Theo lý thuyết, tâm trạng Từ Tái Xuân hẳn rất phức tạp. Dù sao hiện tại nghiêm chỉnh mà nói, hai người vẫn còn chiến tranh lạnh.
Nhưng khi thấy Trương Nghiêu xuất hiện, Từ Tái Xuân chẳng nghĩ ngợi gì cả, trực tiếp nhào vào lòng Trương Nghiêu.
“Anh! Anh đến rồi!”
Ngày xưa Trương Nghiêu không thích trình diễn màn ân ái ở nơi công cộng, da mặt anh mỏng, cảm thấy hơi mất mặt.
Song, hiện giờ chẳng biết tại sao, sau khi kết hôn rồi ước hẹn lại phát hiện Từ Tái Xuân rất quý hiếm, đặc biệt từ khi Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, anh càng cảm thấy đàn ông xung quanh đã nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, những người đó đều không có ý tốt nhắm vào Từ Tái Xuân.
Trương Nghiêu nghĩ, đôi khi diễn màn ân ái tuyên bố chủ quyền cũng rất cần thiết.
Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân, ham muốn độc chiếm cực kỳ rõ ràng. Vị khách nam kia thấy thế, ngượng ngùng rời khỏi. Ban đầu cứ tưởng cô gái đơn thuần làm bánh ngon này rất dễ tới tay, kết quả không ngờ người ta có bạn trai không tệ.
Nắm tay Từ Tái Xuân, giọng điệu Trương Nghiêu hơi chua chua.
“Sao không đeo nhẫn.”
Đeo nhẫn, vật đã có chủ, chung quy sẽ không có nhiều kẻ mơ ước như vậy.
Từ Tái Xuân nhìn ngón tay trơ trụi của mình, suy nghĩ chút mới ngượng ngùng nói: “Cái đó… phải làm bánh gato, sợ bẩn.”
Trương Nghiêu thấy dáng vẻ bé ngốc vui tươi hớn hở, cũng chẳng nỡ trách móc nặng nề, nắm tay Từ Tái Xuân, “Tan việc rồi hửm, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Trên đường về nhà, hai người gặp lại ông chú bán kẹo bông gòn kia.
Có lẽ ký ức hôm qua không tốt lắm, nên Từ Tái Xuân thoáng ủ rũ.
Trương Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người, và khác với hôm qua, hôm nay anh chủ động đi tới trước mặt ông chú bán kẹo bông gòn, “Bán cho tôi một cây kẹo bông gòn.”
Hôm qua cặp đôi này cãi nhau, ông chú bán kẹo bông gòn cũng còn ký ức mới mẻ. Thấy hôm nay chàng trai dắt cô gái hôm qua kia tới, tưởng chàng trai nghĩ thông suốt rồi.
“Vậy mới đúng chứ, cậu nhường cô gái chút đi, không thấy hôm qua vợ cậu sắp khóc luôn à?”
Mặt Trương Nghiêu không có biểu cảm gì móc tiền ra, sau đó nhìn kẹo bông gòn khổng lồ, tiếp theo ở trước mặt tất cả mọi người, nhanh chóng ăn hơn phân nửa cây kẹo.
Ông chú bán kẹo bông gòn: …
Từ Tái Xuân: …
Cuối cùng, Trương Nghiêu cầm cây kẹo còn gần phân nửa đưa cho Từ Tái Xuân, chậm rãi nói: “Giờ đã có thể ăn.”
Ngần ấy đường, hẳn không có chuyện gì nhỉ.
Đối với Từ Tái Xuân mà nói, tuy chỉ ăn có chút kẹo bông gòn, cô chưa thỏa mãn lắm, song, không biết tại sao, tâm trạng cô không tệ.
Hai người tay nắm tay về nhà, tình cảm tốt đẹp một cách hiếm thấy.
Bên này tình cảm hai người họ rất tốt, bên kia Trương Kiêu lại khổ, ôm hươu cao cổ về nhà, kết quả gặp ông Trương trở về.
Ông ta về đương nhiên không phải cải tà quy chính trở về, mà về ký đơn ly hôn với bà Trương.
Bà Trương trợn mắt, bà ta tưởng giống như trước đây, có thể đợi được ông Trương lãng tử hồi đầu, nhưng tuyệt đối không ngờ là, chờ đợi cũng chỉ có lá đơn ly hôn.
Nguyên nhân ông Trương ly hôn đơn giản lắm, bên ngoài ôn nhu hương[1] triền miên đáng yêu, hồng tụ thiêm hương, ông ta sắp làm cha rồi.
[1] Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Đều nói đàn ông khá coi trọng đứa con đầu tiên của mình, lúc Trương Kiêu ra đời, ông Trương thực sự rất hưng phấn. Bất quá ông ta có hưng phấn đi nữa, cũng không quản được cái chân thứ ba của mình, về sau trêu chọc mẹ Trương Nghiêu, chọc ra một đoạn nghiệt duyên, sau đó, nhờ lần sai lầm này ông ta bị bà Trương quản chặt, khiến ông ta rất khó hai lòng, cho đến mấy năm nay, bà Trương dốc hết tinh lực đặt trên người Trương Kiêu.
