Xuân Lai Triêu Triêu

Chương 10




Dì của ta là Trịnh thị, là một vị thiếp của Ngự sử Trương đại nhân.

Một bà thiếp già nhan sắc suy yếu mỏi mòn, không được sủng ái.

Những nhà quan lại ở kinh đô, thường có những người họ hàng nghèo khó đến nương nhờ, những gia đình quyền quý để thể hiện sự tử tế, đại đa số đều sẵn lòng cho họ nương nhờ.

Ví như một góc sân sau của phủ Ngự sử, chuyên dùng để bố trí cho những người họ hàng xa của các phu nhân và thiếp thất ở các phòng.. ngôn tình hài

Ta cũng ở trong số đó. Vốn với thân phận bà thiếp già của dì ta, ta phải cùng những người họ hàng nghèo khó khác của nhà họ Trương chuyển ra ở tại trang viên ngoại ô. Nhưng dì ta nịnh bợ được phu nhân chủ mẫu họ Chu, khen ta hết lời, phu nhân họ Chu nghe nói ta từng học qua tư thục, tuổi tác cũng tương đương nên đồng ý để ta ở lại phủ, làm thư đồng cho Tứ tiểu thư Trương Phục.

Đây vốn là do dì ta cầu xin, dì ấy cảm kích rơi nước mắt, cảm ơn phu nhân họ Chu nhưng trong lòng lại không phục, nói với ta: "Thư đồng cái gì chứ? Nói hay lắm, chẳng phải là để con đến bên Tứ cô nương nghe sai bảo sao? Vừa được tiếng vừa được miếng đều là của họ. Con đến đây nương nhờ ta, có hộ tịch đàng hoàng, chứ không phải bán mình cho phủ Ngự sử này."

Bà nói đúng, Tứ tiểu thư Trương Phục của phủ Ngự sử bằng tuổi ta, từ khi ta đến bên nàng, ta đã trở thành người hầu mà nàng có thể sai bảo tùy ý.

Nương nhờ người khác thì luôn như vậy, như dì ta ấy, than thở xong, ngày hôm sau chẳng phải vẫn phải phấn chấn tinh thần, tươi cười đi hầu hạ Chu phu nhân, xoa bóp chân tay, hết lòng nịnh bợ bà ta sao.

Một bà thiếp không sinh con cũng không được sủng ái, ở kinh đô không biết có bao nhiêu người có thân phận như bà ấy, hy vọng nửa đời sau đều nằm trong tay phu nhân chủ mẫu.

Nếu phu nhân chủ mẫu vui vẻ, sẽ cười đùa đối xử tử tế, nếu không vui, tiện tay ném một tách trà vào đầu, đập chảy m.á.u đầu cũng có.

Người ta thường nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sinh ra chui rúc trong hang.

Trước mười ba tuổi, ta là con gái của chủ tiệm gạo ở trấn Thanh Thạch. Bây giờ đã bốn năm trôi qua, cũng chỉ trở thành Tiểu Xuân cô nương nương nhờ ở phủ Ngự sử kinh đô.

Tứ tiểu thư Trương Phục thì khác, nàng sinh ra là con gái quan lại, tiểu thư nhà thế gia.

Cha nàng là Ngự sử đại phu chính tam phẩm, chú nàng là quan hầu cận trong cung, ông nội nàng cáo lão về quê còn từng là phụ thần nội các thời tiên đế, có thể nói là dòng dõi văn thần đời đời.

Trương Phục cũng giống như những tiểu thư nhà thế gia khác, thân phận tôn quý, vừa xinh đẹp vừa thông minh, trong xương cốt đầy kiêu ngạo.

Kiêu ngạo này không chỉ xuất phát từ thân phận tiểu thư của nàng mà còn xuất phát từ quan niệm tôn ti trật tự ăn sâu trong xương tủy.

Nàng cũng giống như người mẹ Chu thị của mình, có thể đối xử với ta rất tử tế, cũng có thể trở mặt không nhận, dùng giọng điệu của chủ tử trách móc ta phá hỏng quy củ của nàng.

Nói ra thật oan uổng.

Ta mười ba tuổi trở thành thư đồng của nàng, lúc đó nàng cũng mới mười ba tuổi, đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, thích vui chơi.

Chu thị có thể nói là đã hết lòng bồi dưỡng nàng, trong phủ mời vị tiên sinh giỏi nhất, nhờ phúc của nàng, các tiểu thư khác ở các phòng cũng được giáo dưỡng rất tốt.

Có một thời gian, Trương Phục cực kỳ nổi loạn, nghĩ đủ mọi cách để chạy ra khỏi phủ, người giữ cổng hậu viện ngăn nàng lại, nàng liền kéo ta đến góc sân sau ở ngõ Tây.

Ta từng nói với nàng, ở góc sân phía tây nơi chúng ta ở có một cây đại thụ mọc rất tốt, cành lá đều vươn ra ngoài sân.

Nàng kéo ta trèo cây ra khỏi phủ, đi dạo trên phố nửa ngày, thấy cái gì cũng thích, mua một đống đồ.

Ta khuyên nàng mau về, nàng không nghe, cuối cùng vẫn vô tình bị nhị ca của nàng bắt gặp, đưa về nhà.

Sau đó, Chu thị tát ta một cái.

Lực rất mạnh, má ta lập tức sưng lên, đầu lưỡi nếm được vị m.á.u tanh.

Trương Phục đứng bên cạnh, đối mặt với người mẹ đang nổi giận, không nói gì, ngược lại là nhị ca nàng là Trương Vân Hoài, nhắc nhở mẹ hắn: "Tiểu Xuân không phải người hầu trong phủ, mẹ không nên đánh nàng."

Chu thị nghe vậy sửng sốt, sắc mặt thay đổi rất nhanh, thậm chí còn áy náy nắm lấy tay ta: "Là ta hồ đồ, quên mất Tiểu Xuân là cháu gái của Trịnh di nương, nàng ấy đương nhiên không phải người hầu trong phủ của chúng ta, ta nhất thời tức giận mà thôi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Nói xong, tiện tay lấy một miếng bánh ngọt từ hộp đựng thức ăn trên bàn, đưa cho ta, chỉ nói là bánh hạnh nhân mới làm ở Vạn Phúc Lâu, cho ta nếm thử.

Giống như dỗ dành trẻ con.

Năm đó ta mười bốn tuổi, cúi đầu cụp mắt, vô cùng biết ơn nói với Chu thị: "Phu nhân đối với Tiểu Xuân có ơn, may nhờ phu nhân cưu mang, Tiểu Xuân mới là người không phải, cảm kích còn không hết, sao dám trách phu nhân."

Chu thị gật đầu, rất hài lòng.

Ta cũng rất hài lòng, vì ta đã làm được điều mà cha ta từng nói "thuận theo thời thế."

Chỉ có dì ta là Trịnh thị không hài lòng, lén lút lau nước mắt, sau lưng nguyền rủa Chu thị là đồ đẻ con trai không có lỗ đít.