Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 50




Trước đây trong Vương phủ, Yến Nhiễm chính là vì không muốn hiến vũ trước mặt người khác, mà bị Lý Tịch Trì nổi cơn phẫn nộ đá một cước sống dở chết dở phi thẳng đến sài phòng. Hôm nay đối mặt với một mệnh lệnh còn ác liệt hơn thế này thì bảo hắn sao có thể nhẫn nại được nữa?

Lý Tịch Trì cảm thấy cánh tay mình gắt gao nắm lấy người kia đã trở nên cứng ngắc, lạnh như băng. Trong lòng nhất thời mà khẩn trương. Nhưng y vẫn biết hoàng huynh của mình là loại người điển hình cho kiểu “ăn mềm không ăn cứng” vì vậy dứt khoát đặt sự kiêu ngạo sang một bên, ngữ khí mềm mỏng nói: “Yến Nhiễm trên người còn có thương tích do thần đệ gây ra. Hoàng huynh có thể nể mặt thần đệ mà bây giờ hãy buông tha cho Yến Nhiễm được không?”

Nghe y nói ra những lời không thể ngờ đến này, hoàng đế đã muốn sửng sốt ra mặt.

Một người tự phụ ngang với vầng thái dương như Lý Tịch Trì, cho dù trước mặt hoàng huynh cũng chưa từng ủy khuất cầu xin lúc này lại vì một nam sủng người Hồ mà mở miệng cầu tình, thật là ngoài sức tưởng tượng của y — xem ra bào đệ lãnh khốc cao ngạo của y lần này đã thật sự động tình rồi.

Kẻ tên Đạm Thai Yến Nhiễm kia thật sự là có loại mị lực này hay có thể nói trước sau khó lòng nắm bắt được rõ ràng tâm ý?

Hoàng đế một phen phiền muộn tự hỏi song một góc khuất trong lòng bất tri bất giác nổi lên tia đồng cảm.

Chính mình đối với người kia phải chăng là loại cầu mong tâm tư mà không được sao?

Y không nghĩ sẽ tiếp tục tự vấn, vì vậy trực tiếp hỏi Lý Tịch Trì: “Tịch Trì, đây là lần đầu tiên ngươi vì người khác mà hướng trẫm cầu tình, ngươi có biết chính mình đang làm gì không?”

Lý Tịch Trì kiên định gật đầu.

Lúc này, Hồ phi tựa hồ cũng không muốn sự tình liên lụy đến Yến Nhiễm, liền chủ động thỉnh cầu: “Cầu hoàng thượng để mình thần thiếp vì người hiến một vũ khúc đi.”

Hoàng đế rốt cục đồng ý, nhạc sĩ đợi đã lâu ở góc đài phía tây liền tấu lên nhạc khúc, Hồ phi cúi mặt, chậm rãi hướng tới nơi cao đài.

Dáng người nàng xinh đẹp thướt tha, mặc dù vốn là cảnh sắc mĩ lệ, ý vị rộn ràng như thế nhưng đối với Yến Nhiễm đứng ở dưới đài mà nói lại chính là dao sắc đâm nát con tim.

Lý Tịch Trì vội vàng kéo tay hắn, thấp giọng an ủi: “Yến Nhiễm, nàng vốn là tự nguyện. Ngươi không nên vì nàng mà khổ sở. Tối nay ngươi là vì Trịnh Trường Cát cùng Trầm Doanh Thu mà đến. Ngàn vạn lần không nên vì xúc động nhất thời mà phá hủy đại sự.”

Yến Nhiễm không trả lời y, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn Hồ phi trên đỉnh đài. Lý Tịch Trì lo lắng hắn còn như vậy thì sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện, nên muốn gọi người bưng đến một chén trà an thần. Song đúng lúc y đang định quay đầu tìm thái giám thì lại nhìn thấy trong góc tối âm u ở cửa khẩu hoa viên phía nam đã có hai người thị vệ dẫn theo một lão nhân gia đứng chờ ở cửa.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng cũng đủ để Lý Tịch Trì nhận rõ được lão nhân gia kia không phải ai khác chính là Trịnh lão quản gia của Vương phủ.

Nhưng chẳng phải là hắn đang ngụ tại biệt quán với Trịnh Trường Cát cùng Trầm Doanh Thu sao? Bây giờ làm thế nào có thể tiến vào hoàng cung đại nội canh giữ nghiêm ngặt?

Chẳng lẽ là Trầm Doanh Thu xảy ra sự tình gì cho nên tới đây báo tin sao?

Trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành, Lý Tịch Trì lập tức muốn đi qua hỏi cho rõ ràng tường tận. Nhưng y còn chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy trên chiếc bàn của các vị đại thần đang ngồi phía đối diện có một bóng người đứng lên, lén lút đi tới chỗ Trịnh quản gia.

Không phải ai khác, chính là Trịnh Trường Lâm!