Trương Nghiêu với bất an trong lòng quyết định đến bệnh viện hỏi thăm thử, nhưng hiện thực lần nữa cho anh một kích tàn khốc.
Bác sĩ nói anh biết, nếu Từ Tái Xuân trở nên ngốc nghếch dưới tình huống bất ngờ, cũng có thể vì kích thích, hoặc từ từ tự mình nhớ lại.
Trương Nghiêu bày tỏ cả người đều không khỏe.
Nhất là hiện giờ Từ Tái Xuân bận rộn với sự nghiệp của mình, càng không để mắt đến anh, Trương Nghiêu bắt đầu nghiêm túc lo lắng, có phải thường xuyên tìm Từ Tái Xuân dính như keo, tiện thể có thể đổi mới cảm giác tồn tại của mình nhiều chút không.
Vâng, nói vậy hình như rất có đạo lý. Do đó Trương Nghiêu bắt đầu cuộc sống mặc kệ gió mưa đưa đón Từ Tái Xuân đi làm.
Dần dà, phòng làm việc của Lư Lạc đều biết Từ Tái Xuân đã có chồng, đồng thời ông chồng còn rất đẹp trai, vả lại chồng cô còn dịu dàng và ân cần, siêu cấp tốt với Từ Tái Xuân nữa.
Phải nói rằng, bản lĩnh làm bánh ngọt của Từ Tái Xuân không nhỏ, và bản lĩnh đọc sách thi cử cũng giống nhau. Thấy cô gấp đến độ trên miệng mọc thêm mấy nốt đậu, Trương Nghiêu hơi đau lòng.
“Đừng coi nữa, anh đã nấu canh cho em, uống chút đi.” Tay nghề Trương Nghiêu cũng không tệ, chẳng qua trước đây chỉ lo hưởng thụ tư vị được chăm sóc, giờ thấy Từ Tái Xuân khổ cực thế, anh cũng chủ động làm cơm nấu canh cho Từ Tái Xuân.
Trương Nghiêu cảm thấy Từ Tái Xuân gầy đi, không còn đã tay như trước kia.
Từ Tái Xuân uống canh, dáng dấp hiếm khi lộ vẻ thất bại, nắm góc áo Trương Nghiêu, giọng hơi nhỏ tí, “Anh, có phải em rất ngốc không?”
Trong lòng Trương Nghiêu cả kinh, là ai đã nói huyên thuyên trước mặt cô.
“Ai? Em nghe ai nói?” Mau chóng nói nào, anh đảm bảo không đánh chết hắn đâu!
“Vậy là sự thật rồi.” Từ Tái Xuân hít một hơi thật sâu, “Em cũng muốn trở nên thông minh, thông minh như anh vậy.”
Trương Nghiêu hận chết cái người đã nói lung tung trước mặt Từ Tái Xuân, nhưng Từ Tái Xuân thông minh, đâu có ngốc.
Song, hiện giờ việc tìm ra người kia đã không còn quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất chính là Trương Nghiêu muốn an ủi vợ ngốc của anh.
“Anh có chỗ nào thông minh? Như anh có gì tốt chứ?” Cha không thương mẹ không yêu, lẽ nào cô không biết người ngốc có phúc của ngốc sao?
Từ Tái Xuân ở trong lòng Trương Nghiêu không nói lời nào, một lúc sau mới ôm ngón tay Trương Nghiêu, kéo kéo, “Anh, gần đây em hơi khó chịu…”
“Đọc sách quá nhiều à? Nếu không đừng xem nữa, anh dẫn em ra ngoài chơi, trước đây không phải em muốn ra ngoài chơi sao, anh dẫn em đi, còn có thể ăn rất nhiều món ngon nữa…”
Mặc kệ Trương Nghiêu dụ dỗ thế nào, Từ Tái Xuân vẫn lắc đầu.
“Em không muốn đi, đầu em hơi đau.”
Trương Nghiêu tưởng Từ Tái Xuân chỉ dùng đầu óc quá mức, nên đau thôi. Vốn dĩ, hai người họ đã gần nửa tháng chưa OOXX, đàn ông cỡ tuổi này như Trương Nghiêu thường xuyên nghĩ tới chút chuyện đó, kết quả mỗi ngày thấy Từ Tái Xuân vác vành mắt đen, anh bèn không nỡ, mặc dù có Ngũ cô nương tri kỷ làm bạn, nhưng đâu so được Thủy Liêm Động của vợ mình.
Trong lòng Trương Nghiêu thoáng chua xót, rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục lại bình thường đây.
Trương Nghiêu ôm cô vợ ngốc của mình, khi nằm xuống giường, vẫn còn suy nghĩ lung tung.
Có phải, vợ ngủ rồi, anh có thể làm gì cũng được không.
