Liên tục truyền dịch hai ngày, chân Chu Dương mới bình phục lại như thường, ngày thứ ba dù thế nào anh cũng không muốn lại đến bệnh viện. Triệu Hằng nói: "Bác sĩ bảo anh truyền dịch ba ngày mà."
"Tốt rồi còn truyền cái gì chứ." Chu Dương đáp.
"Như thế này với anh là tốt rồi sao?"
"Không đau không nhức đương nhiên là tốt rồi."
"Vậy qua mấy ngày nữa anh đừng có kêu đau đấy!"
"Thật sự tốt rồi, cam đoan không kêu." Chu Dương trấn an.
Triệu Hằng cầm thấy hết cách với anh rồi, cô tranh thủ thời gian liên hệ với bạn bè hỏi thăm về gout, bạn bè đề cử cho cô một loại thuốc ngoại, sau khi tìm kiếm Triệu Hằng phát hiện trong nước không bán, mà giá cả còn tương đối đắt, kinh tế cô eo hẹp, suy nghĩ, cuối cùng quyết định mua thử trước hai hộp. Cô thông qua con đường của mình mua được thuốc, mấy ngày sau nhận được, dặn dò Chu Dương nhớ uống, Chu Dương thành thực gật đầu.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Chu Dương đi sớm về trễ, các hạng mục lắp đặt thiết bị phòng ở trong tay anh quá nhiều, ban ngày tranh thủ thời gian làm điện nước, buổi tối thì mang theo đèn pin đến nhà chủ lắp đặt công tắc điện.
Vì tiết kiệm tiền, anh chỉ gọi mỗi Tiểu Á, đội ngũ khác người nhiều, buổi tối chỉ tốn hơn ba giờ có thể làm xong, anh và Tiểu Á bình thường phải tối muộn mới có thể xong. Bảy giờ sáng ra cửa, mười giờ hơn thậm chí mười một giờ đêm mới về đến nhà, sau khi tắm rửa xong anh ngả đầu đi ngủ, thời gian nói chuyện phiếm với Triệu Hằng cũng không có.
Trong nhà bình thường vệ sinh hai ba ngày làm một lần, Triệu Hằng phát hiện trong phòng có rất nhiều tro bụi do đối phương tha về, nên cố gắng quét dọn mỗi ngày.
Thỉnh thoảng quần áo Chu Dương thật sự quá bẩn, cô chỉ có thể dựa vào giặt tay mới có thể sạch được, cô biết rõ Chu Dương mệt mỏi, không bảo anh nấu ăn, mua thức ăn cũng chờ sau khi tan làm mới mang về.
Bởi vậy trách nhiệm của cô tăng thêm, khóe miệng bất giác rộp lên.
Vào sáng sớm sau khi Chu Dương tỉnh dậy mới phát hiện, anh xoay người đi toilet, chạm mặt Triệu Hằng ở cửa, anh chỉ vào miệng cô, hỏi: "Bị nóng hả?"
"Không biết..." Triệu Hằng cũng buồn rầu, hôm nay cô còn muốn tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, vết rộp ở miệng quá dễ làm người khác chú ý, không biết trong thời gian ngắn có cách nào có thể làm mất đi không.
Chu Dương hỏi cô: "Mấy ngày nay em ăn những gì hả?"
"Ăn cơm bình thường, không có ăn gì hết."
Chu Dương thấy đáy mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt, anh khẽ mím môi, hỏi: "Có phải gần đây quá mệt mỏi hay không?"
"... Hơi hơi." Triệu Hằng không cách nào phủ nhận.
"Công việc có thể từ từ, đừng thức đêm."
"Ừ."
Anh không hiểu công việc của Triệu Hằng, anh không có cách nào hỗ trợ, cũng không thể làm giùm. Chu Dương xoa đầu cô, hôn khóe miệng cô, vết rộp nhô lên rõ ràng, khóe miệng không mềm mại giống như lúc trước hôn cô.
Triệu Hằng cười yếu ớt, đẩy anh: "Mau đi đánh răng rửa mặt."
