Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 69




"Ta đi tìm Nhữ xương nói, đi, chúng ta đến nhà nàng." Ngụy Long kéo tay Tiêu Nguyệt Mị đi ra ngoài.

Tiêu Nguyệt Mị dùng sức hất Ngụy Long ra, cau mày nói: "Nói cái gì? Đứa bé cũng đã chết rồi."

Tất cả đồ dùng trong phòng nàng đều được hun xạ hương, đã ngửi được hai ngày rồi, đứa bé kia chắc đã chết sớm ở trong bụng? Tiêu Nguyệt Mị vừa nghĩ như thế, trong giây lát mới phát giác thấy bụng nặng nề, mơ hồ buồn buồn quặn đau rất khó chịu.

"Nàng đem đứa bé của ta giết chết?"

Đem người chọc giận, tiểu Cẩu(chó con) cũng sẽ biến thành sư tử, ánh mắt của Ngụy Long dữ tợn đáng sợ, Tiêu Nguyệt Mị cơ hồ bị ánh mắt lạnh như băng muốn giết người của hắn làm cho đông cứng, chỉ là, nàng từ trước đến nay chưa từng biết yếu thế khuất phục là gì, đón ánh mắt hung ác của Ngụy Long lớn tiếng nói: "Đúng, giết chết thì thế nào? Ta cũng không tính gả cho ngươi, làm sao có thể sinh con cho ngươi?"

Nói xong câu này, Tiêu Nguyệt Mị đi ra cửa, nàng mới đi được mấy bước, sau lưng một cỗ Đại Lực vọt tới, Ngụy Long bắt được cổ tay của nàng.

Tay của hắn rất dùng sức, khiến cổ tay nàng rất đau, Tiêu Nguyệt Mị muốn mắng to, trong chớp mắt đã bị Ngụy Long hung hăng đẩy ngã xuống mặt đất, hắn nhào tới, mặt mày vặn vẹo, hung thần ác sát nhìn nàng: "Nàng đem đứa bé của ta giết chết? Nàng theo ta vui vẻ, chỉ là chơi ta? Có phải không?"

Ba chữ cuối cùng giống như đang gầm thét, thanh âm khiếnTiêu Nguyệt Mị điếc tai nhức óc giống như bị thủng màng nhĩ, mới vừa rồi nàng bị đẩy ngã xuống đất khiến cả người chấn động, bụng buồn bực càng lúc càng đau hơn, Tiêu Nguyệt Mị một đôi mắt hạnh che lên một tầng sương mỏng, đau đến không nói ra lời.

Tiêu Nguyệt Mị nước mắt rưng rưng khiến trái tim Ngụy Long mềm nhũn, hỏi: "Nguyệt Mị, đứa bé vẫn còn đúng không? Nàng mới vừa rồi là giận ta, có phải không?"

Thanh âm của hắn để thấp, đôi môi thật dầy nhẹ nhàng rung động, mắt to bắt đầu khơir động Nhu Tình(dịu dàng), Tiêu Nguyệt Mị dù trong lòng sợ hãi, nhưng lại giận hơn, lớn tiếng la ầm lên: "Đừng có nằm mộng, chết sớm rồi."

Thật đã chết rồi!

Máu quanh thân Ngụy Long hướng trong đầu xông lên, tiếng "Tê tê" vang lên, chiếc áo tơ tằm đỏ thẫm củaTiêu Nguyệt Mị bị hắn xé ra.

"Ngụy Long, ngươi làm gì đấy?" Tiêu Nguyệt Mị tức giận hô to, gò má thấy gã sai vặt của Ngụy Long vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài cửa, vội vàng hô: "Đừng chạy, trở lại. . . . . ."

Gã sai vặt chạy kia càng trốn nhanh hơn, bộ dáng kia của Ngụy Long giống như kẻ điên, hắn cần phải tìm Lão thái thái hồi báo gấp.

Không có giúp nàng, Tiêu Nguyệt Mị giùng giằng muốn đứng dậy, Ngụy Long tay xé ra, cái áo yếm màu xanh nhạt của Tiêu Nguyệt Mị bị hắn kéo xuống nhéo một cái, làm dây thừng đem hai tay nàng kéo đến đỉnh đầu trói lại.

"Ngụy Long, ngươi buông ta ra. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị tức giận kêu to, nhưng chỉ phí công.

