Trương Thiết Ngưu đương nhiên không có đối tượng, anh cảm thấy cuộc đời anh giống như một vở kịch tràn ngập bất ngờ, mặc kệ kế hoạch của anh ra sao, kết quả luôn luôn ngoài dự đoán.
Lúc này, anh đứng ngay cổng lớn bệnh viện, mất nửa tiếng rồi.
Anh cũng chẳng biết làm thế nào tới đây, không có việc gì liền tới.
Ngẩng đầu, anh thoáng nhìn cửa sổ lầu ba, khép rất chặc, có loại cảm giác nặng nề và mãnh liệt kháng cự người bên ngoài tới.
Trương Nghiêu ngưỡng cao đầu, anh tự nói với mình, chỉ liếc nhìn thôi.
Quả thực, Trương Nghiêu cũng chỉ thoáng nhìn.
Vết sưng đỏ trên mặt Từ Tái Xuân đã tiêu bớt, bất quá mặt cô vốn trắng nõn, máu bầm có vẻ càng rõ rệt.
Trương Nghiêu ngồi ở mép giường một hồi, cuối cùng đem túi con gấu ra, khẽ đặt bên cạnh gối Từ Tái Xuân.
“Đồ của em, anh trả cho em. Còn nữa, bánh quy hơi khó ăn.”
Từ Tái Xuân trong giấc mơ thoáng nhíu mày, song rốt cuộc không tỉnh lại.
Cô ngủ cực kỳ không an ổn.
Cả đêm nay, ngủ không an ổn còn có Cố Tây Dương.
Trước đó, hắn mới ầm ỉ một trận ở quán bar, tình trạng tối nay của hắn không tốt lắm, bị mấy người đẹp đổ rượu lên đầu, về tới nhà đang định ngã lưng xuống ngủ, lại bị một trận chuông cửa kinh hồn bạt vía làm tỉnh giấc.
“Mẹ, tên khốn khiếp nào, hơn nửa đêm quấy phá giấc mộng người ta!”
Ngoài cửa, Trương Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp ném một câu.
“Mày có quen ai bên giao thông không?”
Hiển nhiên Cố Tây Dương vẫn chưa tỉnh rượu, nhưng nghe Trương Nghiêu hỏi vậy, hắn theo thói quen gật đầu.
“Biết. Sao thế?”
Ánh trăng lờ mờ, video giám sát không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy người đàn ông đánh một cô gái.
Vì vấn đề góc quay, nên Cố Tây Dương không thể nhìn rõ khuôn mặt những người đó. Hắn đẩy Trương Nghiêu một cái, “Mày cần video giám sát này làm gì? Chả thấy rõ người…”
Trương Nghiêu im lặng, chỉ chăm chú nhìn hình ảnh ấy.
Cố Tây Dương xoay đầu còn muốn nói điều gì đó, cúi đầu lại phát hiện nắm tay Trương Nghiêu, từ từ siết chặt.
Ra khỏi cửa, sắc mặt Trương Nghiêu vẫn khó coi.
Cố Tây Dương vuốt đầu, đi phía sau, đưa điếu thuốc cho Trương Nghiêu, “Đó là Từ Tái Xuân hả?”
Trương Nghiêu mồi thuốc lá, hút một hơi, không trả lời.
Cố Tây Dương kéo Trương Nghiêu, “Không phải mày muốn thoát khỏi cô ta sao, ba năm trước mày cũng nói mày không ra tay nữa, ê, mày là người có tiền án đó…”
Thấy sắc mặt Trương Nghiêu vẫn cực kỳ khó coi, Cố Tây Dương buông Trương Nghiêu, “Tao biết mấy thằng đó là cặn bã, có thể ra tay ác độc với một đứa ngu ngốc, bất quá hành động đó của mày…”
Cố Tây Dương còn muốn nói điều gì, Trương Nghiêu đã dập tắt điếu thuốc, hình như lầm bầm một câu.
“Haha, bánh quy thật khó ăn.”
“Hả…” Cố Tây Dương chẳng đoán được chuyện gì xảy ra, “Cái gì với cái gì…”
Trương Nghiêu đẩy hắn, giọng trở nên lạnh lẽo, “Nếu không phải đưa bánh quy cho tao, cô ấy sẽ không…”
Trương Nghiêu còn chưa nói hết, đã xoay người rời đi. Cố Tây Dương dừng một chút, tiến lên theo, “Được rồi, tao giúp mày tìm mấy thằng cặn bã đó, nhưng mày phải hứa với tao, đừng làm lớn chuyện này quá, ê! Mày rốt cuộc có nghe tao nói không…”
Gần đây tâm trạng Trương Nghiêu không tốt.
Cố Tây Dương biết, đối với một người đàn ông mà nói, tâm trạng không tốt, nhất là nản lòng về mặt người phụ nữ, chắc sẽ có hai kết quả.
Một là không gượng dậy nổi, từ nay về sau biến mất khỏi giang hồ. Hai là hăm hở vươn lên, trở thành kẻ cuồng công việc, như Trương Nghiêu đây.