Chu Dương cười đi vào nhà tắm, lông mày Triệu Hằng nhăn lại, quay người hỏi anh: "Gout lại phát?"
"Chưa, không đau chút nào." Chu Dương vừa rồi đi đường hơi lảo đảo, anh cho rằng che dấu vô cùng tốt, không nghĩ tới lại để cho Triệu Hằng phát hiện.
Triệu Hằng hỏi: "Mỗi ngày anh có uống thuốc không đấy?"
"Mỗi ngày đều uống mà."
Triệu Hằng không tin, cô đi đến chỗ đậu xe, từ hộc xe tải lấy hộp thuốc cô đưa cho Chu Dương mang theo, mở ra xem xét, chỉ ít đi mấy viên mà thôi.
Cô lại lên trên lầu, sắc mặt đã không tốt, Chu Dương giải thích: "Có mấy lần quên mất."
Triệu Hằng dùng sức kéo ghế ra, tạo ra tiếng ghê tai. Thấy trên mặt ghế không được lau sạch sẽ, không biết bùn hay là cái gì, cô rút tờ khăn giấy lau vài cái, cúi đầu nói: "Cơ thể là của chính anh, em cũng không thể ép buộc anh."
"... Giận à?" Chu Dương gạt cằm cô lên.
Triệu Hằng né tránh, Chu Dương nói: "Lúc này chân anh thực sự không sao mà, anh nhất định sẽ uống đủ thuốc."
Vết bẩn kia chỉ dựa vào khăn tay lau không hết, Triệu Hằng nghĩ đến phải dùng giẻ ướt mới lau được, cô im lặng một lúc, lại nhìn về phía Chu Dương, nói: "Anh đi uống đi, cốc ở phòng bếp, anh rửa qua đi. Nhớ phải uống thuốc."
Chu Dương cười: "Ừ."
Buổi chiều Triệu Hằng phải đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường cấp ba, bởi vậy hôm nay cô không vội làm việc, buổi sáng ở nhà làm tóc và trang điểm.
Cô nhớ tới cuộc họp lớp mấy tháng trước kia, lúc ấy cô cũng trịnh trọng như thế này, ngồi ở trong xe Lý Vũ San vẫn không quên tô lại son môi.
Phải gọn gàng mới thích hợp đi xã giao, Triệu Hằng ăn mặc thỏa đáng đi ra ngoài.
Bạn học cũ đã đến hơn mười người, Triệu Hằng và Lý Vũ San gặp bạn bè ở ngày kỷ niệm thành lập trường, châu đầu ghé tai bàn luận những gương mặt quen thuộc.
Xung quanh cũng có người đang bàn luận về cô, Lý Vũ San vụng trộm đụng cánh tay Triệu Hằng, nói: "Nhất định là đồ GATO kia!"
"Sớm đoán được rồi." Triệu Hằng không quan tâm.
Trịnh Khúc Du sẽ đem chuyện của cô nói cho mẹ Chu Dư Vĩ, tất nhiên sẽ không quên tuyên truyền trong đám bạn học.
Lý Vũ San dò xét cô, thấy cô không tức giận, cô ấy không nói thêm gì nữa.
Chạng vạng tối mọi người thương lượng đi ăn cơm, có bạn học đề cử một nhà hàng cách trường học không xa, lái xe hơn mười phút là đến.
Chủ nhiệm lớp đồng ý, mọi người tất nhiên không có ý kiến, Triệu Hằng ngồi trên xe Lý Vũ San, đến gần chỗ đỗ xe ở nhà hàng, Lý Vũ San nghe thấy bên ngoài có người gọi.
Cô ấy hạ cửa sổ xe xuống, là Tưởng Đông Dương.
Tưởng Đông Dương đã đỗ xong xe, anh ta đứng ở một chỗ ngoắc: "Bên này!"
Lý Vũ San vui tươi hớn hở đi về phía anh ta.
Tưởng Đông Dương đi cùng các cô, phía đông đại sảnh nhà hàng bị quây lại, công nhân lắp đặt thiết bị đang tu bổ gạch men và đổi đèn đóm.
Có người bỗng nhiên kêu lên: "Tiểu Triệu?"