Hiển nhiên, sự cưng chiều của bà Trương không làm Trương Kiêu trở thành rồng giữa loài người mà từ nhỏ đã gây tai họa không ngừng. Lần trước, lại có thể đẩy con gái người ta từ trên lầu xuống gây đại họa.
Lại nhìn đứa con riêng của mình, vì từ nhỏ chịu sự ngược đãi của bà Trương, nên chỉ có sự hận thù với Trương gia.
Hơn nữa, một đứa con riêng từng ngồi tù, ông Trương cũng chẳng có tình cảm gì.
Cộng thêm tuổi già còn có con, ông Trương cực kỳ đắc ý, đuôi ông ta vểnh lên rất cao, đương nhiên chả nhớ rõ cái gì mà một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa nữa.
Ông ta muốn ly hôn với bà Trương.
Phải nói rằng hai vị đại nhân đều không phải đèn cạn dầu, như chuyện ly hôn này, bà Trương càng không nhượng bộ chút nào.
Ly hôn à, có thể! Bà ta cũng là người thấu tình đạt lý! Bất quá chuyện tài sản, bọn họ phải cẩn thận tính toán.
Hai người tính toán một buổi tối, cuối cùng không đạt được thỏa thuận nhất trí, không chỉ thế, đến rạng sáng, hai người còn ra tay đánh nhau.
Trương Kiêu bị ầm ĩ đến mức đau đầu, vất vả lắm mới tách được hai người ra, hắn mệt mỏi hẳn.
Hắn vô lực nằm trên giường, trong tầm tay là con hươu cao cổ rất vất vả hắn mới có được.
Không biết vì sao, hắn hơi nhớ nhung bánh gato Từ Tái Xuân nướng.
Hôm nay Từ Tái Xuân không nướng bánh gato, gần đây đơn đặt hàng bánh gato ở phòng làm việc mỹ thực của Lư Lạc quá nhiều rồi, giờ Từ Tái Xuân chuyển qua loại bánh quy không đường.
Khi Trương Kiêu tới, Từ Tái Xuân nhận ra hắn.
“Í, anh tới rồi?”
Trương Kiêu cười cười, nhìn gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân, trong lòng không hiểu sao rất thoải mái, “Hôm nay cô làm gì đó?”
“Bánh quy trà xanh, anh muốn nếm thử không?”
Từ Tái Xuân nhiệt tình bắt chuyện.
Có lẽ bị gia đình kích thích, ban đầu Trương Kiêu nghĩ không tới chỗ Từ Tái Xuân nữa, nhưng chắc hắn tự chuốc lấy, rõ ràng cảm thấy một ngày không đi trong lòng rất khó chịu.
Trương Kiêu một hơi ăn hết cả hộp bánh quy nhỏ, cuối cùng mới nghĩ tới hươu cao cổ của hắn.
“Đúng rồi, tặng cô.”
Có lẽ đây là món quà rẻ nhất Trương Kiêu tặng cho phụ nữ, nhưng tuyệt đối không ngờ là Từ Tái Xuân lại rất vui vẻ. Dĩ nhiên, người khác tặng quà, cô đương nhiên vui vẻ rồi, đặc biệt hình dáng con hươu cao cổ khá đáng yêu.
Thấy Từ Tái Xuân vui vẻ, lòng Trương Kiêu thoáng mềm nhũn, đang chuẩn bị nói chuyện, Lư Lạc ở một bên quan sát rất lâu đã đi tới.
Mặc dù, cô rất muốn tìm ít chuyện cho Trương Nghiêu làm, có điều, nếu đối phương bất lợi với Từ Tái Xuân, ví dụ như muốn sàm sỡ, hohoho… Đừng trách quả đấm thép của cô không nhận người.
Trương Kiêu vừa thấy Lư Lạc bèn rụt rè ngay, cũng chẳng biết mụ này từ đâu tới. Đánh người không dịu dàng hơn Trương Nghiêu bao nhiêu.
Trương Kiêu cảnh giác lui về sau một bước, “Cô… cô muốn gì?”
Lư Lạc qua đó quẹt thẻ, thuận tiện uy hiếp một chút. Thấy Trương Kiêu bị dọa như thế, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, vẫn là Trương Nghiêu chơi vui hơn.
Ít ra, dáng vẻ mặt lạnh hục hặc còn tốt hơn bộ dáng như chuột thấy mèo này.
Có điều, khiến Trương Nghiêu không thoải mái, vẫn rất cần thiết. Do đó Lư Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Từ Tái Xuân: “Bé mập, bên kia hết bánh quy rồi, em đi xem thử đi.”
Trương Kiêu không chút nghĩ ngợi, nói một câu y hệt Trương Nghiêu.
“Đừng gọi cô ấy là bé mập!”
