Bà vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Công chúa và phò mã còn chưa tìm được cơ hội nói với công tử. Phò mã nói là trong dịp Tết mà gây chuyện thì không hay."

Thực ra ý của phò mã là chưa chắc đến mức phải hủy hôn, muốn đè chuyện này xuống đợi hai đứa trẻ bình tĩnh lại rồi hãy nói. Lời nói trong lúc nóng giận làm sao mà xem là thật được? Nếu thực sự hủy hôn rồi ai biết sẽ hối hận thế nào chứ.

Kỷ Vân Đồng nhìn bức tranh bị xé làm hai nửa dưới đất, nhặt lên và bảo Lục Khởi - người vừa nghe thấy động tĩnh bước ra xem tình hình thế nào - xử lý đi.

Tranh để người ta xem mắt không thể tùy tiện vứt ngoài đường, để người ngoài nhặt được thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Nàng dặn dò xong mới ổn định tâm trạng mời Dương ma ma vào trong nghỉ ngơi.

Ở bên kia, rất nhanh Cố Nguyên Phụng đã về đến nhà, hắn đi thẳng đến chỗ ở của Kiến Dương Trưởng Công chúa.

Kiến Dương Trưởng Công chúa cũng có một bản danh sách trong tay, lúc này đang chăm chú xem xét tình hình của các công tử từng nhà. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Cố Nguyên Phụng, bà vội đóng cuốn danh sách lại. Bà quan tâm hỏi: "Con trai ta có việc gấp gì vậy?"

Cố Nguyên Phụng nghe thấy tiếng "con trai ta" này, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Hắn bước nhanh lên trước giật lấy cuốn danh sách mà Kiến Dương Trưởng Công chúa đang giấu, mở ra xem. Quả nhiên là như hắn nghĩ, trong đó toàn là gia thế và tình hình trong nhà của các công tử chưa thành thân ở Kim Lăng.

Hắn tức giận ném mạnh cuốn danh sách xuống đất.

Kiến Dương Trưởng Công chúa bị hắn làm cho hoảng sợ, may mà cha Cố chạy đến đỡ lấy bà, kịp thời cho bà uống một viên thuốc mới khiến nhịp thở và nhịp tim của bà ổn định lại.

Cha Cố mắng: "Ngươi lại dám về đây lớn tiếng với mẹ ngươi? Không biết mẹ ngươi bị bệnh tim sao?"

Cố Nguyên Phụng thấy vậy cũng biết mình sai rồi, nhưng trong lòng hắn vô cùng ấm ức, nước mắt gần như trào ra. Hắn nói: "Lúc bảo con phải chiều chuộng, nhường nhịn Kỷ Vân Đồng hai người có hỏi con có đồng ý không? Lúc bảo con hủy bỏ hôn ước với Kỷ Vân Đồng hai người cũng không hỏi con có đồng ý không? Hai người còn xem con là con trai hai người không? Hôn ước là của con và Kỷ Vân Đồng, hai người dựa vào đâu mà không hỏi ý kiến con một câu đã đồng ý hủy hôn!"

Cha Cố nói: "Chẳng phải chính ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước sao? Chính ngươi nói không lấy người ta, chẳng lẽ người ta còn phải đâm đầu vào mà gả cho ngươi? Bây giờ ngươi thấy khó chịu rồi cơ à? Bây giờ ngươi thấy ấm ức rồi? Lúc A Đồng nghe ngươi nói như vậy chẳng lẽ không thấy khó chịu, không thấy ấm ức sao? Chẳng phải là vì ngươi nghĩ rằng người ta nhất định phải gả cho ngươi, ngươi mới dám nói ra những lời như vậy sao?"

Cố Nguyên Phụng bị cha Cố nói cho không biết nên đáp lại thế nào.