Triệu Hằng cũng không để ý, cho đến khi lại nghe thấy một tiếng "Tiểu Triệu ", cô mới quay đầu xem.
Cô liếc thấy Chu Dương đầy bụi đất đứng trên thang, người gọi cô là lão Tưởng.
Chu Dương không ngờ tới lại nhìn thấy Triệu Hằng ở chỗ này.
Nhà hàng này hôm trước bị người gây chuyện, bộ phận lắp đặt thiết bị hỏng, hôm nay anh bị người tìm đến cấp cứu. Mấy phút trước lão Tưởng chạy lung tung đến phòng bếp và phòng bao khác, bị nhân viên công tác mời đi ra, đám làm cùng nói với ông: "Chú không thể an phận đừng mò mẫm à!"
Lão Tưởng gãi đầu cười mỉa: "Nơi này là lần đầu tiên tới, bắt được cơ hội đương nhiên phải nhìn xem lắp đặt thiết bị ở đây rồi, đi đâu học đấy không biết sao!"
Chu Dương đứng trên thang bận rộn, đầu cũng không cúi xuống nói: "Chú luôn có tật xấu này. Nhưng lão Tưởng à, chú cũng chú ý một chút, đừng làm như vậy, ảnh hưởng không tốt."
"Biết rồi biết rồi!" Lão Tưởng gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới khách hàng vào cửa, ông lập tức hô lên "Tiểu Triệu ", Chu Dương dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Xung quanh Triệu Hằng là bạn học cấp ba và chủ nhiệm lớp, ánh mắt mấy người khác thường dò xét đám người lắp đặt thiết bị đối diện.
Triệu Hằng đứng nguyên tại chỗ mấy giây, sau đó đi đến đầu kia, ngửa đầu nhìn Chu Dương: "Em và bạn học tới đây ăn cơm."
"Kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc à?" Chu Dương từ trên thang nhìn xuống hỏi.
"Vâng, vừa chấm dứt, anh còn bận đến khi nào?"
"Sắp kết thúc công việc rồi." Chu Dương hỏi, "Ăn xong có cần anh tới đón em không?"
"Không cần, Lý Vũ San sẽ đưa em về."
Triệu Hằng không làm chậm trễ công việc của anh, chào hỏi xong cô cùng với Lý Vũ San đi lên lầu. Chu Dương nhìn người đàn ông đi cùng ở phía sau cô, mặc âu phục, khí chất xuất sắc, nhìn là biết nhân sĩ tinh anh, anh từng thấy người này đưa Triệu Hằng về nhà, có lẽ anh ta chính là Tưởng Đông Dương.
Chu Dương phủi bụi trên tóc, một lần nữa trèo lên thang.
Phòng bao tầng hai thức ăn dần được mang lên, có mấy bạn học nữ vừa rồi không biết rõ tình huống, sau khi ngồi xuống xì xào bàn tán một lúc, mượn cớ đi WC, đi xuống dưới nhìn qua.
Chu Dương dừng lại động tác, anh làm nốt mấy bước cuối cùng, sau đó nhảy xuống thang, nói: "Kết thúc công việc!"
Những người kia không nhìn được rõ mấy, nhỏ giọng bàn tán, tiến vào phòng bao xôn xao nhìn qua.
Một buổi liên hoan cả khách và chủ đều vui, bạn học nam giàu nhất tính tiền, Lý Vũ San còn trêu chọc đối phương vài câu, nói: "Không tệ nha, tớ đang chờ mong lần tụ tập sau rồi!"
Bạn học nam cười nói: "Một câu đã định, lúc nào muốn ăn cứ tới tìm tớ!"
Lý Vũ San cười ha hả tạm biệt bạn học, sau khi lên xe vẫn còn không ngừng cảm khái bạn học cũ thật giàu.
Triệu Hằng không nói gì, cô dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lý Vũ San một mình nói chuyện không có tí sức lực nào, cô ấy im lặng một lát, nói: "Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
"Bảo sao lúc họp lớp câm như hến, miệng làm sao vậy?"
"Bị nóng." Triệu Hằng sờ khóe miệng.
"... Có phải quá mệt mỏi hay không?"