Trương Nghiêu cố gắng kiếm tiền, anh đếm tiền đến bong gân, không phải chuyện không hay ho gì.
Bất quá điều khiến Cố Tây Dương buồn bực là, hắn vất vả luyện tập thành mãnh nam cơ bắp, song tất cả người đẹp đều thét chói tai khi cổ áo Trương Nghiêu mơ hồ để lộ xương quai xanh, hắn thực sự không xong rồi.
“Tao nói nè mày tính ở chỗ tao đến khi nào?”
Ban ngày Trương Nghiêu vẫn đến tiệm sửa xe làm, buổi tối lại tới quán bar này.
Nhưng Trương Nghiêu không về nhà.
Đã hơn một tháng rồi, mấy thằng cặn bã cũng bị dạy dỗ không thể nào thảm hơn nữa, chả lẽ chuyện này vẫn chưa xong?
“Mày thực sự cạch mặt với Từ lão hổ ư?”
Trương Nghiêu chuyển ly rượu, ánh mắt thoáng mờ ảo.
Đúng rồi, đúng rồi, chính là ánh mắt sương mù này, rõ ràng dáng vẻ như lạc vào cõi tiên quá yếu đuối, nhưng cứ được người đẹp ví là ánh mắt mê ly gợi cảm.
Ngẫm lại, Cố Tây Dương cũng say mất.
“Ê… Tao nói nè mày muốn thành bộ dáng này đến khi nào?” Trong lúc Cố Tây Dương hết mực khuyên nhủ Trương Nghiêu, lúc này một người phục vụ đi tới, nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn nói gì đó.
“Cái gì? Người ở bên ngoài?”
Người phục vụ chỉ phòng khách bên ngoài, “Đang ở bên ngoài.”
Kỳ thực Từ Tái Xuân không tức giận chút nào. Mặc dù ngày đó Trương Nghiêu thực sự khiến người ta tức giận, nhưng cô không phải em gái thù dai, mà buổi tối xảy ra chuyện, đến quá nhanh, cũng quá đau đớn, cho nên cô đã quên hết chuyện không vui.
Chẳng qua cô cảm thấy rất đau, mỗi ngày bị dì Thái nhốt trên giường rất khó chịu.
Vất vả lắm mới nhịn đến lúc xuống giường được, Từ Tái Xuân lại phát hiện một sự thật.
Không thấy Trương Nghiêu đâu cả.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như từ ngày đó trở đi, Trương Nghiêu chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Thực sự không thích đồ cô làm sao?
Từ Tái Xuân nghiêm túc tự hỏi, sau này không nên tùy tiện xuống bếp.
Về nhà đã lâu, Trương Nghiêu vẫn chưa trở về.
Từ Tái Xuân hơi nhớ Trương Nghiêu. Mặc dù Trương Nghiêu không thích nói chuyện, thỉnh thoảng hơi hung dữ với cô, song nửa đêm tỉnh giấc sẽ là người đắp chăn cho cô, Từ Tái Xuân chắc chắn anh là người tốt.
Từ Tái Xuân tin tưởng cảm giác của mình, cô chẳng biết có phải mình làm sai không mà không thấy Trương Nghiêu đâu.
Hôm nay, dì Thái chuẩn bị điểm tâm ngọt ở nhà bếp, một mình cô xem tivi trong phòng khách, bỗng nhiên thấy một cô gái trẻ tuổi đang khóc trên tivi, nói rằng con trai cô ấy bỏ nhà ra đi.
Từ Tái Xuân chợt nhạy bén, chả lẽ Trương Nghiêu bỏ nhà ra đi.
Vậy ——
Cô tìm anh về là được.
Từ Tái Xuân dễ dàng tìm được địa chỉ quán bar của Cố Tây Dương, nhưng khi đi tới cửa, bọn họ ngăn cô không cho cô vào, cho dù cô dùng bánh quy nướng mới ra lò hối lộ bọn họ, bọn họ cũng không cho.
Từ Tái Xuân hơi thất vọng, ba bước xoay đầu lại, quyến luyến không thôi.
Chả biết cô đi bao nhiêu bước, xoay đầu bao nhiêu lần, rốt cuộc người cô muốn gặp cũng xuất hiện.
“Anh ơi…” Giờ phút này, Từ Tái Xuân mừng rỡ như điên, nhào tới.
Cố Tây Dương rõ ràng muốn trêu Trương Nghiêu, gần đây hắn thực sự chịu đủ Trương Nghiêu trưng bản mặt than rồi.
Mặt than có cái gì tốt, hệt như ông anh trai cuồng ma mặt lạnh ấy, vẫn là trêu tên ngốc này vui hơn.
“Thiết Ngưu à, A Hổ nói cho tao biết một chuyện buồn cười nè. Mày biết gì không? Con ngốc nhà mày vậy mà vác túi xách con gấu tới tìm mày đó… Hahahaha, mày nói xem có buồn cười không, con ngốc dạo chơi quán bar, việc này chẳng phải phá hỏng danh tiếng quán bar của chúng ta sao?”
