Hầu gái kia vội nói: “Hầu gái đi xem!”
Hầu gái đi tới cửa thì đã thấy hai người mang khiêng hai thùng nước nóng bỏ gừng nóng hôi hổi tiến vào, phía sau là một vị mama phòng bếp, trong
tay bưng hộp đựng canh gừng, bước vào phòng, liền nhận tội: “Lão phu
nhân, canh gừng đến muộn, là do có chuyện, vốn là đã chuẩn bị xong xuôi, không ngờ trên đường đi đụng phải người bị đổ, phải về nấu lại, vì thế
mới tới chậm.”
Ban Thị cau mày nói: “Trời mưa, đi lại cẩn thận đó.”
Liền lệnh cho Minh Ngâm cùng Minh Diệp tiến lên hầu hạ Trác Chiêu Tiết ngâm
chân, lại bảo Du Huyên cũng qua ngâm cùng, an bài xong hai đứa cháu, lúc này mới quay đầu hỏi Du Nhược Hành: “Ông cũng bị dính nước mưa, có muốn ngâm chân không? Ta gọi người chuẩn bị thêm cho ông.”
Du Nhược Hành lắc đầu nói: “Ta mặc áo tơi, Huyên lang nghịch không chịu mặc mới bị ướt quần áo.”
Ban Thị đối với ông không thể giống như mấy đứa nhỏ, nghe vậy liền nói: “Vậy thì uống bát canh gừng phòng lạnh.”
Du Nhược Hành nói: “Xuân hàn, bà cũng nên uống đi.”
Lão phu lão thê tử chậm rãi uống xong một chén canh gừng nóng bỏng, bên
trong, Trác Chiêu Tiết cùng Du Huyên ngâm xong chân đi ra, hi hi ha ha
cãi lộn, Ban Thị buông bát, cười kêu chúng lại: “Mau lại uống canh gừng
đi.”
Du Huyên tuổi nhỏ, thích ăn đường, ghét nhất vị gừng, mới vừa rồi vui
thích ngâm chân, giờ phút này phải uống canh gừng, mặt mày liền ủ ê nói: “Bà nội, cháu mới ngâm chân, cảm giác cả người nóng bừng, canh gừng này có nhất thiết phải uống hết không ạ?”
“Vì biết hai đứa không thích canh gừng nên đã bỏ thêm rất nhiều đường, ta
uống rồi, không khó uống đâu.” Ban Thị khẽ nói: “Hai đứa mau uống hết
một chén đi, còn ăn cơm!”
Suy cho cùng, Trác Chiêu Tiết mới mười ba tuổi, lúc trước nghe Ban Thị nói
mình mắc mưa, sợ là bị hàn khí, có khi ảnh hưởng cả đời, trong lòng lo
lắng, bưng bát lên, uống hết sạch.
Du Huyên thấy biểu tỷ uống cạn bát, cũng miễn cưỡng cầm bát lên uống hết.
Lúc này Ban Thị mới vừa lòng, hỏi qua Du Nhược Hành, liền phân phó dọn cơm.
Tuy rằng Du gia tứ đại đồng đường, nhưng trừ phi có dịp lễ tết, còn lại thì các phòng đều có phòng bếp riêng, phòng bếp lớn phục vụ Đoan Di Uyển,
Du Tư cùng Trác Chiêu Tiết cùng đông đảo hạ nhân, đương nhiên thỉnh
thoảng Du Nhược Hành cùng Ban Thị cũng sẽ kêu vãn bối lên cùng dùng cơm, như hôm nay, Du Huyên ở lại cùng ăn cơm.
Du Nhược Hành hiền lành chất phác, khi dùng cơm chỉ nghe Ban Thị thỉnh
thoảng uốn nắn một vài thói quen xấu của Du Huyên, lại dặn dò Trác Chiêu Tiết mấy thứ thức ăn cần ăn nhiều lúc này, ông yên lặng dùng xong, ngắn gọn nói một câu: “Đi thư phòng.”
Trác Chiêu Tiết cùng Du Huyên vội buông đũa, đứng dậy thi lễ.
Ban Thị cho người thu dọn, đưa hai đứa cháu trở lại phòng, nói dăm câu ba
điều, thấy không có chuyện gì nữa, kêu người đưa hai người trở về.
Hầu gái San Hô của Đoan Di Uyển đi theo chiếu đèn dẫn đường, Minh Ngâm cùng Minh Diệp đỡ Trác Chiêu Tiết, trở lại Tân Úy viện, Minh Cát cùng Minh
Hợp sớm đã đốt đèn, đang đứng ở đoạn hành lang gấp khúc chờ đợi, nhìn
thấy người về liền mở cửa viện, tiếng guốc gỗ dội đều đặn trên nền đất,
miệng nói: “Nữ lang đã trở lại.”
Trác Chiêu Tiết cám ơn San Hô, nàng sai Minh Ngâm tiễn San Hô mấy bước, quay lại phòng, nhớ lời Ban Thị dặn dò hiện giờ không thể để bản thân bị
lạnh, liền nói với Minh Hợp: “Lấy thêm chăn, chăn kia mỏng quá.”