"Tàm tạm."
"Đừng qua loa." Lý Vũ San lái xe, nói, "Một người phụ nữ có mệt hay không, tinh thần thế nào, một hai câu một ánh mắt là có thể nhìn ra. Lần trước gặp cậu còn giống người, lúc này sao giống đoá hoa khô héo thế này?"
Triệu Hằng vuốt tóc, ngồi thẳng nói: "Nói khoa trương quá."
"Thế mà khoa trương."
Lý Vũ San cũng không nhắc tới ánh mắt khác thường vừa rồi của đám bạn học nữ kia, cô ấy suy nghĩ hỏi: "Phòng kia của cậu xong chưa?"
"Ừ, sắp vào ở được rồi."
"Nhanh nhỉ."
"Đã chậm so với kế hoạch rồi."
Lý Vũ San nói: "Vậy chừng nào cậu chuyển vào?"
"Đợi hai tháng cho bớt mùi, đúng lúc tớ thuê bên này hết hợp đồng, đến lúc đó sẽ chuyển vào."
"Vậy anh ta có chuyển vào cùng cậu không?"
Triệu Hằng sửng sốt, bỗng nhiên im lặng.
Lý Vũ San liếc cô, "Thật ra cậu có phát hiện hay không, mấy tháng này cuộc sống của cậu hơi loạn? Cậu là người sống theo kế hoạch dài hạn, nhưng bây giờ mục tiêu của cậu là gì?"
Kiếm tiền, Triệu Hằng nghĩ.
"Tớ thấy cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó, trước kia cậu không như vậy, chuyện gì cậu cũng lập kế hoạch đến hai ba năm về sau."
"Cậu đang muốn nói gì?" Triệu Hằng hỏi.
"Tớ đang nói chuyện."
"Ừ."
Lý Vũ San nói: "Cậu có một chiếc áo khoác màu đỏ, lần trước họp lớp mặc ấy, lúc đó tớ từng chụp ảnh gửi cho ông xã, nói với anh ấy tớ muốn mua, cậu đoán xem câu đầu tiên anh ấy trả lời tớ là gì?"
"Cậu nói thẳng đi."
"Cậu không thể phối hợp chút à." Lý Vũ San nói, "Aiz, câu đầu tiên là, ‘bao nhiêu tiền’?"
Lý Vũ San cười nói: "Lúc trước kết hôn, những người kia đều cho là tớ nhìn trúng tiền của anh ấy, có cái rắm á, bề ngoài anh ấy thì ngăn nắp, lắp đặt thiết bị biệt thự cũng chả còn bao nhiêu, cuối cùng tớ cũng không mua cái áo kia."
"... Cậu muốn biểu đạt điều gì?" Triệu Hằng hỏi.
"Cũng không có gì, tùy tiện nói thôi, tớ cũng không có ý gì." Lý Vũ San cảm thấy không có tí sức lực nào, "Tớ cũng từng vi tình yêu choáng váng đầu óc, rất nhiều lúc đều không cân nhắc, anh ấy có vợ trước, có một cô con gái chỉ nhỏ hơn chín tuổi so với tớ, có một người mẹ trọng nam khinh nữ, hiện tại ngay cả áo khoác anh ấy đều không nỡ để cho tớ mua, sao tớ lại lấy anh ấy chứ. Hiện tại tớ cảm thấy thực sự mệt mỏi, cậu có mệt không?" Dừng một chút, "Đến bây giờ cậu vẫn không nói được đến lúc đó anh ta có chuyển vào cùng với cậu không."
Ngoài của sổ xe là bóng đêm sâu thẳm, Triệu Hằng không trả lời.
Triệu Hằng trở lại nhà trọ, Chu Dương đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi, "Về rồi hả?" Anh nói.
"Vâng, anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi."
"Em đi tắm đây."
"Ừ."
Chu Dương chỉnh nhỏ âm lượng TV, rót cho cô cốc nước ấm để lên bàn, nửa giờ sau Triệu Hằng tắm rửa xong đi ra, ngồi vào ghế sa lon uống nước, uống mấy ngụm lại tựa vào vai Chu Dương.