Đợi Từ Tái Xuân ngốc nghếch đi rồi, nụ cười trên gương mặt Lư Lạc tắt ngẩm, có thể nói là lộ ra sự hung ác.
“Cậu muốn tán tỉnh người của tôi? Không muốn sống hả?”
Nghĩ đến thảm cảnh ngày đó, Trương Kiêu vuốt vuốt cổ, cảm thấy hơi khát nước.
“Chẳng qua tôi… tôi chỉ thấy bánh quy rất ngon.” Cuối cùng, Trương Kiêu cứng nhắc nặn ra một câu.
Lư Lạc cười như không cười, rõ ràng chẳng tin Trương Kiêu, “Nếu không phải tôi không ưa chồng em ấy, thì nhất định sẽ cắt đứt chân chó của cậu.”
Trương Kiêu chỉ chú ý tới một vấn đề.
“Chồng… chồng cô ấy không tốt với cô ấy sao?”
Cũng đúng thôi, tên khốn kiếp Trương Nghiêu kia từ nhỏ đã âm trầm, lại là một tên côn đồ, còn ở tù mấy năm, dựa vào khuôn mặt Trương Nghiêu chắc đã sớm bị bẻ cong rồi, người như vậy, làm sao có thể thích em gái Từ Tái Xuân chứ.
Trương Kiêu càng YY càng lớn, cuối cùng hắn gần như hưng phấn liên tưởng, có lẽ, tất cả mọi chuyện đều cần đi vào quỹ đạo chính.
Trương Nghiêu là đứa em trai riêng khốn kiếp, sau này Từ Tái Xuân nên là vợ hắn.
Ồ… Nghĩ tới khả năng này, Trương Kiêu cảm thấy cũng không tệ đây.
Lư Lạc nhìn nét mặt người đàn ông này biến đổi thất thường, nhất thời hiểu rõ một việc, người đàn ông này, có hình người thế kia, đáng tiếc là một kẻ đần độn.
Lẽ nào trên thế giới này không còn đàn ông bình thường ư? Lư Lạc hết sức cảm khái.
Có điều, cái gã trước mặt hình như chơi rất vui, dù sao cũng còn hơn chơi không được, suy nghĩ một chút, Lư Lạc quyết định giữ lại mạng chó của gã đàn ông này thêm mấy ngày nữa.
Hình như Trương Kiêu không biết trong lòng Lư Lạc đang mắng hắn, hắn chỉ nghĩ tới một việc, có lẽ hắn có thể xoay chuyển càn khôn, tất cả mọi chuyện có thể dựa theo kế hoạch của hắn mà đi vào quỹ đạo.
Nghĩ tới hắn anh tuấn phóng khoáng vậy, có thể khiến Từ Tái Xuân thích một lần, lẽ nào không thể khiến Từ Tái Xuân thích lần nữa sao?
Trương Kiêu tràn ngập lòng tin, trong lòng bèn quyết định.
Sau này mỗi ngày đều tới đây ăn chùa uống chùa!
Chuyện Trương Kiêu tới vì được Lư Lạc giấu giếm, nên Trương Nghiêu chả biết gì.
Hơn nữa, Từ Tái Xuân đã coi Trương Kiêu như khách quen, vả lại Trương Nghiêu bề bộn nhiều việc, hai người rất ít liên lạc, nên căn bản Trương Nghiêu chẳng biết Trương Kiêu đã len lén tới đào góc tường nhà mình.
Đồng thời, gần đây Trương Nghiêu còn có một việc phiền lòng.
Vì Cố Tây Dương nói cho anh biết một chuyện.
Người bị anh đánh trọng thương năm đó đã trở về, nhưng vừa xuất hiện, gặp bà nội hắn ta một cái bèn vội vàng đi ngay.
Trực giác mách bảo Cố Tây Dương có bất thường. Dù sao năm đó phe đuối lý chính là Trương Nghiêu, nhưng phe bị hại sao giống chuột sợ mèo vậy, lẩn trốn bọn họ.
Cố Tây Dương và Trương Nghiêu đều giống nhau, cảm thấy chuyện năm đó có vấn đề.
Do đó, hai người quyết định tìm người bị hại này.
Nhưng, cái tên ấy chẳng có bản lĩnh gì, trái lại chạy rất nhanh. Bọn Trương Nghiêu tìm một thời gian, ngoại trừ tìm được bà nội bị điếc kia, thì chả tìm được cái gì khác.
Bất quá, Trương Nghiêu không sốt ruột, vì nếu hắn lộ mặt thì có nghĩa là, sau này hắn còn có thể lộ mặt nữa.
Trương Nghiêu tràn ngập lòng tin, năm đó anh đánh người quả thực là lỗi của anh, nhưng chuyện này giống như cái gai trong lòng anh, ba năm ròng rã ở trong tù anh luôn nghĩ, rốt cuộc năm đó vì cái gì anh lại có thể kích động thế, ra tay đánh người.
Hơn nữa, người bị hại lại có thể biến mất mấy năm nay, Trương Nghiêu cảm thấy rất có vấn đề.