Ặc… hình như nói vậy hơi cầm thú.
Trương Nghiêu hít mấy hơi thật sâu, sau đó chơi game điện thoại một hồi, rốt cuộc chửa cháy xong chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, anh xem ngày tháng trên điện thoại.
Hả, không còn mấy ngày nữa là sinh nhật Từ Tái Xuân rồi, ơ, thế này chả phải cơ hội tốt sao.
Có lẽ, anh nên cho vợ một kinh hỉ lớn.
Từ Tái Xuân đang đắm chìm trong sự thật đầu óc mình không dùng được, rất lâu không thể tự thoát ra. Nhất là, Lư Lạc rất xin lỗi nói cho cô biết, ông thầy làm bánh kem kia không gặp cô, cô càng dốc lòng hơn.
Bất quá, tuy ông thầy làm bánh kem không đơn độc gặp cô, nhưng nghe nói thứ bảy này sẽ làm một cuộc diễn thuyết ở trường đại học.
Suy nghĩ một chút, Từ Tái Xuân quyết định đi nghe thử.
Song, cô lại quên mất, ngày đó vừa vặn là sinh nhật cô.
Mà cách đó một ngày Trương Nghiêu đã bảo cô cùng nhau ăn cơm với anh.
Nhưng, Từ Tái Xuân hoàn toàn đắm chìm trong cuộc diễn thuyết của ông thầy đó, căn bản quên mất chuyện Trương Nghiêu đã hẹn cô.
Trùng hợp một cách kỳ lạ là, ngày đó điện thoại của Từ Tái Xuân hết pin. Trương Nghiêu tan tầm sớm đi bố trí, bao hết một tầng lầu bánh ngọt, còn bố trí thành cổ tích thơ mộng cô yêu thích, đều cần chút thời gian.
Được rồi, còn thiếu hoa tươi.
Đây là Cố Tây Dương dạy anh, con gái tuy ngoài miệng kiểu cách, nhưng khi thấy một phòng hoa tươi, cho dù có bị dị ứng hoa cũng sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt.
Nghĩ đến dáng vẻ vừa cười vừa khóc của Từ Tái Xuân ngốc nghếch, Trương Nghiêu thoáng vui vẻ.
Hắt xì ——
Trương Nghiêu hắt hơi một cái, ặc, hình như anh có chút bị dị ứng phấn hoa, bất quá chắc là ảo giác của anh, đợi vợ anh tới, hết thảy đều sẽ tốt thôi.
Nghĩ vậy, Trương Nghiêu kềm lòng không đậu hắt hơi thêm cái.
Đã đến 6 giờ hai người họ hẹn nhau rồi.
Từ Tái Xuân vẫn chưa tới.
Trương Nghiêu nghĩ, nhất định là trên đường kẹt xe đây, anh đi đón cô vậy.
Song nhìn anh mặc áo khoác con gấu to, cứ thế này ra ngoài, sẽ dọa người đấy. Nếu mặc vậy mà đi chắc không vui mừng đâu.
Anh nên tiếp tục trốn trong áo khoác con gấu đi, đến lúc đó xông ra nhảy điệu gấu con cho Từ Tái Xuân xem, hơn nữa hoa tươi khắp phòng, cô chắc chắn sẽ vui vẻ.
Ừ, đừng lúc nào cũng cau có mặt mày nữa, anh không thích cô cau mày đâu.
Trương Nghiêu càng nghĩ càng vui vẻ, sau đó anh lại hắt hơi một cái.
6h30, Từ Tái Xuân chưa tới.
7h, Từ Tái Xuân vẫn chưa tới.
Trương Nghiêu nhịn không được gọi điện thoại, lại biết được tin tức Từ Tái Xuân tắt máy. Lẽ nào về nhà rồi? Không trông thấy tin nhắn anh gửi ư?
Trương Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được gọi điện về nhà.
Trong nhà, Từ lão hổ và dì Thái chả biết đã đi đâu, lại không ai nghe máy.
Trương Nghiêu bèn gọi tới phòng làm việc của Lư Lạc, cũng không ai nghe.
Hết cách rồi, Trương Nghiêu đành gọi cho Lư Lạc.
Lư Lạc biết Từ Tái Xuân đi nghe diễn thuyết, song, nói rồi cô ta không thích Trương Nghiêu. Vì vậy, khi Trương Nghiêu tìm Từ Tái Xuân, Lư Lạc nhanh nhạy hỏi một câu, mới biết hai người họ đã hẹn nhau, Lư Lạc hơi ác ý muốn chỉnh Trương Nghiêu một chút.
“Cô ấy có tí việc, đi nghe diễn thuyết của thầy rồi, cô ấy nghe xong sẽ tới.”
“Thế là bao lâu? Cô bảo cô ấy nghe điện thoại đi.”