Bả vai anh rất rộng, cơ bắp co dãn, dựa vào rất thoải mái, Triệu Hằng mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt.
Chu Dương hỏi: "Tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường mệt mỏi như vậy sao?"
"Là mấy ngày nay ngủ không đủ."
Chu Dương ôm bả vai cô, cho cô dựa vào thoải mái hơn, nhẹ giọng hỏi: "Ôm em đi lên giường nhé?"
Triệu Hằng ôm cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, "Ừ" một tiếng. Lúc này Chu Dương mới ôm lấy cô.
Triệu Hằng đổ bệnh, sau nửa đêm đau đầu ngủ không được, vết rộp ở khóe miệng càng lớn hơn, trời còn chưa sáng Chu Dương đã mang cô đi bệnh viện.
Triệu Hằng đau đầu cố lắm mới có thể tỉnh táo, sau khi kiểm tra bác sĩ bảo cô đi chụp CT, sau khi xem phim chụp hỏi cô bình thường làm những gì, cuối cùng đưa ra kết luận, nói cô áp lực quá lớn, cần phải thả lỏng tâm tình, hơi sốt cao, kê ít thuốc đau đầu và hạ sốt cho cô, không bắt cô truyền dịch, về nhà nghỉ ngơi là được.
Hôm nay Chu Dương không đi làm, anh mang Triệu Hằng về nhà, lại đi ra ngoài mua đồ ăn, làm một ít đồ thanh đạm có dinh dưỡng cho cô ăn.
Triệu Hằng ngủ một lúc lâu, lại bị điện thoại đánh thức, là bên Hoa Vạn Tân Thành chuyển đồ gia dụng. Chu Dương bảo cô ngủ, tự anh đi qua, đến khi trời gần tối đen mới trở lại, vào nhà thấy cô ngồi ở trên giường ôm laptop.
"Tại sao lại làm việc?" Anh đi đến trước muốn lấy laptop đi.
"Chỉ một chút thôi, chờ một chút." Triệu Hằng né tránh.
Chu Dương đứng bên giường không lên tiếng, đợi cô đánh xong chữ, anh mới lấy máy tính đi.
Ngày hôm sau sức khoẻ Triệu Hằng chuyển biến tốt đẹp, Chu Dương làm việc trở về, sau khi tắm rửa, anh ngồi vào ghế sa lon, lặng yên nhìn dáng vẻ bận rộn làm việc, sau đó nói: "Triệu Hằng."
"Vâng?"
"Em qua đây."
Triệu Hằng quay đầu liếc anh, đứng dậy đi về phía anh, "Gì vậy?"
Chu Dương giang hai tay cánh tay, Triệu Hằng tự nhiên dán vào ngực anh, Chu Dương hôn trán cô một chút, nói: "Em còn bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?"
"..." Triệu Hằng cười, “Sao vậy?"
Chu Dương buông cô ra, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, để lên trên bàn.
Ánh mắt Triệu Hằng dò hỏi.
Chu Dương nói: "Trong này có mười lăm vạn, mười vạn là Thôi Tịnh Hà trả, năm vạn là tiền tiết kiệm của anh." Trước kia khi ông bà nội còn sống anh thường xuyên hiếu kính, cũng còn phải sinh hoạt, bởi vậy không tiết kiệm được bao nhiêu. Những ngày này anh dốc sức liều mạng làm việc, sau khi tổng kết các khoản lắp đặt thiết bị mới được từng này.
Chu Dương chuẩn bị mở miệng: "Chút tiền ấy để em mua đồ gia dụng, coi như anh cho em vay."
Triệu Hằng giật mình, cô nhìn về phía tấm thẻ trên bàn, qua một lúc, cô cười nói: "Không cần, em tự kiếm được."
Chu Dương nhìn chằm chằm vào cô không lên tiếng.
Giữa nam nữ thật ra rất kiêng kị chuyện liên quan đến tiền bạc, thực tế còn có phòng ở. Thật ra anh đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chu Dương nói: "Tiền này cho em vay, anh không có ý gì khác."
"... Em biết."
"Em không muốn..." Chu Dương dừng lại.
