Đột nhiên nghe Bắc Thần Mặc Hoàn hỏi như vậy, Bắc Thần Quang Vũ nhất thời thân thể cứng đờ.
Xong rồi! Chẳng lẽ y nhìn ra cái gì sao?
Cố gắng ngăn chặn bất an từ đáy lòng nhảy lên, Bắc Thần Quang Vũ cười gượng một tiếng, nói: “Phụ hoàng vì cái gì hỏi như vậy?”
Bắc Thần Mặc Hoàn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hai má Bắc Thần Quang Vũ, xúc cảm trơn mềm làm cho y cúi đầu cười. Ngón tay thon dài cùng chậm rãi đảo qua mặt mày Bắc Thần Quang Vũ, lại làm cho Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cảm thấy giống như trong lòng có lông chim nhẹ nhàng mà chạm vào, hắn ngừng thở, ngón tay kia giống như mang theo ma lực, khiến hắn không biết làm sao.
“Ánh mắt của ngươi, còn có biểu tình của ngươi, lơ đãng nhìn lại, không giống một đứa nhỏ.” Bắc Thần Mặc Hoàn nhẹ nhàng nắm cằm Bắc Thần Quang Vũ, buộc hắn ngẩng đầu, đôi mắt tối đen tròn to dưới ánh trăng bạc giống hai viên hắc bảo thạch tốt nhất, lông mi dài mà đậm hơi hơi run run, giống như những phiến quạt.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, trong chốc lát, Bắc Thần Quang Vũ có chút chột dạ hạ đôi mắt, không lo lắng thấp giọng nói: “Ta...... Ta chỉ là.....” Chỉ là một du hồn vô ý xâm nhập. Nhưng bí mật này Bắc Thần Quang Vũ đã tính toán đem nó giấu sâu dưới đáy lòng, cái thời không hiện đại phồn hoa sặc sỡ hắn sợ là vĩnh viễn cũng không trở về được, chỉ nguyện ở đây thay thế nguyên chủ thân thể này hảo hảo sống sót.
“Chỉ là cái gì?” Cặp mắt màu vàng lợt yên lặng nhìn hắn.
Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên cười, bướng bỉnh nhún nhún vai, mở hai tay ra, nói: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ là có phần trưởng thành sớm, so với tiểu hài tử cùng tuổi thành thục hơn thôi mà, hắc hắc.”
Nghe xong lời này, Bắc Thần Mặc Hoàn nhíu nhíu một bên lông mi, đôi môi mỏng chậm rãi gợi lên một nụ cười, sau đó cúi người xuống, gần sát bên tai Bắc Thần Quang Vũ, hô hấp mang theo mùi tùng mộc thơm ngát nhẹ nhàng phun trên vành tai mẫn cảm, làm cho Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên, tim đập bỗng nhiên như nổi trống, tựa hồ còn có thể cảm giác được máu trong động mạch ồ ồ lưu động.
“Phải không?” Bắc Thần Mặc Hoàn thanh âm trầm thấp nói, khiêu khích thổi khí vào bên tai bắt đầu phiếm hồng kia, vừa lòng nhìn thấy cả người Bắc Thần Quang Vũ run lên, sau đó hạ mi mắt, che khuất hết thảy cảm xúc trong đôi mắt vàng lợt kia, còn nói thêm: “Kia, trẫm thực chờ mong.”
Chờ mong? Chờ mong cái gì? Bắc Thần Quang Vũ nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt Bắc Thần Mặc Hoàn một cái, chớp chớp lông mi nồng đậm, đôi mắt tròn tròn hiện ra vẻ vô tội.
Bắc Thần Mặc Hoàn lại tao nhã cười cười, đứng dậy bước qua phiến đá, mang theo hai thị vệ nghênh ngang mà đi.
Nhìn thấy bóng dáng thon dài kia dần dần biến mất trong rừng cây thấp thoáng, Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới thả lỏng cơ thể vừa rồi vẫn buộc chặt, thở hổn hển tựa vào tảng đá, yên lặng nhìn thác nước kia ngẩn người.
Vì cái gì chính mình mỗi lần nhìn thấy đế vương này trong lòng đều có một cảm giác kỳ quái? Cái loại phản ứng này...... Đã lâu cũng chưa có...... Chẳng lẽ...... Bắc Thần Quang Vũ giơ tay sờ sờ lá gan của mình, chẳng lẽ bản thân động tâm?
Cười nhạo một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ lắc đầu, người sắp ba mươi tuổi, xuyên đến nơi này lại nghĩ đến một thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi sao? Động tâm? Từ này với hắn mà nói là không thể tưởng tượng nổi, là cực kỳ ngây thơ, khi ở hiện đại hắn cũng không dám dễ dàng nói từ này, hắn không giống một số người cùng giới, cho dù cảm thấy cô đơn cùng tịch mịch, cũng không muốn tùy tiện giao phó thân thể dùng dục vọng thỏa mãn sinh lý mà tạm thời huyễn hoặc tâm mình, hắn nhìn qua rất nhiều người vì thế mà khiến bản thân đầy vết thương. Hắn tình nguyện sống cuộc sống cô tịch như Thanh Giáo, giữ lấy tâm mình, tình yêu cấm kỵ kia cần trả giá rất lớn vĩnh viễn không thể biết được, hắn có dũng khí thừa nhận hắn là ngoại tộc, nhưng không có dũng khí tin tưởng tình yêu đồng loại.