Minh Hợp ngạc nhiên nói: “Bây giờ là đầu mùa xuân, không lạnh ạ!” Lời vừa
dứt liền bị Minh Diệp huých huých tay, ho nhẹ nói: “Bảo ngươi đổi thì cứ đổi.”
Minh Hợp nghe lời này biết là bên trong có nguyên nhân, vội vào gian trong lấy chăn.
Trác Chiêu Tiết lại phân phó nước trà bình thường uống thành trà gừng, Minh
Ngâm lui đi châm trà, Trác Chiêu Tiết kêu Minh Cát đi lấy hộp đựng nữ
trang của mình tới, nàng lấy ra bốn đôi hoa tai bằng vàng tinh xảo, kêu
Minh Cát phân cho bốn người, bởi vì không phải dịp lễ tết gì, chỉ biết
từ sau khi ở chỗ lão phu nhân về, vẻ mặt Chiêu Tiết không còn âm u nữa
nên Minh Cát dám nhận, tuy nhiên mặt vẫn còn biểu lộ sự ngơ ngác không
hiểu, Trác Chiêu Tiết bởi vì nghe được giải thích của Ban Thị, bản thân
hồi tưởng lại cảm giác sợ hãi lo lắng mấy ngày nay của mình, lúng túng
nói: “Đã nhiều ngày bản thân tự hiểu làm, hại các ngươi lo lắng, hôm nay lại liên lụy Minh Ngâm cùng Minh Diệp phải chịu quở mắng của bà ngoại
cùng nhị cữu mẫu, là bồi tội cho các ngươi.”
Đám người Minh Cát vội hỏi: “Chúng hầu gái làm sao dám để nữ lang bồi tội?”
Minh Diệp lại nói: “Cũng là do chúng hầu gái hồ đồ, chỉ biết là nữ lang đã
nhiều ngày có tâm sự, lại không nghĩ tới chuyện đó, rốt cuộc nữ lang
cũng đến tuổi này, nhị phu nhân cùng lão phu nhân mắng không hề oan ạ.”
Trác Chiêu Tiết xem bọn họ không so đo, liền tự nhiên lại, cười nói: “Là ta
không nói cho các ngươi, làm sao các ngươi biết được? Bởi vì trong lòng
sợ hãi, mang đồ lót…” Mặt nàng ửng hồng lên: “Đem giấu cả đi, đồ của ta
giống hệt nhau, các ngươi mới không phát hiện.”
Nghe nói như thế, rốt cuộc Minh Cát cũng minh bạch vừa rồi đã có chuyện ở ở
chỗ lão phu nhân, liền cùng Minh Ngâm, Minh Diệp lén cười trộm.
Bốn hầu gái được cho hoa tai, sự ủy khuất trong lòng Minh Ngâm cùng Minh Diệp cũng bay biến hết.
Minh Hợp đi ra nói là chăn mền đã đổi xong xuôi, sau đó hầu hạ Trác Chiêu Tiết rửa mặt chải đầu.
Đang khi Trác Chiêu Tiết định cởi áo ngoài, chợt nghe được xa xa truyền tới
một tiếng thét chói tai của nữ tử, thê lương vạn phần, nàng sợ tới mức
tay run lên, kinh nghi bất định hỏi: “Này?”
Minh Cát cùng Minh Hợp phụng bồi đêm nay cũng lắp bắp kinh hãi, tóc gáy dựng hết cả lên, Minh Hợp là người nhiều tuổi nhất trong bốn hầu gái, tự
nhiên lá gan cũng lớn hơn đôi chút, thấy sắc mặt kinh hãi của Trác Chiêu Tiết liền lên tiếng: “Nữ lang đừng sợ, có lẽ là ai đó bị bóng đè, hầu
gái đi ra ngoài hỏi một chút.”
Minh Hợp bước ra ngoài gọi Minh Diệp cùng đi, ước chừng nửa nén hương, Minh
Hợp trở về, chỗ hành lang gấp khúc liền giao đèn cho Minh Ngâm thổi tắt, lại cởi áo choàng còn dính sương đêm ra, lúc này mới vào trong phòng,
nói cho Trác Chiêu Tiết biết: “Là Khinh Hương ở đại phòng, nghe phu canh nói là bị bóng đè.”
“Thì ra là thế.” Trác Chiêu Tiết đã biết nơi phát ra tiếng thét chói tai
kia, tâm tư buông xuống, Khinh Hương là thị thiếp ở đại phòng, xuất thân không tốt lắm, vốn xuất thân kĩ viện, trưởng tử Du gia, tức là đại cữu
Du Tản của Trác Chiêu Tiết khi nhậm chức tri phủ ở Mạt Lăng thì ngẫu
nhiên gặp nàng ta khi ra đường, năm ấy Khinh Hương vừa tròn mười sáu
tuổi, là một cô nương nổi danh kĩ viện, hương sắc của nàng ta khiến Du
Tản nhất thời động tâm, đã chuộc nàng ta ra, thu làm người hầu bên cạnh, sau đó sinh được một nữ nhi nhưng đã chết yểu từ trong tã lót, từ đó
miễn cưỡng sống qua ngày ở đại phòng.