Triệu Hằng không nói tiếng nào nhìn anh.
Mái tóc quăn màu nâu của cô hơi rối so với trước, có lẽ đã lâu không chăm sóc qua, ánh mắt cô vẫn luôn ôn hòa. Chu Dương yên tĩnh một lúc, chậm rãi nói: "Em 27 rồi."
"... Ừ." Triệu Hằng nhẹ giọng đáp lại.
"Anh từng xem sổ tay của em, là trước kia không cẩn thận nhìn thấy, em nói muốn kết hôn trước khi 30 tuổi."
Triệu Hằng sửng sốt.
"Chỉ còn mấy năm rnữa, em có... từng suy nghĩ?" Chu Dương thấp giọng hỏi.
Triệu Hằng lặng lẽ ngồi, thời gian như bất động vào thời khắc này. Cô không khỏi nhớ tới quẻ xâm đầu năm kia, hôn nhân phải thận trọng.
Bọn họ chưa ai từng nói lời yêu, ai cũng không dám đối mặt với sự thật, ai cũng ngừng bước khi thấy tương lai bất định.
Vào lúc này bàn đến chuyện cưới gả, bọn họ che giấu đi qua hơn ba tháng này, chẳng quan tâm không thèm suy nghĩ, hôm nay tấm màn che mắt chậm rãi cởi bỏ.
"... Không muốn số tiền này?" Anh hỏi.
Đợi một lúc, vẫn không đợi được câu trả lời, Chu Dương vỗ chân cô, nói: "Mau lên, đừng lại làm đêm nữa."
Đêm nay hai người không nói chuyện phiếm, chỉ có Chu Dương trước khi đi ngủ dặn dò, "Đi ngủ sớm một chút."
Còn có Triệu Hằng đáp lại một tiếng, "Vâng."
Chu Dương không biết khi nào cô trở lại trên giường, anh bỗng nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, ánh trăng chiếu vào người bên cạnh, anh biết rõ cô lên giường rồi.
Anh nằm một lúc, không ngủ được, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay, sờ soạng đi phòng khách châm điếu thuốc, ngồi vào trên ghế sa lon, hút một lúc, sợ mùi thuốc hun người, anh lại cầm điếu thuốc đi vào toilet.
Ngày hôm sau Chu Dương vẫn đi đón Tiểu Á, đợi vài phút đều không đợi được cậu đúng giờ xuống lầu.
Anh nhắn tin giục, chỉ chốc lát nhận được tin trả lời, là một chuỗi giọng nói, người nói chuyện là chị gái Tiểu Á, hiện nay bọn họ đang ở bệnh viện.
Chu Dương nhíu mày, lập tức thay đổi phương hướng đi bệnh viện, tìm được phòng bệnh, mới nhìn thấy Tiểu Á thương tích đầy mình.
"Xảy ra chuyện gì!" Chu Dương vén chăn quan sát cậu.
Đôi mắt Tiểu Á sưng đỏ, trên tay đang truyền dịch, không làm được thủ ngữ, chị cậu khóc sướt mướt, ban đầu lời nói không rõ, Chu Dương nhíu mày quát: "Đường đường là sinh viên mà nói không nên lời? Đừng khóc, nói rõ cho anh!"
Lúc này chị gái Tiểu Á mới nghẹn ngào nói từ đầu đến cuối.
Cô bé bị bạn cùng phòng oan uổng trộm tiền, thời gian là vào hôm từ trạm xe về. Lúc này vừa vào học kỳ mới, Tiểu Á đưa cô bé về phòng ngủ, đám bạn cùng phòng mặc dù không nói gì ở trước mặt, lại luôn nói sâu xa, Tiểu Á không nói gì, đọc hiểu môi của bọn họ nhưng không có cách nào thay chị gái giải thích.