“Anh gấp cái gì, mới bắt đầu thôi, được rồi, tôi không nói với anh nữa, hội trường phải cúp máy, dù sao anh cứ đợi đi.”
Trương Nghiêu bực mình nhìn Lư Lạc ngắt máy, nghiến răng nghiến lợi, biết ngay người phụ nữ này không tốt đẹp mà.
Chỉ có cô vợ nhà anh tốt thôi.
Hắt xì ——
Anh lại hắt hơi một cái.
Bên này, Lư Lạc cúp điện thoại xong, nhìn bé mập đang hưng phấn không thôi kia, trong lòng cười thầm.
Thấy ngày thường Trương Nghiêu phách lối vậy, còn không chỉnh chết anh.
Diễn thuyết kết thúc, Từ Tái Xuân vốn muốn về nhà, nhưng Lư Lạc giữ cô lại.
“Em về sớm thế làm gì, đi, chúng ta đi ăn chút gì đi, sẵn tiện uống rượu với chị luôn…”
“Em không uống rượu…”
“Nước trái cây mà, sợ cái gì, đi… đi với chị tí…”
“Nhưng…”
Từ Tái Xuân hơi do dự, song Lư Lạc đã cười hihi đánh tan mối nghi ngờ của cô, “Không cần lo lắng, chị đã gọi điện cho người kia nhà em rồi, tối nay hắn có việc không về đâu, chúng ta tự đi chơi đi…”
“Nhưng mà…” Từ Tái Xuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, song rốt cuộc lạ ở chỗ nào, cô thực sự không rõ lắm…
Hình như… hình như, cô đã quên một chuyện quan trọng.
Lư Lạc vốn chỉ muốn chỉnh Trương Nghiêu tí thôi, bèn kéo bé mập đi, không ngờ ba ly rượu vừa xuống bụng, cô ta hoàn toàn ném Trương Nghiêu ra sau ót.
Âm thanh trong quán rất ồn, Trương Nghiêu điện hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Lư Lạc! Tôi và cô… Hắt xì…” Nguy rồi, anh thực sự dị ứng phấn hoa sao? Không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, toàn thân anh cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Trương Nghiêu vuốt vuốt mũi mình, càng ngày càng ngứa…
Hắt xì…
Thời gian cứ như vậy đến 11h. Phục vụ trong quán cũng chờ đến mức ngáp dài.
“Tôi nói này, tiên sinh, vị khách anh đợi vẫn chưa tới sao?”
Là ảo giác của anh à? Sao cứ cảm thấy vẻ mặt người phục vụ này nhìn mình tràn ngập đồng tình nhỉ.
Hừ, Từ Tái Xuân sẽ tới mà, nhất định cô đang trên đường tới.
“Chờ chút… đợi đến 12h đi…”
12h là sinh nhật Từ Tái Xuân, cô chắc chắn sẽ tới.
Người phục vụ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, sau đó đi ra.
Mà Trương Nghiêu tiếp tục đội cái đầu gấu, trong lòng lẩm nhẩm những động tác nhảy múa kia.
Ừ… Từ Tái Xuân lập tức tới ngay.
Hắt xì ——
Lư Lạc chơi cực high, khàn cả giọng hát, vừa nhìn đồng hồ đã sắp 12h rồi.
Ối giời ạ, có ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Trương Nghiêu.
Lư Lạc vừa nhìn liền biết chơi lớn rồi, lúc này qua đó không biết còn có thể không?
“Chị nói nè, bé mập, chị có chuyện quên nói em biết…”
Từ Tái Xuân vì trong lòng hơi khó chịu, nên giọng cũng hơi bất mãn.
“Chuyện gì?”
“Người kia, chính là người kia nhà em đã gọi điện nói hẹn em xem gấu to gì đó mấy tiếng rồi…”
“…”
Á…
Từ Tái Xuân vỗ tay, rốt cuộc cũng nhớ ra. Cô nói rồi, cô quên mất thứ gì mà, hóa ra là chuyện này.
Hôm qua, cô đang đọc sách, trong lòng một lòng nghĩ tới ngày mai gặp được ông thầy sẽ hỏi vấn đề gì, hình như Trương Nghiêu tiến vào nói gì đó với cô.
Giờ nhớ mang máng, không phải ăn cơm gì đó, vui mừng gì gì đó ư?
“Á… tiêu rồi! Em quên mất! Khoan đã, anh hẹn em đi ăn đấy, đúng rồi, ở đâu nhỉ?”
“Em đừng gấp, chị biết chỗ. Giờ còn thời gian, em đừng lo lắng, chị gọi điện giúp em, nói không chừng hắn về rồi.”
Từ Tái Xuân gấp đến mức muốn khóc, nhưng càng khiến Lư Lạc đau đầu là, điện thoại của Trương Nghiêu không gọi được!