"Ta sẽ không thả nàng, nàng giết chết một đứa con trai của ta, ta muốn để cho nàng sinh thêm một đứa nữa cho ta." Ngụy Long điên rồi, hắn giống như một con sư tử cuồng nộ, Tiêu Nguyệt Mị chiếc váy gấm đỏ thẫm thêu hoa bị xé thành mảnh vụn, quần trong của nàng cũng bị xé ra thành mấy mảnh. Hắn kéo hai chân Tiêu Nguyệt Mị ra, ngay tại trên sàn nhà, cũng không có bất kỳ vuốt ve kích thích nào, nắm lấy vật*** của mình nhắm thẳng, như lợi kiếm đi về phía trước không chút thương tiếc nào, cuồng bạo tiến vào thân thể Tiêu Nguyệt Mị.

"Ngụy Long, muốn ta sanh con cho ngươi, ngươi vọng tưởng, cũng không nhìn lại mình xem có đức tính gì. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị lớn tiếng mắng, thân thể của nàng rất đau, bị đâm xuyên cùng đau đớn như tê liệt, cảm giác thống khổ khiến nàng mắng càng hăng hơn.

Cảm giác bị xem thường khiến Ngụy Long càng thêm tức giận, dục - vọng chinh phục dâng cao, hắn càng ác hơn hành hạ thân thể Tiêu Nguyệt Mị, giống như ma quỷ khát máu, một đôi tay ở trên thân thể Tiêu Nguyệt Mị xoa nắn, lưu lại vết thương loang lổ.

"Ngụy Long, Ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị chửi mắng không dứt, thân thể liều mạng giãy dụa. Ngụy Long lửa giận càng bùng lên dữ dội, điên cuồng ra vào hơn, theo hắn tàn sát bừa bãi, chỗ nối tiếp hai người máu tươi chảy ra đầm đìa, tiếng mắng chửi của Tiêu Nguyệt Mị dần dần yếu đi, Ngụy Long đã điên rồi, không chiếm được đáp lại khiến cho hắn tức giận hơn, giữa hai chân Tiêu Nguyệt Mị máu chảy ra dữ tợn nhưng hắn không nhìn thấy, ở trong đầu hiện lên một số chiêu hành hạ nữ nhân mà thường ngày nghe qua, hắn lật thân thể Tiêu Nguyệt Mị lại, mang theo máu hung tàn mà xông vào Tiêu Nguyệt Mị.

"Ca, ca huynh mau tới cứu muội. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị phát ra một tiếng nhọn gào thét, tuyệt vọng thê lương, thân thể của nàng hướng phía trước co lại, đem hết hơi sức giãy giụa, đổi lấy Ngụy Long càng ác liệt đâm vào hơn.

"Nói, nàng có muốn sinh con cho ta không?" Ngụy Long ép hỏi .

Tiêu Nguyệt Mị thân thể lúc này mền nũn, đã không có hơi sức thét chói tai không có hơi sức nói chuyện, mê mê mang mang đang lúc cảm thấy Ngụy long rút ra, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì cằm bị nắm lại, rồi có đồ nhét vào miệng nàng, tanh mặn mùi hôi thối. . . . . .

Ngụy lão phu nhận được tin báo của gã sai vặt chạy về nhà thì thấy Tiêu Nguyệt Mị giống như con búp bê vải rách nát không có sức sống nằm ở trên đất, trên đất máu đỏ tươi đã chảy thành một mảng lớn, còn nhi tử nàng đang làm nhục ở miệng Tiêu Nguyệt Mị.

Quát bảo nhi tử ngừng lại, Ngụy lão thái đưa tay ra sờ, Tiêu Nguyệt Mị đã không còn hơi thở.

"Mẹ, người nói cái gì? Nguyệt Mị chết?" Ngụy Long ngây người ra.

Ngụy lão thái trợn mắt nhìn nhi tử một cái, rất tỉnh táo mà thẳng bước đi ra ngoài, phân phó người đi kêu con gái và con rể tới, trong thời gian chờ đợi con gái và con rể, bà gọi nha hoàn tâm phúc, lau người rồi mặc quần áo khác cho Tiêu Nguyệt Mị, thay nàng cài lại búi tóc đeo trâm hoa lên, thoa phấn, bôi môi hồng, tỉ mỉ trang điểm.

Vì vậy, Tiêu Nhữ Xương lúc thấy Tiêu Nguyệt Mị đã chết thì chỉ nghĩ muội muội tử vong bình thường(hic: ý cô này chết đột tử, chứ ko phải do bị hành hạ hay hạ độc, giết gì), cho nên trên công đường không có yêu cầu tra hỏi rõ ràng.

Ngụy lão thái làm xong tất cả, tỷ tỷ Ngụy Long cùng Lam Điềm cũng đã tới.

"Ta muốn coi người như sống đưa về Cầu phủ, nếu như may mắn vào cửa Cầu phủ, phía sau có thể thoát thân, dĩ nhiên là tốt, nếu không thể thoát thân, Lam Điền , ngươi phải thay Long Nhi gánh tội."