"... Lần trước Tiểu Á đưa cho em một ít đồ ăn vặt nhập khẩu Nhật Bản." Chị gái Tiểu Á lau đi nước mắt trên mặt, nói ra, "Sau khi em mang trở về phòng ngủ không dám ăn, hai ngày trước có sinh nhật một bạn cùng phòng, em mới đem đồ ăn vặt làm quà cho cô ấy. Em không biết đồ đã hết hạn, họ bảo em đưa đồ quá hạn còn nói những đồ này là em trộm tiền của bọn họ mua. Em nói với Tiểu Á, Tiểu Á tức giận muốn tìm bọn họ lý luận, kết quả bị bạn trai bọn họ đánh cho một trận."
Địa điểm đánh người ở đầu hẻm nhỏ, không có máy ghi hình không có người ở, Tiểu Á lại không thể nói, ngay cả hô cứu mạng đều không được.
Chu Dương ngồi một lúc trong phòng bệnh, cuối cùng hỏi: "Em còn tiền không?"
"Còn... Còn một ít ạ."
Chu Dương đưa toàn bộ tiền mặt trong túi quần ra, để lên mặt bàn, lại bảo Tiểu Á nghỉ ngơi thật tốt.
Anh ra khỏi bệnh viện, châm điếu thuốc.
Người nghèo ngay cả mấy hộp đồ ăn vặt nhập khẩu Nhật Bản nho nhỏ đều không xứng ăn, cái xã hội này thực con mợ nó!
Chu Dương không nói việc của Tiểu Á cho Triệu Hằng, mấy ngày sau hai người đều đi sớm về trễ, ban đêm cùng ngủ chung giường, có khi lưng tựa lưng, có khi Chu Dương sẽ đem cánh tay khoác lên trên người cô, có lúc Triệu Hằng sẽ mơ mơ màng màng tiến vào trong ngực anh.
Chu Dương rất dễ dàng tỉnh, lúc cô dịch vào ngực anh, anh không dám làm ảnh hưởng đến cô, chân vô cùng đau đớn anh cũng chỉ nhịn xuống.
Triệu Hằng khi tỉnh dậy vào buổi sáng cũng không mở mắt ra ngay, cô sẽ tiếp tục ở trong ngực của anh xê dịch một lúc, chờ anh rời giường, cô mới xoay người, nhìn về phía mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ.
Hôm nay hai người đều về nhà sớm, chạm mặt ở cửa, Chu Dương sửng sốt hỏi: "Hôm nay sớm như vậy?"
"... Anh cũng thế."
Hai người mỉm cười, mở cửa vào nhà. Chu Dương tiến vào phòng bếp nói: "Vậy hôm nay để anh làm cơm nhé."
"Anh làm đi... Để em rửa rau."
Mở tủ lạnh ra, lại chỉ thừa hai quả cà chua đã mềm nhũn cả rồi.
Đi ra ngoài mua thức ăn còn kịp, dù sao thời gian còn sớm, nhưng hai người đều quá mệt mỏi, không muốn cố sức. Trong nhà bếp lạnh tanh, chỉ có thể đi bên ngoài ăn, Chu Dương đề nghị: "Không bằng đi tiệm cơm nhé?"
Triệu Hằng cũng nhớ mùi vị nơi đó, cô gật đầu nói: "Vâng."
Gần nhà trọ cũng có điểm đỗ xe đạp công cộng, hai người đã lâu không đi, lúc này cưỡi xe đi, không bao lâu đã đến tiệm cơm, lúc này thực khách không nhiều lắm, còn chưa tới giờ cao điểm cơm tối.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa nói chuyện, chỉ chốc lát cầm ba cái ống đi tới, hỏi bọn họ: "Hôm nay anh chị muốn ăn gì?"
Triệu Hằng tò mò chỉ vào cái ống hỏi: "Đây là gì thế?"
"Ống than, phát miễn phí đấy." Nhân viên phục vụ đưa cho cô một ống, "Cho chị một ống nhé?"
Triệu Hằng cười nói: "Không cần, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
Hai người gọi đồ, Chu Dương nói: "Ngay cả ống than em còn chưa từng nhìn thấy sao?"
"Thấy rồi, nhưng để riêng không nhận ra." Triệu Hằng nghĩ ra gì đó, "Đúng rồi, lần trước bên lắp đặt gas bảo em mua tấm phòng cháy, bảo chỗ cửa hàng gas có bán."