Chuyện Khinh Hương vào cửa Du gia đã là mấy năm về trước, Du Tản đối với vợ cả Giang Thị một mực tôn trọng, nhưng là xa cách, Du gia tứ phòng, đại
phòng cùng tam phòng nhiều thiếp nhất, Khinh Hương này nhiều năm trước
đã bị Du Tản ghẻ lạnh, hiện giờ miễn cưỡng sống trong Du gia ngày qua
ngày.
Trác Chiêu Tiết đối với Khinh Hương không chán ghét nhưng cũng không quan
tâm, nghe nói Khinh Hương bị bóng đè, không nghĩ nhiều, theo lẽ thường
đi ngủ.
Không ngờ, ngày hôm sau, chợt nghe nói đại phòng xảy ra chuyện.
Du Xán mới từ Bạch gia trở về, một đường nghe chuyện linh tinh, bất giác
chấn động, nghe nói Bạch Thị đã đi đại phòng, nàng suy nghĩ gì đó, vội
vàng chạy tới Tân Úy viện, hỏi: “Tối hôm qua muội có nghe thấy gì
không?”
Trác Chiêu Tiết đang nghe Minh Diệp nói bên đại phòng hình như xảy ra chuyện lớn, nhưng là e ngại thân phậ mình không tiện hỏi thăm, nhìn thấy Du
Xán hỏi như thế, liền theo bản năng nghĩ đến tiếng thét chói tai kia:
“Tỷ nói Khinh Hương?”
“Không thể nào?” Du Xán trầm mặt, “Hôm nay ta vừa mới vào cửa thì nghe nói,
thật sự là cực kỳ tức giận!” lại nói: “Đại tỷ hiện giờ theo đại tỷ phu ở Hồ Bắc, nhị tỷ được gả ở gần, Chấn thành cách không xa, sợ là nhận được thì sẽ trở về… Nhà chúng ta sao lại có chuyện như vậy, hừ!”
Nàng nói tới đại tỷ Du Chước cùng nhị tỷ Du Viêm, đều là con vợ cả Giang
Thị, Giang Thị lúc trước tiến gả Du gia là con dâu cả, qua bảy năm mới
sinh được hai nữ nhi, mặc dù có thị thiếp sinh con nối dõi nhưng áp lực
có thể suy nghĩ là biết, bởi vậy thân thể mỗi lúc một suy kém, sau cùng
tuy sinh được ba người con trai nhưng chết yểu mất hai, chỉ còn Du Thước bình an lớn lên. Du Tản là huynh trưởng của Du Tế, lớn hơn Du Tế chín
tuổi, nhưng con trưởng của Du Tản là Du Thước lại nhỏ hơn con cả của Du
Tế là Trác Chiêu Chất hai tuổi chính là vì nguyên nhân này.
Trác Chiêu Tiết tò mò hỏi: “Ta chỉ nghe nói bên đại biểu ca xảy ra chuyện, còn không biết là có chuyện gì?”
“Hả?” Du Xán nói: “Muội ở nhà không biết sao ta biết được?”
Lúc này mới hận nói: “Hôm qua không biết vì chuyện gì mà hai thị thiếp đại
phòng đánh nhau, trong lúc cãi vạ có người nói đại bá mẫu bị yểm bùa!”
“Cái gì?” Trác Chiêu Tiết chấn động, “Lại có việc này?”
“Còn không phải sao!” Du Xán giận dữ nói: “Bọn họ thật to gan!” Rồi hướng
Trác Chiêu Tiết nói: “Khi ta về, mọi người đều ở bên đại phòng, nhưng ta nghĩ nên thưa bẩm trước mặt ông bà nội, chúng ta đi Đoan Di Uyển nói
với ông bà nội đi? Chỉ sợ bọn họ nghe được tin tức này cũng sẽ không
vui.”
Trác Chiêu Tiết chần chờ nói: “Chuyện này… Chúng ta đừng đi nói có được
không? Chỉ sợ ông bà không muốn chúng ta dính dáng vào.” Chuyện như vậy
thuộc vào việc xấu trong nhà Du gia, Trác Chiêu Tiết ở Du gia tuy rằng
được cưng chiều nhưng tự biết mình rốt cuộc không họ Du, huống chi
chuyện tình hậu viện các trưởng bối, các nàng làm vãn bối không thích
hợp lanh chanh đi trước.
“Chỉ sợ ông bà nội bị chọc tới phát hỏa.” Du Xán liền nói: “Huống chi hiện
giờ trên dưới phủ đều truyền chuyện này, chẳng lẽ hai người chúng ta coi như không?”
Lời này hàm ý, Du Nhược Hành cùng Ban Thị đều vô cùng coi trọng danh dự Du
gia, bình thường rất hài lòng với Giang Thị, tháng giêng Giang Thị qua
đời, Ban Thị khóc lóc mấy trận, hiện giờ lại xảy ra chuyện thị thiếp mưu hại chủ mẫu, lại còn ồn áo như vậy, hai người không bị chọc giận mới là lạ.