Trương Nghiêu chuẩn bị xong lâu rồi, anh đã đặt căn phòng Tổng thống ở khách sạn xa hoa nhất chỗ này.
Anh không muốn về nhà họ Từ, vì nhà họ Từ ngoại trừ Từ lão hổ, dì Thái và Khoai Tây, còn có vô số nhân tố có thể làm thay đổi kế hoạch.
Anh nhịn lâu rồi đấy, không thích quá nhiều thay đổi đâu.
Sự thực chứng minh, tối nay đối với anh mà nói, đúng là một buổi tối bình thản hạnh phúc.
Không có thay đổi, cuối cùng anh theo kế hoạch mình làm những chuyện anh muốn làm.
Ngẫm lại, không hiểu sao trong lòng anh chua xót cũng lệ rơi đầy mặt.
Khi Từ Tái Xuân được khiên vào phòng, đỏ cả mặt, người cũng chóng mặt.
Rượu nếp bà ngoại cất rốt cuộc phát huy tác dụng, đầu óc Từ Tái Xuân choáng váng, bất quá vì có Trương Nghiêu bên cạnh, nên cô hết sức an tâm.
Mặc kệ Trương Nghiêu làm gì nói gì, cô cũng chỉ cười.
Vì nửa năm nay hai người đã chung giường vô số lần, ngược lại, Trương Nghiêu cũng từng cởi đồ Từ Tái Xuân vô số lần.
Nên lần này khi Trương Nghiêu cởi đồ cô, Từ Tái Xuân vẫn cười ngây ngô.
Anh tốt thật.
Cười ngu ngơ, Trương Nghiêu nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.
Mẹ nó, rốt cuộc cũng đợi được ngày này.
Vì ngày này, Trương Nghiêu đã vạch ra rất nhiều kế hoạch, trong đó có cả làm thế nào để nâng cao kỹ năng.
Anh xem AV nhiều vô số kể, song kinh nghiệm thực chiến mới đáng lo ngại.
Mặc dù Từ Tái Xuân ngốc nghếch, nhưng được cái ngực to, Trương Nghiêu thích cực.
Tối nay, cuối cùng anh cũng thực hiện được giấc mơ của mình rồi.
Khà khà khà khà…
Sự thực chứng minh, Trương Nghiêu đã thực hiện được giấc mơ. Tuy quá trình hơi thê lương. Từ Tái Xuân khóc sướt mướt cả đêm, lúc đầu Trương Nghiêu còn do dự có nên chậm chút không, song khi anh thực sự vào động bàn tơ rồi, mới sâu sắc hiểu rõ, tiểu yêu tinh này giày vò người thật, cắn chặt anh, khiến anh không nỡ buông ra.
Lần đầu tiên của Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân khá nhanh, điều này làm Trương Nghiêu hơi mất mặt.
Nhưng may mắn thay, Từ Tái Xuân không nói gì, cô chỉ khóc.
Đau đến khóc sướt mướt, người lại không tỉnh táo, ôm cổ Trương Nghiêu, không ngừng chảy nước mắt.
Có lẽ cái gọi là lòng nhũn thành một bãi nước chính là nói lúc này, nước mắt Từ Tái Xuân rơi trên cổ anh, thuận thế chảy xuống, toàn bộ trái tim Trương Nghiêu mềm nhũn.
Giờ phút này, trả thù gì đó, không cam lòng và căm hận nửa đời trước gì đó đều không còn.
Thế giới của anh, chỉ có Từ Tái Xuân mềm mại.
Đời người, cứ như vậy là tốt nhất.
Từ Tái Xuân khóc một trận bèn chịu không nổi nữa, nức nở thiếp đi.
Trước khi ngủ vẫn ôm Trương Nghiêu.
Cô rất thích làm nũng, anh biết chứ.
Anh cũng thích cô nũng nịu.
Tiếng khóc của Từ Tái Xuân ngừng lại, rốt cuộc cô ngủ rồi, song Trương Nghiêu không ngủ được.
Có lẽ trải nghiệm ban đầu của cuộc sống khiến anh có chút hưng phấn, anh sờ ngực Từ Tái Xuân, vốn chỉ sờ thương xót, nhưng anh hơi nhúc nhích Từ Tái Xuân liền chui vào lòng anh, thực sự giống y lúc hai người ở trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ nhà họ Từ trước đây.
Trương Nghiêu mới khai trai, cũng chưa thỏa chí, hơn nữa nghỉ ngơi một hồi, người có tinh thần ngay.
Anh vừa chạm bên dưới Từ Tái Xuân, cô bé ngốc đang ngủ nức nở một tiếng, không muốn tỉnh giấc.
