Tưởng Đình là do ta ném xác xuống ao dốc đó.
Nhưng ta không ngờ, An Hoài Cẩn vẫn không thu hoạch được gì.
Ánh mắt hắn âm u lướt qua, chỉ vào ta trong đám người——
"Dẫn nàng ta về, ta tự mình thẩm vấn."
Một tiếng lệnh, có quan binh tiến lên, ta giả vờ lùi lại một bước, nhị công tử đã tiện tay rút kiếm dài từ người lính hầu bên cạnh, kề vào cổ An Hoài Cẩn.
"An đại nhân cứ thử xem đầu mình có thể rời khỏi cổ không, nàng là người của ta, ngươi dám động đến nàng?"
An Hoài Cẩn đã rời đi.
Trong phòng đèn sáng mãi, chỉ có ta và dì ruột Trịnh thị, quỳ trước mặt Trương Vân Hoài.
Mặt dì trắng bệch, người run rẩy, tay cũng run, đánh vào người ta từng cái, đẩy ta ra mà khóc:
"Tiểu Xuân, con nhóc c h ế t tiệt này, mau dập đầu với nhị công tử đi, nếu không có nhị công tử che chở, mạng ngươi chắc chắn không giữ được."
Ta sau đó mới ngộ ra, người đầu tiên phát hiện ta g i ế t Tưởng thế tử rồi ném xác, là dì ta.
Có lẽ dì còn phát hiện ra những gì khác, dù sao trên đời này, dì là người thân duy nhất còn lại của ta.
Bốn năm nay, ta và dì nương tựa vào nhau, dì thực sự rất thương ta.
Sau khi Tưởng Đình c h ế t, tin đồn ở kinh đô nổi lên bốn phía, từ ngày Nguy Đông Hà bị bắt, dì đã lo lắng bất an, biết rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp chuyện.
Dì cảm thấy t.h.i t.h.ể dưới đáy ao dốc kia, không hề an toàn chút nào.
Dì muốn vớt lên xử lý sạch sẽ nhưng dì không có khả năng đó.
Trước khi An Hoài Cẩn dẫn binh bao vây phủ Ngự sử, dì cuối cùng đã hạ quyết tâm đánh cược một phen.
Dì đã đi cầu cứu nhị công tử.
Đây là một quyết định rất nguy hiểm và táo bạo.
Trước đó, Chu thị đã từng đề cập với dì, muốn nạp ta làm thông phòng cho nhị công tử, hầu hạ nhị công tử.
Mọi người trong phủ đều biết, nhị công tử quang minh lỗi lạc, trong sạch thanh cao, chưa từng có nữ tử nào hầu hạ bên người.
Chu thị trước kia cũng từng đề nghị nạp một thông phòng cho hắn, hắn đã từ chối.
Nhưng lần này, khi Chu thị đề nghị lần nữa, hắn không từ chối.
Dì chắc chắn, nhị công tử thích ta.
Ta không tin.
Có lẽ là có chút thiện cảm và hứng thú nhưng đối với ta, tuyệt đối không thể nói là thích.
Lần này hắn chịu ra tay giúp đỡ, đại khái là vì biết được Tưởng Đình c h ế t ở nhà họ, hắn rất sợ sẽ gây ra phiền phức.
Nhị công tử không nhúc nhích nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, mặt không biểu cảm.
Ta quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ công tử cứu giúp, Tiểu Xuân sẽ tự rời đi, cố gắng không gây phiền phức cho phủ."
"Ngươi muốn đi đâu? Ngươi rời đi thì đi đâu? Nhị công tử đã nói ngươi là người của hắn, ngoan ngoãn đi theo hắn, hắn sẽ bảo vệ ngươi."
Trịnh thị gào khóc thảm thiết, liều mạng đánh ta, đẩy ta ra một cách mạnh mẽ, cuối cùng lại ôm chặt lấy ta.
"Tiểu Xuân, đứa nhỏ đáng thương của ta, dì cầu xin ngươi, hãy dừng tay đi! Mẹ ngươi mất sớm, giờ trên đời này, ngươi là giọt m.á.u duy nhất còn lại của tỷ ấy. Cầu xin ngươi, hãy để lại cho dì chút kỷ niệm!"
"Không đấu lại được đâu, Tiểu Xuân! Nhà quan là trời, ngươi đấu thế nào? Dì chỉ muốn ngươi sống, chúng ta sống có được không? Sống bình an ổn định, dì cầu xin ngươi, dập đầu với ngươi, hãy cam chịu đi!"
Dì ta nước mắt giàn giụa, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Trịnh di nương, để ta nói chuyện riêng với nàng ấy."
Người lâu nay chưa từng lên tiếng, nhị công tử, đã mở miệng.