Cố Tây Dương vừa nói vừa quan sát nét mặt Trương Nghiêu. Chỉ thấy một giây trước Trương Nghiêu kinh ngạc, ngay sau đó lập tức khôi phục gương mặt than.
“Mày nói nhiều quá.”
“Hả… Thế không lưu luyến tình cũ à…” Cố Tây Dương cười haha, ngoắc tay gọi A Hổ, “Đuổi con ngốc ấy cho tao.”
Trương Nghiêu sửng sờ, song chỉ trong nháy mắt, trong nháy mắt anh khôi phục sự bình tĩnh.
Bất quá, một câu nói của A Hổ khiến sự bình tĩnh trên mặt Trương Nghiêu bị quét sạch.
“Cô gái đó, hình như sắp khóc.”
“…”
Cố Tây Dương rất bất đắc dĩ, khóc thì khóc đi, lẽ nào chưa từng thấy phụ nữ khóc? Nhưng hắn còn chưa nói hết, lại phát hiện Trương Nghiêu đã sải bước ra ngoài.
“Không phải chớ… vậy cũng được nữa…”
Cố Tây Dương vuốt cằm, mẹ nó, Trương Thiết Ngưu có cái thẩm mỹ gì vậy, chả lẽ ở trong tù ba năm heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền, ngay cả con ngốc Từ Tái Xuân cũng coi trọng.
“Đi!” Cố Tây Dương ngửi được một loại hơi thở nhiều chuyện lâu ngày không gặp, không chút nghĩ ngợi, hắn đứng dậy, đuổi theo, “Chúng ta đi xem kịch vui!”
Lúc này, Từ Tái Xuân đã nhào vào lòng Trương Nghiêu, ôm eo anh.
“Anh ơi…”
Trương Nghiêu muốn đẩy cô ra, đây là cửa quán bar người đến kẻ đi. Song Từ Tái Xuân ôm quá chặt, như bạch tuộc vậy, “Anh à… đừng buông… anh đừng bỏ đi mờ…”
Tay Trương Nghiêu giơ lên, cuối cùng bất lực để xuống.
“Em tới đây khi nào? Có thể buông anh trước không?”
“Không buông!” Từ Tái Xuân kịch liệt lắc đầu, “Ba nói đồ của mình phải ôm chặt, mới không bị người khác cướp.”
Từ lão hổ này ngụy biện… hình như cũng rất có đạo lý.
“Em nắm tay anh đi, anh cũng không chạy được.” Trương Nghiêu hận chính mình, một câu cương quyết ‘buông anh ra’, cuối cùng lại trở nên dịu dàng dỗ bé ngốc.
Thực sự mấy cái kiềm chế gì đó chẳng biết chạy đâu mất rồi.
Từ Tái Xuân thoáng suy nghĩ, nhìn tay Trương Nghiêu một chút, sau đó gật đầu: “Được ạ.”
Cùng lúc đó, tay cô nắm bàn tay to của Trương Nghiêu. Động tác ấy rất nhanh khiến Trương Nghiêu hơi trố mắt ngoác mồm.
Bất quá càng khiến anh kinh ngạc là, sau khi quan sát tỉ mỉ một lần, liền phát hiện một vấn đề.
“Em ốm từ lúc nào thế?”
Từ Tái Xuân kéo tay Trương Nghiêu rất thỏa mãn, còn lúc nào cô ốm, có trời mới biết. Chẳng qua bất cứ chuyện gì cô đều rất nghiêm túc.
Cho nên khi Trương Nghiêu hỏi, cô cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, cũng rất nghiêm túc trả lời.
“Em… em ăn không vô, anh không ở đây… Em nhớ anh, ăn hổng ngon…”
Một câu tình cảm kéo dài thế, đủ để Trương Thiết Ngưu ôm danh hiệu xử nam đại học mặt đỏ tận mang tai, Cố Tây Dương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, vèo một cái, cười bò trên đất, lại còn ôm bắp đùi thô kệch của A Hổ, khe khẽ nói: “Anh ơi, em nhớ anh, ăn hổng ngon…”
Sắc mặt Trương Nghiêu xám xịt trước nay chưa từng có, siết chặt quả đấm, anh chuẩn bị tiến lên cho Cố Tây Dương một trận no đòn ‘hữu nghị’, nhưng sắc mặt Từ Tái Xuân càng thêm kỳ quái, “Anh ơi, chú kia bị bệnh hả?”
Từ Tái Xuân còn vừa nói, vừa nhìn Trương Nghiêu, nghiêm túc chỉ chỉ đầu mình.
Trong nháy mắt, Trương Nghiêu kỳ dị cảm thấy không có gì phải nổi nóng hết, nắm tay Từ Tái Xuân, cả người anh đều ấm áp.
Cố Tây Dương sửng sốt tại chỗ, rốt cục phản ứng kịp.
“Vãi, tao bị một con ngốc khinh bỉ?”