Không, có lẽ hắn chẳng những không tin người khác, mà còn không tin tưởng chính mình. Hắn không tin chính mình có thể đi đối mặt áp lực phải thừa nhận, cũng không tin tưởng chính mình sau khi hưởng qua tình yêu tốt đẹp còn có thể kiên cường đối mặt nghi kỵ cùng phản bội có lẽ có.
Huống chi, tại thời này, nam nhân xinh đẹp tao nhã kia lại là một đế vương cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ, quan hệ giữa hai người quá mức phức tạp, như thế nào có thể dễ dàng nói rằng động tâm với y? Bản thân vẫn là không nên quá ngây thơ, tại đây cái gì cũng không thuộc về mình, chỉ trừ bỏ trái tim này, nếu ngay cả nó cũng dễ dàng trao đi, ngươi còn lại gì đây? Chỉ có cuộc sống bình thản yên lặng mới đáng để hướng tới, cứ như vậy hảo hảo mà thong dong sống sót đi.
Ngẩng đầu hít thật sâu một hơi không khí lạnh lẻo ướt át, Bắc Thần Quang Vũ ngăn chặn mất mác cùng khổ sở nhàn nhạt từ đáy lòng, chỉ một cái chớp mắt, hắn lại trở về vai diễn bình thản lạc quan kia, khóe môi giữ vài phần ý cười điềm tĩnh, hắn xoay người, đang định mang hài quay về lều trại của mình trong doanh hảo hảo nghỉ ngơi một phen, lại bị Bảo công công không tiếng động đứng ở phía sau làm nhảy dựng.
Văng ra một bước, vỗ vỗ bị trái tim nhảy loạn xạ, Bắc Thần Quang Vũ trừng mắt nhìn Bảo công công liếc mắt một cái, nói: “Như thế nào không ra tiếng, thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”
Bảo công công cười hắc hắc, sờ sờ cái ót nói: “Vương gia, tiểu nhân thấy người giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không dám đánh nhiễu ngài.” Nói xong, hạ thắt lưng chuẩn bị tiếp nhận hài trên tay Bắc Thần Quang Vũ mang cho hắn.
“Ta tự mình là được rồi.” Bắc Thần Quang Vũ thật sự không quen được hầu hạ như thế, vội vàng đưa tay ngăn lại, dựa lưng vào phiến đá mang hài vào.
Bảo công công ai oán liếc hắn một cái, nói: “Vương gia, có phải tiểu nhân hầu hạ không tốt hay không, ngài......”
Bắc Thần Quang Vũ vung tay lên, dẫn đầu đi ra khỏi thủy đàm, vừa đi vừa cười nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng ủy khuất, ngươi cũng biết ta không quen như vậy mà.”
Bảo công công theo sát phía sau hắn một hai bước, tiếp lời nói: “Nhưng mà, ngài là đường đường một Quận vương, tiểu nhân hầu hạ ngài chính là chuyện tất nhiên......”
Hai người tiến nói cùng thân ảnh dần dần xa xa chậm rãi trôi đi trong rừng cây dưới ánh trăng, chỉ để lại như thác nước tinh tế như bức rèm che cùng thủy đàm lẳng lặng.
* * *
Hôm sau sáng sớm, nếm qua điểm tâm, cả đội ngũ thực nhanh chóng thu hồi doanh trướng, xuất phát tiếp tục hướng Túng Hợp sơn xuất phát.
Bắc Thần Quang Vũ tinh thần sáng láng cưỡi con ngựa đỏ thẫm cao lớn của hắn. Tối hôm qua ngủ rất tốt, cách hắn ngủ phẩm vẫn là không khác biệt, lại không phải một người hay nhớ giường quen, cho nên mặc kệ làm sao, chỉ cần có gối đầu sạch sẽ đệm chăn là hắn có thể ngủ thật say; hơn nữa tối hôm qua xem như một cơ hội đóng quân dã ngoại khó được, nằm trong doanh trướng, nghe bên ngoài tiếng thông reo cùng côn trùng kêu vang, còn có thường thường truyền đến thanh âm một vài dã thú phát ra, chẳng những không biết sợ hãi, ngược lại còn có một loại cảm giác hưng phấn mới mẻ, núi rừng mát mẻ không khí trong lành cũng thật giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Đường đi Túng Hợp sơn rất khá, rộng mở bằng phẳng, cảnh trí ven đường cũng không chê được, núi rừng yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hí vang từ ngựa của bọn họ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng chim hót thanh thúy cùng tiếng gió êm dịu thổi qua rừng cây, lúc này cuối hè đầu thu, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, cũng may một đường đều có cây che, đi cũng không thấy quá vất vả.