"Mẹ, nếu Lam Điềm nhận tội thay, có thể đến nói thẳng với Tiêu Nhữ Xương không?" Tỷ tỷ Ngụy Long nhìn Lam Điềm một cái, nhỏ giọng nói.

"Hồ đồ, Tiêu Nguyệt Mị là châu báu trong lòng bàn tay Tiêu Nhữ Xương, đi theo hắn nói thẳng, chả phải đệ đệ ngươi sẽ bị bại lộ sao?"

"Vậy nếu đưa về Cầu phủ, nhà chúng ta sẽ vô sự đúng không? Tiêu Nhữ Xương không dám tìm Cầu phủ hỏi tội, phải không?" Lam Điềm hỏi.

"Nếu như có thể đưa người sống vào Cầu phủ, nhà chúng ta tự nhiên không có việc gì, Cầu phủ?" Ngụy lão thái lắc đầu, nói: "Đành phải vậy, Cầu phủ cửa nát nhà tan, vẫn tốt hơn chúng ta nhà rách người mất."

"Chắc phải đợi trời tối mới đưa người thuận lợi vào hơn." Lam Điềm nói.

Ngụy lão thái gật đầu một cái, trời tối đưa qua, mới không dễ nhìn ra.

"Nếu là gánh tội thay, không biết là tình huống thế nào, tiểu tế muốn trở về trước cùng cha mẹ gặp mặt một lần nói mấy câu."

Lam Điềm không nói gì liền đáp ứng gánh tội thay, Ngụy lão thái đương nhiên sẽ đồng ý cho hắn gặp ba mẹ của mình, liền gật đầu đáp ứng.

Ngụy lão thái khôn khéo một đời, nhưng bởi vì không biết quan hệ của Lam Điềm cùng Bệ Mộng Dao nên tính toán sai lầm. Lam Điềm nghe nói Tiêu Nhữ Xương sẽ làm Cầu phủ cửa nát nhà tan, không muốn Cầu phủ suy tàn, Bệ Mộng Dao lại một lần nữa lâm vào tình cảnh khốn khổ bất lực, sau khi trở về phòng, nhanh chóng viết một phong thư, cẩn thận cất vào trong ngực rồi ra khỏi Ngụy phủ.

Bởi vì Ngụy lão thái đã tính toán tỉ mỉ, Ngụy Long thoát khỏi cảnh tù tội, nhưng hơn hai mươi ngày qua, Ngụy Long ngày nào cũng chỉ nằm ở trên giường, càng không ngừng suy nghĩ Tiêu Nguyệt Mị chết rồi, cái gì cũng không làm được nữa. Mà trong mấy ngày này, Tiêu Nhữ Xương đầu tiên là bị tin tức muội muội chết đả kích, sau lại thấy tình cảnh bi thảm của muội muội thì lúc ấy cơ hồ muốn vọt tới Ngụy gia đem Ngụy Long từng khúc lăng trì ăn sống nuốt tươi.

Sau khi đưa thi thể về nhà, Mạc Ngữ Tinh Vũ cùng Tâm Nhi đổi thọ y cho Tiêu Nguyệt Mị, cởi xiêm áo ra lau chùi thân thể thấy trên người Tiêu Nguyệt Mị tím bầm từng mảnh thì ba người vẫn chỉ là có chút sợ, cho đến lúc chà lưng, viết thương trên lưng Tiêu Nguyệt Mị khiến các nàng sợ tới mức khóc lên.

Thấy những vết thương kia, Tiêu Nhữ Xương giận điên lên, bất tri bất giác hiểu ra, Ngụy gia trước khi lên công đường, đã mua chuộc Ngỗ Tác người khám nghiệm thi thể rồi.

Nếu khi đó thấy vết thương trên người muội muội, hắn nhất định phải kiện Ngụy gia, hiện tại đã muộn, thi thể giờ đã về nhà, muốn kiện cũng không thể kiện được nữa.

"Ngụy Long, ta Tiêu Nhữ Xương xin thề, không đem ngươi cùng Ngụy gia phá hủy, thề không làm người! Thẩm Thanh Lạc, muội muội ta bởi vì ngươi mà chết, ta sẽ không buông tha cho ngươi!"

Tiêu Nhữ Xương đang nổi lên âm mưu, một đem Ngụy gia diệt trừ, sau đó bắt đầu tính kế Thẩm Thanh Lạc. Hắn đang chờ tin tức Thẩm Thanh Lạc đẻ non truyền tới, của hồi môn của muội muội hắn giá trị liên thành, Thẩm Thanh Lạc không tiếp xúc thì thôi, tiếp xúc, đứa bé trong bụng nàng liền không giữ được, khi đó, chính là thời cơ hắn triển khai kế hoạch báo thù.