Trương Nghiêu kiên nhẫn sờ tiếp, bé ngốc nghẹn ngào, “Anh ơi…”
Trương Nghiêu thở dài, ngậm tai bé ngốc, liếm liếm, “Ngoan nà, lần này anh chậm chút nè…”
Lần này đúng là chậm rất nhiều, trong lúc Từ Tái Xuân mơ mơ màng màng, cảm giác được bên dưới ướt át. Cô hết hồn, tưởng mình đái dầm, rất mất mặt.
Nhưng lúc gắng gượng mở mắt ra, lại phát hiện anh đang hôn bên dưới cô.
Bẩn lắm.
Cô muốn tránh, lại bị anh túm chặt hơn.
Cuối cùng, ngay cả sức tránh cô cũng chẳng có, anh ôm thắt lưng mập mạp của cô, không để cô rời khỏi. Ánh mắt anh rất đẹp, ướt át, nhìn cô chăm chú, đẹp thật.
Anh còn hôn cô, cô rất thích hôn nhẹ, mặc dù bên dưới vẫn còn rất đau, nhưng anh hôn cô lại ngọt ngào, cô nhớ anh từng nói, khi anh hôn như vậy, cô nên ôm lấy anh.
Do đó, Từ Tái Xuân vươn tay, ôm Trương Nghiêu.
Trương Nghiêu cảm thấy cả người như run lên, mẹ nó! Tiểu yêu tinh giày vò người này, làm anh suýt bóp còi.
Cả đêm nay, Trương Nghiêu càng đánh càng hăng, đến lúc rạng sáng, mới chịu không nổi ngủ mất.
Nhưng Từ Tái Xuân thì khổ, lúc mới bắt đầu cô uống rượu nên đầu óc choáng váng, giữa đường có tỉnh táo một chút, cả người lại mê man.
Đến cuối cùng, suốt đêm cô chưa có giây phút nào tỉnh táo thực sự.
Cô chỉ nhớ mình khóc, khóc lóc xin anh đừng làm nữa đừng làm nữa cơ.
Song anh không nghe, vẫn làm thế với cô.
Cô muốn khóc.
Nhưng, nước mắt để khóc cũng chẳng có.
Hai người ngủ đến khi mặt trời nhô cao mới thức dậy. Hôm nay đơn giản là mùng một đầu năm, Trương Nghiêu không cần đi làm, Từ Tái Xuân khỏi cần phải nói.
Trương Nghiêu bị đói tỉnh, mở mắt ra, lại phát hiện Từ Tái Xuân vẫn còn ngủ vù vù trong lòng.
Nếu là ngày thường, Từ Tái Xuân chắc chắn dậy sớm hơn anh, vì cô là kẻ tham ăn, không chịu đói nổi.
Song sáng hôm nay, chắc cô mệt lắm, nên ngủ đến giờ vẫn chưa dậy.
Trong lòng Trương Nghiêu tràn ngập hưng phấn, ăn thịt rồi, cảm giác bồi bổ nó chạy khắp người. Ôm Từ Tái Xuân trong lòng càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhịn không được bắt đầu sờ soạng, hôn nhẹ.
Trong lúc ngủ hình như Từ Tái Xuân cảm giác được sự khác thường, đôi lông mày xinh xắn khe khẽ cau lại, Trương Nghiêu thoáng đau lòng.
Dù sao cô cũng là lần đầu tiên, suốt đêm hôm qua anh… Khụ khụ, nhắc tới hẳn coi như không bằng cầm thú nhỉ.
Đây này, sờ bên dưới, sưng hết rồi.
Trương Nghiêu hơi đau lòng, anh muốn bồi thường cho cô vợ ngốc của anh.
Vì vậy, anh rời giường.
Trên giường là một mảng lộn xộn, bên dưới cô vợ cũng thế.
Trương Nghiêu vắt khăn lông nóng, tính lau cho vợ một chút. Khách sạn mở máy điều hòa, nên Trương Nghiêu không cần lo lắng vợ sẽ bị lạnh, lúc vén chăn, mở hai chân ra, Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người.
Từ Tái Xuân sưng đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, cũng có gì đó không đúng.
Ví dụ như…
Từ Tái Xuân không có lạc hồng.
Trương Nghiêu tìm một lần trên giường, cũng không phát hiện sắc đỏ nên có, chỉ có một ít nước trong suốt, giây phút này, không biết tại sao trái tim Trương Nghiêu lạnh buốt từ đầu đến chân.
Trương Nghiêu từng xem trên Baidu, anh cũng biết, con gái có người không có lạc hồng. Anh cũng tự nói với mình, không cần để ý tới quá khứ của Từ Tái Xuân.
Song ngay cả nghĩ vậy, nhưng hình ảnh Từ Tái Xuân và Trương Kiêu cùng nhau lên giường đã biến thành cái gai, hung hăng đâm vào tim anh.