Bắc Thần Quang Vũ đi trong đội ngũ hoàng gia một thời gian sau, cảm thấy nhàm chán, liền lại phi ngựa trở về đi đến đội ngũ võ quan, đi theo mấy võ quan hôm qua nhận thức thiên nam địa bắc tán gẫu, mấy võ quan kia cũng thích nói chuyện với hắn, mấy người hàn huyên trong chốc lát, lại không chịu ngứa tay thoát khai đội ngũ, núi rừng ở bên đường bắt đầu săn mấy món ăn thôn quê.
Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nhưng kỳ thật cũng biết tài nghệ nước tới chân mới nhảy trước mặt mấy võ quan này thật sự là múa rìu qua mắt thợ, huống hồ mấy võ quan kia coi hắn là đứa nhỏ, cũng không cho hắn đi theo săn thú, chỉ cho hắn ở bên cạnh đi theo xem náo nhiệt, Bắc Thần Quang Vũ cũng vui vẻ quan sát, kỳ thật hắn cũng không nghĩ lấy cung tiễn đi bắn động vật.
Săn mấy con chim trĩ thỏ hoang xong, mấy võ quan kia bỗng nhiên truy đuổi một con hồ ly, hồ ly lại thật giảo hoạt, tránh trái tránh phải bụi cây cùng cây cối, nhóm võ quan hưng trí cùng nhau, cùng hồ ly này truy đuổi hăng say, muốn bắt sống con hồ ly này, vì thế qua đoạn đường đuổi theo, ngay cả Bắc Thần Quang Vũ ở một bên xem náo nhiệt cũng bị dụ dỗ, tham gia vào vòng vây của bọn họ.
Lôi kéo dây cương nhảy trái nhảy phải trong rừng, mấy người bọc đánh, dần dần rút nhỏ vòng vây, hồ ly kia lại bỗng nhiên lắc mình một cái, trốn vào lùm cây.
Bắc Thần Quang Vũ dừng con ngựa, tinh tế bụi cây đánh giá chung quanh rậm rạp, muốn phát hiện chỗ ẩn thân con hồ ly kia.
Bỗng nhiên, nghe một võ quan ở đầu kia của bụi cây hô to một tiếng: “Mau xem xem, thứ giảo hoạt kia ở nơi nào!”
Còn chưa kịp quay đầu ngựa lại, bỗng nhiên một tiếng vang sàn sạt từ lùm cây phát ra, thân ảnh hồ ly màu xám phút chốc nhảy lên, đánh về phía chân con ngựa đỏ thẫm dưới chân Bắc Thần Quang Vũ, cào vào chân đại hồng mã, đại hồng mã chấn kinh, hí một tiếng hai chân trước nhảy lên, Bắc Thần Quang Vũ cả kinh, không nắm chặt dây cương, chỉ cảm thấy mất thăng bằng từ trên lưng ngựa té xuống một phát, cũng may hắn phản ứng sớm nghiêng người tiếp đất, không để đầu hay cổ thân mật tiếp xúc với cái nền đất kia, bằng không phải than trời trong rừng cây không biết tên này. Tuy là như thế, cánh tay phải vẫn truyền đến một trận đau nhức, Bắc Thần Quang Vũ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu óc rầm rầm rung động, quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi.
Nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ té ngựa, mấy võ quan vội vàng kéo cương ngựa vọt lại, ba chân bốn cẳng ôm lấy hắn chạy nhanh về phía xe ngựa của ngự y phóng đi.
Bọn họ hành động kinh động cả đội ngũ, tất cả mọi người chậm rãi ngừng lại.
Bắc Thần Quang Vũ từ một trận mê muội tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong xe của ngự y, ống tay áo đã bị xé mở, cánh tay bị cố định bằng cặp gậy quấn đầy băng gạc, hắn giật giật ngón tay, cũng may, còn có phản ứng, thiếu chút nữa nghĩ cánh tay bị phế mà.
Tả hữu nhìn xem, cư nhiên thấy Bắc Thần Mặc Hoàn cùng Mộc Định Vân. Xem ra lần này thật đúng là kinh động không ít người. Có chút chột dạ cười gượng một tiếng, hắn nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Bắc Thần Mặc Hoàn thấy hắn tỉnh lại, cũng không nói thêm câu gì bước ra ngoài. Rất nhanh, mấy nội thị nâng nhuyễn kiệu lại, nâng đem Bắc Thần Quang Vũ vào xa giá của Hoàng đế hắn tò mò đã lâu.
Nhìn thấy trong xa giá so với hắn tưởng tượng còn bố trí thoải mái xa hoa hơn, còn có Bắc Thần Mặc Hoàn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh nhìn hắn, Bắc Thần Quang Vũ chột dạ hạ mi mắt, thở mạnh cũng không dám, sau lại rõ ràng nhắm mắt, bất tri bất giác, dược của ngự y có tác dụng, cũng liền dần dần đi vào giấc ngủ.
Hết chương thứ chín