"Ừ, lần sau anh mang về cho em."
"Vâng."
Hai người cơm nước xong xuôi đi ra, trăng sáng trên đỉnh đầu, gió nhẹ mát mẻ hợp lòng người. Ăn quá nhiều, cần tiêu hóa, Triệu Hằng nói: "Nếu không đạp một lát nhé?"
“Ừ."
Bọn họ đi con đường xa nhất, là từ bên này đến miếu thần tài, tốn thời gian một giờ, gió lạnh ào ào, về sau còn băng tuyết bay đầy trời.
Hôm nay trời đông giá rét sớm đã qua đi, ban đêm người đi đường dòng xe cộ đông đúc, bọn họ vừa đi vừa tránh chứ không phóng túng được như lúc đó.
Bất tri bất giác đi đến chỗ cầu thang, dưới cầu thang không xa là cửa hàng photo gần trường học, Chu Dương chịu đựng chân đau, chống mặt đất, nói: "Lần trước tìm một lúc lâu, kết quả cửa hàng photo đóng cửa."
"Đúng vậy... Sau đó anh đi đâu photo?" Triệu Hằng hỏi.
"Tìm một chỗ khác, ngay phía sau tiệm cơm."
"Ừ."
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên mấy thanh niên đạp xe đến, đội mũ bảo hiểm mặc đồ thể thao, lớn tiếng hò hét một đường lao xuống thang.
Triệu Hằng không biết có phải đám người lần trước gặp phải hay không.
"Lại muốn cưỡi xuống dưới?" Chu Dương hỏi.
"Không, em chỉ nhìn xem thôi."
Chu Dương cười, "Có muốn cưỡi nữa không?"
"... Lần trước suýt chút nữa ngã, anh đỡ em nhé?"
"Ừ."
"... Vậy thử lại lần nữa."
Triệu Hằng nắm chặt tay lái tay, dặn dò: "Đỡ chắc đấy, đừng để cho em ngã."
Chu Dương chạy tới bên cạnh cầu thang, nói: "Yên tâm."
Triệu Hằng đạp một cái, xe lao xuống. Chu Dương như lần trước ở bên cạnh đuổi theo, muốn bảo vệ bên người cô, nhưng mà anh quên gần đây bận rộn, không chú ý nghỉ ngơi, chân vừa sưng vừa đau, từng bước giẫm lên bậc thang, căn bản đuổi không kịp tốc độ Triệu Hằng.
Lập tức sắp thành công, ông trời dường như lại muốn ngáng chân, tay lái Triệu Hằng nghiêng một cái, gọi anh: "A Dương —— "
Chu Dương xông về phía cô, lại đã muộn một bước, xe đạp "ầm ầm" đổ xuống đất, "Triệu Hằng ——" Chu Dương bổ nhào qua.
Triệu Hằng ngã xuống, cánh tay phải chạm đất, đau đến mức không dậy nổi. Cô chật vật, bánh xe vẫn đang xoay tròn.
Chu Dương ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt cô vào trong ngực, vuốt ve cô hỏi: "Có sao không? Cánh tay hay là chân?"
Triệu Hằng lắc đầu.
"Đau ở đâu? Rốt cuộc đau ở đâu?" Chu Dương căng thẳng hỏi.
Triệu Hằng nói: "Không có việc gì..."
"Cánh tay thì sao?"
"Không có việc gì, chỉ hơi đau một chút."
"Không gãy?"
"...Đâu có dễ gãy như vậy." Triệu Hằng nhìn về phía xe đạp, nói, "Xe không hỏng chứ."
Cô đang muốn xem xét, bỗng nhiên bị Chu Dương ôm chặt lấy.
Cái ôm này rất chặt, cô ở yên trong ngực anh không động đậy.
Có gần trăm bậc thang, đủ dài; bốn phía không người, đủ yên tĩnh. Có lẽ vào khoảnh khắc đó, bọn họ cũng biết chính mình mệt mỏi rồi.
"Ngày mai anh chuyển đi." Chu Dương ở trên đỉnh đầu cô nói.Triệu Hằng không nói lời nào, hai mắt dần dần ướt nhoè.