Anh rất muốn không để ý, nhưng ai cũng được, sao lại là Trương Kiêu chứ.
Không đúng, cũng không thể nói thế…
Từ Tái Xuân là của một mình anh, thằng nào cũng không được chạm vào.
Trương Nghiêu hơi tức giận, nhưng xoay đầu lại nhìn cô gái ngốc nghếch đang run rẩy vì không có mảnh vải che thân trên giường, thân thể trắng nõn xuất hiện đốm đốm máu ứ đọng, lông mi dài còn vương nước mắt, cơn bực bội của Trương Nghiêu cứ thế biến mất.
Không phải đã nói rồi sao, chuyện trước kia đều quên đi.
Sau này, Từ Tái Xuân là của một mình anh.
Trương Nghiêu vuốt ve khuôn mặt Từ Tái Xuân, trên mặt còn vô số vệt nước mắt.
Tim anh lại mềm nhũn, khẽ ôm Từ Tái Xuân vào lòng.
“Ngoan chút đi nè.”
Sau khi đắp chăn cho Từ Tái Xuân lần nữa, Trương Nghiêu ra ban công hút mấy điếu thuốc, người mới dần dần hoàn hồn.
Giờ anh đã chạm vào Từ Tái Xuân, cũng tặng nhẫn rồi, dĩ nhiên muốn hai người đi đến phút cuối cùng.
Buồn cười thật, anh không cam lòng cái gì chứ.
Bỏ đi, vợ đã tới tay, anh cũng đừng nghĩ lung tung nữa.
Cùng lắm, sau này Trương Kiêu về hung hăng đánh hắn một trận là được.
Trương Nghiêu dập tắt điếu thuốc, cảm thấy hơi đói. Nghĩ tới cô vợ ngốc của anh, chắc càng đói hơn.
Nên anh gọi phục vụ khách sạn.
Mũi Từ Tái Xuân hệt như Khoai Tây, ngoài thức ăn ra, đều không nhạy với những thứ khác.
Ngửi được đồ ăn, cô mở mắt.
Đối với cô mà nói, cuộc sống như vậy đã tốt nhất rồi.
Mở mắt, trước mặt là một đống đồ ngon, sau đó, bên cạnh còn có người anh ngon miệng cô thích.
Sức khỏe Từ Tái Xuân rất tốt, mặc dù làn da mẫn cảm rất thích để lại vết tích, song cô luôn luôn béo tốt, không đúng, là khỏe mạnh, nên chưa từng có chuyện không rời giường được.
Nhưng hôm nay đặc biệt, cô sực nhớ, là toàn thân lại đau đớn, nhức eo đau lưng.
Trương Nghiêu thấy mặt cô nhăn thành bánh bao, hơi buồn cười, cuối cùng qua đó đỡ cô dậy, mặc quần áo cho cô mới lên tiếng, “Có đau không?”
Nước mắt Từ Tái Xuân muốn rơi nữa rồi, đôi mắt ngậm hai bong bóng nước, vô cùng tủi thân gật đầu.
“Ngốc…” Mặc dù Trương Nghiêu nói thế, nhưng động tác rất dịu dàng, vắt khăn nóng lau mặt cho Từ Tái Xuân, còn lau tay, mới đút Từ Tái Xuân ăn.
Từ Tái Xuân rất đói, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, giống như đóa hoa héo tàn vậy.
Trương Nghiêu đau lòng, vuốt đầu cô, âm thầm thề sau này không càn quấy như thế nữa.
Từ Tái Xuân ăn rồi mà tinh thần vẫn không tốt, Trương Nghiêu đỡ cô nằm xuống, vuốt cái đầu lông xù của cô, khẽ hỏi, “Còn đau không?”
Từ Tái Xuân gật đầu, rất đau, cả người đều đau.
Trương Nghiêu cũng biết Từ Tái Xuân này quen được nuông chiều, nghĩ tới chuyện hoang đường tối qua, cũng hơi xấu hổ.
Anh cúi đầu, hôn đôi mắt to đen láy kia, “Em ngoan ngoãn ngủ đi nè, anh ra ngoài một chuyến.”
Từ Tái Xuân túm tay anh, không cho anh đi.
Trương Nghiêu không biết làm sao, thực sự giống như nuôi một con mèo thích làm nũng ấy.
Tiếp tục vuốt lông mèo ngoan của anh, đợi đến khi Từ Tái Xuân lười nhác nhắm mắt lại ngủ, Trương Nghiêu mới đi ra cửa.
Song, khi Trương Nghiêu đến nhà thuốc lại dừng lại.
Mẹ nó! Ngại thật đấy.
Anh phải nói thế nào với dược sĩ đây, nói toàn thân vợ anh đều đau à, nhất là bên dưới, đã sưng như màn thầu rồi…